Bố Y Quan Đạo

Chương 76: Mời khách




Một chiếc xe Audi chậm rãi tiến vào trong khoảng sân nhỏ của văn phòng huyện, khi xe dừng lại thì Trương Thanh Vân mở cửa bước xuống. Lúc này hắn mới phát hiện ra Lệ Cương đã đứng đón mình từ lúc nào, sau lưng hắn còn có vài lãnh đạo văn phòng huyện, mặt mũi người nào cũng tràn đầy nụ cười.

- Thanh Vân, cậu làm việc quá tốt, rất thuận lợi. Hôm nay khi cậu vừa quay về thì công trường đã bắt đầu thi công trở lại, biểu hiện của cậu làm cho rất nhiều người phải mở rộng tầm mắt.

Lệ Cương nắm tay Trương Thanh Vân thật chặt, hắn nói bằng giọng có chút cảm động.

Trương Thanh Vân vội vàng nói vài câu khiêm tốn, hắn nói mình làm việc theo tinh thần văn phòng huyện. Lệ Cương cũng không nghe thấy chút ý nghĩ khách sáo trong lời nói của hắn, Trương Thanh Vân chỉ nói một nửa câu, sau đó Lệ Cương lại nhân tiện nói:

- Được rồi, được rồi, Thanh Vân, cũng không nên nói gì nữa, tối nay ra Hiểu Nhĩ Sơn Trang, tôi sẽ mời khách.

Lệ Cương nếu đã thịnh tình như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không thể nói được gì. Lúc này hắn tiến lên bắt tay với những người khác, hắn rõ ràng cảm giác được ánh mắt của mọi người đã không còn giống như trước đây. Những người trong văn phòng huyện nhiệt tình hơn và cũng có chút cung kính đối với hắn, xem ra lần này hắn lên thành phố Vũ Đức cũng tương đối có ảnh hưởng ở Ung Bình.

Sau khi vào trong văn phòng của Lệ Cương thì Trương Thanh Vân muốn tìm hiểu rõ ràng về vấn đề kiến thiết lại văn phòng huyện. Nhưng lúc này Lệ Cương lại rất hưng phấn, hắn chỉ hỏi những vấn đề liên quan đến công trình xây cầu Cao Kiến Dụ, vì vậy Trương Thanh Vân cũng chỉ biết trả lời. Tất nhiên những lời nói của hắn cũng đã thay đổi đi một chút, nhưng Lệ Cương nghe được lại liên tục gật đầu.

Sau khi cáo biệt Lệ Cương thì Trương Thanh Vân lập tức gặp phải Vũ Đức Chi, vì vậy hắn vội vàng tiến lên chào hỏi. Lúc này Vũ Đức Chi cũng rất cao hứng, lão nói Trương Thanh Vân đã làm được chuyện lớn cho huyện Ung Bình, lão nói sẽ khen thưởng Trương Thanh Vân, nói văn phòng chính phủ nhất định sẽ ban thưởng.

Sau khi Vũ Đức Chi bỏ đi thì Trương Thanh Vân thầm cảm thấy bội phục, hắn thầm nghĩ lão đại chính là lão đại, những chuyện hắn đã làm thật ra không có lợi cho Vũ Đức Chi, nhưng lão già này lại không chút lo lắng. Hơn nữa lão còn biểu hiện ra khí thế của lãnh đạo, có thể được như vậy rõ ràng cực kỳ đáng quý. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương.

Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn, thì ra Vương Hoa Hoa và Trương Thiến đang tươi cười đi đến chào đón. Khi thấy Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn thì nhịp bước cũng nhanh hẳn lên, Trương Thiến nói:

- Chủ nhiệm Trương, lúc này anh đã trở thành ngôi sao rồi, sáng nay bí thư Hoàng đã đến dặn dò em phải đưa anh sang văn phòng của chú ấy. Chậc chậc, anh không phải sắp được thăng quan đấy chứ?

