Bồi Gả Tiểu Nha Hoàn

Chương 4




Tin tức Lãnh gia bảo có việc vui lan rộng khắp nơi, trong phạm vi trăm dặm truyền đi nhanh chóng không người nào không biết, bất luận là người trên ,kẻ dưới, phú hào chi hộ, hoặc lão nhân , dân chúng tầm thường, đông đảo các hộ gia đình dù giàu hay nghèo, đều vì sự kiện này mà không khỏi phấn chấn.

Các hộ gia đình giàu có thì nghĩ muốn thừa dịp cơ hội này, mang lễ vật thật to đến chúc mừng, được lưu lại Lãnh Gia bảo là một cơ hội không tồi, có thể giúp cho địa vị của mình càng được củng cố nâng cao thêm.

Về phần đông đảo thường gia, sở dĩ cũng vui sướng vạn phần, đầu tiên đó là bởi vì bọn họ từ xưa tới nay, đều luôn được Lãnh gia bảo ra tay tương trợ, hiện giờ Lãnh gia bảo có đám cưới, đương nhiên phải hảo hảo đi chúc mừng người ta.

Lý do còn lại là bọn họ chỉ là dân thường, khi nào thì mới có thể được chứng kiến một đại tiệc lớn như vậy, cho nên dù thế nào bọn họ đều phải chạy đi một chuyến, cho nên vì vậy mà có rất đông đảo khách nhân đên tham dự.

“…. Đưa vào động phòng”. Bà mối lớn tiếng hô thực hiện bước cuối cùng của nghi lễ, ngay sau đó một loạt tiếng chiêng trống vang lên dậy đất trời, đôi tân nhân đã lập tức được đưa tiến vào tân tân phòng, dọc theo đường đi không có người đi theo nhìn ngó, gây ồn ào, cũng không có người gây nháo động phòng tân hôn, tóm lại mà nói, hôn lễ như vậy là đã hoàn thành.

“Thật sự ta không phải giống nữ nhân lắm điều”, thanh âm của Lãnh Ngạn Kì từ thư phòng truyền ra, “Hôm nay tốt xấu cũng là ngày vui của ngươi, sao lại còn ở lì trong thư phòng thế này a?” Dù hắn có là nhị ca hay không, Lãnh Ngạn Kì cũng không bỏ qua cơ hội tốt này mà chọc ghẹo hắn.

“Quái”, Lãnh Dực Vĩ hắn không biết từ lúc nào đã tháo hết mũ đội đầu xuống, ” Ngươi như thế nào mà không ra ngoài đi tiếp đón khách nhân a”. Hắn đem vấn đề này ra hỏi Lãnh Dực Vĩ, nhưng Lãnh Dực Vĩ hắn một chút cũng không động đậy ngồi yên tĩnh trên ghế thái sư, uống cốc trà mà hạ nhân vừa mới mang lên.

“Này…” Gãi gãi đầu, Lãnh Ngạn Kì không biết nên nói thế nào. Không có biện pháp, đối phó với trường hợp loại này hắn thực không biết phải xử trí thế nào, cả một đám người đông đảo không hề quen biết, đều mạnh mẽ lôi kéo hắn, hướng hắn nói lời chúc mừng, rồi lại còn khen ngợi Lãnh gia bọn hắn hùng mạnh, lại còn là chuyên đi hành thiện cái gì đó, hắn sợ tới mức thật không biết nên trốn đi đâu, thì làm gì còn lòng dạ nào mà ra ngoài xem náo nhiết a.

“Đại ca cũng không có đi ra ngoài đón tiếp khách nhân”. Đại ca hẳn là đã đi đâu đó hưởng nhạc thú một mình.

“Ta không có giống ngươi cả ngày không có việc gì làm”. Lãnh Hạo Thiên thản nhiên nói không hề lưu tình, “hơn nữa ngươi không thấy là đã có Hạnh bá * ( gọi Lãnh gia đại tổng quản) ở ngoài đó đón tiếp khách nhân rồi hay sao?” rời khỏi Lãnh gia bảo nhiều ngày như vậy, còn rất nhiều chuyện đang chờ hắn đi xử lý, hắn đâu có nhàn rỗi mà đi ra ngoài đón tiếp chiêu đãi khách đâu .

Huynh đệ ba người nói cười cực kì ăn ý, bọn hắn thực chất đều là không thích hợp với chuyện tụ họp đông người, khách sáo hàn huyên với hết người này người kia.

