Bố Y Quan Đạo

Chương 703: Diễn thuyết ở trường đảng (2)




Diêu Xương Thịnh ở đầu dây bên kia chợt trầm mặc một lúc lâu, dù cách điện thoại mà Mạc Ngôn Đông vẫn có thể nge được tiếng hít thở dồn dập của đối phương. Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở của mình thì Diêu Xương Thịnh nói:

- Thư ký trưởng, tôi và anh có giao tình nhiều năm, cũng mong sao anh có thể chỉ giáo. Không sợ anh chê cười, trước nay tôi không đủ tư cách để gặp mặt bí thư Trương, lãnh đạo mới đến nhận chức thì phương diện tiếp đãi cũng làm chúng ta trở nên khó khăn, không biết nên bắt tay vào từ đâu.

- Ha ha, hiệu trưởng Diệu khách khí rồi, lần này bí thư Trương chẳng qua chỉ cao hứng nhất thời, chỉ muốn đi tham quan, không muốn tạo ra động tĩnh gì quá lớn. Các anh cần phải làm mọi việc như thường, đừng làm ra bất kỳ hành động nào quá lãng phí và long trọng.

- Điều này...Xương Thịnh đã hiểu! Truyện được copy tại Truyện FULL

Diêu Xương Thịnh nói bằng giọng có chút chần chừ, nhưng trong lòng hắn lại rất buồn bực, không biết lời nói của Mạc Ngôn Đông có mấy phần là thật. Khi hắn còn định mở miệng hỏi ngược lại thì Mạc Ngôn Đông đã mở lời:

- Được rồi, được rồi, tôi còn có chuyện, chúng ta nói đến đây thôi. Nhưng có một việc tôi cần trịnh trọng nói cho rõ ràng, hành trình lần này của bí thư là bí mật, anh hiểu chứ?

- Hiểu, đã hiểu!

Diêu Xương Thịnh liên tục gật đầu nói, lúc này điện thoại bên kia đã vang lên những tiếng tút tút, hắn há hốc mồm mà cúp điện thoại. Hắn chợt trở nên ngơ ngẩn, trên miệng nói đã hiểu nhưng trong lòng cực kỳ hồ đồ.

Bí thư vừa đến nhận chức đi thị sát trường đảng lần đầu tiên, điều này rõ ràng là một hành trình rất có ý nghĩa biểu tượng. Đáng lý ra hành trình như vậy phải được gióng trống khua chiêng, phải có rất nhiều phóng viên đi theo, càng long trọng càng tốt, sao lại phải an phận và giữ bí mật?

Nếu người khác gọi điện thoại thì Diêu Xương Thịnh còn có thể hiểu, nhưng chính thư ký trưởng thị ủy gọi điện đến sao có thể không tin? Vì vậy mà hai hàng chân mày của Diêu Xương Thịnh vo thành một khối, cũng không biết nên sắp xếp tiếp đãi ra sao cho hợp lý.

Mà đầu dây bên kia Mạc Ngôn Đông cúp điện thoại cũng trở nên ngây ngẩn, một lúc sau hắn lại nhấc điện thoại lên dặn dò vài câu, sau đó cúp điện thoại mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tin tức Trương Thanh Vân đi thị sát trường đảng rơi vào tai Diêu Xương Thịnh, nếu muốn giữ bí mật thì rõ ràng là nói suông.

Nếu đã khó giữ bí mật thì sao Mạc Ngôn Đông lại không thể sắp xếp một chút? Mạc Ngôn Đông vốn mười phần tin tưởng vào vấn đề bí thư chọn thư ký, nhưng bây giờ lại xuất hiện nhiều chuyện xấu, cục diện lại mơ hồ không rõ ràng, vì vậy mà sinh ra áp lực rất lớn.

Buổi diễn thuyết hôm nay ở trường đảng thị ủy cũng không bùng lên quá nhiều con sóng, những năm gần đây trung ương luôn cường điệu công tác giáo dục, vì vậy mà giáo dục ở trường đảng những năm gần đây rất đặc sắc, hơn nữa tố chất của học viên cũng cao hơn trước kia rất nhiều.

