Bồi Thường Ông Chủ

Chương 7




Trong thế giới của những người yêu nhau thì chỉ có ngọt ngào và hạnh phúc.

Qua một thời gian nghỉ ngơi, Tô Cảnh Lam dần dần khỏe lại mà tình cảm của cô và Lôi Nghị Phong cũng đột nhiên tăng mạnh.

Toàn bộ người làm trong Lôi gia đều phát hiện ông chủ của bọn họ như biến thành người khác, tinh thần sáng láng, tươi cười đầy mặt, thậm chí còn có thể cùng bọn họ đùa giỡn. Đại khái là vì ở chung với Tô Cảnh Lam nên sự thân thiết, hiền lành của cô cũng lây sang anh.

Đôi khi, bọn họ sẽ cùng đến siêu thị mua đồ ăn, cùng nhau xuống bếp. Tuy rằng tay nghề của Lôi Nghị Phong vẫn không khá lên nhưng ít nhất cũng sẽ không còn nhầm lẫn đường và muối nữa.

Bọn họ thích nhất là nửa đêm cùng ngắm mưa sao băng, tựa sát vào nhau, mỗi khi ánh sao xẹt qua chính là một kí ức lãng mạn nhất.

Nhưng có người dường như không muốn thấy bọn họ hạnh phúc, trong thế giới màu hồng của bọn họ đột nhiên xuất hiện một đám mây đen.

Một chiều chủ nhật, Tô Cảnh Lam và Lôi Nghị Phong đang đánh tennis thì bị Lôi lão phu nhân cưỡng chế về tổ trạch.

Tổ trạch Lôi gia cổ kích, phòng khác rộng lớn lát cẩm thạch màu xám, đồ đạc trong phòng vừa nhìn đã biết là xa xỉ, là đồ cổ giá trị liên thành.

Lôi Lí Bích Vân ngồi ngắn ngắn chính giữa phòng khách. Bà mặc một bộ sườn xám may khéo léo, tinh tế, tóc bạc tỉ mỉ chải ra sau đầu.

Năm tháng, lấy đi dung nhan kiều mị của bà chỉ để lại những nếp nhăn và sự nghiêm khắc, ngạo mạn khó che dấu.

Ánh mắt sắc bén của bà quét lên hai người từ đầu tới đuôi, vẻ mặt lạnh lùng không có lấy nửa điểm tươi cười.

Không khí bên trong cứ ngưng trọng như vậy hồi lâu, Lôi lão thái thái không mở miệng, Lôi Nghị Phong cũng không thích hành động bức ép của bà nội mà Tô Cảnh Lam quyết định không nói gì thì hơn.

Đột nhiên Lôi Lí Bích Vân cầm long đầu quải trượng( cái gậy đầu rồng) đập lên mặt đất mấy cái:

- Nghị Phong, đừng có nói cho ta biết, sở dĩ con không thèm để ý đến lời thúc giục của ta không chịu về tổ trạch là vì cô ta.

Lôi Nghị Phong tao nhã nhấm nháp chén trà, thấy tổ mẫu giân đến tái mặt, anh không thèm để ý nhướng mắt:

- Bà nội, chú ý từ ngữ của bà một chút, cô ta trong miệng bà là người phụ nữ của con.

- Ha! Bà đùa cợt cười lạnh: – Nữ nhân của con?

Bà soi mói nhìn Tô Cảnh Lam:

- Tóc còn ngắn hơn tóc đàn ông, ăn mặc tùy tiện, mặt không trang điểm. Còn nữa, thấy ta cũng không chào hỏi còn dám nhìn thẳng ta, Lôi Nghị Phong, cô gái này so với những người con từng có quan hệ kém hơn mấy lần.

Lôi Nghị Phong không kiên nhẫn đứng lên:

- Bà nội, nếu hôm nay gọi con về chỉ định phê bình cô ấy thì con nghĩ con nên đi….

Anh đang nói thì bị Tô Cảnh Lam ngồi bên ngăn lại. Cô kéo tay anh, muốn anh ngồi xuống trước, đừng nên tức giận.

Cô vẫn duy trì tính tình điềm đạm, cười tủm tỉm nhìn Lôi Lí Bích Vân.