“Đại ca, ngươi vẫn quyết định đem những người đó giao cho quan phủ xử lý sao?” Lãnh Dực Vĩ lên tiếng hỏi, trước mắt đó là chuyện quan trọng cần xử lý nhất, ngày hôm qua tất cả lũ người nghe lệnh hành động đều chỉ là đám tiểu lâu la, muốn thực sự chấm dứt chuyện thì phải bắt được kẻ đứng đầu, chuyện chưa làm xong thực sự khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.

“Đúng a! Đại ca”, Lãnh Ngạn Kì cũng sáp lại nói, “Vì cái gì mà chúng ta không tự mình giải quyết?” Lũ này biết rõ thủ lãnh của chúng là ai, nhưng vẫn không có chứng cớ để lật mặt thật của hắn thật khiến người ta không thoải mái.

“Sở dĩ ta quyết định giao chúng cho quan phủ xử lý là bởi hai lý do”, Lãnh Hạo Thiên chậm rãi nói trong lòng đã có sự tính toán, “Thứ nhất là để che mắt chúng, khiến cho Ôn Kiến Côn lão nhân kia đối với chúng ta không khởi lòng nghi ngờ, hắn sở dĩ có thể ẩn thân trong bóng tối lâu nhưu vậy, nhất định là hắn có đạo lý của hắn, ta không nên coi thường vọng động mà phá hư kế hoạch một lưới bắt hết toàn bộ, còn lý do thứ hai thì”

Nói tới đây, trên mặt hắn tươi cười trông thật ôn hòa , nhưng nguyên bản thì thực là lạnh lùng, “Ta cũng nên chừa chút cơ hội này biểu hiện cho quan triều đình thấy, chúng ta không có ý đồ xưng đế như trong lời đồn thổi của thiên hạ, để sau này lão miễn đi cho chúng ta, không thì còn phiền phức nhiều lắm”. Mà vì chuyện này nhân mã triều đình cũng có chút cơ sở để biểu hiện, thật đúng là đã khổ tâm phí sức để suy nghĩ.

” Chiêu này hay, chiêu này hay!” Lãnh dực vĩ cười to.

“Vậy hôm nay chúng ta lấy trà thay rượu”, Lãnh Ngạn Kì nâng cao chén trà trong tay lên, ” Trước là chúc cho tương lai thành công của chúng ta cùng với hôm nay cũng là ngày thành thân của nhị ca, cạn một ly”.

Trong thư phòng không khí náo nhiệt theo gió lan sang tân phòng yên ắng.

“Tốt lắm, hiện tại cuối cùng có theer tạm thời nghỉ ngơi thoải mái một chút”. Thanh âm truyền ra trong thư phòng là giọng của phúc thẩm. Xem ngoài kia náo nhiệt như vậy, thì chú rể có lẽ là phải uống một trận say mềm thì mới có thể xuất hiện ở đây được.

“Tiểu thư, người có thấy nệt hay không? “. Mẫn nhi nhẹ nhàng xoa xoa hai bả vai cứng ngắc của Ôn Uyển Linh, “Tiểu thư có muốn uống chút nước hay ăn chút điểm tâm gì không?”

“Có thể như vậy sao?” Thần tình trên mặt Tả Phiên Nhân đầy vẻ nghi hoặc, “không phải là tân nương phải chờ tân lang tiến vào mới có thể bỏ cái khăn đội đầu và ăn uống sao?”Nàng không biết là tân nương lại có thể tự bỏ khăn đỏ đội đầu, ăn uống, không phải thông thường đều là tân lang vào phòng mới được làm vậy sao?

“Ngươi cái đứa ngốc này”, Phúc thẩm đã bắt đầu ăn đồ ăn ở trên bàn, “Nếu thực phải chờ tân lang tiến vào mới có thể uống nước, ăn cái gì đó như ngươi nói, ta nghĩ có lẽ đại bộ phận tân nương có lẽ đều chết đói mất rồi”. Khoảng cách buổi tối có mấy canh giờ tốt đâu. Trên đời này sẽ chẳng có vị tân nương tử nào, ngồi ngoan ngoãn bất động trong phòng không ăn không uống đâu.

“A! ra là như vậy”. Tả Phiên Nhân tỏ vẻ hiểu biết gật gật đầu, cũng đúng vậy nhỉ. Dù sao nàng cũng chỉ là vừa mới tới đây, nên dĩ nhiên có những chuyện không rõ, ” Ta đây giúp tiểu thư tựa đầu xuống dưới nghỉ ngơi một chút”, Vừa động thủ nàng mới phát hiện trên đầu tiểu thư cắm đầy trang sức kim quang sáng lòa, trông thật nặng nề, ” Tiểu thư ngươi không có việc gì chứ?” Nhiều đồ vật trang sức nặng lại cắm ở trên đầu lâu như vậy, thật sự làm cho người ta bội phục.

