Bố Y Quan Đạo

Chương 840: Bắt tay hợp tác (1+2)




Triệu Hải Dân có nổi khó xử riêng, hai người cùng trò chuyện, lúc này cũng không muốn dấu Trương Thanh Vân.

Triệu Hải Dân rõ ràng cảm giác được nguy cơ, nếu bây giờ mù quáng để Hoàng Hải và Cảng Thành hợp tác thì sẽ bất lợi cho Cảng Thành, cũng bất lợi cho Hoa Đông, đồng thời còn bất lợi cho chính mình. Triệu Hải Dân có uy vọng, có năng lực, lão đến Cảng Thành chưa lâu nhưng nắm giữ rất chắc cục diện. Nhưng lúc này Cảng Thành đổi vị trí chủ tịch, mặt khác ban ngành cũng điều chỉnh phạm vi rộng, rõ ràng là đả kích rất lớn cho chính đàn Cảng Thành vốn đã yếu ớt. Vào thời điểm này xuất hiện rất nhiều ý nghĩ khác nhau về tương lai Cảng Thành, như vậy có thể thấy áp lực của Triệu Hải Dân là thế nào. Cảng Thành bây giờ không có thành tích là sự thật, Kiều Quốc Thịnh nắm Cảng Thành so sánh với Hoài Dương, rõ ràng được làm vua thua làm giặc, trong lòng Triệu Hải Dân không phục nhưng khó phản bác. Mặt khác chủ tịch thành phố mới đến nhận chức lại tương đồng ý kiến với Kiều Quốc Thịnh, tất nhiên cũng ép Triệu Hải Dân và thế cô độc.

Đúng lúc này Trương Thanh Vân lại nói đến bí thư Tần, tâm tình của Triệu Hải Dân chợt giảm xuống rất thấp, vẻ mặt kém cỏi, một lúc lâu lão mới nói:

- Thanh Vân lão đệ, có một số việc khó nói hết lời. Cậu cũng biết rồi đấy, đã sắp đến hôn lễ giữa Trọng Dương và Thanh Thanh, bây giờ tôi trong mắt người khác giống như một kẻ nịnh nọt. Lần này ban ngành Hoa Đông đều có biến động lớn, tôi lại lù lù bất động, điều này làm người ta sinh ra cái nhìn. Mặt khác gần đây cô cô của Thanh Thanh lại tiến quân vào thị trường nghỉ ngơi giải trí ở Cảng Thành, càng làm người ta lên án, trong số đó có cả bí thư, cậu nói xem dưới tình huống như vậy tôi sao có thể đi gặp bí thư? Tôi cũng không còn mặt mũi gặp mặt bí thư...

Trương Thanh Vân chợt bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảnh của Triệu Hải Dân, lão nói như vậy rõ ràng là đơn thương độc mã. Bây giờ Kiều Quốc Thịnh và Hải phái liên hợp tạo áp lực cho Triệu Hải Dân, phái Hoa Đông còn cho rằng lão thay đổi phương hướng, vì vậy muốn tìm kiếm sự giúp đỡ ở đâu cũng là bất lợi, làm khó người khác.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn cố gắng giúp Triệu Hải Dân tìm ra đối sách. Trong đám quan viên phái Hoa Đông thì Trương Thanh Vân có quan hệ không tầm thường với Triệu Hải Dân. Có quan hệ Quách gia thì Trương Thanh Vân sắm vai bà mối, hơn nữa bình thường Triệu Hải Dân lại rất quan tâm đến hắn, vì vậy bây giờ hắn biết lão rơi vào cục diện khó khăn, cũng khó thể buông tay bỏ mặc. Huống hồ thế cục của Triệu Hải Dân chính là thế cục của Cảng Thành, cũng có thể nói là cục diện khó khăn của khu kinh tế Hoàng Hải, bên trong có liên quan đến Hoài Dương, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không thể khinh thường sự việc này.

