Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Chương 12




Lại có tuyết lớn rơi.

Từ lúc Doãn Trừng ngất xỉu được đưa đi bệnh viện tới nay đã mười mấy ngày rồi, trận tuyết tối hôm trước đã tan từ lâu và thay vào đó là một trận tuyết khác, mùa đông năm nay dường như tuyết rơi rất nhiều, trận này tiếp nối trận kia, như không bao giờ dứt được.

Doãn Hạ Mạt đột nhiên nhìn ra cửa sổ.

Không phải tất cả đang tốt đẹp rồi sao? Không phải đã có thể sống yên bình hạnh phúc rồi sao, tại sao ngoài sân lại toàn một màu tuyết trắng xóa của ngày đông lạnh lẽo thế này.

Không khí trong phòng hội chẩn càng lạnh lẽo hơn bên ngoài nhiều.

“… Phẫu thuật cấy ghép thận tuy tạm thời kéo dài được cuộc sống cho cậu ấy, nhưng rất nhiều cơ quan trong cơ thể cậu ấy đã cùng lúc suy kiệt nghiêm trọng, trước mắt giới y học đành bất lực trước tình trạng này.”

Hạ Mạt trầm tư nhìn ra cửa và từ từ đứng lên, Âu Thần sau khi chăm chú nghe bác sỹ giải thích xong trầm giọng hỏi:

“Nếu như tiếp tục phẫu thuật thì sao?”

“Trong một thời gian ngắn, cậu ấy phải tiến hành bốn lần phẫu thuật rồi, suy cho cùng thì phẫu thuật cũng có tính phá hoại làm suy nhược cơ thể, mỗi lần phẫu thuật sẽ càng làm cậu ấy yếu thêm thôi… suy đi tính lại thì phẫu thuật cũng chưa có tác dụng trợ giúp gì rõ ràng…”

Lúc đầu Hạ Mạt còn cố gắng nghe, về sau, dần dần tai cô như bị ù đi, không còn nghe thấy được gì nữa, cô ngẩn người nhìn tuyết rơi ngoài cửa. Tiểu Trừng liệu có đỡ hơn không? Sẽ đỡ hơn, nhất định sẽ đỡ hơn, Tiểu Trừng đã vượt qua bao nhiêu lần nguy kịch mà…

Lần này….

Lần này….

Có lẽ bởi sự im lặng khác thường của cô nên phòng hội chẩn cũng dần dẫn lắng xuống, tất cả các bác sỹ đều lo lắng nhìn cô.

Mười mấy ngày nay, cô còn gầy nhanh hơn cả Doãn Trừng, thân hình mỏng manh như tờ giấy, đôi mắt đen láy vừa to vừa sâu thăm thẳm, sự buồn bã đến đáng sợ trong đôi mắt sâu hút, hiếm lắm mới bắt gặp được một tia sáng yếu ớt gượng đỡ cả thân hình và tinh thần cô.

“Hạ Mạt …”

Sự hoảng hốt của cô, toàn thân cô như bị vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng khiến Âu Thần cũng phát hoảng buộc phải kêu lên.

“Hạ Mạt! Bác sỹ!”

Cửa phòng cấp cứu bỗng mở tung ra, Trân Ân chạy vào, vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt, Trân Ân đã không cầm nổi nước mắt, vừa khóc vừa cười nói:

“Hạ Mạt… Tiểu Trừng tỉnh rồi!”

***Từ khi nhập viện đến giờ, đây là lần thứ ba Doãn Trừng hôn mê.

Sau khi hôn mê suốt sáu giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh lại. Lúc Hạ Mạt chạy vào phòng, Doãn Trừng cũng đã mở mắt ra, tuy toàn thân cậu cắm đầy các loại ống dây, mặt nạ oxy che kín hơn nửa mặt , nhưng lúc nhìn thấy chị gái, đôi mắt Doãn Trừng đen láy long lanh vui sướng như một đứa trẻ.

“Chị…”

Trên chiếc giường bệnh trắng tinh, Doãn Trừng yếu ớt đưa cánh tay ra và cố gắng cười với chị. Doãn Hạ Mạt không nói được câu nào, run rẩy nắm lấy tay cậu em trai, trong lòng chua xót nghẹn ngào.

“Chị, chị yên tâm… em không sao…”

Đôi tay mệt mỏi nắm lấy tay cô, đôi mắt giống như có vật nặng nào đó đè lên và lại từ từ khép lại, âm thanh đứt đoạn, hôn mê lại một lần nữa cuốn Tiểu Trừng đi xa, giống như lúc nãy cậu gắng gượng lắm mới tỉnh dậy để đợi chị mình đến an ủi.

“Chị, em ngủ một lát, lát nữa… em… lại tỉnh dậy…”

Ngón tay từ từ buông xuống, Doãn Trừng lại hôn mê, sắc mặt cậu suy nhược trắng bệch thảm hại.

Doãn Hạ Mạt ngẩn người nhìn đứa em trai lại rơi vào hôn mê, sự vật trước mắt cô đột ngột quay cuồng, cô cảm giác hình như đang có người dìu mình. Hồi lâu sau cô mới tỉnh lại đờ đẫn nhìn các bác sỹ đang làm xét nghiệm cho Tiểu Trừng, sau đó theo bác sỹ ra ngoài hành lang phòng bệnh.