“Không có việc gì đâu”. Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Tả Phiên Nhân, Ôn Uyển Linh hoàn toàn không lý giải nổi nàng có chỗ nào bất ổn, ” ta hiện thời rất là thoải mái mà”.

” Tiểu thư ngươi muốn ăn một chút điểm tâm không ?” Mẫn nhi đang ngồi trên bàn ăn chút điểm tâm, miệng vừa hỏi cũng đồng thời nhét một khối đồ ăn vào miệng.

Ban đầu Ôn Uyển Linh không lay động, không ăn gì hết. Nàng với Tả Phiên Nhân đối xử với nhau không hề câu nệ lễ tiết, ở với nhau lâu, Ôn Uyển Linh cùng với Tả Phiên Nhân và mấy người kia, chủ tớ ở chung không hề phân biệt cao thấp.

“Ta không ăn được”. Nhẹ giọng ý tốt của Mẫn Nhi, Ôn Uyển Linh mỉm cười miễn cưỡng, ” Các người cứ ăn thoải mái đi”.

“Tiểu thư đừng lo, không việc gì phải khẩn trương như vậy”, Nhìn ra Ôn Uyển Linh đang bất an, Tả Phiên Nhân hạ giọng nói ” Tắc ngoại phong tình” điểm tâm này tên hay như vậy lại ăn cũng rất ngon, nàng vừa nói lại vừa nuốt vào them mấy miếng, ” ta tin tưởng rằng cuộc sống sau này của chúng ta ở đây tuyệt đối là tốt hơn nhiều so với cuộc sống trước đây ở Ôn phủ, cho nên ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá”.

*Tắc ngoại phong tình: tình cảm của trai gái nổi lên không kiềm chế nổi ).

“Có thể như vậy sao?” Nàng cũng có thể tin tưởng như vậy chứ? Đến bây giờ trên đỉnh đầu nàng vẫn còn run lên, bởi vì nàng sợ hãi a. Nàng thật sợ hãi đêm động phòng hoa chúc.

“Đương nhiên”, Tả Phiên Nhân càng thêm kiên định trả lời, “Ngươi phải tin tưởng vào Lãnh gia, tin tưởng vào phu quân tương lai, bởi vì hắn sẽ là chỗ dựa về sau này của ngươi”. Chỉ cần có Hạo Thiên ở nơi này, nàng tuyệt đối không hoài nghi Lãnh gia là một nơi tốt, “Hơn nữa đừng lo lắng quá, ngươi còn có chúng ta mà”.

“Đúng rồi! Tiểu thư, ngươi nên nghe theo lời Tả Phiên Nhân nói, Phúc thẩm ta sống tới từng này tuổi, chưa có bao giờ nói được những câu thế này”. Vỗ vỗ vai của Tả Phiên Nhân, phúc thẩm cảm thấy thực vui mừng, đứa nhỏ này thực sự đã lớn rồi.

“Ai nói vậy”, Mẫn nhi chen ngang vào đám nữ nhân đang nói chuyện, “ta cũng có thể nói những lời như vậy a”.

” A đúng đúng, là Mẫn tỷ tỷ lợi hại nhất.” Tả Phiên Nhân phùng má nói tiếp, mọi người lập tức cười thành một đoàn.

Đúng vậy, Ôn Uyển Linh trong lòng tự nói với chính mình, nàng cũng không có đơn, còn có mọi người luôn ở bên nàng, nàng không cần phải lo lắng, nghĩ được như vậy, đầu của nàng cũng dần dần ấm áp lên, không đổ mồ hôi nữa.

“Vì để chứng minh cho các ngươi thấy là ta cũng có tài ăn nói”. Mẫn nhi lớn tiếng hô, ” Ta đây sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện tình, ngày đó ta….”

Liền như vậy, mọi người cùng nói cười, lên trầm xuống bổng chờ đợi thời gian bất tri bất giác trôi qua, đến khi ngoài phòng có tiếng gõ cửa, mọi người mới phát hiện trời đã không còn sớm.

Ôn Uyển Linh trong phòng tân hôn bộ dạng luống cuống cả tay chân, phúc thẩm đứng lên ngó nhìn qua khe cửa.