Sau khi nghe qua những lời nói của Triệu Hải Dân thì trong lòng Trương Thanh Vân càng thêm chắc chắn một điều, những ý nghĩ của Kiều Quốc Thịnh khá tương đồng với Hải phái, không thể không công nhận vị chủ tịch tỉnh này rất trưởng thành, có năng lực mạnh trong vấn đề tìm cửa khẩu đột phá. Hơn nữa trong thời gian ngắn mà Kiều Quốc Thịnh còn có sự ăn ý với Âu Đan, điều này chứng tỏ hai người này thấy rất rõ cục diện Hoa Đông, biết điểm uy hiếp của Hoa Đông lúc này với chính mình nằm ở đâu. Ai nói Hải phái và phái Kinh Tân đấu tranh dữ dội? Bây giờ sự thật không phải là như vậy, xem ra tất cả sự việc trên quan trường không thể tránh khỏi một chữ "lợi", cần gì phải quan tâm đến vấn đề bạn bè và kẻ địch? Chẳng qua chỉ là hám lợi mà thôi. Hải phái và Kinh Tân là hai phe phái lớn trong nước, người ngoài nhắc đến Hoa Đông thì sẽ cho rằng Hải phái và phái Kinh Tân sẽ tranh đấu dữ dội. Nhưng không ai ngờ tình cảnh long tranh hổ đấu sẽ không xuất hiện, ngược lại cục diện long hổ hợp tác lại thành hình, căn cơ và cơ sở của phái Hoa Đông gặp phải khảo nghiệm chưa từng có.

Ý nghĩ của Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, hắn nhìn vẻ mặt Triệu Hải Dân có chút tức giận mà trong lòng khẽ động. Tần Vệ Quốc là người thế nào? Lão tung hoành nhiều năm ở Hoa Đông, chẳng lẽ lại không biết rõ những vấn đề chẳng đáng vào đâu này? Trương Thanh Vân dù thế nào cũng không tin, nếu so với Âu Đan và Kiều Quốc Thịnh thì Trương Thanh Vân càng tin Tần Vệ Quốc hơn. Tuy hắn là người phái Kinh Tân, nhưng hắn cũng là cán bộ đã lăn lộn ở Hoa Đông vài ba năm.

Những tín nhiệm của Trương Thanh Vân với Tần Vệ Quốc được tạo dựng lên từng ly từng tý trong lúc công tác, tất nhiên niềm tin này còn mạnh mẽ hơn cả phe phái. Bây giờ tình cảnh Hoa Đông rất dọa người, phái Kinh Tân và Hải phái đang liên thủ quét dọn tất cả chướng ngại. Thực tế thì Trương Thanh Vân biết, chuyện xảy ra ở Hoa Đông, nếu không có cái gật đầu của Tần Vệ Quốc, dù là kẻ nào cũng không dám vượt qua lão làm thiêu thân. Nếu Kiều Quốc Thịnh và Âu Đan thật sự ăn ý cộng tác một việc, thật ra bọn họ đang làm một việc ngu xuẩn mà nguy hiểm, hơn nữa còn bày ra tình cảnh bí quá hóa liều.

Sau khi suy nghĩ những vấn đề này thì trong lòng Trương Thanh Vân chợt trong sáng, hắn cười ha hả nói:

- Chủ tịch Triệu, tôi còn tưởng là chuyện gì, thì ra là như vậy. Tôi cho rằng anh không nên sầu lo, Cảng Thành và Hoài Dương là không giống nhau, qua hệ hợp tác giữa Hoàng Hải và Cảng Thành lại càng quan trọng, càng mấu chốt, chắc chắn phải triển khai ở cấp tỉnh, đi theo con đường mòn của Hoài Dương là không hợp lý, anh thấy thế nào?

- Cậu khẳng định như vậy sao?

