Bố Y Quan Đạo

Chương 834: Bồi dưỡng đặc biệt tinh anh Hoa Đông




Mã Vị Nhiên thật ra cũng không quá quen thuộc Tần Vệ Quốc, nhưng chỉ cần là cán bộ Hoa Đông thì đều thuộc dòng chính của Tần Vệ Quốc.

Mã Vị Nhiên là cán bộ cấp phòng, tất nhiên Tần Vệ Quốc sẽ biế rõ người này. Hơn nữa cũng không phải chỉ đơn giản là biết, lão nắm rõ tài cán và năng lực của Mã Vị Nhiên như lòng bàn tay.

Phái Hoa Đông bồi dưỡng cán bộ đều có phương pháp đặc biệt, chính bản thân Mã Vị Nhiên cũng không biết mình là cán bộ được phái Hoa Đông quyết định bồi dưỡng trọng điểm. Hơn nữa hắn còn cho rằng con đường làm quan của mình khá thăng trầm, thường sinh ra cảm giác có tài mà không gặp thời.

Đầu tiên Mã Vị Nhiên công tác ở cơ quan tỉnh ủy, sau đó hắn và Mã Học Vọng bây giờ đang giữ chức trưởng phòng tổ chức Hoa Đông đều xuống thành phố Giang Thủy để rèn luyện. Lúc ấy hai người còn trẻ, hơn nữa đều tài hoa hơn người, vì vậy được cho xuống tuyến dưới mặc sức phát triển.

Cuối cùng hai người ngang tay được đưa xuống hai huyện ở Giang Thủy trổ hết tài năng, mà thời điểm đó hai người được gọi là "cặp ngựa Giang Thủy", đồng thời cặp ngựa cũng được phái Hoa Đông coi là nhân tài cần bồi dưỡng trọng điểm.

Nhưng sau đó con đường làm quan của Mã Học Vọng rất thuận lợi, liên tiếp thăng chức, bây giờ đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Mà Mã Vị Nhiên so sánh với Mã Học Vọng thì chức vụ cũng tăng nhưng tốc độ rất chậm.

Đặc biệt là vị trí cấp ban, Mã Vị Nhiên dừng lại những tám năm, quan trọng là cấp trưởng phòng, phó bộ và lãnh đạo cấp thành phố lại có sự khác nhau, vì vậy con đường làm quan của Mã Vị Nhiên nhìn có vẻ không mấy trong sáng.

Tần Vệ Quốc nhìn chăm chăm vào Mã Vị Nhiên gần một phút đồng hồ, lúc đó mới dời ánh mắt, nhưng suy nghĩ lại bay về thời điểm mười năm trước...

Khi đó thủ tướng Dương còn đang là bí thư tỉnh ủy Hoa Đông, Tần Vệ Quốc là bí thư thị ủy thành phố Lâm Giang. Tần Vệ Quốc còn nhớ rõ tình cảnh thủ tướng Dương đến thị sát Lâm Giang, đi theo còn có trưởng phòng Tiêu phòng tổ chức.

Lúc đó thủ tướng Dương còn nhắc đến "cặp ngựa Giang Thủy", khi đó cặp ngựa là bí thư huyện ủy, là hai cán bộ trẻ. Thủ tướng Dương rất mến tài cán bộ trẻ, đây là sự thật mà bất kỳ quan viên nào ở Hoa Đông cũng biết.

Khi đó thủ tướng Dương còn hỏi trưởng phòng Tiêu:

- Anh Tiêu, lần này chúng ta đến Giang Thủy đã thấy cặp ngựa chiến, tôi thấy đó là cặp ngựa Đô Lương trong quan trường, anh thấy thế nào?

Trưởng phòng Tiêu nói:

- Bí thư mắt sáng như đuốc, tôi cũng thấy như vậy. Trong hai người tôi thấy Mã Học Vọng có triển vọng tươi sáng hơn, là cán bộ trẻ mà đã trầm ổn lão luyện, tương lai vô hạn.