“Cô gia vào phòng”. Tân lang mặc đại hồng bào tiến vào trong phòng, phúc thẩm lên tiếng thông báo.

Đừng khẩn trương! Đừng khẩn trương! Ôn Uyển Linh không ngừng tự trấn an chính mình, tim nàng đập như điên chạy loạn không ngừng, không thể khống chế được.

“Chúng ta đi xuống trước”. Phúc thẩm dẫn theo hai tỳ nữ cáo lui.

Lãnh Dực Vĩ yên lặng nhìn chằm chằm vào thê tử của hắn một hồi lâu sau mới có động tác.

Dù có nói thế nào, Nàng chung quy vẫn là thê tử chính thức của hắn, nên theo lễ vẫn là không thể phế bỏ. Một lúc sau, Lãnh Dực Vĩ dứt khoát ngẩng đầu lên.

Lần đầu tiên khi nhìn thẳng vào mắt của nàng, ý tưởng trong đầu hắn lập tức có sự biến đổi.

Xem ra Lãnh Dực Vĩ hắn nên tạ ơn ông trời, làm cho thê tử của hắn cùng lão nhân Ôn Kiến Côn kia một chút cũng không giống nhau, nếu không như vậy hắn đã không thể bình tĩnh nhìn nàng.

Phải biết rằng trên dọc đường đi nghênh thân, nàng nếu không phải ngồi ở trong kiệu thì cũng là trong nội phòng, liền ngay cả ngày hôm qua trong tình hình nàng hối hả đi tìm Tả Phiên Nhân, vội vàng đi miết, cho nên tới hiện tại, hắn cũng chưa có kịp nhìn kĩ qua mặt của nàng, hiện giờ vừa thấy, trong lòng hắn thấy nàng rất đáng yêu, muốn thu hồi hình bóng của chính nàng vào tầm mắt.

Cả không gian tĩnh lặng như vậy kéo dài cả một lúc lâu, Lãnh Dực Vĩ mới đánh vỡ trạng thái không tiếng động này.

“Nàng tính toán cả một đêm cứ ngồi nhìn chằm chằm vào ta như vậy cho đến hửng đông sao?” Nàng có đôi mắt to và tròng mắt trong suốt, Lãnh Dực Vĩ phát hiện, khi đối mặt với thê tử chính mình tựa hồ rất khó dùng cái loại khẩu khí hung ác.

“Ah” Đột nhiên lấy lại tinh thần, Ôn Uyển Linh thẹn thùng đỏ mặt đến cả tóc cũng cảm thấy như bị thiêu cháy, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn lần nữa.

Bưng chén rượu đến đưa cho nàng, đồng thời cũng rót cho mình một chén rượu, bốn mắt nhìn nhau không động dậy cùng uống xong ly rượu hợp cẩn.

——-

Trong bóng đêm trên bầu trời tràn ngập tinh tú!

Bầu trời đêm xinh đẹp, cũng luôn dễ dàng phát sinh những cảnh tượng tuyệt đẹp, đêm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trước tiên cần phải nói, Lãnh gia bảo là đại phú gia, không gì muốn mà lại không làm được, cảnh núi giả nước chảy, cảnh lương đình …. Trong trang nhất định không ít.

Lãnh gia bảo đặc biệt ở hướng đông nam, có một cây cổ thụ trên trăm năm tuổi cao tới tận trời, làm bạn với nó, là một tòa lầu cao thiết kế cách mặt đất ở bên cạnh của lương đình, nơi này còn nằm ở vị trí trung tâm của bãi đất trống, địa phương này vị thế quả thực có chút độc lập.

Mà ở nơi không gian độc lập này, bỗng xuất hiện tiếng người nói chuyện với nhau.

“Nếu ngươi không phiền toái thì có thể nói cho ta biết”, Lãnh Hạo Thiên nhìn bóng người đang ngổi ở trên nhánh cây cổ thụ có trên trăm năm tuổi, có vẻ hắn đang không biết lý giải thế nào nên cũng không biết mở miệng hỏi làm sao. “Ngươi ở trên đó làm cái gì vậy?” Lãnh Hạo Thiên nghi hoặc hỏi.

Vội cả ngày, hiện tại cuối cùng hắn cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi, cho nên hắn mới xuất hiện ở nơi này, nguyên bản là hắn tính bước chậm rãi đi tản bộ, nhưng bóng người đang ngồi trên cây lại làm cho hắn không thể đình cước bộ.