Trương Thanh Vân bắt tay với Vương Hoa Hoa, hắn dùng ngón tay gõ lên đầu Trương Thiến rồi cười nói:

- Tiểu nha đầu cô, cô cho rằng lãnh đạo đề bạt cán bộ sẽ dễ dàng như chuyển nhà sao? Làm được chút chuyện như vậy mà đã nghĩ đến đề bạt à? Còn kém nhiều lắm.

Tuy Trương Thanh Vân nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất hào hứng, hắn biết rõ hai người Vương Hoa Hoa và Trương Thiến đều vui mừng vì hắn từ tận đáy lòng. Dù sao hắn cũng là lãnh đạo trực tiếp của hai nàng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hắn làm được việc thì hai người cũng rất sung sướng.

Sau khi nói chuyện với Vương Hoa Hoa và Trương Thiến trong chốc lát thì Trương Thanh Vân lập tức nhớ đến chuyện Hoàng Tung Sơn muốn gặp mình. Hắn vội vàng sửa soạn lại quần áo và mặt mũi rồi phóng thẳng về phía văn phòng bí thư.

Trong văn phòng Hoàng Tung Sơn rất bề bộn, trên bàn chất từng chồng văn kiện, Hoàng Tung Sơn đang ngồi đó phê duyệt những chỉ thị gì đó. Khi Trương Thanh Vân gõ cửa thấy Hoàng Tung Sơn không có phản ứng thì cũng chỉ biết đứng đợi bên ngoài.

Một lúc lâu sau Hoàng Tung Sơn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lão sáng rực rồi đứng dậy dùng giọng vui đùa nói:

- Ôi, công thần của chúng ta đã về rồi à? Thanh Vân, mời ngồi, văn phòng của tôi cũng không thể so sánh với chủ tịch Lệ được, rất bề bộn.

Trương Thanh Vân cố ý tỏ ra thận trọng tiến vào bên trong, hắn ngồi trên ghế sa lông, tất nhiên sẽ mở miệng nói ra những lời khiêm tốn.

- Đúng là hậu sinh khả úy! Thanh Vân, những biểu hiện lần này của cậu đúng là làm cho tôi mở rộng tầm mắt, cậu không hổ danh là cán bộ trẻ vĩ đại của huyện Ung Bình, năng lực rõ ràng không tầm thường. Được rồi, cậu muốn bằng khen hay muốn gì khác?

Hoàng Tung Sơn nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, vấn đề này của Hoàng Tung Sơn quả thật không biết trả lời thế nào cho phải, có thể nói dù trả lời thế nào cũng không phù hợp. Vì vậy Trương Thanh Vân đành phải cười ngượng ngùng nhưng không nói câu nào.

Hoàng Tung Sơn uống một ngụm trà rồi cười nói:

- Vấn đề xây cầu Cao Kiến Dụ đã hoàn toàn được giải trừ, nhưng sự kiện lần này lại sinh ra rất nhiều vấn đề. Trong đó có phó chủ tịch Vũ đã đưa ra vấn đề về văn phòng huyện, anh ta yêu cầu tăng mạnh kiến thiết văn phòng huyện, điều này đã được đồng ý trên nguyên tắc.

- Nhưng nếu muốn chỉnh đốn lại văn phòng huyện thì huyện ủy bên này cũng phải được tăng cường, phía dưới đã tin đồn cậu sẽ vào làm trong văn phòng huyện, cậu thấy vấn đề này thế nào?

Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Tung Sơn, sau đó phát hiện ra đối phương đang nhìn mình không chớp mắt. Trương Thanh Vân thầm kêu lợi hại, Hoàng Tung Sơn đột nhiên tập kích chính mình, may mà trong khoảng thời gian vừa qua hắn đã nghiên cứu kỹ vấn đề này, cũng đã suy tính rõ thiệt hơn, nếu không chắc chắn sẽ phạm sai lầm.