Thủ tướng Dương lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói:

- Hai người này cần đẩy mạnh bồi dưỡng trọng điểm, mà vị Mã Vị Nhiên kia cần xếp vào danh sách đặc biệt.

Lúc đó Tần Vệ Quốc và trưởng phòng Tiêu đều rất kinh ngạc, thủ tướng Dương lại cười nói:

- Trưởng phòng Tiêu nhìn người rất chuẩn nhưng lại chưa thấy rõ biến hóa. Hai người không kém nhau bao nhiêu tuổi, Mã Học Vọng trầm ổn lão luyện đã nói lên nguy cơ thiếu tiềm lực, mà Mã Vị Nhiên thì khác hẳn, người này bây giờ vẫn còn chưa quen thuộc, nhưng đợi một thời gian sau, chỉ cần đủ kinh nghiệm thì tương lai thế nào?

...

Cứ như vậy mà chính đàn Hoa Đông dần biến đổi, mãi đến lúc Tần Vệ Quốc làm bí thư tỉnh ủy, Mã Vị Nhiên vẫn được bồi dưỡng trọng điểm từng bước. Những cán bộ đặc biệt của Hoa Đông đều đã là nhân vật lãnh đạo cấp cao, mà xác xuất thành công cũng khá thấp, nhiều thứ phẩm xuất hiện.

Nhưng Mã Vị Nhiên rõ ràng là không phải, Tần Vệ Quốc rất hiểu Mã Vị Nhiên, thậm chí đã thấy đối phương rèn luyện rất tốt. Nhưng khoảnh khắc này Hoa Đông lại sinh biến, tất cả kế hoạch chợt rối loạn.

Đáng lý ra tâm tình của Tần Vệ Quốc đã sớm bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy Mã Vị Nhiên, khi nhớ những câu chuyện năm xưa thì cảm xúc bình tĩnh chợt dậy sóng.

Những trụ cột, nhưng tinh anh phái Hoa Đông được bồi dưỡng đều có tiềm lực hùng bá một phương, sau này nếu Hoa Đông cứ tiếp tục xuống dốc thì sẽ dần tan biến. Tần Vệ Quốc là một nhân vật quan trọng ở Hoa Đông, tất nhiên khi nghĩ đến điều này thì trong lòng sẽ đau đớn, sẽ sinh ra cảm giác khó kiềm chế.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn không hiểu vì sao Tần Vệ Quốc đột nhiên dao động, còn tưởng rằng lão đang lo lắng Mã Vị Nhiên sẽ không có năng lực đảm nhiệm trọng trách, vì vậy vội nói:

- Bí thư, anh yên tâm, chủ tịch Mã tuy đến Hoài Dương không lâu nhưng năng lực công tác rất mạnh, đã sớm quen thuộc tất cả phương diện. Chỉ cần có anh ấy ở Hoài Dương thì sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Đồng thời tôi học tập ở trường đảng, khi có chuyện quan trọng đều có thể thương lượng quyết định, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề.

- À!

Tần Vệ Quốc à một tiếng từ chối cho ý kiến, lão dùng ánh mắt tràn đầy cảm xúc nhìn Trương Thanh Vân, sau đó khẽ mỉm cười nói:

- Cậu đã nói yên tâm thì chắc chắn không có vấn đề, đại danh của bí thư Trương ở Hoài Dương đã vang danh cả nước rồi.

Tần Vệ Quốc nói xong thì cười ha hả, trong lòng rất thoải mái. Thật ra trước đó Tần Vệ Quốc sắp xếp Mã Vị Nhiên đến Hoài Dương làm chủ tịch thì chính là một sự bảo vệ. Bây giờ Hoài Dương là nơi tốt đẹp nhất ở Hoa Đông, Mã Vị Nhiên đến bên đây thì ít gặp phải đả kích.