“Có phải Doãn Trừng tỉnh dậy thì coi như qua được cơn nguy kịch?” Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn bác sỹ Trịnh.

“Chuyện này thì…” Bác sỹ Trịnh hơi khó xử.

“Thế phương pháp trị liệu tiếp theo là gì?” Doãn Hạ Mạt hỏi một cách máy móc.

“Chỉ còn cách trị liệu chăm sóc như thế này.” Bác sỹ Trịnh thở dài ngập ngừng một lát rồi nói, “Cần phải cho Tiểu Trừng một thời gian để hồi phục sức khỏe, sau này nếu như cơ thể hồi phục rồi mới suy nghĩ tìm phương pháp phẫu thuật tích cực.”

“Phương pháp chăm sóc trị liệu….” Doãn Hạ Mạt lẩm bẩm, “nếu như tiếp tục trị liệu, Tiểu Trừng có thể sống thêm khoảng bao lâu?”

Bác sỹ Trịnh và các bác sỹ khác nhìn nhau do dự một lúc rồi nói với cô:

“Còn phải xem tình trạng sức khỏe của cậu ấy thế nào, nếu như tốt thì có thể là hai ba tháng, nếu tình trạng xấu đi thì có lẽ là một tháng, nhưng thể trạng mỗi người mỗi khác, nó là một cấu tạo kỳ diệu, nếu như ý chí của người bệnh mạnh mẽ cũng có thể có kỳ tích… vì vậy Hạ Mạt, cháu và Tiểu Trừng đừng bao giờ từ bỏ…”

Kỳ tích…

Một làn hơi lạnh luồn qua sống lưng Hạ Mạt, và càng ngày càng lạnh hơn, tai cô ù đi, máu trong cơ thể như sóng biển từng đợt từng đợt dâng lên! “Kỳ tích”, lẽ nào sinh mạng của Tiểu Trừng chỉ còn có thể trong chờ vào hai chữ này thôi sao?

Có bệnh nhân khác kêu bác sỹ Trịnh đi. Doãn Hạ Mạt ngẩn người đứng trước ban công, đột nhiên cô cảm thấy không thể cứ đứng đó chờ đợi, cô thẫn thờ như rơi vào chốn địa ngục sâu hun hút, tối đen và bất tận. Cứ rơi xuống với cái lạnh cắt da cắt thịt…

Lạnh thấu xương.

Đột nhiên.

Có ai đó khoác chiếc áo lên người cô, nhẹ nhàng phủi đi những hạt tuyết trên tóc và mặt, những bông tuyết đó đã bắt đầu tan trượt theo bờ mi rồi chảy xuống má cô…

“Chỉ cần có niềm tin thì kỳ tích sẽ xuất hiện”.

Một âm thanh vững chãi và ấm áp đang vang lên, Doãn Hạ Mạt như vớ được cái phao cứu nạn trong cảnh tuyệt vọng, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn người ấy.

Hồi lâu sương mù dày đặc trước mắt cô dần tan đi, cô phát hiện ra mình bất giác đã đi đến cuối hành lang, trước mắt cô là hoa tuyết bay lả tả và đôi mắt cảm thương sâu sắc của Âu Thần.

“Em xưa nay không phải là một người được số phận ưu đãi”.

Sự chua chát chìm ngập trong cô như hoa tuyết bay khắp trời. Hạ Mạt run người nhắm chặt mắt lại. Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ tin bất cứ kỳ tích hay vận may nào cả, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào năng lực của mình. Hai chữ “kỳ tích” đối với cô mà nói hư ảo như trò chơi bong bóng mà bọn trẻ thổi ra.

“Có lẽ bởi vì như vậy mà tất cả vận may đều dành hết cho Tiểu Trừng …”

Hoa tuyết bay lả tả, Âu Thần ôm đôi vai gầy guộc của Doãn Hạ Mạt vào lòng, hết mình sưởi ấm và che chở cho cô. Nằm trong vòng tay Âu Thần, bờ mi cô rung nhẹ như được tiếp thêm chút hy vọng ít ỏi.

***Nhưng đúng là kỳ tích đã xảy ra, sau hai giờ đồng hồ hôn mê, Doãn Trừng đã tỉnh lại như đã hứa với chị mình. Tuy sắc mặt vẫn xanh xao, sức khỏe ngày càng suy nhược, nhưng bệnh tình của cậu dường như đã đỡ nhiều, thời gian vận động dài hơn, khỏe lên, tiếng nói cười cũng lớn hơn trước.

Hoa đỗ quyên nở rộ trên bệ cửa sổ.

“Chị ơi, ngoài trời lại có tuyết rơi nữa rồi.”

Doãn Trừng ngồi trên giường, đôi mắt sáng nhìn những bông tuyết trắng xóa rơi lả tả ngoài cửa.

“Phải, năm nay tuyết rất nhiều.” Doãn Hạ Mạt vừa tưới nước cho hoa đỗ quyên vừa cười nói, “Bọn trẻ chắc chắn sẽ thích lắm”.