Nhưng tiến vào trường đảng học tập phần lớn đều là quan viên, đây là những người đã từng lăn lộn trên quan trường, có bao nhiêu người giữ được sự trầm ổn? Đến trường đảng học tập thì tiếp thu kiến thức chỉ là thứ yếu mà mở rộng quan hệ mới là vấn đề được mọi người quan tâm. Vì vậy mà cũng không có quá nhiều người quan tâm đến một hội nghị diễn thuyết trong trường đảng, nhiều người chỉ nhìn mà không muốn tiếp cận.

Vì vậy dưới tình hình như thế mà Lưu Bằng không tốn bao nhiêu công sức đã có thể được tham gia. Sau khi hắn vào học tập ở trường đảng thì hoàn toàn vứt ra sau đầu tất cả công tác, ngoài học thì chỉ có học, rất ít khi tham gia các hoạt động vui chơi giải trí, hoàn hoàn có bộ dạng của một tấm gương điển hình.

Trong mắt người ngoài thì những biểu hiện của Lưu Bằng rõ ràng là quá khô khan, nhưng ít ai biết được trong lòng hắn đang nung nấu dã tâm, tất cả hành vi đều được toan tính rất kỹ lưỡng. Hắn muốn chuẩn bị cho tất cả thời điểm, phải chuẩn bị đầy đủ nhất, nếu cơ hội đến thì không được bỏ qua.

Vì buổi diễn thuyết lần này mà Lưu Bằng đã chăm chú xem xét tất cả vấn đề thành phố Hoài Dương đang gặp phải, chuẩn bị rất chuyên chú, dùng tất cả vốn liếng để viết bản thảo, mỗi vấn đề đều được nghiên cứu tỉ mỉ.

Sáng nay Lưu Bằng dùng cơm xong thì bắt đầu học tập, phó bí thư Khâu là người từ quận Ngũ Sơn đến là người ở cùng ký túc xá với Lưu Bằng, hắn thấy vậy thì nói:

- Anh Lưu, anh khỏi cần phải tiếp tục học, tôi đảm bảo anh có thể xếp vị trí đầu tiên, như vậy còn chưa đủ sao?

- Ha ha, tôi cũng đảm bảo!

Nghe có người nói đến Lưu Bằng thì tất cả những người còn lại đều hưởng ứng.

Lưu Bằng nở nụ cười xấu hổ nói:

- Quấy rầy các vị lãnh đạo rồi, đúng là xấu hổ, chẳng qua tôi thích như vậy, tổ chức cho cơ hội diễn thuyết, tất nhiên tôi phải biểu hiện sao cho tốt một chút.

- Hì, tư tưởng cảnh giác của anh Lưu đúng là rất cao, hôm nay tôi cũng đi xem chút tin tức của hội nghị diễn thuyết, ai cũng nói là không có ý nghĩa gì, nhưng tôi lại thấy ý nghĩa là rất lớn. Lần này nghe nói có vài học viên của khối thị ủy chính quyền thành phố tham gia biện luận, như vậy chẳng phải phần thưởng sẽ rất dày sao?

Một cán bộ cùng ký túc xá với Lưu Bằng chợt lên tiếng, đây là phó chủ tịch phường của quận Ngũ Sơn.

- Sao? Thật sự có chuyện này à?

Lưu Bằng hỏi, trái tim chợt đập mạnh lên. Hắn là người trăm phương ngàn kế nên cực kỳ mẫn cảm với những sự việc khác thường. Trong vòng luẩn quẩn huấn luyện học viên của trường đảng thị ủy thì những cán bộ từ thị ủy chính quyền thành phố có vị trí tương đối cao, vì những cán bộ công tác ở thị ủy chính quyền được phái đến trường đảng học tập thường là những đồng chí vĩ đại.

Điều này lại khác biệt lớn với địa phương, ai đang cầm quyền dưới địa phương mà tình nguyện lên trường đảng học tập? Vì vậy những cán bộ được phái đến trường đảng học tập phần lớn đã thất bại trọng quan trường, nếu so sánh thì khác biệt là quá lớn.

Lấy ví dụ hội nghị diễn thuyết lần này, rõ ràng các học viên thị ủy chính quyền không ưu thích cho lắm, vì vậy Lưu Bằng mới được tiến vào danh sách dễ dàng như vậy. Nhưng đám người kia bây giờ lại tham gia thi đấu, chẳng phải quá kỳ quặc sao?

