Bổn Tướng Bị Câm

Chương 21: Bình Trân và Bình Trân




Beta-er: PNam Tiểu Thư

Miên Hoành nhận được thư gửi từ phủ quận chúa vào sáng hai ngày sau.

Hắn cầm bức thư trong tay, trong lòng đủ loại ý vị. Nét chữ này rõ ràng không phải là của quận chúa, đây khẳng định là chữ của một nam nhân. Tuy rằng lời lẽ trong đây rõ ràng là của nàng, người gửi thư đến cũng là một tiểu nha hoàn trong phủ quận chúa, nhưng mà điều này cũng không khiến Miên Hoành bình tĩnh được.

Nghe rằng chữ nghĩa văn chương của Tô Nhược ở Phùng Linh quốc có thể nói là sánh bằng vương tử, dù rằng không rõ nàng như thế nào, nhưng sao nàng lại để cho một nam nhân viết thư thay mình?

Trong lòng Miên Hoành vì việc này mà suy nghĩ, chẳng lẽ Tô Nhược có chuyện gì, hay là nàng không thật lòng muốn đến gặp như hẹn định cùng hắn?

Bỗng nhiên Miên Hoành cảm thấy lo lắng. Hắn đọc lại bức thư lần nữa, cố nhìn kĩ từng chữ từng chữ một. Trong thư Tô Nhược nói thứ lỗi vì nàng không thể gửi lời đến hắn sớm hơn, nàng nói hai ngày nữa hãy đến Thanh Thanh lâu đợi nàng, giờ Tuất nàng sẽ đến.

Câu chữ chỉ có thành ý, không nhanh không chậm hệt như giọng điệu nàng đã từng dùng để trò chuyện với đám người Miên Hoành và Thái tử cách đây không lâu. 

Nét chữ không cứng cáp cho mấy, nhưng lại dứt khoát rõ ràng, vừa nhìn có thể thấy người viết là một người chính trực đàng hoàng. Miên Hoành lan man suy nghĩ, phải chăng là chữ của Ti Thanh Trần?

Ti nhị tiểu thư thân cận với quận chúa, nếu như thế thì người có khả năng được nàng nhờ vả cũng chỉ có đại ca của nàng ấy. Nhưng mà nhìn lại nét chữ cũng chẳng giống của Ti Thanh Trần cho mấy. Miên Hoành là bằng hữu với Thanh Trần hơn mười năm, sớm đã rõ nét chữ của hắn ta trong lòng bàn tay, cho nên chỉ nhìn cũng có thể biết được.

Ngược lại nói đám người của Thái tử cũng không có khả năng, vậy thì phải đến người trong phủ. Ngoại trừ lão quản gia ra thì người thân cận nhất với nàng cũng không có ai. Nhưng mà nói đến lão quản gia thì cũng khó mà có nét chữ rành rõi như vậy.

Chao ôi... Thật là đau đầu quá! Cớ sao nghĩ chiến sự không khó chịu, nhưng lại nghĩ những việc nhỏ nhặt này lại khó chịu đến thế cơ chứ.

Miên Hoành thở dài nằm trườn xuống thư án. Miên Hoành ơi là Miên Hoành, ngươi bình tĩnh lại một chút đi có được không!

*** 

Phượng Tô Nhược nâng tách trà che đi biểu cảm. Nàng nhìn khuôn mặt tươi cười của vị khách không mời mà đến từ ngày hôm qua vẫn không thể nào ngừng nhíu mày được.

Nàng biết hiện giờ nàng đang trong thân phận là một quận chúa đương thời của Phùng Linh quốc, có mối quan hệ mật thiết với Thư Thiên đế của Tề quốc, nhưng mà dù thân phận cao đến mức nào cũng không cần người hầu kẻ hạ khoa trương như vậy.

Ngày hôm qua Quân tổng quản từ cung đến phủ nàng, mang theo hơn hai mươi cung nữ thị vệ thái giám, nói rằng hoàng thượng nghe tin có kẻ gian trong phủ, ngài lo lắng cho Tô Nhược, cho nên mới đưa người đến đây để chăm sóc cho nàng.

Những người được đưa đến đều đã qua lựa chọn kĩ lưỡng, đảm bảo mười đời gia phả sạch sẽ, ngay cả trên người cũng không nhiễm một chút vết nhơ nào cả.

Đối với việc này Phượng Tô Nhược cảm thấy rất phức tạp. Nàng nửa biết ơn, cao hứng vì nhận được long ân cao hơn núi của hoàng thượng, nửa khó xử bởi vì quá nhiều hạ nhân trong phủ.

Vốn dĩ là đã không ưa thích sự ồn ào, đông người khi trong phủ có hơn năm mươi hạ nhân này rồi. Nay lại bị thêm một số lớn như vậy, há chẳng phải nói như vậy càng sinh ra thêm rắc rối. Không chỉ gây khó chịu cho không gian của nàng, hơn nữa không biết chừng còn gây thêm nhiều phiền toái như chuyện của hai kẻ gian xấu lần trước nữa.

Quân tổng quản mỉm mỉm, khuôn mặt già đầy nếp nhăn hiện lên nét vui vẻ lạ thường, “Lão nô thật có phúc ba đời mới có thể hưởng đại ân đặc xá đến phủ quận chúa như thế này.” 

“Đừng nói như vậy.” Phượng Tô Nhược cười khách khí. Lão có cần khoa trương như vậy không chứ, chỉ là mang cung nhân đến rồi ở lại một đêm thôi mà, làm gì mà “phúc ba đời” rồi “đại ân đặc xá” kia chứ.

