Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh

Chương 22




Tiểu Băng ló đầu ra khỏi vai Thiên, lấy lại tầm nhìn bị anh chặn mất. Đứng trước mặt cô là người con trai với nụ cười tỏa nắng rực rỡ cùng một vẻ đẹp không chê vào đâu được. Vũ Minh nhanh chóng chạy tới chỗ cô, một tay ôm lấy eo cô, nhấn cô vào vòm ngực vững chãi của mình.

"Tiểu Băng, chào buổi sáng!"

Cô ở trong ngực của anh ngẩn ra giây lát, ngay sau đó vội vàng vùng ra khỏi vòng ôm ấy. Lúng túng vuốt tóc, Tiểu Băng ngước khuôn mặt đỏ hồng lên nhìn anh, "Chào buổi sáng, anh Minh!"

Dáng vẻ dễ thương của cô khiến Vũ Minh không có cách nào cưỡng lại được, bàn tay ấm áp đặt lên mái tóc dài khẽ vuốt, tay còn lại cầm lấy cặp cô rồi cười tươi, chỉ về phía chiếc xe đạp cách đó không xa: "Chúng ta đi học thôi, anh sẽ đưa em đi."

"Ơ, không cần đâu ạ! Em có..."

"Tôi sẽ đưa cô ấy đi."

Vốn dĩ Tiểu Băng đang muốn nói em có người đưa đi rồi, thế nhưng Thiên đã nhanh hơn một bước, giật lấy cặp của cô từ tay Vũ Minh rồi kéo cô ngồi lên xe, bình thản đạp xe đi mà không nói một lời nào.

Thiên cứ thế bỏ đi không ngoảnh lại khiến cho cả ba người đứng ngơ ngác đến đáng thương, đây rốt cuộc là tình huống gì!?

Nam và Nhi hết nhìn chiếc xe đạp kia xa dần, lại ngó sang Vũ Minh nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng, rốt cuộc đành cười trừ rồi nhanh chóng đuổi theo cặp đôi kia.

Chỉ còn lại một mình Vũ Minh cùng xe của mình, trong đôi mắt của anh thoáng hiện lên vẻ tổn thương và cả căm hận. Anh nghiến răng, sau đó quay người đạp xe đến trường.

Trong lúc đó, Tiểu Băng vẫn ngoan ngoãn ngồi sau xe Thiên mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô muốn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt âm u của anh là cô lại chẳng biết nên mở lời như thế nào, đoạn đường đến trường cũng vì thế mà dài hơn hẳn.

Không gian đang yên tĩnh, Thiên bỗng lên tiếng hỏi: "Em thích tên đó à?"

Ôi, sao tự nhiên anh lại đề cập đến vấn đề này?

"Em..."

"Dù em thích hắn thì cũng đã hẹn với tôi rồi, sao em lại gọi hắn đến đón em đi học?"

"Em..."

"Thôi bỏ đi!"

Này, anh đã hỏi thì hãy đợi người khác trả lời cho xong có được hay không? Em không có hẹn anh ấy, em không có thích anh ấy, được chưa? Anh hiểu nhầm nặng quá rồi đấy, đồ ngốc này!

Cô muốn hét lên với anh như thế, cô chỉ thích anh thôi mà! Nhưng, nói ra rồi để làm gì? Anh vốn dĩ chẳng quan tâm cô có thích anh hay không, có lẽ anh phản ứng như vậy là bởi vì tự tôn của anh thôi. Nếu vậy, cô thà để anh hiểu lầm còn hơn là bị anh xem thường. Nghĩ đoạn, cô chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Và nó, đã thành công khiến Thiên vô cùng tức giận. Cô ừm là có ý gì? Lẽ nào cô thật sự thích tên ẻo lả đó? Là cô hẹn hắn đến đón cô đi học à? Vậy còn anh thì sao? Rõ ràng... người đầu tiên đề nghị đưa cô đi là anh mà...

"Tôi không hiểu tên ẻo lả đó có gì để em thích."

"Anh ấy không ẻo lả đâu, vừa nãy em..."

Tiểu Băng nhíu mày phản bác, nhớ đến cảnh Vũ Minh ôm mình vào lòng lại cảm thấy ngượng ngùng.