Mặt khác Trương Thanh Vân là nhân tài khó thể có được, Mã Vị Nhiên cùng hợp tác với Trương Thanh Vân thì sẽ là cơ hội tốt để rèn luyện. Nhưng dù là thế nào thì Tần Vệ Quốc cũng sẽ không ngờ Trương Thanh Vân dám dùng Mã Vị Nhiên, hơn nữa trọng dụng chỉ trong thời gian ngắn, thật sự ngoài dự đoán.

Trương Thanh Vân dùng người tất nhiên phải thấy rõ đối phương, nếu không Trương Thanh Vân sao dám tùy tiện đưa căn cơ của mình ở Hoài Dương cho người khác?

Những ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tần Vệ Quốc, lão chợt bội phục ánh mắt và lòng dạ của Trương Thanh Vân. Lão nhìn về phía gương mặt trẻ tuổi của Trương Thanh Vân mà trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ thú vị.

Thủ tướng Dương nổi tiếng về thuật xem người, trước nay lão chưa từng sai lầm. Những người thủ tướng Dương khen ngợi năm xưa, trong đó có Tần Vệ Quốc được đề bạt lên, mà Tần Vệ Quốc cũng rất bội phục ánh mắt của thủ tướng.

Tần Vệ Quốc rất muốn biết thủ tướng Dương sẽ đánh giá thế nào với Trương Thanh Vân. Dựa theo kinh nghiệm thì Tần Vệ Quốc thấy Trương Thanh Vân có thể được xưng tụng là khí thế vĩ mô, đặc biệt là lý luận không theo lẽ thường của thủ tướng Dương rất phù hợp trên người Trương Thanh Vân.

Xét sâu về Trương Thanh Vân thì thấy vẫn còn nhiều thứ chưa phù hợp, đặc biệt là tuổi nhỏ, nếu đứng giữa các vị lãnh đạo tỉnh ủy thì hoàn toàn có vai vế con cháu. Nhưng với độ tuổi như vậy mà Trương Thanh Vân có thể di chuyển trong tầng lớp cấp cao ở tỉnh Hoa Đông, tương lai có thể thành trụ cột của đất nước hay không?

Tất nhiên Trương Thanh Vân và Mã Vị Nhiên sẽ không thể hiểu được những suy tư của Tần Vệ Quốc, bọn họ chỉ cảm thấy bí thư có hơi ngây người, không biết đang suy xét vấn đề gì.

Trương Thanh Vân đi cùng bí thư Tần trong hai ngày, Tần Vệ Quốc đều thị sát những phương diện xã hội, văn hóa, kinh tế, dân sinh của Hoài Dương. Những thành tích của Trương Thanh Vân ở Hoài Dương đều được thể hiện trong đợt thị sát lần này.

Tần Vệ Quốc đưa ra những lời khẳng định với thành tích Hoài Dương đạt được trong những năm vừa qua, đồng thời cũng lo lắng vì tương lai của ban ngành Hoài Dương. Lão tỏ vẻ vui mừng vì ban ngành Hoài Dương lúc này không bị chiến thắng làm mụ mị đầu óc, có thể thanh tỉnh cùng khiêu chiến và tồn tại với cơ hội, đây là một biểu hiện của sự trưởng thành.

Trong quá trình sắp xếp chương trình, Trương Thanh Vân đều tự mình xem xét, vì vậy tiết tấu chậm rãi, tình huống không vội vã giống như đi du lịch. Tần Vệ Quốc vừa thăm quan vừa biết được tình huống, tâm tình thoải mái, cực kỳ hài lòng với hai ngày thị sát.

Tỉnh ủy Hoa Đông, trong phòng làm việc của bí thư Âu Đan thơm ngát hương hoa, lúc này thư ký Lăng Tiểu Tô mới nhận chức của bí thư Âu Đan đang sửa sang bó hoa lớn. Bí thư Âu thích hoa, thích mùi hoa tự nhiên, vì vậy mỗi ngày Lăng Tiểu Tô đều đến cửa hàng đặt hoa mang về phòng làm việc, vì vậy trong phòng luôn có mùi hao tự nhiên.