“Em cũng thích. Chúng ta ra ngoài chơi ném tuyết đi, được không? Đợi anh rể đến chúng ta sẽ cùng đi.” Doãn Trừng hào hứng nói.

Doãn Hạ Mạt ngớ người nhìn hoa đỗ quyên, hai chữ “anh rể” làm lòng cô trở nên ấm áp và cảm động.

Âu Thần gần như suốt ngày trong bệnh viện, anh giao tất cả công việc cho trợ lý, ngày nào cũng tất bật bàn bạc thương lượng với các bác sỹ về phương pháp trị liệu, liên tục mời các bác sỹ khác tham gia vào đội ngũ hội chẩn, thậm chí đích thân bay sang nước ngoài mời các chuyên gia. Trong bệnh viện, Âu Thần rất ít nói chuyện nhưng lại làm tất cả những chuyện tạp vụ để săn sóc cho Tiểu Trừng.

Nếu như không có anh ấy bên cạnh lần này, nhất định cô sẽ không chống chọi nổi…

“Bác sỹ nói em vẫn chưa thể ra ngoài hoạt động được, chờ khỏe lên chúng ta mới đi”.

Hạ Mạt bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ về Âu Thần, cô quay đầu nhìn Tiểu Trừng, trong mắt cậu em trai chứa đầy khát vọng của một đứa trẻ con, lúc nhỏ Tiểu Trừng thích nhất là chơi ném tuyết và làm người tuyết, mỗi lần tuyết rơi Tiểu Trừng đều vui giống như có lễ hội vậy.

“Các bác sỹ đó đều quan trọng hóa vấn đề, thực ra mấy ngày nay sức khỏe em tốt hơn nhiều rồi.” Doãn Trừng cười ha ha nói, cậu vươn tay gồng lên, “chị xem bắp tay em rất khỏe, hình như là hơi to lên rồi đấy.”

“Ừ, chị cũng cảm thấy em đỡ nhiều rồi.” Nhìn sắc mặt trắng bệch và cơ thể ngày càng tong teo của Tiểu Trừng, trong lòng Hạ Mạt đau nhói nhưng cô vẫn cố nhoẻn miệng cười một cách gượng gạo. Doãn Hạ Mạt đi đến ngôi bên giường bệnh của Tiểu Trừng, cô bảo, “Có lẽ một thời gian nữa là em có thể xuất viện.”

“Đúng vậy, dù thế nào đi nữa thì bây giờ cũng không cần làm phẫu thuật nữa, nên có thể xuất viện sớm hơn. A… em rất muốn về nhà, con Sữa Bò ở nhà một mình chắc là cô đơn lắm”, Doãn Trừng vô tư nói cười, “sau khi xuất viện, em còn rất nhiều chuyện muốn làm….”

“Mở một phòng triển lãm tranh em thấy thế nào?” Hạ Mạt đột nhiên nói vậy.

“Triển lãm tranh ư?”

“Phải, phòng triển lãm tranh của riêng em, đem tất cả những tác phẩm xuất sắc của em ra trưng bày”, Hạ Mạt dịu dàng nói, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, “trước kia những tác phẩm của em đã từng tham gia triển lãm và được khen ngợi, bây giờ cũng đã đến lúc phải trưng bày cho mọi người ngắm rồi”.

“Chị à, chỉ có những họa sỹ nổi tiếng mới có thể mở triển lãm tranh thôi.”

“Ai nói em, ai quy định là chỉ có họ mới có thể mở triển lãm tranh, em còn vẽ đẹp hơn họ, đương nhiên là càng có tư cách mở triển lãm tranh!” Doãn Hạ Mạt ước ao nói, cứ như thể cuộc triển lãm tranh của Tiểu Trừng đang trước mặt cô vậy. “Đến lúc đó phải mời tất cả bạn học và thầy cô giáo của em, đương nhiên là phải có chị, còn có anh Âu Thần, Trân Ân…”, đang mải mê nói đột nhiên môi Doãn Hạ Mạt tái nhợt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh mờ ảo của người đó trong ký ức thời thơ ấu…

“Nếu như có cơ hội mở triển lãm tranh, em cũng không hy vọng có quá nhiều người đến” , Doãn Trừng chăm chú nhìn chị, “ bởi vì những bức tranh đó đa số là vẽ cho chị, chỉ cần chị thích, chỉ cần có chị làm khách đến xem triển lãm là đủ rồi.”

“Tiểu Trừng …”

Hạ Mạt ngẩn người, những giọt lệ nóng hổi chua xót tràn mi, bóng người vừa nãy hiện lên trong đầu làm cô do dự hồi lâu. Cô không biết Tiểu Trừng có còn nhớ người đó không, người làm mẹ cô đau khổ như rơi vào địa ngục ấy, bóng người trong ký ức thời thơ ấu lại hiện về…”

“… em muốn gặp, còn ai nữa không?”

Từ lâu rồi cô đã dò hỏi, lúc đó Tiểu Trừng còn quá nhỏ có lẽ sẽ không nhớ được gì đâu.

“Dạ?”