- Con nghe nói khi còn trẻ Lôi lão phu nhân tung hoàng trên thương trường ba mươi năm, có tiếng là cổ phiếu nữ vương. Bây giờ, tuy rằng bà đem sự nghiệp giao cho cháu trai nhưng nhất cử nhất động trong thương trường đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Trong mắt bà, con cùng lắm chỉ là con tôm nhỏ, nhưng những lời bà vừa nói với con nếu truyền ra ngoài…. Cô cố ý dừng lại một chút: – người ta sẽ nói lão phu nhân lấy lớn hiếp nhỏ.

Lôi Lí Bích Vân bị cô nói mà mặt đỏ tai hồng, bà vạn vạn không ngờ cô gái này lại mồm miệng đáo để như vậy.

Nhưng đừng nghĩ bà vì thế mà chịu yên, gừng càng già càng cay, củ gừng non như cô còn chưa đủ vị đâu.

Lôi Lí Bích Vân cười lạnh một tiếng:

- Nghe nói cô họ Tô?

- Cảm ơn Lão phu nhân coi trọng, còn có tâm tư tìm hiểu tên họ con. Tô Cảnh Lam lại tươi cười đáp trả.

Bà hừ hừ:

- Ta muốn tìm xem bên người cháu ta có kẻ nào khả nghi không

Nhẹ hớp một ngụm trà, bà cao ngạo khinh miệt:

- Cô nhi không cha không mẹ như cô, không có thân phận, gia thế làm tình nhân của cháu ta thì còn tạm được nhưng nếu muốn cá chép hóa rồng, biến thành phượng hoàng thì chỉ e là vạn lần cũng khó…

- Bà nội….

Lôi Nghị Phong nhăn mày, nhưng không nói được gì lại bị Tô Cảnh Lam cắt lời.

- Có phải Lôi lão phu nhân hiểu sai rồi không?

Cô tao nhã cười khẽ:

- Bà đương nhiên có thể nâng cao giá trị con người, đặt cháu mình lên tầng cao nhất nhưng mong bà đừng quá tự phụ. Tuy rằng con không có gia thế bối cảnh khổng lồ làm núi dựa vào nhưng chuyện hôn nhân đại sự, nếu con không đồng ý thì cho dù cháu của bà có quỳ gối cầu xin con cũng bước vào đại môn Lôi gia đâu.

- Cô…

Lôi Lí Bích Vân biến sắc:

- Cô vẫn dùng thái độ này để nói chuyện với người lớn…

- Vậy Lôi lão phu nhân đều dùng những lời độc mồm độc miệng để nói với tiểu bối sao?

- Làm càn. Bà lại gõ mạnh quải trượng: – đừng quên ta là bà nội của Nghị Phong.

- Bà là bà nội Nghị Phong chứ không phải là bà nội của con. Cô không hề sợ uy thế của bà: – cho dù có là bà nội con thì cũng phải biết tôn trọng người khác thì mới nhận được sự kính trọng của con.

- Cô ….cô….

Lôi Lí Bích Vân nắm chặt quải trượng:

- Nghị Phong, con đem loại con gái không biết lễ phép vào nhà là muốn làm phản?

Vốn còn sợ Tô Cảnh Lam không chịu được bị bà nội làm khó, nhưng nhìn bây giờ có lẽ là anh lo lắng quá nhiều rồi. Cô mồm miệng xảo quyệt sao có thể tùy tiện để ai coi khinh.

- Thật ta, con nghĩ lão phu nhân cũng thích con. Tô Cảnh Lam không sợ hãi nói trước: – nếu không hôm nay bà đã không đồng ý cho con vào đại môn Lôi gia.

Cô ngọt ngào tươi cười:

- Lão phu nhân nói năng chua ngoa nhưng trái tim đậu hũ. Có biết vì sao con nói vậy không? vì hôm nay bà mặc quần áo màu lam. Theo tâm lí học, những người thích màu lam là những người rất cảm tính nưng cũng rất nghị lực và tự chủ. Nói cách khác là lý trí và tình cảm cùng dung hòa? Thử hỏi một người tình cảm sao lại là người xấu được? Cho nên, con tin tưởng lão phu nhân là người tốt, chỉ là không muốn đem sự thật mình là người tốt bộc lộ trước mặt người khác thôi.