“Sá? Ah Hạo Thiên”. Tả Phiên Nhân lên tiếng, âm thanh vừa vui sướng lại xen lẫn sự xấu hổ, rốt cuộc nàng cũng gặp lại hắn, Tả Phiên Nhân lúc này mới biết được là bản thân mình có bao nhiêu tưởng niệm hắn, vận khí của nàng quả thực không tồi, lâu như vậy không gặp, lúc gặp được thì luôn là ở trong tình huống quái dị.

“Ngươi không phải là muốn thưởng nguyệt chứ”. Lãnh Hạo Thiên lên tiếng nói chuyện cũng đồng thời vận khí, công lực thâm hậu trong chớp mắt đã yên vị bên cạnh Tả Phiên Nhân, động tác cực kỳ nhanh lẹ lẫn tinh xảo khiến cho lá cây không lay động dù chỉ là nửa phần.

“Không phải đâu”. Tả Phiên Nhân theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn trời, lập tức lắc đầu, “Thái dương vừa mới xuống núi không bao lâu, làm gì có nguyệt mà thưởng a?”. Hơn nữa nàng rất khó tưởng tượng lại có người thi tình họa ý, chỉ vì thưởng nguyệt mà phải leo tận lên cây để thưởng?

“Như vậy vị cô nương này xin hỏi, ngươi đến tột cùng vì quý sự gì mà lại leo lên tận cây cổ thụ cao này?” Hắn mở miệng nói, khuôn mặt tươi cười ngời sáng.

Sau khi trở lại trang viện, có rất nhiều chuyện chờ hắn đi xử lý, hơn nữa hắn cũng cần một khoảng thời gian để suy nghĩ lại một chút, cảm giác của mình đối với Tả Phiên Nhân rốt cuộc là cảm giác gì, cho nên hắn mới cố ý không gặp nàng, không cho phép mình nhớ tới nàng, hắn phải chứng minh hắn vẫn là hắn trước kia, là Lãnh diện ma sát mà người giang hồ vẫn xưng tụng, hắn không nên cũng như không muốn mình thay đổi.

Bản thân hắn hy vọng mình vẫn là mình ngày trước, nhưng chung quy vẫn là hắn đang tự lừa dối chính bản thân mình. Nếu không thế tại sao trong tận cùng tim hắn vẫn luôn tràn ngập hình ảnh của nàng, hôm nay khi nhìn thấy nàng hắn lại thấy mình rất vui sướng.

Không biết Lãnh Hạo Thiên giờ phút này tâm tư đã có trăm ngàn chuyển hồi, Tả Phiên Nhân đang cố gắng suy tư nên trả lời vấn đề mà hắn hỏi thế nào, “Ân…… Này…… Ta là vì cái kia……” Hạo Thiên sẽ không thấy nàng kì quặc chứ, ” ta chính là vì cái kia nên mới leo lên cây cổ thụ này”. Nàng chỉ chỉ về hướng một góc rất nhỏ trên cây.

Lãnh Hạo Thiên nhìn theo phương hướng mà nàng chỉ, thì thấy một đàn chim non nhỏ bé đang kêu ngao ngao, “Ngươi chính là vì chúng nó?”

“Ân! Đúng vậy”. Tả Phiên Nhân nhẹ xoa cằm, bắt đầu nói ” chủ nhân vừa bảo ta rời ra khỏi phòng, ta vốn là định đến nhà bếp hỗ trợ công việc một chút, vô tình đi ngang qua đây ta lại chợt nghe thấy tiếng của chúng nó”. Nàng chỉ hướng tổ chim bên trong có mấy con chim con, “thanh âm của chúng kêu vang lên ở trên mặt đất, chờ ta lại gần, mới biết hoá ra là do tổ chim bị rơi xuống đất, ta liền giúp chúng trở về nhà. Ta ôm chúng leo lên cây đại thụ, sau đó ta liền …. Liền”.

“Sau đó thì ngươi bị ngã xuống chứ gì?” Lãnh Hạo Thiên không khỏi cười ngất đi, không hổ là Tả Phiên Nhân, cá tính hoàn toàn không hề câu nệ lễ tiết, cũng không giống như nữ tử thông thường luôn tỏ vẻ thẹn thùng yếu đuối, lại cũng không giống những người khác luôn che dấu bản thân ở trước mặt hắn, cho nên khi ở bên cạnh nàng hắn mới cảm thấy thoải mái tự nhiên cười khoái trá như vậy.