“Ví dụ… em có còn nhớ hay không, lúc nhỏ thường có chú Hạ… chú ấy…” , nếu như có thể cô thà vĩnh viễn không nhắc đến người đó trước mặt Tiểu Trừng. Người đó suy cho cùng là… cô không muốn làm cho Tiểu Trừng có bất kỳ một sự hối tiếc nào cả, nếu như Tiểu Trừng muốn gặp ông ấy, thì bằng mọi cách cô cũng sẽ đưa người đó đến gặp Tiểu Trừng…

Cậu ngồi ngẩn người hồi lâu, đôi mắt tinh anh cũng dần dần mờ nhạt. Hai chữ “chú Hạ” vừa nói ra giống như một cơn ác mộng đã bị phủ bụi từ lâu, giờ lại bị thổi sạch làm lộ ra vết thương đầy máu.

Nhìn thấy cử chỉ của Tiểu Trừng, Doãn Hạ Mạt đã hiểu.

Dù lúc đó Tiểu Trừng còn rất nhỏ, nhưng nó chưa bao giờ quên được ký ức ấy…



“… Tại sao cô lại đi tìm cô ấy, rốt cuộc cô đã nói với cô ấy những gì?”

Lúc đó, Hạ Mạt còn nhỏ, cô nấp sau cánh cửa, nắm chặt cánh tay của Tiểu Trừng, nghe âm thanh tức giận từ trong phòng khách vọng ra, cô bé rất sợ hãi, cô biết trong xã hội đen, chú Hạ là một người rất có thế lực, hình như là đã từng giết người, và lúc này âm thanh đó đang quát tháo mẹ cô bé như muốn giết chết bà.

“Tôi đi nói cho cô ta biết, anh là chồng của tôi, không phải cô ta đã bỏ anh từ lâu rồi sao, cô ta cũng đã lấy chồng khác rồi, không có tư cách gì để bám theo anh nữa!” Mẹ cũng lớn tiếng trả lời lại, trong tiếng gào của mẹ có tiếng nấc nghẹn như muốn khóc.

“Bốp…”

Một cái tát trời giáng thẳng vào mặt khiến mẹ cô bé hoảng sợ, mặt tái nhợt. Hạ Mạt muốn xông vào bảo vệ mẹ nhưng Tiểu Trừng mới ba tuổi sợ run lẩy bẩy làm cho cô không thể đi được.

“Anh đánh tôi, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?!” Sau phút hoảng loạn mẹ không dám cãi lại, mà đau khổ kêu lên, “Bấy lâu nay tôi đối với anh như thế nào? Không tiếc sinh mạng bảo vệ anh, không để anh bị Cửu gia truy sát! Anh xem vết thương trước ngực tôi, xem vết dao sau lưng tôi! Còn con của anh, đứa con tôi sinh cho anh, anh cũng không thèm nhận, có phải vậy không?”

Nói rồi như cơn gió rồng cuốn, mẹ xông ra mở cửa vươn tay kéo Tiểu Trừng đến đến trước mặt người đàn ông đó.

“Nó là con của anh!”

Người đàn ông đó lạnh lùng nhìn mẹ, không thèm nhìn Tiểu Trừng lầy một cái, cười nhạt, “Nó không phải là con của tôi, tôi và cô cũng chẳng có quan hệ gì với nhau!”

Người đàn ông đó đóng cửa “rầm” một cái rồi bỏ đi không ngoái đầu lại.

Mẹ ngẩn người nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt. Hạ Mạt kinh hoàng nhìn mẹ, lại quay sang nhìn Tiểu Trừng, khuôn mặt nó đầy vẻ sợ hãi, cơ thể bé nhỏ của nó run lên từng cơn.



Sau ngày hôm đó người đàn ông kia không về nhà nữa, đêm đêm mẹ cũng không đi làm nữa, ngày ngày khóc vùi trong phòng và uống rất nhiều rượu. Buổi tối, sau khi uống sau, mẹ dắt Tiểu Trừng đi khắp nơi tìm người đàn ông kia, mặc cho cô bé ngăn cản.

Hạ Mạt không biết mẹ đã dắt Tiểu Trừng đi những đâu, cũng không biết mẹ có tìm thấy người đàn ông kia không.

Mỗi đêm khuya hoặc sáng sớm về mẹ đều say mèm, mặt mày tả tơi ướt đẫm nước mắt. Tiểu Trừng giống như một con mèo con sợ hãi, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn, nó cuộn mình trong vòng tay của cô mà vẫn mơ thấy ác mộng.



Cuối cùng, mẹ cô cũng từ bỏ ý định đó.

“Mày không có cha”.

Mẹ cô trừng trừng nhìn Tiểu Trừng, trong đôi mắt vằn lên những tia máu, trên người hơi rượu nồng nặc.

“Cha mày chết rồi, có nghe thấy không?!”

Hạ Mạt ôm chặt Tiểu Trừng trong tay, Tiểu Trừng đang run lẩy bẩy, ngơ ngác gật đầu.





Cho đến giờ Doãn Hạ Mạt vẫn cứ tưởng rằng cuộc đời này rất công bằng, cho một người bao nhiêu thì sẽ lấy đi của họ bấy nhiêu. Nhưng với Tiểu Trừng, số phận thật đen đủi, tàn nhẫn, bất công, một cậu bé chỉ mới ba tuổi đã phải chịu bao sự thật tàn khốc.