Cô nói một hồi chẳng những Lôi Nghị Phong không hiểu rõ mà ngay cả Lôi Lí Bích Vân cũng chẳng hiểu ra làm sao. Nhưng là, loại con gái không sợ trời sợ đất như Tô Cảnh Lam lại có thể bình tĩnh cùng bà đối đáp mà không hề hoảng sợ cũng khiến trong mắt Lôi Lí Bích Vân có tia tán thưởng.

Bà giả ý ho nhẹ vài tiếng, không muốn trước mặt cháu mình lại bộc lộ sự ghê gớm, chuyển đề tài sang vấn đề an toàn.

- Nghị Phong, năm vừa rồi con đẩy mạnh thị trường ở Mỹ và Pháp, nghe nói lượng tiêu thụ rất khả quan. Một thời gian trước, ta nghe Quân Lăng nói, năm nay sẽ đẩy mạnh thị trường ở Châu Á đúng không?

Anh thản nhiên gật đầu:

- Đúng vậy.

- Nhưng ta nghe nói chế tác những trang sức này cần lượng kim cương lớn, phí tổn như vậy không phải là quá mạo hiểm sao? Bà đã lớn tuổi nhưng vẫn rất khôn khéo, cẩn trọng.

- Vấn đề này con đã giải quyết rồi, tuần sau sẽ cũng một chuyên gia kim cương gặp mặt. Trong tay anh ta có lượng kim cương phù hợp với yêu cầu của con.

Lôi Lí Bích Vân khẽ hừ một tiếng:

- Con có biết gì về đối phương không?

- Con đã sai người tìm hiểu qua, bản thân anh ta có một mỏ kim cương, hẳn là không có vấn đề gì. Lần này anh ta đến Châu Á nghe nói thu hút được khá nhiều thương gia muốn cùng hợp tác, bao gồm cả tập toàn Minh Thái.

Sắc mặt Tô Cảnh Lam đột nhiên biến đổi, cô không tự nhiên cúi đầu uống trà nhưng động tác nhỏ này cũng không thoát được ánh mắt sắc bén của Lôi Lí Bích Vân.

Lôi Lí Bích Vân hỏi:

- Tên Tô Thiếu Long kia cũng muốn nhúng tay sao?

- Con đoán vậy.

Nghe thấy cái tên Tô Thiếu Long, Tô Cảnh Lam lại cứng người.

Lôi Lí Bích Vân cẩn thận nhìn cô, âm thầm suy tư. Trước kia ánh mắt cô gái này có loại kiên định, quật cường, đối mặt với bà không kiêu ngạo, xiểm nịnh. Vì sao nghe thấy tập đoàn Minh Thái và Tô Thiếu Long thì thái độ lại thay đổi?

Tô Cảnh Lam? Tô Thiếu Long? Đều họ Tô a, hay là……

Bà cố ý thử nói:

- Chủ tịch tập đoàn Thái Minh Tô Đại Sơn nghe nói là kẻ ngu ngốc có tiếng, nếu không nhờ con trai hắn là Tô Thiếu Long thì chỉ sợ đã sớm phá sản.

Bà lại nhớ tới một chuyện khác:

- Bôn năm trước, hệ thống an ninh mạng của tập Đoàn Minh Thái bị người ác ý phá hủy khiến bọn họ trong vòng ba ngày bị tổn thất không nhỏ, nghe nói người đứng sau lưng….

Bà nói đến đây thì ngừng lại nhìn Tô Cảnh Lam nhưng cô lại hơi cười như nghe được chuyện cũ vui vẻ, đắc ý.

Lôi Lí Bích Vân ho nhẹ một tiếng:

- Sau chuyện đó, nghe nói Tô Đại Sơn ly hôn cùng vợ, cưới tình nhân bên ngoài.

Lôi Nghị Phong rất ít khi thấy bà nội bàn luận đến những tin tức bát quái bèn trêu chọc nói:

- Bà nội, con nghĩ bà chỉ quan tâm mỗi ngày Lôi thị thu lợi được bao nhiêu Đài tệ, không nghĩ bà cũng quan tâm mấy chuyện bát quái này.

Bà mỉm cười:

- Thỉnh thoảng quan tâm ít việc râu ria, có lẽ sẽ phát hiện được một số chuyện không ngờ, đúng không Tô tiểu thư?

Tô Cảnh Lam không bàn luận chỉ cười yếu ớt:

- Không thể phủ nhận, những lời lão phu nhân nói rất có đạo lý.