Triệu Hải Dân dùng giọng nghi ngờ nói.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Lúc này đang ở vào thời điểm quan trọng, bây giờ khu kinh tế Hoàng Hải không những phát huy tác dụng ở phương diện kinh tế, còn có những tác dụng rộng rãi khác. Nếu xét theo tình cảnh trước mắt thì giữ gìn đoàn kết Cảng Thành và Hoài Dương mới là nhân tố quan trọng, nếu anh là bí thư Tần thì cũng sẽ nghĩ như vậy, có phải không?

Triệu Hải Dân có chút trầm ngâm, lão cảm nhận được ý nghĩ của Trương Thanh Vân, vẻ mặt cũng hòa hoãn trở lại, vì vậy mà cũng thầm bội phục đối phương. Dù là người ngoài tỉnh táo người trong cuộc u mê nhưng Trương Thanh Vân có thể thấy rõ điểm quan trọng, nhạy cảm phát hiện ra phương hướng của các thế lực, như vậy đã chứng minh sự trưởng thành. Cũng khó trách những năm qua Trương Thanh Vân càng đi càng thuận lợi, ngày càng mẫn cảm và trưởng thành trong chính trị, quả thật không phải chỉ cao hơn vài bậc so với người thường.

Tất nhiên Trương Thanh Vân vãn còn một ý nghĩ chưa nói ra, đó chính là bây giờ Triệu Hải Dân tứ cố vô thân, sợ rằng cũng là sự cố ý của Tần Vệ Quốc. Bí thư có lẽ đang quan sát tâm tính của Triệu Hải Dân, cũng có thể là đá thử vàng, muốn xem các quan hệ rối rắm bên trong.

Trương Thanh Vân tin cuối cùng Triệu Hải Dân cũng có ý nghĩ này, vì vậy những thứ đó không cần phải nói ra. Nưhng hắn vẫn phải nói ra những lo lắng của mình với Hoài Dương:

- Chủ tịch Triệu, bây giờ chỉnh thể Hoài Dương là rất tốt nhưng cũng không phải không có vấn đề. Dù sao bây giờ hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương đã đi vào giai đoạn xâm nhập, chúng tôi muốn đi theo con đường của riêng mình, như vậy nhất định sẽ không có lợi cho hợp tác với Hoàng Hải trong thời gian ngắn. Hơn nữa nếu sau đó hợp tác xảy ra vấn đề thì trực tiếp ảnh hưởng đến hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải, thậm chí có thể ảnh hưởng đến hướng đi chính trị của Cảng Thành và Hoài Dương. Vì vậy lúc này tôi hy vọng anh và tôi bảo trì trạng thái hợp tác mật thiết, đảm bảo liên lạc.

Sau đó Trương Thanh Vân cùng Triệu Hải Dân bàn sâu về quá trình hợp tác, bây giờ Triệu Hải Dân gặp phải quá nhiều áp lực, hắn cần phải trợ giúp. Thứ hai, khi tình thế dần biến hóa thì Cảng Thành và Hoài Dương sẽ phải gắn bó như môi với răng, chỉ có thể thống nhất ý kiến mới tạo ra sức ảnh hưởng lớn. Mặt khác cách nhìn của Triệu Hải Dân với khu kinh tế Hoàng Hải cũng tương đồng với Trương Thanh Vân, hai người đều muốn vạch ra con đường riêng cho Cảng Thành và Hoài Dương, chính kiến giống nhau mới là nguyên nhân căn bản để hợp tác.

Triệu Hải Dân tất nhiên sinh ra cảm giác cầu còn chưa được với lời đề nghị của Trương Thanh Vân, lúc này lão đang buồn bực vì tứ cố vô thân, không ngờ Trương Thanh Vân chủ động tìm đến. Lão nói:

- Thanh Vân, đối với vấn đề Chu Hà Dương, cậu yên tâm, tôi sẽ đích thân chỉ đạo. Chu Hà Dương vốn là cán bộ trẻ, chịu đựng đả kích lớn như vậy là không dễ dàng, hơn nữa ngôn luận Cảng Thành gần đây cũng không nghiêm. Năm ngoái cậu ấy được điều xuống làm phó bí thư, sợ rằng có vấn đề trong lúc ma xát với ban ngành.