Sau đó, mẹ mất, vào cô nhi viện, bị tai nạn giao thông, trong cuộc đời cậu, dường như chưa từng nếm được mùi vị của hạnh phúc. Vậy mà giờ đây, Thượng đế còn muốn cướp đi sinh mạng của Tiểu Trừng sao!

Nhìn vẻ mặt suy nhược thất thần của Doãn Trừng, lòng Doãn Hạ Mạt đau như cắt, sự tiếc nuối và đau thương làm cho những gắng gượng kiềm chế của cô dần tan biến. Dù là đang gạt người gạt mình, cô cũng biết rõ sức khỏe của Tiểu Trừng ngày một nguy cấp, Tiểu Trừng ngày càng gầy đi, sắc mặt càng ngày càng xanh xao, thời gian hôn mê càng ngày càng dài, thời gian tỉnh càng ngày càng ngắn …

“Ngoài chị và anh rể ra, em không còn có người thân nào cả”. Sau khoảnh khắc nhớ lại những chuyện cũ, khóe môi xanh xao của Doãn Trừng đã tươi tắn lại, trong đôi mắt trong không còn chút ưu tư nào nữa, “em không muốn làm phiền ông ấy, cũng không muốn ông ấy làm phiền em”.

“Tiểu Trừng…”

Những suy nghĩ và tâm tư phức tạp khiến cho Hạ Mạt không thể nói tiếp được nữa, có lẽ vì Tiểu Trừng nói quá đúng, dù cho ông chủ Hạ có xuất hiện trước mặt Tiểu Trừng vào lúc này đi nữa, dù ông chủ Hạ có nhận Tiểu Trừng đi nữa, thì cũng có ý nghĩa gì không? Không thể quay lại cuộc sống của mười mấy năm trước, mẹ cũng không thể sống lại được nữa.

“Anh rể sao chưa đến?” Doãn Trừng cố ý chuyển đề tài nói, “Anh rể không phải lúc nào cũng bên cạnh chị sao? Sao hôm nay mãi vẫn chưa xuất hiện nữa? Có phải vì hằng ngày chị đều bên cạnh chăm sóc cho em nên anh rể ghen rồi”.

“Cốc, cốc”.

Dường như hưởng ứng câu nói của Doãn Trừng, tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, Âu Thần tay xách một hộp cơm lớn có bảy ngăn đi vào. Ánh mắt của Âu Thần đầu tiên dừng lại ở Doãn Hạ Mạt, thấy cô tuy tinh thần hơi có chút hoảng hốt nhưng giữa hai đuôi mày vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, sau đó Âu Thần mới đưa mắt tới Doãn Trừng.

“Hôm nay em thấy thế nào?”

Âu Thần đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, giọng trầm trầm hỏi Doãn Trừng.

“Em cảm thấy khỏe hơn hôm qua nhiều rồi, Âu Thần lúc nãy còn bàn bạc với chị sau khi ra viện sẽ làm những gì”. Doãn Trừng cười nói.

“Có kế hoạch gì rồi?”

“Chị nói muốn mở phòng triển lãm tranh cho em nhưng em muốn triển lãm chỉ có chị thôi là đủ rồi, bởi vì chưa nhất trí, nên đang đau đầu vì chuyện này đây”. Doãn Trừng đùa nói.

“Thế thì mở triển lãm tranh trong vài ngày đi, triển lãm ngày thứ nhất chỉ mở cho Hạ Mạt thôi, từ ngày thứ hai trở đi mới mở cho mọi người xem”. Âu Thần mở nắp hộp ra, hương thơm của thức ăn bay khắp phòng. “Chuyện mở triển lãm để anh lo, em và Hạ Mạt ăn đi”.

Thực đơn hàng ngày là do Doãn Hạ Mạt và bác sỹ bàn bạc, đầu bếp nhà họ Âu chấp hành nghiêm chỉnh thực đơn ấy, sau đó cho người mang đến bệnh viện. Vì sợ Tiểu Trừng ăn một mình không ngon miệng, nên làm hai phần ăn, để Hạ Mạt ăn cùng cậu.

Mỗi ngăn của hộp cơm đều có những món ăn nhạt. Doãn Hạ Mạt xếp thức ăn lên bàn, nhưng chính món trong ngăn cuối làm cô ngạc nhiên, đó là món thịt bò hầm, bên trên có một lớp ớt.

“Đây là…”

Doãn Hạ Mạt nhớ là Âu Thần biết Tiểu Trừng hiện nay không thể ăn cay được, tại sao thức ăn đưa đến lại có món này. Lẽ nào đầu bếp làm sai rồi?

“Món này là làm cho em đấy”.

Âu Thần nhìn gương mặt xanh xao biến sắc của Doãn Hạ Mạt. Hàng ngày chăm sóc Tiểu Trừng ở phòng bệnh, thức ăn cũng nấu nhạt ít muối giống Tiểu Trừng, nên khẩu phần ăn của cô ngày càng ít đi, mỗi ngày chỉ ăn một ít là bỏ bát đũa xuống không ăn nữa. Thịt bò hầm là món lúc nhỏ cô rất thích, cô còn nói bỏ ớt rất ngon, hy vọng bây giờ Hạ Mạt vẫn còn thích.