Lôi Lí Bích Vân lại chuyển đề tài:

- Nghị Phong à, tháng trước Tư Lộ gọi điện thoại đến, nói con bé sắp du học về rồi, hy vọng con có thể dành chút thời gian cùng nó gặp mặt…..

Lôi Nghị Phong không khách khí trực tiếp từ chối:

- Bà nội, bà nghĩ là con rất nhàn rỗi sao? Công việc Lôi thị bận rộn đến nỗi mỗi ngày con cũng chỉ có sau giờ để ngủ, còn không có thời gian cùng bạn gái, sao có thời gian mà đi gặp cái cô thiên kim đại tiểu thư nhàm chán kia.

Vẻ mặt anh hơi khẩn trương nhìn Tô Cảnh Lam, thấy cô không có gì khác thường thì mới thoáng yên lòng. Không được, anh nên nhanh tay hơn nữa, tránh để bà nội lại nói ra những lời không nên nói.

- Con cảm thấy rất đói, Cảnh Lam, chúng ta đi ăn cơm đi. Bà nội, có thời gian con sẽ trở về thăm bà, tạm biệt.

Nói xong, anh vội vàng kéo tay Tô Cảnh Lam rời đi.

- Nghị Phong, Tư Lộ là vị hôn thê do ông nội con chỉ định, người bên ngoài chơi đùa thế nào thì chơi nhưng lúc nên hồi tâm thì phải hồi tâm.

Tô Cảnh Lam bị kéo đến cửa lớn nghe được câu này thì ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn bạn trai:

- Nghị Phong, anh đã có hôn thê?

Lời cô lạnh như băng khiến Lôi Nghị Phong có cảm giác bất an.

Anh âm thầm quay đầu nhìn lại, bà nội lại đang nhàn nhã phẩm trà. Châm lửa xong rồi bây giờ chờ xem núi cháy.

Chết tiệt! Lão yêu chết tiệt này:

- Cảnh Lam, chuyện này nói ra rất dài.

Tô Cảnh Lam dùng sức né tay anh:

- Không cần giải thích với em, việc này em hiểu. Anh là đại thiếu gia ở xã hội thượng lưu còn em chỉ là viên chức nho nhỏ thôi, tiện dịp thì chơi là được rồi.

Cô quay lại nhìn Lôi Lí Bích Vân:

- Lôi lão phu nhân, làm phiền bà lâu như vậy, cảm ơn bà khoản đãi trà nước. Con nghĩ sau này chắc không còn cơ hội gì gặp lại, bảo trọng!

Tiếp theo, cô lập tức xoay người bước đi, Lôi Nghị Phong vội vàng đuổi theo.

Lôi Lí Bích Vân nhìn bóng dáng vợ chồng son rời đi, trên mặt hiện ra ý cười ranh mãnh. Cô gái Tô Cảnh Lam này quả là rất thú vị nhưng muốn làm cháu dâu của bà chỉ dựa vào hai chữ “thú vị” này sao được.

Cô nhát định là đang cố ý chọc giận anh.

Hôm nay, Lôi Nghị Phong vừa bước vào công ty đã thấy Tô Cảnh Lam cùng tên Chiêm Văn Sâm chết tiệt kia kề vai sát cánh cười cười nói nói. Càng làm cho anh khó chịu chính là lúc cô nhìn thấy anh lại thản nhiên gật đầu gọi anh là sếp tổng.

Khoảng thời gian ngọt ngào đâu mất rồi? cô ấy sao trở mặt như trở bàn tay vậy

Đau khổ đến giữa trưa, vốn định cùng cô đi ăn cơm trưa thì đáng tiếc Tô tiểu thư lại bị ba đóa hoa của công ty bám chặt lấy cô, kéo cô đến nhà ăn công ty.

Nhịn đến buổi chiều, anh không có chút tâm tình nào làm việc, trong lòng nôn nóng bèn tìm đại một cớ gọi cô vào văn phòng.

Không bao lâu, Tô Cảnh Lam gõ cửa mà vào, tươi cười rất công thức với anh.

- Sếp tổng, nghe nói máy tính phòng anh lại bất ngờ xảy ra vấn đề, không phải là anh lại nhàm chán mà táy máy ổ điện đấy chứ.

Cô đi đến bên cạnh anh nhìn case vẫn ok, màn hình vẫn bình thường, định quay đi chạy lấy người thì lại bị anh giữ chặt lại.

