Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 36: Nữ sinh đại học cặp bồ




Tôi luôn luôn giữ kín chuyện này. Các bạn trong trường biết tôi đã yêu 1 người, nhưng không ai từng nhìn thấy anh ấy, càng không có ai biết rằng tôi yêu một người đàn ông đã có vợ. Tôi cũng sợ những lời đồn đại nhảm nhí. Tôi cũng biết rằng trong bản chất con người có nhược điểm ấy. Ai ai cũng hi vọng dùng câu chuyện của người khác để làm phong phú thêm hương vị cucộ sống của mình. Tôi không muốn trở thành câu chuyện "trà dư tửu hậu" của họ. Tôi không muốn sự việc ầm ĩ loan truyền khắp nơi để bị người ta chê cười khinh bỉ. Tôi vốn dĩ không thể có được anh trọn vẹn, thì sao lại phải khổ sở để bản thân bị bức vào tình cảnh tuyệt vọng không lối thoát, bị thua sạch, bị mất cả chì lẫn chài, lại còn bị mang tiếng xấu.

So với nỗi sợ hãy huỷ hoại cuộc hôn nhân của anh thì sự huỷ hoại thanh danh và cuộc sống của chính mình là điều tôi sợ hơn cả. Tôi ích kỉ như vậy đấy, làm sao có thể để mình rơi vào tình cảnh tuyệt vọng không lối thoát được.

Kì thực, các nữ sinh trong trường đại học rất dễ rơi vào một tình cảnh như thế. Nếu nói đây là ngoại tình thì tôi biết mình đã yêu chưa hết lòng, tôi đã nhảy khỏi thuyền khi nó còn chưa lật nhào và bắt đầu lộ trình mới của mình. Tôi chỉ xin được cùng anh ngắm phong cảnh trong biển người mênh mông. Và tôi đã thấy được một vài nữ sinh khác, họ cũng yêu phải người đàn ông đã kết hôn. Bất luận là yêu chân thành hay là vì tiền, thì cuối cùng cũng có rất ít các cô gái "tu thành chính quả". Hơn nữa, chuyện còn ầm ĩ tới mức ai ai cũng biết, các cô bị người đời chê cười khinh bỉ, trở thành trò cười mà chẳng được cái gì. Sao lại phải khổ như vậy? Khi yêu phải một người đàn ông như vậy, bạn hãy xác định rõ địa vị của mình, nhìn cho rõ kết cục của mình. Nếu bạn không chắc chắn sẽ thành vợ anh ta, thì hãy biết dừng đúng lúc. Lúc đó tình cảm có thể bị tổn thương nhưng cuộc sống sau này sẽ không thể bị huỷ hoại.

Còn những người đàn ông đã kết hôn kia, sẽ bị cuộc sống nhạt nhẽo giày vò. Chán cơn thèm phở. Cuộc sống của họ chỉ cần có con gái trẻ để làm phong phú thêm, chứ không thể để các cô lật đổ cuộc sống ấy. Họ kiên nhẫn phục trên trận địa của chính mình để chờ đợi những cô gái trẻ đi qua. Họ tham lam và ích kỉ như nhau.

Những cô gái trong trường đại học mới 20 tuổi đầu, lại chưa được tiếp xúc nhiều với đàn ông trong xã hội. Cho nên, thường thường rất dễ bị hấp dẫn bởi một vài người đàn ông trưởng thành có sức cuốn hút, mà không thể tự thoát ra. Thực ra, tình yêu chính là sự kết hợp của tình và dục. Đã là hai người một nam một nữ thì phải vừa có tình, vừa có dục, vậy mới có thể duy trì được sự cân bằng. Nếu đều là dục, vậy có thể chơi trò ái tình một đêm hoặc nhiều hơn. Nếu đều là tình, thì chẳng khác nào trò chơi của trẻ vị thành niên. Cho nên, nhìn từ mọi góc độ thì sự chênh lệch tuổi tác khá nhiều giữa nam và nữ cũng có cái lợi. Nam 20, nữ 30. Hoặc nữ 20, nam 30. Phụ nữ sợ sự ăn mòn của thời gian, còn đàn ông lại muốn có sự gọt giũa của tuổi tác. Nhưng nếu thật sự có những cặp chênh lệch tuổi tác như vậy thì có được mấy cặp không phải là thứ tình yêu bồ bịch. 

Một cô gái 20 tuổi, nếu may mắn gặp được một người đàn ông tốt, thì anh ta có thể kiên nhẫn đưa bạn trở về đúng con đường của mình. Nếu không may gặp phải một người đàn ông không tốt, thì anh ta sẽ lôi bạn xuống vực sâu. Yêu một người không sai, yêu một người không nên yêu cũng không sai, nhưng yêu một người không nên yêu mà bất chấp tất cả là sai. Khi còn trẻ bạn có thể phạm lỗi, nhưng hãy cố gắng hết sức mình để không phạm phải lỗi lầm mà không thể xoay chuyển được.

Viết đến đây, tôi mới phát hiện ra rằng mình còn là một cô gái rất sáng suốt, biết yêu bản thân và biết điều gì là tốt cho bản thân. Cho dù tôi yêu anh ấy như vậy, nhưng tôi cũng biết không thể yêu đến điên cuồng, đến mất hết tất cả.

Nếu anh ấy thấy được điều này, anh ấy nhất định sẽ rất thất vọng, anh ấy không thể ngờ rằng, tôi còn non nớt thế mà đã có những trù tính như vậy. Tôi không thể suy tính được tình yêu nhưng tôi cần chuẩn bị tốt cho cuộc sống của mình, cần đặt sẵn lối thoát cho mình. Bởi vì tôi biết chồng của người khác chẳng liên quan gì đến mình. 

Tôi đã yêu anh thật lòng, rất yêu. Nhưng tôi còn yêu bản thân mình hơn, rất rất yêu.