Triệu Hải Dân nói đên đây thì khựng lại một chút rồi nói;

- Thanh Vân, cậu cũng biết rồi đấy, tình hình trước mắt thì tổ chức suy xét cán bộ phải theo hướng toàn diện. Vì vậy tôi cho rằng Chu Hà Dương còn khá trẻ, cũng không nhất định phải tham chính, cậu có thể thông qua những phương diện này mà khơi thông với cậu ấy, cậu thấy sao?

- Cái gì mà suy xét toàn diện, liên lụy là suy xét toàn diện sao? Cha là quan tham, con nhất định là quan tham sao?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói, vẻ mặt có chút kích động. Triệu Hải Dân thấy vẻ mặt đối phương như vậy thì cũng im lặng. Trương Thanh Vân không có đối tượng nổi giận, hắn ồn ào vài câu rồi thôi, tâm tình lại trở nên không xong. Hắn biết rõ Triệu Hải Dân nói như vậy thì Chu Hà Dương sẽ không còn lựa chọn tốt để tham chính.

Trước tiên bóng tối của cha để lại sẽ làm Chu Hà Dương luôn cảm giác được sức ép, mặt khác lý do mà Triệu Hải Dân đưa ra cũng khá đúng, nếu tổ chức suy xét cán bộ dưới điều kiện ngang nhau, Chu Hà Dương rõ ràng mất ưu thế. Vì dưới điều kiện ngang nhau thì trong nước có rất nhiều cán bộ, vì thế mà tương lai phát triển của Chu Hà Dương sẽ gặp ảnh hưởng. Người làm quan nếu rơi ra phía sau vào giai đoạn quan trọng, như vậy sẽ rơi lại từng bước, cuối cùng sẽ là cả đời không có kết quả.

Ví dụ như vậy là rất nhiều, năm xưa Vũ Đức Chi không phải là người thật sự lợi hại ở Ung Bình à? Nhưng cả đời lão nếu không phải giờ khắc cuối cùng được đưa lên đường lớn thì sẽ phải tiếp tục kiếp sống phó ban. Thật ra lão cũng không phải chỉ bỏ qua một hai cơ hội mà thôi. Trương Thanh Vân nhìn lại chính mình, cùng đi tới có rất nhiều điểm mấu chốt, chỉ cần xảy ra vấn đề vào thời điểm đó thì sẽ khó tiến đến vị trí bây giờ, rất có thể lúc này sẽ là phó ban, trưởng ban gì gì đó.

Mà Quách Vũ cũng là một ví dụ sống sờ sờ, hắn tạo ra sơ hở trên chức vụ phó phòng, bây giờ xem ra hắn phải ở lại vị trí ít nhất là tám năm, như vậy khoảng cách với Trương Thanh Vân sẽ là rất lớn. Đợi đến khi Quách Vũ lên đến cấp bộ thì phải năm mươi tuổi, hơn nữa phải công tác không có sơ hở.

Vì vậy xem ra con đường tham chính cũng không phải phù hợp với mọi người, bây giờ Chu Hà Dương đã có bóng đen, hơn nữa bản thân còn chưa có định tính, hắn còn nhất định phải đi trên con đường hẹp sao? Trương Thanh Vân sinh ra chút do dự.

Trương Thanh Vân có cảm tình với Chu Hà Dương, nhưng hắn cũng biết rõ, khi vị trí của mình lên cao thì tương lai sẽ phải ném đi nhiều thuộc hạ. Sóng cồn đào cát, bỏ thô tìm tinh, đây chỉ là chuyện bình thường trong thể chế.

Kiều Quốc Thịnh rất thích thư pháp, mỗi khi hắn cảm thấy tâm tình bức bối hoặc vui vẻ thoải mái đều viết thư pháp để giải quyết tâm tình.