Quân tổng quản khoác tay: “Hoàng thượng đã biết được chuyện đêm yến tiệc, lão nô đến đây cũng không chỉ là muốn mang người đến không thôi.”

Phượng Tô Nhược cố tỏ ra ngạc nhiên, nhưng trong lòng nàng đã sớm chuẩn bị tin này từ trước, bởi vốn dĩ theo lời Miên Đại tướng quân nói lúc đó có Thái tử, tin này chắc chắn sẽ thổi đến tai hoàng thượng nhanh thôi, “Đó cũng là chuyện ngoài ý muốn.”

Quân tổng quản thở dài: “Quận chúa đừng nói thay vương gia. Lão nô cũng là người tận mắt chứng kiến vương gia khôn lớn, làm sao lại không biết tính tình của ngài ấy cho được.” Nói đoạn không khỏi lắc đầu, “Vương gia ương bướng, từ trước đến nay chẳng bao giờ suy nghĩ thấu đáo. Thứ cho lão nô nói thẳng tại đây, Phí cô nương thật sự không thể nào làm phi phủ, hoàng thượng cho phép nàng ta vào phủ cũng chỉ là vì tình cảm huynh đệ mấy mươi năm của ngài và vương gia mà thôi.”

Thân phận gia thế của Phí Mê Điềm như thế nào Phượng Tô Nhược không rõ, thậm chí còn chẳng biết nàng ta là ai nữa là... Nhưng mà Quân tổng quản là người theo chân hoàng thượng, làm sao lão lại không rõ được Phí Mê Điềm như thế nào.

Một nữ tử thanh lâu được cưu mang ra ngoài, thân đã không sạch sẽ, tuy nội tâm là sạch nhưng mà gia thế lại không. Một nữ nhân có cha là kẻ tội đồ đáng chết nghìn lần, sao có thể thích hợp với một đại vương gia đương triều vang danh nứt trời.

Ngày trước khi hoàng thượng biết được người mà Bình Mạn vương phải lòng là ai, ngài đã giận đến mức nào. Lúc đó hoàng thượng chỉ hận không thể một lời mang ả tiện nhân Phí Mê Điềm kia ra băm thây vạn mảnh, nhưng mà nề hà vương gia, lại chẳng thể làm gì ngoài nuốt hết cơn giận của mình vào bụng để cho vương gia nạp nữ nhân đó làm thiếp.

Tuy nhiên, mặc dù Phí Mê Điềm được bước chân vào phủ vương gia, được cùng vương gia ra vào đại điện hoàng cung, nhưng mà từ đầu đến cuối hoàng thượng chưa từng chấp nhận nàng ta.

Cũng như là Quân tổng quản, từ trước đến nay chỉ gọi nàng ta là “Phí cô nương”, chưa bao giờ gọi là “Bình Mạn trắc vương phi”.

Về việc này Phượng Tô Nhược tỏ ra trầm mặc, trong lòng nàng thầm cười nhạo bọn người nào mấy trăm lần.

Cái gì mà nói thay, thật là quá buồn cười rồi. Phượng Tô Nhược chỉ hận không thể ngồi đây mắng nhiếc tên vương gia đầu óc bị thủng kia thôi, nề hà người trước mặt là người của hoàng thượng, bản thân nên kiềm chế lại, bằng không nàng sẽ vỗ bàn mà cười to.

Hiện giờ trong đầu nàng sợ là quên luôn hình dáng của Phí Mê Điềm rồi, còn Bình Mạn vương ư? Người năm lần bảy lượt muốn giết thân thể này, Phượng Tô Nhược làm sao mà quên cho được?

Tuy thế nàng cũng không muốn quan tâm đến hắn cho mấy, chỉ cần tránh xa được bao nhiêu thì tránh thôi.

Phượng Tô Nhược húp một ngụm trà ấm, lại nghe Quân tổng quản nói: “Quận chúa, nhưng người cũng đừng lo. Chuyện đến nước này cũng là lỗi một phần của hoàng thượng, ngài ấy gửi lời tạ lỗi đến quận chúa.”

“Việc gì phải thế,” Phượng Tô Nhược mỉm cười nhẹ nhàng, gương mặt khuynh thành làm cho cả chính phòng sáng bừng lên, “Nếu là lỗi của vương gia, trưởng hoàng huynh và người cần gì phải như thế?”

Thư Thiên đế là trưởng tử của Ngạo gia, một tiếng “trưởng hoàng huynh” của Phượng Tô Nhược đánh thẳng vào tâm Quân tổng quản. Hơn nữa, thân là một quận chúa đương triều Phùng Linh quốc, lại có thể mở miệng khách khí gọi lão tổng thái giám là “người”; điều này thật sự là khiến cho Quân tổng quản có chết cũng chẳng thể quên.

Mặt già Quân tổng quản như muốn ép ra nước, đôi mắt rưng rưng nhìn Phượng Tô Nhược run run nói: “Quận chúa, ngài đã quá lời với lão nô rồi.” Nói đoạn còn muốn đứng lên quỳ xuống khấu nàng mấy cái.

Phượng Tô Nhược ngồi trên cao, vội vàng ra hiệu để Hòa Diễm chạy đến ngăn cản. Quân tổng quản thật sự là cảm thấy mình tu phước mấy kiếp mới nhận được phúc phần này ở chỗ Bình Trân quận chúa.

Lão tổng quản thầm nhủ trong lòng, hôm nay trở về hoàng cung nhất định phải bẩm báo chuyện này với hoàng thượng mới được.

Bình Trân quận chúa thay đổi thật rồi, thay đổi thật rồi!