Hạ Mạt chợt thấy ấm áp trong lòng, cô không nén được quay sang nhìn Âu Thần, thấy anh cũng gầy đi rất nhiều. Từ lúc Tiểu Trừng nằm viện lần nữa, Hạ Mạt đã dành hết tâm sự cho Tiểu Trừng, cô lại chưa từng nói chuyện với Âu Thần lần nào, tờ đơn ly hôn đó đến nay vẫn còn trên đầu tủ của cô.

“A, thơm quá”, Doãn Trừng hít một hơi thật sâu rồi cười nói, “chị à, chị thật hạnh phúc đó, anh rể vừa chu đáo lại hết lòng chăm lo cho chị, ngay cả món ăn lúc trước chị thích cũng không quên, em cũng rất muốn ăn nhưng tiếc giờ không ăn được, chị nhất định phải ăn nhiều một chút, ăn giúp phần của em luôn được không?”

“Được.”

Doãn Hạ Mạt cười và trả lời, đang chuẩn bị gắp thức ăn, cô ngừng lại nhỏ nhẹ hỏi Âu Thần, “Anh chưa ăn cơm phải không?”. Hôm nay Âu Thần phải đi gặp một vị bác sỹ nổi tiếng người nước ngoài, lại còn mang cơm vào đây, thời gian gấp rút như vậy chắc chắn chưa kịp ăn uống gì rồi.

“…”

Âu Thần chưa kịp trả lời, Doãn Hạ Mạt đã lấy đũa bát đặt trước mặt anh, cô dịu dàng nói , “Ăn đi anh, nếu ăn không đúng giờ sẽ lại bị đau dạ dày đấy”.

Doãn Trừng nhìn chị và anh rể quan tâm nhau, cậu thấy lòng mình ấm lại, trong mắt thấp thoáng một giọt lệ vui sướng. Có lẽ chị Hạ Mạt lấy anh Âu Thần là Thượng đế đã ban cho cậu sự an ủi quý báu nhất. Âu Thần yêu chị như vậy, và hình như chị cũng ngày càng mở lòng đón nhận Âu Thần hơn. Như vậy sau khi cậu ra đi, chị vẫn sẽ hạnh phúc…

“Sau này hàng ngày chúng ta cùng ăn cơm đi,” đột nhiên Doãn Trừng đề nghị như vậy, “như vậy thì ở phòng bệnh cũng giống như ở nhà”.

Doãn Hạ Mạt hơi bất ngờ, cô quay sang nhìn Âu Thần, thấy Âu Thần cũng đang nhìn mình, lòng cô thoáng bồi hồi. Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, “Được, nếu anh rể của em có thời gian thì mình sẽ cùng ăn cơm.”

“Được”.

Âu Thần gắp thịt bò vào bát Hạ Mạt và nhìn cô ăn.

“Nhưng ba người ăn vẫn chưa vui.” Doãn Trừng cười nói, “Chị à, chị phải cố gắng, sau này lúc ăn cơm em muốn tự tay đút cho cháu em, có trẻ con nhất định sẽ vui hơn nhiều…”

Trong phòng bệnh vang lên những tiếng cười ấm áp, dường như viễn cảnh tốt đẹp đang diễn ra trước mắt, dường như có thể vĩnh viễn sống một cách vui vẻ và hạnh phúc.

***Ngày qua ngày, chớp mắt mùa đông lạnh lẽo đã qua đi, ngày dài ra và đêm dần ngắn lại. Hoa đỗ quyên trên bệ cửa đến kỳ lớn rất nhanh, những đóa hoa màu tím sen đang nở rộ chen chúc trong đám lá xanh um.

Doãn Hạ Mạt đến phòng làm việc của bác sỹ, Âu Thần có chuyện phải đi không có ở đây. Trong phòng bệnh chỉ có Doãn Trừng và Trân Ân. Doãn Trừng ngồi tựa đầu vào đầu giường, chăm chú ngắm nhìn hoa đỗ quyên trên bệ cửa, cây bút chì trong tay nhẹ nhàng phác thảo lên quyển sách.

“Nghỉ tay chút đi, cậu đã vẽ nửa tiếng rồi đấy.”

Trân Ân rót một ly nước nóng nhẹ nhàng đặt lên đầu giường, cô đau lòng nhìn Doãn Trừng , sắc mặt cậu tái nhợt một cách lạ thường, hơi thở rất yếu, bàn tay yếu ớt cầm bút chì ngừng lại, nhắm mắt ngưng một lát mới có thể tiếp tục vẽ.

“Chỉ còn chút nữa là hoàn thành rồi.”

Doãn Trừng cười và tiếp tục chăm chú vẽ. Hoa đỗ quyên nở rộ trên trang giấy, Hạ Mạt tay cầm bình tưới nước quay đầu lại nhìn cậu mỉm cười, cây bút chì nhẹ nhàng vẽ ra một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt Hạ Mạt.