Tờ giấy trắng noãn bày trên mặt bàn, Kiều Quốc Thịnh dùng tay nắm lấy bút lông, bộ dạng rất cẩn thận, chuyên chú, thong thả viết chữ. Người khác nhìn qua có vẻ vô tình, thậm chí còn có chút thất thần.

Đột nhiên khí chất của Kiều Quốc Thịnh chợt biến đổi, động tác tay cũng trở nên mau lẹ, bút lông thấm mực đang vũ động, đầu bút lướt qua. Trên giấy là bốn chữ "Mã đáo thành công", tuy rất có ý cảnh nhưng lại bùng ra cảm giác lạnh lùng.

Kiều Quốc Thịnh híp mắt nhìn kiệt tác của mình, vẻ mặt không vui mừng, ngược lại còn có chút cảm giác nghiêm túc nói không nên lời.

Viết chữ sinh lòng, Kiều Quốc Thịnh bây giờ cần nhất là bốn chữ này, hành trình Hoa Đông của hắn được kỳ vọng rất cao. Bây giờ hắn là chủ tịch thành phố Hoa Đông, là một trong hai lãnh đạo lớn nhất, hoàn toàn có đủ hùng tâm tráng chí để vùng vẫy.

Nhưng đến Hoa Đông thì Kiều Quốc Thịnh mới phát hiện nơi đây và ý nghĩ của mình khác biệt quá lớn, thủ đô vang lên tin đồn phái Hoa Đông sụp đổ, Hoa Đông đã rối loạn.

Thực tế không phải như vậy, các mặt công tác ở Hoa Đông vẫn cực kỳ bình thường, nhân dân vẫn an cư lạc nghiệp, quan viên có tư chức riêng, trật tự và nghiêm chỉnh. Cái được gọi là phái Hoa Đông sụp đổ chẳng qua chỉ là mất đi vài vị thường ủy tỉnh ủy mà thôi.

Sự thật đúng là như vậy, bây giờ trong ban ngành Hoa Đông đang thiếu cán bộ bản địa Hoa Đông, nhưng những chức vụ quan trọng vẫn được giữ lại, trong đó có cả ghế bí thư. Kiều Quốc Thịnh không biết cảm giác của người khác là thế nào, dù sao hắn cũng cảm thấy rất khó khăn khi quán triệt ý chỉ của chính mình.

Gần đây Kiều Quốc Thịnh chạy đến rất nhiều thành phố, hắn phát hiện ra chức vị chủ tịch tỉnh của mình cũng không phải quá khủng bố, thậm chí kể cả Trương Thanh Vân thuộc phái Kinh Tân mà hắn rất quen thuộc. Cảm giác như vậy làm Kiều Quốc Thịnh không hài lòng, đồng thời cũng cảm giác được gánh nặng trên vai, vì vậy mà áp lực chợt trở nên to lớn.

Kiều Quốc Thịnh ngẩng đầu, khi hắn đối diện với một tấm bản đồ toàn tỉnh Hoa Đông trên tường, những sơ đồ phát triển của Hoa Đông, hắn nghĩ đến góc bù giữa Hoài Dương và Cảng Thành, hai bên cùng hô ứng với hoàng hải, vì vậy mà trở thành hai nơi có giá trị nhất ở Hoa Đông.

Sự thật đã chứng minh điều này là đúng, năm trước thông qua vấn đề Hoàng Hải vứt bỏ gánh nặng mà Hoài Dương vượt qua tình cảnh suy sụp, GDP thành phố trực tiếp vượt qua thành phố Lăng Thủy. Hơn nữa còn dẫn đầu trong các thành phố trực thuộc tỉnh trong nước, thành tích như vậy bắt buộc làm người ta phải lau mắt nhìn.

Kiều Quốc Thịnh liên tục xem xét phương hướng của khu kinh tế Hoàng Hải, vẻ mặt hắn trầm tĩnh như mặt nước giếng sâu. Hắn biết rất rõ, bây giờ đây là vấn đề mà Hoa Đông chờ mong nhất, mà hắn muốn có chỗ dựa ở Hoa Đông thì phải đột phá từ nơi đây.

