Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau

Chương 15




Phan đi thẳng vào phòng trong, anh đã đợi Việt 20 phút và "kiên nhẫn" là một tài sản cực kỳ quý giá mà anh luôn sử dụng nó một cách chi li và tiết kiệm nhất có thể. Việt đang loay hoay trước gương trong chiếc quần vải màu ghi, áo sơ mi trắng, trên cổ, Cà vạt còn chưa kịp thắt. Ở dưới giường, vô số quần áo bị ném bừa bãi, cẩu thả. Phan tiến tới một bước nữa:

- Tớ chưa bao giờ thắc mắc về lý do vì sao cậu lại giàu đến thế?

- Cậu bảo gì cơ?

- Hôm nay là chủ nhật, phải không nào? Vậy mà cậu vẫn làm việc, vẫn phải đi họp, hoặc dự hội nghị gì đó? Để tớ thắt cà vạt và tìm áo Comple rồi đi xách cặp cho cậu nhé.

- Chỉ là trời hơi lạnh thôi mà.

- À phải rồi! Trời lạnh quá, cậu nhìn nhiệt kế mà xem, nhiệt độ đã xuống tới 27 độ C rồi cơ đấy. Khủng khiếp thật, khéo tối nay lại có ối kẻ chết cóng vì lạnh mất thôi. Tớ vừa mới ở Châu Phi về ngay tức thì mà bên đó trời đang rất nóng nên tớ vẫn đang mặc áo thun ngắn tay. Cậu có cái áo len cổ lọ nào không? Cho tớ mượn với.

- Thôi cái trò mai mỉa của cậu đi.

- Cậu đang căng thẳng đấy.

- Ai? Tớ ấy à? Cậu thật biết đùa. Tớ chưa bao giờ biết căng thẳng là gì?

- À! Dĩ nhiên, điều này thì tớ buộc phải đồng ý với cậu. Vì cậu chưa biết căng thẳng là gì nên cậu có nhận ra là mình đang căng thẳng đâu? Hôm nay tụi mình đi chơi với Hạnh và Thảo, chứ không phải với các cô 9X "xì tin" của cậu. Hay là cậu nghĩ bọn tớ đang tháp tùng cậu đi dự hội nghị quốc gia? Làm ơn đi, làm ơn gắn giùm tớ cái gọi là "nụ cười" lên môi của cậu đi nào. Cậu căng thẳng cứ như là anh chàng mới lớn hẹn hò lần đầu ấy. Nhân tiện, tớ nhắc với cậu là số cô cậu yêu có thể thành lập được một tiểu đoàn "chiến sỹ phòng không" rồi đấy nhé, và, Hạnh là người mà cậu không thể tán tỉnh được.

- Phan cố ý nhấn mạnh từ "không thể tán tỉnh" - Nhanh lên, đàn ông chỉ có quyền chờ đợi chứ không có quyền bắt phụ nữ chờ đợi.

- Cậu bớt điên đi được không? Hoặc là cậu giúp tớ, hoặc là cậu đi ra ngoài và kiếm cái gì đó tống vào miệng để nó bớt lảm nhảm những điều vớ vẩn làm phiền tớ, được chứ?

- Đấy là do cậu khiêu khích trước đấy nhé.

Phan bước lại gần, anh giật mạnh cái cà vạt ra khỏi cổ Việt, rồi không nói một lời, anh cởi cúc chiếc áo sơ mi một cách thô bạo. Phan chọn chiếc áo phông màu đỏ có in hình anh chàng ca sỹ chính trong ban nhạc Rocks The Wall với mái tóc cột túm và râu ria xồm xoàm đang phồng mang trợn mắt rồi tròng nó lên đầu Việt. Trong khi Việt loay hoay với cái áo thì Phan nhấn vào tay anh một chiếc quần Jeans màu xanh được mài bạc phếch trông rất bụi bặm. Và nhân lúc anh bạn đang thay đồ, Phan vơ lấy đống quần áo còn lại và tống hết nó vào tủ. Điện thoại của Phan đang rung lên ầm ầm, nhạc chuông phát ra giai điệu bài hát được dành riêng cho cuộc gọi của Thảo, có vẻ như cô cũng đang cạn sạch kiên nhẫn với cả hai.

