Bởi Vì..... Nơi Này Có Em

Chương 48: Biến lớn!




Trong phòng chỉ có nó với Crist, vì hai anh kia đã về nhà thay đồ.

-Em muốn xuất viện!

-Nhưng em vẫn còn yếu lắm! Cứ ở đây nghỉ một thời gian đi!-Crist ngăn cản.

-Nhưng chỉ còn 3 ngày nữa là em phải về nước rồi! Em còn chưa cho bố mẹ biết em bị tai nạn nữa. Mà em cũng không muốn cho họ biết! Em không muốn họ phải lo lắng.

Crist xoa đầu nó, thở dài.

-Nhưng anh muốn em ở lại với anh lâu hơn. Với lại anh còn chưa gặp bố mẹ nuôi mà!

-Em cũng vậy! Hay anh cứ cho em xuất viện đi rồi em dẫn anh đến gặp bố mẹ!

-Được rồi! Em thì toàn lí do chính đáng hết mà!

-Thank you! Anh tuyệt nhất!

Crist đứng dậy đi ra ngoài làm thủ tục xuất viện cho nó, cười mỉm vì cái tính trẻ con trời cho của nó.

Nó ngồi trong phòng, chẳng có gì làm bèn nghịch điện thoại. Đang đánh dở một trận liên quân thì Minh gọi tới.

*Trương Quốc Minh: 16t, em trai kết nghĩa của nó với Moon, là quản lí của bang. Bố mẹ mất sớm nên phải sống tự lập từ nhỏ, được nó với Moon bắt gặp trong một lần dạo phố rồi cho đi theo. Rất có tiềm năng, và cũng rất đẹp trai. Đặc biệt là vô cùng trung thành với nó và Moon.*

-Alo?

-Em đây chị!

-Chị biết! Tên em hiện to đùng trong danh bạ mà!-Nó đùa cợt. Gì chứ với Minh thì nó y hệt một đứa em gái thích đùa chứ không phải chị gái “nạnh nùng”.

-Có chuyện rồi chị ạ!-Minh biết tính nó, nhưng đây không phải là lúc để đùa.

-Chuyện gì?-Nhắc đến công việc là trạng thái đùa giỡn của nó lập tức được đưa vào trong “kho”.

-Chuyện này rất quan trọng, và rất gấp. Em không thể nói qua điện thoại được! Chị có thể về nước ngay được không?

-Chị biết rồi! Mà khoan hãy nói cho Moon nhé! Chị về ngay đây! Khoảng 6h chiều là chị sẽ có mặt ở đó.(Bây giờ ở Việt Nam mới là 7h sáng)

-Vâng!

Cúp máy, nó lại ấn một dãy số khác.

-Đặt cho chị một vé máy bay về Việt Nam, ngay bây giờ nhé!

-Em biết rồi!

Nó cuống cuồng đi thay quần áo mà chẳng để ý Crist, anh và cậu đã đứng ngoài cửa từ bao giờ.

-Sao em lại về nước gấp vậy?

-Em có việc gấp phải về ngay! Lần sau em sẽ sang thăm anh lâu hơn nhé!-Quay sang cậu và anh.-Hai anh cứ ở đây để về cùng bố mẹ nhé! Đừng có về theo em đấy! Nhớ kĩ!

Nói mà chẳng để ai trả lời, nó tốc biến chạy ra ngoài đường bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến sân bay.

Trong phòng bệnh.

-Có chuyện gì vậy?-Anh hỏi, hai người kia nhún vai, lắc đầu. Có vẻ Crist đã có một chút thiện cảm với anh sau khi nghe lén cuộc nói chuyện giữa anh và nó.

Trên máy bay.

Nó sốt ruột. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà giọng Minh gấp đến vậy. Suốt 11 giờ đồng hồ ngồi máy bay, không lúc nào nó chợp mắt cả. Xuống đến sân bay nó đã di thẳng đến trụ sở bang.

-Bang chủ!

-Bang chủ!

………………

Nó gặp bao nhiêu người thì có bấy nhiêu tiếng bang chủ và nó phải gật đầu bấy nhiêu lần. Điều này khiến cổ nó muốn rụng luôn.

Nó gọi cho Minh.

-Đến phòng chị đi! Chị đang ở đó!

-Vâng, chị!

Nó đi lên căn phòng thân yêu của mình, thả phịch người xuống ghế, uống cốc nước trên bàn. Ngồi 11 tiếng trên máy bay rồi đến đây ngay cũng mệt lắm chứ! Nhất là khi nó lại vừa xuất viện xong.