“Hắc hắc”, Tả Phiên Nhân còn chưa biết đáp lại thế nào, thành ra đành cười trừ hai tiếng. Khi nhìn thấy con chim nhỏ đáng thương kia, nói gì thì nói, nàng cũng không thể để mặc kệ nó được, ai còn nghĩ được đến lúc sau nàng cũng bị rớt xuống đất như tụi nó. Chúng càng nhìn càng thấy đáng yêu, nàng ngồi ở trên cây lâu như vậy, cũng quán sát lâu như vậy, nàng không thể không bội phục chính mình, làm thế nào mà nàng có thể leo tới tít tận trên này nha.

“Ngươi thật là, làm việc gì cũng không nhìn ngó trước sau”. Lãnh Hạo Thiên nhẹ nhàng nhéo nhéo cái miệng đang cười của nàng, khẩu khí không khỏi có sự sủng nịnh “Đến ôm cổ của ta”. Hai tay dang rộng ra dễ dàng ôm nàng vào cõi lòng, chuẩn bị đưa nàng xuống đất.

“Ừm” Tả Phiên Nhân gật đầu đồng ý , cục kỳ ngoan ngoãn nghe lời Lãnh Hạo Thiên, tiếp theo li kỳ nhất là, nàng lại bỗng bật cười ha ha lên.

“Cười cái gì?”Không biết làm sao, tại sao mà bỗng nhiên nàng lại tươi cười làm cho hắn nhất thời thất thần.

” Ta chính là đột nhiên phát hiện, mỗi lần mặc kệ ta phát sinh chuyện phiền toái gì, đều luôn sẽ là ngươi giúp giải quyết.” Nàng cùng hắn thật sự là hữu duyên a!

Từ lúc về tới Lãnh gia bảo, tuy nàng không biết Hạo Thiên rốt cuộc đảm nhiệm cái chức vụ gì, nhưng chắc hẳn là phải cao hơn một tỳ nữ nho nhỏ như nàng rất nhiều, cho nên cho dù nàng nghĩ đi nghĩ lại như thế nào, nàng cũng không dám tùy tiện tiến đến tìm hắn.

” Ra là cười vì nguyên nhân này” Ôm tả phiên nhân ngồi xuống lương đình, Lãnh Hạo Thiên tiếp theo lại hỏi,” ngươi hiện tại là lại làm sao vậy?” Nàng vừa cười, trong chốc lát mặt mày đã cau có lại.

” Không có chi!” Nàng nói mà không nhìn thẳng vào Lãnh Hạo Thiên đích, ”Chính là nghĩ đến chúng ta lần này gặp mặt, lần sau gặp lại không biết là phải đợi cho đến khi nào?” . Khoảng cách sâu sắc về giai cấp làm cho nàng vô cùng thất vọng.

“Nàng thật ngốc”, biết là nàng đang phiền não về chuyện tình cảm, hắn không khỏi cười liệt miệng, “Chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta về sau mỗi ngày đều có thể gặp mặt”. Nâng cằm của nàng lên, Lãnh Hạo Thiên cam đoan tuyên thệ.

” Ta đương nhiên nguyện ý a!” khuôn mặt của nàng trong nháy mắt vui sướng đến ngời sáng,” Ta hy vọng…… Hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi.” Oa! ngượng chết người, nàng khi nào lại có thể thốt ra câu này a! Vội vàng ngoảnh đầu sang chỗ khác, nhưng Lãnh Hạo Thiên cứ giữ cằm nàng không buông, hại nàng ngượng ngùng cực kỳ.

“Ta cũng là”. Không châm trễ hắn cũng biểu lộ tình cảm của mình, Lãnh Hạo Thiên phát hiện tâm tư mình rất khó chuyên chú nhìn thẳng vào nàng nói cho hết câu, đôi môi đỏ mọng của nàng đã câu dẫn hơn phân nửa tâm hồn hắn.

‘Ta đây lần sau sẽ mang tắc ngoại phong tình* ( tên món ăn có nghĩa là tình cảm trai gái) đến cho ngươi ăn nha, món điểm tâm đó thật sự ăn ngon lắm”

Càng nhìn nàng hắn càng thấy nhiệt độ trong người tăng lên, còn nàng thuỷ chung vẫn nói liên tục, “Ta cảm thấy Hạnh bá thật sự là người tốt nha! Người cũng với phúc thẩm …” Tả Phiên Nhân chưa kịp nói hết câu, đã trừng lớn hai mắt kinh ngạc.

Hạo Thiên hắn…… Hắn như thế nào đột nhiên hôn…… Hôn nàng……

Kinh ngạc đến nỗi đồng mâu giao nhau trong khi đôi môi cũng đang giao nhau.

