Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau

Chương 38




Phan hốt hoảng vớ lấy mái chèo, khua đến bên cạnh để kéo Việt lên thuyền nhưng bị anh xua tay từ chối.

- Hóa ra nước không lạnh lắm, cậu cứ tiếp tục kiếm bữa tối đi. Đằng nào cũng ướt rồi, giờ mà lên thuyền thì gió thổi lạnh lắm. Tớ sẽ bơi vài vòng trong khi chờ đợi. Đừng lo.

- Điên à? Cậu sẽ cảm lạnh mất thôi. Lên đi.

- Không sao - Việt khoát mạnh tay tỏ vẻ kiên quyết - tớ sẽ bơi vài vòng thôi. Không hề lạnh mà.

- Thì tùy cậu vậy, đồ cứng đầu.

Chiếc phao nhấp nháy liên tục kéo Phan quay lại với chiếc cần câu của mình. Chú cá đang cắn câu này hứa hẹn sẽ là một bữa tối ra trò đây. Trong khi để mặc cho bữa tối của mình thật say mồi, Phan với lấy chiếc cần của Việt đang trôi lập lờ trên biển. Anh giật mạnh, rồi bật cười rũ rượi. Treo toòng teng trên đầu lưỡi câu vừa được giật lên, là một cụm rong biển thật lớn.

Hả hê ngắm chiến lợi phẩm đen trũi dài khoảng 40cm của mình đang giãy dụa trên mặt biển khiến chiếc cần câu cong vút xuống. Phan chưa vội đưa vợt ra hứng lấy nó, anh tính gọi to để trêu tức Việt thì mơ hồ nghe thấy có tiếng gì đó rất lạ đang vang lên trên mặt biển. Anh vội vã lắng tai nghe, hình như có tiếng ai đó kêu cứu? Tiếng kêu rất xa xăm và mơ hồ, dù biển chiều rất tĩnh lặng. Còn ai ở đây ngoài anh và Việt nữa?

Phan giật mình hốt hoảng, anh nhìn quanh, Việt đang vùng vẫy một cách vô vọng trên mặt biển ở ngoài kia xa lắm. Dường như anh đã kiệt sức, dường như Việt đang dần đầu hàng. Có lẽ thuỷ triều lên và sóng biển đã đẩy thuyền xa ra khỏi vị trí cũ, trong khi Việt đã quá mải mê bơi theo hướng ngược lại mà không để ý. Không còn thời gian để mà nghĩ tới điều gì khác nữa. Phan quẳng chiếc cần xuống biển, vớ lấy mái chèo và điên cuồng hướng về phía Việt. Anh đã mất Vũ, và anh không thể nào mất luôn cả Việt được. Anh thầm khẩn cầu ông trời đừng quá tàn nhẫn với anh như vậy. Hoặc giả nếu ông ta muốn, anh sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của mình, nếu điều đó có thể cứu được tính mạng của Việt. Chỉ cần cứu được Việt mà thôi.

Nhưng ông trời dường như không nghe thấy tiếng khẩn nài của Phan. Gió vẫn nổi lên, thổi mạnh hơn, làm cho những nỗ lực điên cuồng của anh đang dần trở nên vô ích, vì gió cứ đẩy chiếc thuyền thúng trôi theo hướng ngược lại. Tuyệt vọng, Phan lao người xuống biển, bơi như điên dại hướng về nơi vừa rồi còn thấy cánh tay chới với của Việt. Anh cứ điên cuồng bơi tới, cho dù anh cũng không dám chắc mình có tìm thấy Việt không? Hoặc nếu có may mắn tìm thấy Việt, liệu anh có đủ sức để kéo Việt quay trở lại thuyền hay không? Anh không biết, sự hoảng loạn đang chiếm lĩnh hết tâm trí của anh, điều duy nhất anh muốn lúc này, là làm sao cứu được Việt. Cho dù anh có phải đánh đổi cả mạng sống của mình đi nữa.

Cuối cùng, ông trời cũng đáp lại lời khẩn cầu của Phan bằng tiếng động cơ Ca nô vang lên trên mặt biển tĩnh lặng. Từ xa, một chiếc ca nô rẽ sóng lao tới chỗ Việt vừa chìm xuống. Một bóng áo cứu hộ màu đỏ lao xuống, và Việt được vớt lên chỉ sau một thời gian ngắn trong tiếng hét vui mừng và phấn khích của Phan. Duyên dáng vẽ một đường vòng cung lớn trắng xoá trên mặt biển, chiếc Ca nô hướng về phía bờ.

Hối hả bơi ngược trở lại chiếc thuyền thúng của mình, Phan quẳng hết mọi thứ xuống biển, anh ra sức chèo vào bờ. Anh quá nóng lòng muốn biết tình trạng của Việt. Trên bờ, một trong hai nhân viên cứu hộ biển vác anh trên vai, chạy vòng quanh nhằm giúp Việt nôn hết nước đã uống ra. Người còn lại đang chạy băng băng về phía bãi phi lao, chắc là kiếm cái gì đó để đốt lửa. Bằng một động tác dứt khoát và nhanh nhẹn, Nam - anh chàng cứu hộ - dùng tay móc hết đờm dãi trong miệng Việt ra rồi chuẩn bị hà hơi thổi ngạt. Bất chợt anh ngước nhìn lên rồi reo to vẻ mừng rỡ, cất tiếng gọi một cô gái trẻ đang thẫn thờ lang thang trên bãi cát cách đó không xa lắm. "Thật may mắn, có chị ấy ở đây thì anh ta không sao rồi". Nam nghĩ thầm, rồi gọi to, "chị Hạnh ơi, nhanh lên, có người chết đuối".