- Sếp tổng? Lôi Nghị Phong đùa cợt hỏi: – Khi nào thì quan hệ của chúng ta lại trở nên xa lạ như thế này?

- Đây là công ty, không phải là phòng ngủ của sếp tổng. Cô cười khinh bỉ: – thời gian đi làm tôi chỉ là nhân viên của anh thôi, sau khi tan tầm thì mới là tình nhân.

Cô cố ý nâng tay nhìn đồng hồ:

- Bây giờ là ba giờ 20 phút chiều, từ giờ đến lúc tôi thành tình nhân của Lôi Nghị Phong còn tận hai giờ bốn mươi phút nữa, cho nên…. Cô chọc anh tức chết: – bây giờ tôi chỉ là nhân viên của anh thôi.

Cô gái này còn ghê gớm hơn trong tưởng tượng của anh nhiều! Nhẫn nhịn sự tức giận, anh hơi dùng sức kéo cô lên đùi anh, cô giáy dụa định đứng lên thì anh lại càng tăng sức giữ cô lại. Dù sao, không có sự cho phép của anh, cô không tùy tiện rời khỏi anh là được rồi.

- Sếp tổng, anh định trong công ty quấy rối tình dục sao?

Anh dùng sức quá lớn mà, cổ tay cô đỏ bừng lên rồi.

- Quấy rối tình dục trong công ty? Vậy em và Chiêm Văn Sâm ái muội như thế thì tính là cái gì? Anh ghen tuông nói.

- Có sao? Sao tôi không biết rằng tôi và Văn Sâm có gì ái muội, không phải mắt anh có vấn đề chứ?

Thái độ của cô càng khiến anh tức giận:

- Tô Cảnh Lam, em nên nhớ cho rõ bây giờ em là người phụ nữ của ai.

Cô vòng tay ôm cổ anh, cố ý yêu kiều nhìn anh đang trừng mắt:

- Phong! Em đương nhiên biết anh là người đàn ông của em, chuyện này là thật, cho tới giờ cũng không thể nghi ngờ.

Cô nói ngọt ngào khiến toàn thân Lôi Nghị Phong nóng bừng thật sự muốn hôn đôi môi mê người của cô nhưng lại vẫn cố ý tra hỏi:

- Em đã biết em là người phụ nữ của Lôi Nghị Phong vì sao còn trước mặt anh ôm ôm ấp ấp nam nhân khác?

Cô vô tội nói:

- Ôm ôm ấp ấp? Làm ơn đi, bọn em là bạn tốt, chạm vào một chút cũng không được sao?

- Nam nữ thụ thụ bất thân, không phải đạo lý này em không hiểu chứ? Anh bất mãn nói.

- Sếp Lôi, anh sống ở thời cổ đại sao? Bây giờ đã là thế kỉ 21, hơn nữa, anh có thể trái ôm phải ấp diễm phúc tề nhân, vừa có tình nhân vừa có hôn thê thì vì sao em lại không thể cùng bạn bè mình kề vai sát cánh.

- Anh không hưởng diễm phúc tề nhân….

- Đây chính là bà nội anh nói, vị hôn thê của anh rất nhanh sẽ về nước, đến lúc đó anh đi đi cưới vợ sinh con, mà em chỉ sợ là sẽ bị một cước đá văng ra ngoài không gian, cho nên….

Cô tiếc hận thở dài:

- Cho nên thừa lúc mọi người vẫn còn vui vẻ cùng nhau ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm thì phải biết quý trọng thời gian….á!

Cô mới nói được một nửa thì đột nhiên thấy em đau nhói, sau đó, mặt anh như dính sát vào mặt cô.

- Thì ra là em đang ghen? Anh đắc ý tươi cười.

Bị một lời nói trúng, Tô Cảnh Lam đẩy anh ra, kiêu căng nhìn anh:

- Không có

Người này cười sao lại trói mắt như thế.

Anh nhíu mày xấu xa:

- A! Thì ra là anh tự tác đa tình, anh còn nghĩ em rất để ý đến chuyện này cho nên mới lạnh lùng với anh. Anh còn định nói cho em rằng anh sẽ nhanh chóng cùng Văn Tử Lộ kia giải trừ hôn ước sau đó lấy một người là Tô Cảnh Lam vào cửa, nhưng bây giờ…

Nhìn cô cứng ngắc trừng mắt nhìn anh, ý cười trên mặt càng sâu:

- Vậy đành chờ đến lúc Lộ Lộ về anh sẽ làm tròn nghĩ vụ của một vị hôn phu, cùng cô ấy hẹn hò.