Trân Ân sững người nhìn Doãn Trừng như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Mỗi khi có Hạ Mạt trong phòng bệnh, Tiểu Trừng tỏ ra vừa khỏe khoắn vừa vui vẻ, cười nói như một đứa trẻ, nhao nhao đòi ra ngoài chơi ném tuyết, làm như cơ thể cậu có một nguồn sức lực vô hạn. Nhưng cứ mỗi khi không có Hạ Mạt, Doãn Trừng trở lên im lặng lạ thường, ngoài việc vẽ ra, cơ thể ốm yếu của cậu thường chỉ bất lực nằm trên giường, dường như thiếp đi lại như muốn hôn mê, sắc mặt xanh xao như thể mạng sống đang dần dần tan biến.

“Tiểu Trừng…”

Trân Ân nhìn Doãn Trừng hồi lâu, nhìn gương mặt hốc hác của Doãn Trừng trong nắng chiều, cuối cùng không nhịn được Trân Ân do dự hỏi, “Có phải cậu đang giả bộ đúng không? Cậu chỉ sợ Hạ Mạt lo lắng, cho nên trước mắt cô ấy cậu mới giả như đang rất khỏe, sức khỏe như đang đỡ hơn rất nhiều, nhưng thật sự không phải vậy đúng không?”

“….”

Doãn Trừng ngưng bút.

“Tại sao phải làm như vậy? Mỗi ngày đều đóng kịch trước mặt Hạ Mạt sẽ rất mệt, cậu chịu nổi sao? Tại sao không nghỉ ngơi cho khỏe, Hạ Mạt hi vọng nhìn thấy cậu thực sự khỏe lên chứ không phải những hành động giả như vậy đâu, mệt rồi thì phài nghỉ ngơi, không nên cứ giả bộ là đang khỏe, như vậy chỉ làm cho cơ thể yếu thêm thôi.”

Doãn Trừng nhìn nụ cười của Hạ Mạt trên cuốn tập phác thảo, hạ giọng nói:

“Nhưng đây là niềm vui sau cùng em lưu lại cho chị ấy.”

“Cậu đang nói nhảm gì đó?!” Trân Ân hoảng hốt nói.

“Bệnh của em không thể chữa khỏi được, khi còn sống được ngày nào, em sẽ cố gắng làm cho chị ấy vui, không vì chuyện của em mà u sầu”. Doãn Trừng cười nói.

“Nói năng nhảm nhí, tại sao lại nói những lời đáng sợ như thế!”

Người Trân Ân run lên, nỗi sợ hãi bao trùm khắp người, trong lòng Trân Ân vô cùng hoang mang!

“Sao cậu lại có thể chết được! Không phải mỗi ngày cậu đều nói là cậu cảm thấy mình ngày càng khỏe lên hay sao?! Cậu nói mình mập lên, cậu cảm thấy có thể ra ngoài chơi ném tuyết, cậu chẳng phải đã nói rằng sau khi khỏe lại sẽ cùng nhau chơi đắp người tuyết?! Sao tự nhiên lại nói thế?!”

Tiếng nói của Trân Ân đột nhiên nghẹn lại, cô cuống quýt lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, trong đầu trống rống nói, “Không được, cậu sai rồi, nhất định là cậu sai rồi, cậu sẽ không chết, cậu sẽ khỏe lên thôi, sẽ được xuất viện sớm thôi mà….”

Ngoài cửa là một màu tuyết trắng xóa.

Hoa đỗ quyên trên bệ cửa cũng đua nhau nở rực.

“Xin lỗi, hãy quên những điều em vừa nói đi.” Trong tiếng nói của Doãn Trừng đượm chút chua xót, rồi cậu nhẹ nhàng mỉm cười nói, “Chị Trân Ân, lúc trước em hứa là sẽ vẽ cho chị một bức tranh đúng không?”.

Tiểu Trừng lấy ra một bức họa trong tập tranh trên đầu tủ ra, cười nói, “Vẽ xong rồi chị xem có thích không”.

Trong bức tranh là cảnh con đường đi đến tiệm bánh kem, hai bên toàn là cỏ thơm, màu tím, Tiểu Trừng đang đạp xe, Trân Ân ngồi phía sau mặt ửng hồng, hai tay vung vẩy múa hát rất vui.

Trân Ân trong bức họa vui vẻ vô tư lự…

Trân Ân ngẩn người nhìn bức họa. Lúc đó cô và Hạ Mạt làm ở tiệm bánh kem, Tiểu Trừng thường đến đó xem họ làm. Khi cô và Hạ Mạt phục vụ khách hàng thì Doãn Trừng luôn ngồi trong góc khuất xem sách và vẽ tranh. Khoảng thời gian đó rất hạnh phúc, cô cũng thường ganh tị nhất là lúc nào Tiểu Trừng cũng để Hạ Mạt được ngồi trước xe trong vòng tay của cậu ấy, còn cô mãi mãi cũng chỉ có thể ngồi đằng sau mà thôi….

Nước mắt nhỏ giọt xuống bức họa và từ từ loang ra trên những cây cỏ thơm.