Hạnh đánh rơi bó hoa Muống biển, quà Noel tự tặng cho riêng mình của cô xuống đất. Khi cô nhận ra người nằm dưới đất là Việt. Thất thần mất một lúc, cô gọi tên anh trong sự hoảng hốt rồi lật anh nằm sấp xuống, ấn mạnh hai tay lên bả vai để anh thở ra. Không được, vẫn không có một dấu hiệu nào cho thấy anh đã khá hơn. Cuống quýt, cô lật anh nằm ngửa ra, hai tay hối hả thực hiện phương pháp bóp tim ngoài lồng ngực. Cô cúi xuống, định hà hơi thổi ngạt cho anh những chợt nhớ ra mình không thể làm thế. Ngước mắt nhìn lên người cứu hộ vẫn đang lo lắng đứng một bên, cô ra lệnh cho anh phải làm điều đó thay cho cô ngay. Càng nhanh càng tốt, và bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải tỉnh lại. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu anh rời bỏ cuộc sống trên tay cô.

Không hiểu vì sao, nhưng cô thấy lo lắng cho anh quá, còn hơn là sự lo lắng cho chính bản thân cô nữa. Có thể vì hai người là bạn thân, hoặc có thể là vì cô nợ anh quá nhiều. Nhưng tim cô đang thắt lại, nghẹt thở, và một cách vô thức, cô không nhận ra rằng mình đang cầu mong sự phù hộ từ ông trời. Dù ông trời đã bắt cô chịu quá nhiều đau khổ và bất công, cô cũng chưa bao giờ oán trách ông ấy cả. Nhưng nếu ông lấy đi mạng sống của Việt. Cô sẽ căm thù ông ta lắm. Cô thề đấy!

Một tiếng rên khe khẽ của Việt, cộng với tiếng reo lên của hai nhân viên cứu hộ vang lên phía sau. Hạnh bụm miệng ngăn tiếng kêu mừng rỡ chực vỡ oà. Những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống trên mắt cô, có lẽ chính cô cũng không để ý, nhưng cô đang khóc. Rồi khi nhận thấy ánh mắt của Việt đang hấp háy muốn mở ra, thì cô vụt bỏ chạy trong sự bất ngờ của hai người cứu hộ biển. Cả hai chỉ kịp gọi với theo "Chị Hạnh" thì cô đã chạy ra xa lắm rồi. Lắc đầu ngạc nhiên, Nam thốt lên, "Có chuyện gì xảy ra với chị ấy thế nhỉ?".

Cuối cùng thì Phan cũng chèo được vào bờ, anh nhảy phóc xuống bãi cát. Chạy như bay để đến ngay bên Việt, nhưng vừa cất bước, thì anh hơi sững người lại. Người con gái vừa bỏ chạy phía xa xa kia sao có vẻ quen quen thế nhỉ? Dường như dáng vẻ đó rất quen thuộc đối với anh. Tại sao cô ta lại bỏ chạy? Thật kỳ lạ.

Không có nhiều thời gian để thắc mắc, Phan lao ngay đến bên bạn. Tuy còn khá mệt mỏi, nhưng Việt đã bắt đầu có thể ngồi dậy được. Phan đỡ bạn đến ngồi cạnh đống lửa vừa được người cứu hộ biển đốt lên. Phan rối rít cảm ơn cả hai nhưng họ chỉ nhìn anh mỉm cười, như thể việc họ vừa làm là một điều cực kỳ bình thường. Nam lên tiếng:

- May cho các anh là bọn tôi đã để ý đến các anh ngay khi các anh xuống thuyền đấy nhé. Du khách các anh đôi khi bất cẩn, và liều lĩnh quá.

- Cảm ơn hai anh nhiều. Thật sự rất cảm ơn. Không có các anh thì...

- Công việc của chúng tôi mà. Không có gì đâu. Nhưng nếu các anh muốn cảm ơn, có lẽ nên cảm ơn chiếc ống nhòm ấy. Nhờ nó mà chúng tôi có thể theo dõi các anh từ xa. Và đến cứu kịp thời. Bạn anh không sao là may rồi. Chúng tôi đi nhé.

Cũng nhanh như lúc nó xuất hiện. Chiếc Ca nô lại vẽ thêm một đường vòng cung nữa, để lại phía sau nó một vòng cung sóng nước màu trắng xoá.

***

- Chào mừng cậu trở về - Phan vỗ nhẹ vào vai bạn - Cuộc phiêu lưu thú vị chứ?

- Xin chào - Việt chìa tay ra - Tôi tên là Thái Việt, hân hạnh được làm quen.

- Đồ điên. - Phan thụi cho bạn một cú đấm vào bụng, anh bật cười - Nhưng như thế nghĩa là cậu đã hoàn toàn bình phục rồi đấy.

- Hình như tớ... - Việt mở miệng, anh định nói gì đó với bạn nhưng rồi anh bỏ dở ý định của mình - Về thôi, tớ chết lạnh rồi đây này.

Cả hai dìu nhau đứng dậy bước đi như những kẻ say rượu. Lúc này thì sự mỏi mệt mới thể hiện sự có mặt của nó. Người Phan như rã rời, anh phải níu vào vai Việt mới đứng dậy được, cho dù Việt cũng chẳng khá gì hơn anh. Chỗ vừa rồi hãy còn là một đống lửa lớn cháy rừng rực giờ chỉ còn một đống tro tàn, nhưng vẫn cố toả ra chút ánh sáng yếu ớt. Chút ánh sáng không đủ sức giúp cho bầu trời lúc hoàng hôn bớt đi phần heo hắt và ảm đạm.

Chỉ là chút ánh sáng rất mơ hồ bất chợt loé lên, rồi biến mất.