- Bí thư Hoàng, sợ rằng vấn đề này có chút không ổn. Tuy lúc này tổ chức coi trọng cán bộ thanh niên nhưng văn phòng huyện dù sao cũng là một ban ngành chính, hơn nữa còn là phòng ban trung tâm, nếu điều cán bộ trẻ vào sợ rằng cấp dưới khó phục tùng.

Trương Thanh Vân nói.

Hoàng Tung Sơn khẽ cười, rõ ràng lão rất thỏa mãn đối với câu trả lời của Trương Thanh Vân. Lão lại nhìn thoáng qua Trương Thanh Vân, tiểu tử này rất am hiểu chính trị, hơn nữa còn biết rõ đạo lý tiến thối, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

- Ừ, vậy thì tốt, tôi hiểu rất rõ ý kiến cá nhân của cậu, nhưng rốt cuộc sắp xếp thế nào thì chúng ta phải quyết định thông qua hội nghị thường ủy. Hội nghị lần sau cậu sẽ phải dự thính, làm thư ký hội nghị.

Hoàng Tung Sơn dùng giọng không cho phép phát biểu ý kiến nói, nếu nhìn vẻ mặt thì Trương Thanh Vân hoàn toàn không biết rõ trong lòng lão đang nghĩ về điều gì.

Sau khi rời khỏi văn phòng Hoàng Tung Sơn thì Trương Thanh Vân cảm thấy rất bồn chồn, vừa rồi Hoàng Tung Sơn đang thử hắn, theo hắn thì con đường đi vào văn phòng huyện của mình đã hoàn toàn phủ kín. Lúc này hắn cũng không thể đảm đương chức vụ thư ký của Lệ Cương, nhưng nếu hắn không có Lệ Cương là chỗ dựa thì sau này công tác sao có thể mở rộng? Vì vậy lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy rất bực bội.

Đến tối Lệ Cương và Trương Thanh Vân ăn uống linh đình trong Hiểu Nhĩ Sơn Trang, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, dần dần uống cũng nhiều hơn trước đây.

- Thanh Vân, đúng là rất hào hứng! Cực kỳ hào hứng! Chuyện này cậu đã làm vẻ vang cho tôi, rất nhiều người đang đợi để chế giễu nhưng lúc này rõ ràng kết quả lại cười thẳng vào mặt bọn họ.

Lệ Cương dùng giọng cực kỳ thoải mái.

- Chủ tịch Lệ, anh uống ít một chút! Thân thể là quan trọng, ly này tôi cạn, anh cũng đừng uống thêm nữa.

Trương Thanh Vân thấy cơ thể Lệ Cương lung lay sắp đổ thì dùng giọng quan tâm nói.

- Không, Thanh Vân, tôi không sao, tôi vẫn còn có thể uống thêm một cân nữa. Hôm nay tôi rất cao hứng! À, đúng rồi, cậu cũng biết văn phòng huyện phải cải cách rồi chứ? Phó chủ tịch Vũ đã đề xuất, tất nhiên tôi phải giúp đỡ nhưng cũng có chút tiếc nuối. Lúc này cậu cũng không thể làm thư ký cho tôi được nữa.

Lệ Cương đẩy tay Trương Thanh Vân ra, hắn nói xong lập tức uống sạch chén rượu.

Trương Thanh Vân tranh thủ uống cạn nhưng cảm thấy trái tìm mình đập nhanh hẳn lên. Rõ ràng Lệ Cương đang mượn rượu để kéo cảm tình của mình, xem ra hắn cũng đã nhìn rõ vấn đề bên trong, hắn không dám kéo mình sang văn phòng huyện nhưng lại sợ mình có ý kiến nên mới bày ra hạ sách này.

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy vã mồ hôi lạnh, hắn thầm nghĩ dựa vào quan hệ giữa mình và Lệ Cương thì hắn còn cần phải nói như vậy sao? Trực tiếp nói vấn đề không tốt hơn sao? Chẳng lẽ Hoàng Tung Sơn đã làm ra động tác gì đó để Lệ Cương sinh ra khúc mắc với chính mình?