Phản ứng của cô khiến Thiên có hơi ngạc nhiên, anh nhìn ra được sự ngại ngùng trong giọng nói trong trẻo ấy. Lời cảnh báo mà Nam dành cho anh vang lên bên tai, chẳng lẽ Tiểu Băng... đã thật sự động tâm với hắn?

Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng rồi từ từ xâm nhập vào trái tim khiến anh nhức nhối. Anh không nói gì nữa, chỉ vội đạp xe nhanh tới trường.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Sân trường vẫn đông đúc như mọi hôm, hầu như toàn bộ nữ sinh đều đổ ra để ngắm nhìn tam đại mỹ nam của khối 11, chẳng ai còn tha thiết với việc ôn bài trước khi vào lớp nữa. Cũng đúng, vì đây là ngôi trường cấp ba có tiếng của thành phố, ai muốn vào đây học đều phải trải qua bài thi vô cùng gắt gao với điểm đầu vào cao vô cùng, thế nên hầu như học sinh ở đây đều có đầu óc ghê gớm hơn so với các trường khác.

"A a a a! Thiên, nhìn em đi, nhìn em đi!"

"Nam ơi, chị thích em lắm lắm lắm luôn này!"

"Chúng tôi yêu cậu, Trần Nguyễn Vũ Minh! Chúng tôi yêu cậu!"

Hàng loạt tiếng hét vang lên với một tần số vô cùng cao, đủ để khiến ba chàng trai của chúng ta cảm thấy nhức đầu vì nó.

Mặt mày Thiên xám xịt lại, anh vô cùng ghét những nơi đông đúc và ồn ào, chúng khiến anh cảm thấy như mình sắp chết đến nơi vậy. Hoàn cảnh bây giờ thật đúng là sự tra tấn khủng khiếp!

Thế nhưng trái ngược với anh, Nam và Minh lại trưng ra vẻ vô cùng thoải mái bởi lượng fan hâm mộ đông đảo của mình. Nam hưng phấn vẫy tay với các nữ sinh khiến họ ngất xỉu hàng loạt, còn Minh thì dịu dàng nở nụ cười mỉm làm bao nhiêu người phải giơ cờ trắng đầu hàng trước độ sát thương của nó.

"Xì, đồ mê gái!" Nhi bực bội khoanh tay, liếc nhìn vẻ hớn hở của Nam.

"Chúng ta lên lớp thôi, Nhi ơi!" Tiểu Băng kéo kéo cánh tay Nhi, sao cô lại có cảm giác không lành thế nhỉ?

Trong lúc hai cô nàng của chúng ta đang tìm cách thoát ra khỏi đám đông để lên lớp thì Vũ Minh bỗng đưa tay giữ chặt lấy Tiểu Băng, kéo cô quay ngược trở lại. Rồi nhân lúc cả trường vẫn đang ngỡ ngàng trước hành động của mình, anh cất giọng nhẹ nhàng: "Xin lỗi mọi người, rất cảm ơn vì tình cảm mà mọi người dành cho tôi. Thế nhưng hiện tại tôi đã có bạn gái, chính vì vậy nên mong mọi người hãy dừng việc la hét như thế này được không? Tôi sợ bạn gái của tôi buồn, hơn nữa, cô ấy cũng không chịu được tiếng ồn.", nói xong còn lịch sự cúi đầu cảm ơn.

Những tưởng các nữ sinh sẽ la ó để bày tỏ cảm xúc về chuyện này, song, tất cả đều im lặng. Đôi mắt của mỗi người hiện lên trái tim to tướng, ngay sau đó, họ lần lượt kéo nhau về lớp, trả lại sự yên tĩnh cho sân trường. Khung cảnh lại trở về vẻ thanh bình vốn có.

Cơ mà, cõi lòng của Tiểu Băng vẫn chưa được yên ổn. Trời đất! Tại sao Minh lại nói thế cơ chứ? Cô... cô...

Từ phía sau lưng truyền đến tiếng cười lạnh của Thiên, khi Tiểu Băng hốt hoảng quay đầu lại, dáng người cao ráo ấy đã lạnh lùng bước về phía lớp học. Trước khi đi, Thiên còn liếc qua Tiểu Băng một cái sắc lẹm, trong ánh mắt đều là lửa giận ngùn ngụt.

Tiểu Băng thoáng thở dài, rốt cuộc là chuyện gì thế này?