Nhưng Kiều Quốc Thịnh ý thức được vấn đề thì Hải phái cũng biết được, mà khác biệt chính là Hải phái đã dẫn đầu tìm hướng đột phá, nếu là như vậy thì hắn sẽ không thể tìm được tiện nghi bên trong.

Nhưng khi Kiều Quốc Thịnh cảm thấy rơi vào tình cảnh khó khăn thì tuyệt đối không ngờ Hải phái cũng có khó khăn, không biết nguyên nhân gì mà đám người kia rất kiêng kỵ Trương Thanh Vân ở Hoài Dương, giống như có sự tồn tại của Trương Thanh Vân ở hai khối khu vực Hoài Dương và Cảng Thành thì kế hoạch lớn của bọn họ khó thể thực hiện.

Mà vấn đề Trương Thanh Vân thì Kiều Quốc Thịnh xem ra rất đơn giản, vì thế mà hai bên tiếp xúc với nhau, tất nhiên sẽ tạo nên ăn ý. Kiều Quốc Thịnh có rất ít công tác để làm, mà quan trọng nhất chính là cho Trương Thanh Vân rời khỏi trò chơi, hoặc dứt khoát rời khỏi Hoa Đông.

Cũng vì nguyên nhân như vậy mà Trương Thanh Vân mới có chuyện được đến học tập ở trường đảng. Lúc này Trương Thanh Vân tiến vào học tập ở trường đảng là thời cơ rất thuận lợi, phái Kinh Tân không phải muốn bồi dưỡng Trương Thanh Vân sao? Vào trường đảng học tập thì cơ hội đề bạt sẽ lớn hơn rất nhiều.

Khóe miệng Kiều Quốc Thịnh lộ ra nụ cười lạnh, hắn cũng biết Chiêm Giang Huy có ý đề bạt cán bộ, trước đó hắn nghĩ rằng mình là cán bộ được Chiêm Giang Huy coi trọng nhất, nhưng sau khi chào đón Trương Thanh Vân thì hắn phát hiện suy nghĩ của mình là sai lầm.

Khi Chiêm Giang Huy đến Hoa Đông thì đặc biệt căn dặn Kiều Quốc Thịnh, để hắn phải thương lượng nhiều chuyện với Trương Thanh Vân ở Hoa Đông, lời này cũng được hắn quan tâm. Nhưng sau đó Kiều Quốc Thịnh lại cảm thấy tâm tình không tốt, một chủ tịch tỉnh mà lại phải nghe lời một bí thư thị ủy trong lúc bàn đại sự, đây chẳng phải chuyện đáng cười sao?

Còn nữa, danh sách cán bộ tiến vào ban cấp tỉnh của trường đảng dễ dàng như vậy sao? Kiều Quốc Thịnh năm xưa muốn vào cũng mất rất nhiều khí lực, nhưng không ngờ hắn vừa đưa lên lời đề nghị thì sự việc đã được quyết định, hơn nữa đã lập tức tham gia ban cấp tỉnh.

Thông qua sự kiện lần này thì Kiều Quốc Thịnh có thể cảm nhận được sự coi trọng của các cấp thượng tầng với Trương Thanh Vân, đồng thời cũng có tâm tình bức thiết khi đều bạt đối phương. Năm nay Trương Thanh Vân hơn ba mươi mà đã là phó bộ, như vậy còn chưa quá nhanh sao? Kiều Quốc Thịnh khi lên đến cấp phó bộ thì đã là năm mươi.

Kiều Quốc Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, hắn dùng tay nắm lớp giấy trên bàn. Sau khi xem qua thì cuối cùng lại không vừa ý, hai tay chà xát, mảnh giấy thành rác, bị ném vào thùng rác.

- Đúng là gặp phải loại đàn bà!