“Không cần nhìn ta như vậy”. Lãnh Hạo Thiên đánh thức nàng ra khỏi tình trạng xuất thần, nàng cứ như vậy khiến hắn không thể hôn được, “Nhắm mắt lại”. Hắn muốn nàng khi nhớ lại có được cảm giác thật tốt đẹp.

Cơ hồ thời gian như dừng lại, Lãnh Hạo Thiên vừa nói xong, Tả Phiên nhân càng ngạc nhiên đến mở mắt to hơn.

Là hắn hôn nàng! Hi! Thật cao hứng, đây chả phải là đại biểu cho việc trong lòng hắn cũng có nàng.

Ngày tháng bất tri bất giác trôi qua, khiến người ta có cảm giác chỉ như một thoáng. Hiện giờ có lẽ là đã qua giờ ngọ, Ôn Uyển Linh chủ tớ mấy người, lúc này đang ngồi ở bên ngoài lương đình cạnh tân phòng thưởng trà.

Có thể ở bên cạnh người mà mình yêu thương, ngày tháng trôi qua đương nhiên cũng sẽ có cảm giác hạnh phúc mĩ mãn. Tả Phiên Nhân cũng không phải là ngoại lệ, từ sau đêm nàng gặp lại Lãnh Hạo thiên, hai người tình cảm ngày càng sâu nặng, mỗi ngày bon hắn đều gặp gỡ chỗ cây đại thụ gần lương đình, cứ như vậy thời gian trôi qua thật ngọt ngào.

Khác hẳn bộ dáng vui vẻ của nàng ở một góc bên cạnh, Ôn Uyển linh sau đêm tân hôn có vẻ buồn buồn không vui.

“Ta nói tiểu thư a! …” Một nhóm hạ nhân đi qua nói chuyện “Thật sự không đáng để được cưới về đây”.

Phúc thẩm nhìn chằm chằm vào thân thể ngày càng gầy yếu tiều tuỵ của nàng, thật sự rất đau lòng. Nàng không đáng phải chịu những lời nói ác ý của người khác.

” Đúng rồi! Tiểu thư,” Mẫn nhi cũng ra tiếng an ủi,” Tất cả mọi chuyện căn bản đều không có quan hệ với ngươi, ngươi vì cớ gì mà đau khổ?” Cho nên mới nói, Mẫn nhi nàng bình sinh trên đời này ghét nhất chính là những kẻ ăn không ngồi rồi, chả làm được gì tốt chỉ toàn đi nói xấu sau lưng người khác.

” Ta không có việc gì đâu,” Uyển Linh vẫn là như trước giọng nói nhẹ nhàng, ” Các ngươi đừng lo lắng.”

” Cái gì mà đừng có lo lắng!?” Phúc thẩm lớn tiếng phản bác,” Nhìn xem ngươi hiện tại gầy yếu khác hẳn ngày trước?” Mỗi ngày tâm tình buồn bực, trà cơm không ăn được, người yếu như vậy thật khiến người ta lo lắng!

“Đúng rồi! Đúng rồi” Ngay cả nàng mỗi ngày cũng ăn rất ít nhưng so ra với tiểu thư vẫn còn ăn nhiều hơn. “Phiên Nhân ngươi còn không mau giúp ta khuyên can tiểu thư”. Chuyển hướng sang Phiên Nhân, Tả Phiên Nhân thuỷ chung nãy giờ đều chưa có nói tiếng nào.

“Ta…” đến giờ phút này Tả Phiên Nhan mới cảm thấy tội ác ngập đầu, mấy ngày trở lại đây, nàng chỉ có lo cho hạnh phúc của chính mình, hoàn toàn quên tình cảnh của tiểu thư, từ lúc thành thân tới nay, tiểu thư cùng với nhị thiếu gia về hình thức là đối xử với nhau cung kính như tân, nhưng nàng biết, chính là lần này…. “Ta thực sự không biết các ngươi đang nói về cái chuyện gì?”

” Cái gì?” Mẫn nhi rống lớn lên “Sự kiện lớn như vậy mà ngươi lại không biết?”, ” Phiên nhân gần đây ngươi bị làm sao vậy? DI? Mà cũng lạ nha, dạo gần đây ngươi thường đột nhiên biến đi đâu vậy?”

” Này…… Ta……” Đều còn không có nghĩ ra nên trả lời như thế nào, Mẫn nhi lại tự mình nói tiếp, như là nàng chưa từng hỏi Phiên Nhân vấn đề gì.