Hạnh đặt ba lô xuống bãi cỏ ven sông, gió thổi lồng lộng khiến đám lau, sậy bên bờ sông ngả nghiêng xao xác. Hòa trong tiếng xào xạc của gió thổi, là tiếng sóng vỗ vào bờ nghe ì oạp. Hạnh phóng tầm mắt ra xa, phù sa ven sông Hồng màu mỡ bồi đắp cho những cánh đồng rộng bát ngát và cây cỏ xanh mướt. Điểm xuyến lên đó là những bụi hoa dại, đủ màu sắc, khiến tất cả trông như một bức tranh phong cảnh đồng quê tuyệt đẹp. Xa tít phía bên kia, chiếc cầu Vĩnh Tuy nối hai bên bờ sông đang xây dựng dở, vạch lên đường chân trời một vòng cung màu xám. Hạnh không thể ngờ được là giữa lòng Hà Nội lại có một vùng không gian thơ mộng và thôn dã như vậy. Chợt có tiếng phì phò thở hổn hển của Việt vang lên phía sau khiến Hạnh giật mình, vội bỏ Ba lô xuống và chạy tới phụ một tay với Việt. Bãi đất này thật là thơ mộng, nhưng chỉ với con người, chứ hai em Vespa thì chịu không nổi bởi sự gồ ghề và những dốc cao gần như thẳng đứng của bờ đê. Khiến cho họ phải tắt máy để đẩy, "hai em xinh tươi đỏng đảnh quá" Thảo vừa thở vừa nói trong khi hai chàng trai chỉ biết cười trừ.

"Thật tuyện vời, phải không ạ?", Thảo vừa hỏi vừa nhắm mắt mơ màng khi những làn gió se lạnh vuốt ve trên khuôn mặt và mái tóc. Cô giang cả hai tay ra, thả hồn như đang muốn bay lên. Việt cầm máy chụp lia lịa, còn Phan thì quay qua Hạnh:

- Chỗ này đẹp quá nhỉ? Thật tuyệt vời.

- Phải! Quá đẹp. - Hạnh trả lời, mắt cô nhắm hờ, mơ màng tận hưởng hương vị của cánh đồng - Em chưa từng thấy chỗ nào tuyệt vời hơn chỗ này.

- Em hơi chủ quan khi nói thế đấy nhé. Anh biết một chỗ còn tuyệt vời hơn, em đã ra biển Cửa Lò bao giờ chưa?

- Nhà em ở thành phố Biển - Hạnh trả lời - và biển chiều thu cũng khá đẹp.

- Đó là vì em chưa ra biển Cửa Lò vào mùa đông, nếu em đã đến đấy, em sẽ thấy câu trả lời của mình phải là: Biển mùa đông trông tuyệt đẹp. Anh đã từng ở đó vào mùa đông, bãi biển vắng tanh, tưởng như chỉ có mình em với biển, với những hàng Phi Lao xao xác, với những cơn sóng bạc đầu. Biển mùa đông luôn có những cơn gió thổi rất mạnh, nhưng không quá lạnh, gió biển bao giờ cũng ấm, và mặn mòi mùi đặc trưng của biển.

- Anh biết nhiều quá nhỉ, những gì anh nói nghe thật là thơ mộng.

- Em sẽ nhận ra điều đó khi em yêu biển.

- Bởi vì hắn ta hay lang thang thì có. - Việt chen ngang - Ngày xưa hồi còn sinh viên, nghèo rớt mùng tơi, thế mà tháng nào tụi anh cũng nhịn ăn dành dụm tiền để lang thang đi đâu đó một vài ngày. Anh thích chụp ảnh, còn Phan thì thích ngắm cảnh.

- Và làm thơ con Cóc nữa, - Thảo cũng góp phần - Kiểu như: Mùa thu là cả một mùa hanh, mây ở trên cao quả ở cành, lúc ở đồng tỏi và lúc ở, đồng hành và lúc ở đồng chanh

...

- Này, đừng vu oan cho kẻ... xấu - Phan nhăn mặt trong khi tất cả cùng cười vang - tài năng cỡ đó thì anh không dám, làm được thơ đòi hỏi sự tìm tòi sáng tạo, trí tưởng tượng và lãng mạn.

- Lãng mạn như biển mùa đông chẳng hạn, phải không anh? - Lại là tiếng của Thảo - em cũng rất yêu biển mùa đông.

-Tò mò quá, nhất định ngày nào đó em sẽ ra biển mùa đông, em muốn biết biển mùa đông thú vị tới cỡ nào, vì dù nhà em ở gần biển, em vẫn chưa khi nào ra biển vào mùa đông.

- Vậy thì một ngày nào đó cả bốn chúng ta cùng ra biển vào mùa đông - Việt hưởng ứng lời của Hạnh - Anh cũng tò mò không kém gì em đâu.

- Coi như đã thỏa thuận nhé - Bốn bàn tay chụm vào nhau rồi hất lên trời - không phải đợi đâu xa, Noel này được chứ?

- Đã thỏa thuận rồi nhé!