Kiều Quốc Thịnh hừ một tiếng nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Kiều Quốc Thịnh nói như vậy là chĩa về phía Âu Đan, hắn thật sự không rõ, Trương Thanh Vân đi đến học tập ở trường đảng trung ương là sự thật, nhưng Âu Đan lại một mực nói thời cơ chưa phù hợp, nhất định phải để Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông mới có động tác. Kiều Quốc Thịnh quả thật không thể hiểu, chẳng lẽ Trương Thanh Vân còn đáng lo hơn cả Tần Vệ Quốc? Kiều Quốc Thịnh là lãnh đạo thứ hai ở Hoa Đông, hắn tất nhiên phải kiêng kỵ Tần Vệ Quốc. Nhưng lúc này liên kết với Hải phái, sau đó mượn tài nguyên của Hải phái ở Hoàng Hải, như vậy đột phát ở Cảng Thành và Hoài Dương là không có vấn đề. Dù là Tần Vệ Quốc cũng khó ngăn cản xu thế này, nếu như thế thì Trương Thanh Vân có quan hệ gì, chẳng lẽ Trương Thanh Vân còn có uy tín cao hơn Tần Vệ Quốc?

Kiều Quốc Thịnh cực kỳ không thích cảm giác này, độ tuổi của Trương Thanh Vân thì chứng minh chưa thể từng trải nhiều bằng hắn, hơn nữa hắn còn là chủ tịch tỉnh Hoa Đông. Nhưng nếu xét về hiện thực thì hắn phát hiện ra chức chủ tịch tỉnh của mình so ra vẫn kém một bí thư thị ủy như Trương Thanh Vân về mặt uy danh. Mỗi lần có hội nghị ở tỉnh ủy thì Trương Thanh Vân đi lại trò chuyện vui vẻ với mọi người, mà người nào cũng nâng hứng đối phương. Kiều Quốc Thịnh là một chủ tịch tỉnh, người khác tuy khách khí và cung kính nhưng trong lòng cũng không hoan nghênh, kém xa đối với Trương Thanh Vân. Đây cũng là vấn đề làm Kiều Quốc Thịnh khó thể chịu được, nhưng hắn cũng không phải người thường, sẽ không mắc sai lầm giữa lý trí và tình cảm. Dù trong lòng hắn không thoải mái, nhưng vì đại cục vẫn phải chờ Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông. Nhưng trong lòng hắn cũng có quyết đoán, Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông thì đừng nên quay trở lại, tuyến trên không phải rất muốn đề bạt sao? Vậy thì đề bạt ngay đi, rời xa Hoa Đông. Kiều Quốc Thịnh muốn chứng minh một điều, phái Kinh Tân không cần Trương Thanh Vân ở Hoa Đông, chỉ cần một mình Kiều Quốc Thịnh hắn là đủ. Còn Trương Thanh Vân rốt cuộc là rồng rắn thế nào thì ngày khác so đo cũng không muộn.

Khi tâm tình Kiều Quốc Thịnh không tốt thì Âu Đan cũng đang cân nhắc sự việc này. Là một cán bộ nữ tính, Âu Đan có ưu thế rõ ràng hơn so với các cán bộ nam tính khác. Nàng không thích hư danh ảo như cánh đàn ông, nàng làm việc chỉ quan tâm đến kết quả. Trong Hải phái, mọi người không hy vọng sẽ là kẻ địch của Trương Thanh Vân, dù nàng không muốn kiên trì cũng chỉ biết nhẫn nại. Nhưng nàng rất tò mò, Trương Thanh Vân rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao có thể làm cho nhiều người kiêng kỵ như vậy? Nhưng đây chẳng qua chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nàng chưa từng nghĩ đến những ý kiến trái ngược. Trong lòng nàng biết rõ, bên trong Hải phái có nhiều người cho là như vậy, tất nhiên phải đúng đắn. Tuy Trương Thanh Vân không lớn tuổi nhưng quả thật đã trải qua nhiều sự việc để nổi danh. Nếu phân tích thì rõ ràng đối phương chẳng qua chỉ có cơ hội tốt mà thôi, nhưng Âu Đan cho rằng như vậy cũng không thể phủ nhận tài hoa và năng lực của Trương Thanh Vân.