“Chuyện chỉ tại lũ người nhàm chán thôi! Nói cái gì mà Ôn gia cùng Lãnh gia huyết hải thâm thù, Ôn gia trên giang hồ chính là kẻ đứng sau lưng chi phối tập đoàn bán xuân. Còn cố ý nói tiểu thư đến nơi này mục đích là làm gián điệp. Dù sao đều là những lời nói hết sức nhàm chán của lũ người không ra gì”. Tuy nói là vậy nhưng ngay từ đầu nàng nghe được cũng thấy hết sức kinh ngạc, như thế nào mà có thể như vậy? Mà cho dù đó là sự thật đi, thì nó cũng có quan hệ gì với các nàng a?

“Cái gì? Như vậy thật quá đáng!” Chả lẽ không có ai ra mặt ngăn cản đám người đó ăn nói lung tung sao?

“Không có đâu!” Phúc thẩm phẫn hận tiếp tục nói, ” Có kẻ còn nói nhị thiếu gia đáng thương cưới phải một người như tiểu thư chúng ta, còn nói hy vọng tiểu thư đùng có đi hạ độc thủ thiếu gia. Hạ độc thủ cái gì chứ, mắt mấy người đó để đâu vậy, nhìn không ra tiểu thư nhà chúng ta là một nữ nhân tốt sao?” Phúc thẩm cảm thấy thật tức giận thay cho tiểu thư, nàng không đáng bị đối xử như vậy.

“Đừng nói nữa” Ôn Uyển lInh lên tiếng át đi âm thanh phẫn uất của mọi người, ” Ta tuy không biết được sự tình đến tột cùng như thế nào, nhưng lời mà mọi người nói đều không phải là giả, ta thân là nữ nhi, vốn nên gánh vác sai lầm thay cho phụ thân”. Chính là nàng tưởng tượng đến phu quân của mình a …. Ai

“Không thể nói như vậy” Sự khẳng khái trong lòng Tả Phiên Nhân trào dâng, “Mặc kệ Ôn lão gia đã làm ra cái chuyện gì, cũng đều không có quan hệ với chúng ta, mọi người bằng vào cái gì lại nói chúng ta như vậy?” Thật sự là khinh người quá đáng mà, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp, ” Hảo! Ta sẽ đi tìm nhị thiếu gia giải thích hết thảy”.

” Ta biết ngươi tức giận nhưng đừng có làm loạn lên như vậy” Uyển Linh ôm chặt lấy Tả Phiên Nhân không để cho nàng đi,” Ngươi muốn giải thích cái gì a?”

” Giải thích ngươi trước kia ở Ôn gia phải chịu khổ biết bao ! Giải thích ngươi mới không có khả năng làm ra cái gì bất lợi hại nhị thiếu gia hết! Ngươi thực sự thương hắn có đúng hay không?” Nhìn thẳng vào mắt của Ôn Uyển linh nàng tin chắc là mình đoán đúng.

“Ngươi nói cái gì vậy?” Uyển Linh hoảng sợ, đó thật sự là tâm sự của nàng, nhưng nàng làm sao dám mở miệng thừa nhận kia chứ, “Tóm lại, ngươi đừng đi là được.”, Nàng mở lớn mắt nhìn Phiên Nhân, nàng cố chấp không muốn gây phiền toái cho người nào.

” Ta không thể không đi” Tả phiên nhân không thay đổi quyết định, nhìn về phía những người khác ở đây “Phúc thẩm, Xin ngươi hãy giữ chặt tiểu thư”. Nàng biết các nàng nhất định sẽ trợ giúp nàng một phen.

” Không vấn đề.” Phúc thẩm nhẹ nhàng lao tới, Uyển Linh đã bị vây khốn.

” Các ngươi đừng loạn……”

” Phiên nhân, ta…… Ta cùng ngươi đi.” Mẫn nhi thầm hít một hơi thật sâu, nàng từ lúc ra đời tới nay đây là lần đầu nhất quyết làm một chuyện lớn mật như vậy,” Ta cũng muốn giúp tiểu thư.”

” Hảo.” Tả phiên nhân rõ ràng gật đầu,” Ta cùng đi thôi!”

” Các ngươi không cần……” Ôn Uyển Linh cố gắng giãy dụa, lên tiếng khuyên can, quyết không để cho họ đi gây chuyện.

” Hãy để cho các nàng đi đi ” Phúc thẩm thanh âm từ từ truyền ra,” Sự việc này cần phải được giải quyết”.