“Cộc cộc cộc.”

-Vào đi!-Nó chỉnh lại tư thế ngồi.

-Chị mới về ạ!

-Ngồi xuống đi! 

-Thế có chuyện gì nghiêm trọng vậy?-Nó hỏi ngay khi Minh vừa ngồi xuống.

-Dạ, chuyện là…bla…bla…

-Bang Black King và White King thách đấu?-Trông nó chẳng có gì gọi là ngạc nhiên khi nhắc đến hai bang đó dù nó và Moon đã từng đấu với hai bang đó. Tuy thắng nhưng bang nó thiệt hại khá nhiều, nó và Moon cũng phải nằm viện cả tuần nữa. Hai bang này mạnh hơn bang của anh và bọn bùm. Nhưng vì hai bang đó tự nhiên biệt tăm nên bang của anh và bọn kia mới được thăng hạng.

-Vâng!-Minh khá là bất ngờ với biểu cảm của nó mặc dù biết nó chẳng sợ gì. Ít nhất cũng phải có chút biểu cảm chứ!

-Thời gian địa điểm?

-Dạ 10h tối nay tại hẻm D khu B.

-Chuẩn bị cho chị hai cây sung và 20 hộp đạn.

-Chị định đi một mình sao?-Minh sửng sốt với í định táo bạo của nó.

-Chị muốn giải quyết dứt điểm một lần với bọn chúng, và chị không muốn bang ta bị thiệt hại.

-Nhưng chị…

-Thôi, đừng nói nữa! Em biết lí do mà chị muốn mạo hiểm đi một mình mà!-Ai cũng biết, bang chủ của hai bang đó mới 19 tuổi, và là con trai. Và quan trọng hơn cả là… bọn hắn đều thích nó. Tất cả đều biết bọn hắn không muốn làm tổn thương đến nó. Những tên làm nó bị thương trong lần chiến đấu trước với bang nó đã bị bọn hắn trừng trị thích đáng. Mục đích của việc đấu với bang nó chỉ là muốn đứng đầu trong thế giới ngầm thôi!

-Em sẽ cho một vài người đi theo chị!

-Em trở nên không nghe lời từ bao giờ vậy? Chị không muốn nhắc lại lần hai đâu! Chuẩn bị sẵn đi!

-Vâng!-Vâng thì vâng vậy thôi nhưng Minh vẫn cho khoảng 10 sát thủ cấp S bí mật đi theo nó. Tính mạng nó là quan trọng nhất!

Nó về nhà, thay đồ rồi đến nhà Moon.

-Chào anh, Gia Khiêm! Sống tốt chứ?

-Ô, chào em, Min! Tưởng em đang đi du lịch mà! Mà thôi vào nhà đi! Moon đang trong nhà đó!

-Thank you!

Nó vào nhà, thấy Moon đang ở trong bếp, chạy lại, hù một phát làm Moon giật thót tim.

-Mày dở hơi à? Mày biết tao suýt rớt tim ra ngoài không hả? Rảnh rỗi sinh nông nổi! 

-Tao với mày đi chơi đi!

-Giờ này? Mày bị làm sao đấy?

-Thế mày có đi không? -_-

-Được rồi!

-Để tao xin phép chồng mày hộ nhé!-Quay sang chàng.-Anh rể, cho em mượn vợ anh chút được không?

-Được được! Nhưng phải nhanh nhé!-Chàng cười cười xoa đầu nó. Y như trẻ con, rồi quay sang Moon, hôn lên má.

-Về sớm nhé!

-Khiếp quá! Đi thôi!-Nó kéo Moon đi. Suốt 2 giờ đồng hồ, nó kéo Moon đi ăn, rồi ra công viên giải trí, rồi lại đi ăn.

8h tối.

Nó và Moon đang ngồi ăn kem cạnh một chiếc đài phun nước.

-Sao hôm nay nổi hứng mời tao đi chơi thế?

-Mày không thích à? Thế thôi lần sau tao rủ Hoài An đi vậy!-Nó trêu Moon, trong lòng lại thầm nghĩ, không biết còn có lần sau hay không.

-Ấy, tao đùa tí thôi! 

-Muộn rồi, thôi về đi không Gia Khiêm chém chết tao vì mượn mày quá lâu đấy!

-Rồi! Thế tao về trước nhé! Bye!

-Ok! Bye!

Đứng nhìn Moon đi khuất, nó mỉm cười nhẹ. Tao yêu mày nhiều lắm, bạn của tao!