Dù là thế nào thì Âu Đan cũng giữ nguyên sự kiêng kỵ cao độ với Trương Thanh Vân, vì thế nàng thậm chí buông bỏ vài phần lợi ích để bắt tay với Kiều Quốc Thịnh. Đây là kế sách một đá ném hai chim, có thể đuổi Trương Thanh Vân, có thể kéo gần khoảng cách để cảm nhận được nội chiến của phái Kinh Tân. Âu Đan tuy cũng không cho rằng Trương Thanh Vân có độ nặng tuyệt đối ở Hoa Đông, nhưng nàng cho rằng Kiều Quốc Thịnh "tiễn chân" Trương Thanh Vân đi là hành động ngu ngốc. Kiều Quốc Thịnh là một nhân tài về kinh tế trong nước, những năm gần đây người ta thường phải cho chữ "tài" đi sát với quan hệ, như vậy thường tránh không khỏi sự cao ngạo. Không ngờ Kiều Quốc Thịnh là người ở địa vị cao mà còn có yếu điểm như thế, thật sự làm người ta cảm thán...

- Tiểu Tô, ngày mai mua hoa thì chọn một vài cây đỗ quyên, lựa màu đổ! Thật ra loại hoa này còn có thể ăn, nghe nói ăn vào còn có tác dụng dưỡng nhan.

Âu Đan đột nhiên ngẩng đầu nói với Lăng Tiểu Tô đang sắp xếp văn kiện.

- Vâng, bí thư Âu!

Lăng Tiểu Tô khôn khéo nói. Lúc này nàng nói chuyện mà không dám nhìn thẳng vào bí thư Âu, nguyên nhân cũng vì buổi trưa nàng nhân cơ hội rãnh rổi mà điện thoại cho bạn bè, hai người trò chuyện về công tác, Lăng Tiểu Tô không nhịn được mà nhắc về thần tượng là Trương Thanh Vân. Cuộc trò chuyện rất cởi mở, Lăng Tiểu Tô nói rất hăng say, mặt tươi như hoa, bộ dạng hớn hở, mãi đến lúc bí thư Âu đứng trước mặt mới phát hiện ra. Tình cảnh khi đó rất xấu hổ, may mà bí thư Âu rộng lượng không phê bình, nhưng trong lòng Lăng Tiểu Tô lại có điểm đen, khi tiếp xúc gần với bí thư Âu thì trong lòng có chút cảm giác chột dạ.

Âu Đan híp mắt nhìn nha đầu đứng trước mặt với hai gò má ửng hồng, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười tự nhiên. Nhoáng cái đã là hai mươi năm, hai mưoi năm trước Âu Đan vừa tốt nghiệp đại học và vào làm ở một xí nghiệp nhà nước, lúc ấy đang ở vào tuổi thanh xuân và có viễn cảnh tương lai tươi đẹp, cũng tương tự như Lăng Tiểu Tô vào lúc này. Thiếu nữ yêu anh hùng, lúc đó Âu Đan cũng thần tượng một nhân viên kỹ thuật nòng cốt trong xí nghiệp, người này cũng là cán bộ còn trẻ và có tài. Đáng tiếc tài hoa của người này không duy trì được bao lâu, sau đó còn nghỉ chế độ. Khi Âu Đan đại diện cho thị ủy thành phố Hoàng Hải gặp mặt an ủi các công nhân viên nghỉ chế độ cũng đã gặp lại người này.

Sau hai mươi năm, Âu Đan từ một thiếu nữ ngây thơ trở thành một cán bộ nữ tinh anh trong nước, lúc này gặp phải Lăng Tiểu Tô giống như thấy được tuổi xuân của mình, cảm giác thân thiết này nói không nên lời