Ý nghĩ trong lòng Lưu Bằng xoay chuyển rất nhanh, hắn cảm thấy mình nắm bắt được điều gì đó, vì vậy mà tâm tình kích động chợt bành trướng, khó thể kiềm chế. Vẻ mặt hắn rơi vào trong mắt làm đám học viên bên cạnh nhìn nhau cười sau đó lắc đầu rồi tản ra, không thể trêu vào những người như Lưu Bằng, như vậy thường tổn hại tâm tư.

- Tút, tút, tút!

Điện thoại chợt vang lên, Lưu Bằng lấy ra nhìn số rồi nhấn nút nghe.

- Anh Lưu, hôm nay là sinh nhật con gái Ly Ly của anh rể, chiều nay anh đến nhà anh rể, đừng quên mang theo lễ vật.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Miêu Thanh vợ của Lưu Bằng.

- À, tốt!

Lưu Bằng vô thức nói, khi lời vừa ra khỏi miệng thì hắn cảm thấy không đúng, vì vậy vội sửa lời:

- Điều này...Chiều nay không được rồi, chiều nay anh còn phải tham gia diễn thuyết, anh phải phát biểu, đến tối anh mới sang được.

- Sao? Diễn thuyết à? Ha ha!

Miêu Thanh tức quá phải bật cười:

- Tôi nói anh là đầu heo, đi trường đảng huấn luyện chính là mở rộng quan hệ, anh còn tưởng thật sao? Tôi đã sớm nói với anh rồi, bây giờ cũng chỉ có anh rể coi trọng anh, nếu anh muốn nắm chặt tuyến này thì cần phải đến. Bây giờ Lyly đang học ở trường tiểu học Đông Sơn, bốn giờ chiều sẽ về, nếu đến tối anh mới đến thì chẳng còn gì nữa rồi.

Miêu Thanh bắt đầu dông dài làm Lưu Bằng cảm thấy nhức đầu, trong lòng rất bực bội, một bữa tiệc sinh nhật mà coi trọng như vậy sao? Nhưng tiểu tử này là khuê nữ của trưởng phòng nông nghiệp, chuyện bây giờ lại không giống như trước đó, bây giờ một cán bộ cấp khoa như hắn phải đến chúc mừng sinh nhật một đứa bé sao?

Lưu Bằng càng nghĩ càng bực bội, hắn lập tức cắt điện thoại, muốn tắt nguồn điện thoại nhưng lại sợ có chuyện xảy ra, cuối cùng điều chỉnh tâm tình mới yên ổn trở lại. Sau khi trải qua sự việc này thì trong lòng hắn càng coi trọng bản thảo diễn thuyết của mình, trong lòng chợt bùng lên sự cuồng nhiệt dữ dội.

Ai cũng có ước mơ, Lưu Bằng đang ở trong quan trường tất nhiên ước mơ của hắn là thăng chức, có thể phóng thẳng lên mây xanh. Hắn nổi danh là tài tử nhưng nhữn năm gần đây trắc trở quá nhiều, đến ngày nay thì đầu rơi máu chảy.

Sau khi thất bại quá nhiều thì lập tức làm cho Lưu Bằng trở nên chôn giấu chí lớn, càng vùi đầu càng sâu, cuối cùng thậm chí quên luôn tình cảnh mình bị cho ra rìa. Nhưng cuối cùng hắn cũng không quên điều này, từ tận sâu trong đáy lòng có thể nghe thấy tiếng hò hét bất khuất và không cam lòng của chính mình.

Nhưng khi thời gian trôi qua thì những âm thanh hò hét trong lòng Lưu Bằng ngày càng yếu, có lẽ cũng đã vài năm không còn nghe thấy, nhưng bây giờ một tin tức làm bùng lên tất cả. Những ước vọng năm xưa của Lưu Bằng bị áp chế lâu năm lại bùng lên, hơn nữa càng bùng lên càng cao, vì thế hắn cảm thấy khó thể kiềm chế.

Vào đúng thời điểm thế này, Lưu Bằng sao có thể buông tha cho cơ hội ngàn năm một thuở được? Hắn nhạy cảm phát hiện hội nghị diễn thuyết hôm nay không đơn giản, tuy không thể xác định có Trương Thanh Vân đến tham dự hay không, nhưng lãnh đạo khác là chắc chắn có, hắn có lòng tin khó thể nghi ngờ với điều này.