Âu Đan đang ngồi trên bàn làm việc gõ máy tính, Lăng Tiểu Tô di chuyển rất nhẹ nhàng, không dám tạo ra âm thanh. Năm nay Lăng Tiểu Tô mới hai mươi lăm, nàng căn bản không ngờ mình có thể tiến lên làm thư ký cho phó bí thư tỉnh ủy. Trong ban thư ký tỉnh ủy thì "xử nữ" như Lăng Tiểu Tô là rất hiếm, nàng xem như là người lùn ở bên cạnh tướng quân, Âu Đan xem trọng nàng cũng làm người khác cực kỳ hâm mộ. Lăng Tiểu Tô vừa căng thẳng lại vừa cảm thấy mới mẻ, càng tràn đầy hy vọng. Nàng lợi dụng thời gian buổi sáng để quan sát và để ý khắp gian phòng, thường xuyên nhìn Âu Đan công tác. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, bí thư Âu Đan rất hòa ái và dễ gần, vì sao mình cũng rất sợ bí thư?

Đặc biệt là giống như bây giờ, bí thư Âu đang làm việc, Lăng Tiểu Tô cũng bận rộn ở phòng thư ký nhưng lại thấy tim mình đập dồn dập, thậm chí còn căng thẳng hơn lần đầu tiên đi chơi với bạn trai. Mà mỗi lần nàng căng thẳng thì đều có suy nghĩ, hai người đều là phụ nữ, sao lại có chênh lệch lớn như vậy?

- Khụ khụ!

Hai tiếng ho khan vang lên, Lăng Tiểu Tô chợt giật mình, nàng khựng người rồi tiến lên nói:

- Bí thư Âu, chị có gì phân phó?

Âu Đan nhìn Lăng Tiểu Tô trẻ trung trước mặt, nàng nói:

- Em cần phải theo sát chương trình, chín giờ sáng trưởng phòng Mã phòng tổ chức sẽ đến báo cáo công tác, bây giờ đã đúng thời gian, em nên ra ngoài vị trí của mình để đón khách và dâng trà.

- Vâng...

Lăng Tiểu Tô chợt đỏ mặt, Âu Đan cười cười rồi tiếp tục công việc. Lăng Tiểu Tô chậm rãi rời khỏi phòng rôi thở dài một hơi, nàng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng là người quen việc, hơn nữa thời đại học còn là cán bộ công tác hội sinh viên, sao không biết việc thế này? Vì vậy nàng chỉ biết cảm thán khí thế lãnh đạo quá mạnh mẽ mà thôi.

Dù sao cũng là phó bí thư tỉnh ủy, đây là nhân vật giẫm chân sẽ làm cho cả Hoa Đông phải chấn động, mỗi lần xuất hành đều cực kỳ phô trương. Tất nhiên một phó bí thư như vậy sẽ tuyệt đối là đỉnh núi đứng chắn trước mặt một cô gái vừa tốt nghiệp không lâu.

Lăng Tiểu Tô vất vả lắm mới bình ổn tâm tư, lúc này nàng ngẩng đầu thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Mã...Mã...Trưởng phòng Mã...Anh...

Lăng Tiểu Tô ngẩng đầu và nhìn thấy trưởng phòng Mã Học Vọng đang đứng ngay trước mặt. Trưởng phòng Mã được gọi là "Mã mặt dài", ý nghĩa chính là gương mặt vĩnh viễn kéo dài, hôm nay cũng không ngoại lệ, Lăng Tiểu Tô chỉ cảm thấy da đầu run lên.

- Bí thư Âu có bên trong không?

Mã Học Vọng hỏi, vẻ mặt không chút biến đổi, dù đang hỏi nhưng chân vẫn cất bước đi qua cửa. Hắn giống như đang lẩm bẩm gì đó, hoàn toàn bỏ qua Lăng Tiểu Tô.