Cuối cùng không nghe nổi nữa, cô bật dậy:

- Được, vậy em không quấy rầy anh muốn làm thế nào để thành vị hôn phu hoàn mỹ.

Cô lập tức lại bị đôi tay tráng kiện của anh kéo vào lòng:

- Đồ ngốc, nhanh như thế đã tức giận sao?

Anh hôn lên tóc cô:

- Đúng là đồ không có phong độ cũng còn không hỏi sự tình rõ ràng đã cứ thế định tội cho anh, suốt ngày tỏ vẻ không quen không biết.

- Em làm gì có…. cô chột dạ.

Anh nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô:

- Cảnh Lam, thừa nhận em yêu anh không phải là chuyện gì mất mặt.

Cô nhìn lại anh. Cô cũng muốn thành thật, thoải mái một chút nhưng chỉ cần nghĩ đến anh đã có vị hôn thê thì cô đều không nhịn được mà tức giận vô cùng.

- Ông nội Tư Lộ và ông nội anh là bạn bè từ nhỏ đến lớn, lúc anh bốn tuổi thì cô ấy sinh ra. Hai ông tự quyết định hôn ước. Khi còn nhỏ bọn anh có cùng chơi đùa vài lần, nhưng lớn lên thì ai có cuộc sống của người ấy, thực tế anh không biết gì về cô ấy chứ đừng nói đến tình yêu.

Cô còn giận dỗi:

- Bây giờ không biết, kết hôn xong thì biết thôi,

- Sao anh lại có thể kết hôn với người anh không yêu. Anh gõ gõ trán cô một cái: – Cảnh Lam, anh muốn nói cho em, trong tim anh, trừ em ra không có người con gái nào khác

Cô ngây người nhìn anh, sự ghen tuông, hờn dỗ trong lòng đều tan biến, thay vào đó là nhu tình ấm áp lan tràn toàn thân.

- Đây có phải là lời hứa hẹn của anh với cô không?

Hai người vốn cũng không phải là quen biết, cho đến bây giờ, bất tri bất giác cô đã coi anh thành người mình muốn cùng nắm tay đi đến cuối đời.

Anh lại ôm cô gần sát hơn, cằm để trên đỉnh đầu cô:

- Cảnh Lam, yêu anh thì nên tin anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực anh, ngửi hương thơm đặc trưng của anh, Tô Cảnh Lam trầm tĩnh nói:

- Em nghĩ rằng trong cảm nhận của anh, em chỉ là tình nhân trao đổi để Văn Sâm không bị sa thải…

Cô nói xong khiến anh liếc mắt xem thường:

- Làm ơn đi, người luôn mồm nói tình nhân là em chứ không phải anh/

Cô liên tưởng đến một chuyện:

- Thế… chuyện Văn Sâm….

- Là anh cố ý gài bẫy em, được chứ?

Thành thật là thượng sách, tuy rằng thừa nhận loại chuyện này có hơi mất mặt.

- A!…. Cô xấu hổ: – thì ra Sếp Lôi lại dùng thủ đoạn này để đạt được mục đích… Ngô…

Đang khiêu khích thì đột nhiên bị anh hôn đến nồng nhiệt…. hai người càng hôn nàng không ngừng được. Cho đến khi cánh cửa phòng bị cô thư kí sơ ý đẩy ra, cô hoảng hốt hét lên, khiến cô thư kí tay cầm tập văn kiện nhìn đến ngây người. Chỉ là một lần quên gõ cửa, sao lại nhìn ra chuyện đáng sợ thế này.

Tô Cảnh Lam cùng Lôi Nghị Phong vội vàng tách ra nhìn về phía cửa, là Susan.

Xem ra tập đoàn Lôi thị rất nhanh sẽ có tin bát quái sinh ra. Sếp tổng Lôi Nghị Phong và kỹ sư sửa máy tính Tô Cảnh Lam đang sống trong tình yêu ngọt ngào, cuồng nhiệt. Đề tài này tuyệt đối có thể thành đề tài cho bọn họ nói chuyện phiếm từ đầu năm đến cuối năm…