“Tôi rất thích bức họa này, trong bức họa chỉ có tôi và cậu”, Trân Ân hít mũi, đưa tay quệt nước mắt trên mặt, “thực ra từ trước đến giờ cậu chưa từng đạp xe chở tôi một mình, mỗi lần có Hạ Mạt, cậu mới đạp xe chở tôi. Nếu không có Hạ Mạt, cậu sẽ cuống cuồng lên tìm cô ấy, coi như không có tôi vậy.”

“Vậy sao?” Doãn Trừng nhớ lại.

“Đương nhiên là đúng vậy rồi!”. Trân Ân khóc thút thít như thể không cách nào ngăn được nước mắt đang trượt từ trên mặt xuống, “Lúc đó trong lòng tôi vừa chua xót vừa ganh tị, tôi hy vọng có một ngày cậu sẽ chú ý tới tôi, chỉ chú ý tới tôi mà không phải vì tôi là bạn của Hạ Mạt. Lòng ganh tị đó có lúc mạnh đến nỗi làm cho tôi sợ hãi , tôi sợ tôi sẽ biến thành một người xấu, sẽ ghét Hạ Mạt vì Hạ Mạt đã chiếm tất cả sự chú ý của cậu”.

“Chị Trân Ân…”

“Vì không biến thành người xấu, không để cậu ghét tôi, nên tôi đã cố gắng làm bạn thân nhất của Hạ Mạt, tôi tiếp cận cô ấy, quan tâm đến cô ấy, chỉ có cách đối xử tốt với cô ấy, cậu mới đối xử tốt với tôi. Nhưng cậu xem tôi vẫn là một người xấu, tình bạn tôi dành cho Hạ Mạt không trong sáng, bởi vì muốn ở gần bên cậu nên mới tiếp cận cô ấy!”

Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, Trân Ân vừa khóc vừa đau khổ nói, “Những lời vừa nãy cậu nói, đều là thật đúng không?! Cậu sắp chết thật rồi sao, không thể nào bình phục lại nữa, có lẽ sẽ chết rất nhanh, cho nên cậu mới nói những lời đó, đúng không?! Tôi biết tại sao cậu lại nói với tôi những lời đó! Bởi vì cậu sợ Hạ Mạt đau lòng! Cho nên trước mặt cô ấy, cậu mới giả bộ là mình rất khỏe! Nhưng mà… nhưng mà cậu sợ sau khi cậu chết, Hạ Mạt sẽ rất đau lòng, sẽ rất buồn cho nên cậu muốn đến lúc đó, tôi sẽ an ủi cô ấy thật tốt, cho nên cậu mới nói với tôi những lời này, có đúng không?!”

“Chị Trân Ân …”

Doãn Trừng sững người nhìn Trân Ân.

“Đừng gọi tôi là chị Trân Ân, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là Trân Ân được rồi, tôi không phải chị của cậu, Hạ Mạt mới là chị của cậu, tôi không phải.” Trân Ân đau đớn khóc.

“Xin lỗi chị Trân Ân”, Doãn Trừng hạ giọng nói, “nhưng trong lòng em, chị là người chị thứ hai. Dù chị làm bạn với chị em vì nguyên nhân gì đi nữa, chị đều giúp đỡ chị em hết sức mình, em rất cảm ơn Thượng đế đã cho chị em một người bạn như chị, cũng rất cảm ơn chị xưa nay đã luôn bên cạnh chị em.”

“Tiểu Trừng ….” Nước mắt Trân Ân ướt nhòa, lòng cô cũng tràn ngập đau khổ.

“Nếu như còn có kiếp sau”, Doãn Trừng chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của Trân Ân mỉm cười nói , “em sẽ gọi tên chị, không coi chị là một người chị gái nữa.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Là cậu nói đó, cậu không được nuốt lời, tôi sẽ nhớ lời hứa của cậu. Nếu như có kiếp sau mà cậu quên đi những lời này thì tôi sẽ hận cậu lắm!” Trân Ân đang khóc bỗng mỉm cười rồi lấy tay quệt nước mắt, rồi lại càng khóc nhiều như nước vỡ bờ không ngăn lại được.

“Vậy tôi cũng hứa với cậu.”

Rốt cuộc đã cầm được nước mắt, Trân Ân cố gắng hít thở sâu, mỉm cười, đưa tay phải lên làm cử chỉ giống như thề nói, “Tuy tôi rất ngốc, tuy tôi không có nhiều sức lực, nhưng tôi xin thề rằng tôi sẽ dùng tất cả mạng sống của mình để bảo vệ Hạ Mạt. Nếu cậu không còn nữa, tôi sẽ thay cậu bảo vệ, chăm sóc cô ấy, làm cho cô ấy suốt đời bình an vui vẻ!”

“Chị Trân Ân …”

Khóe mắt Doãn Trừng cũng hơi đỏ lên.

“Nhưng cậu hứa với tôi là không thể từ bỏ hy vọng điều trị. Có lẽ sự bi quan đó là do cậu suy nghĩ vớ vẩn, cậu sẽ bình phục lại, sẽ có kỳ tích xảy ra!”. Hoa đỗ quyên trên bệ cửa từ từ hé nở, từng giọt nước trên là như từng giọt nước mắt trong tận đáy lòng Trân Ân.

***Nhưng rồi sau đó, kỳ tích vẫn không xảy ra.

Sức khỏe của Doãn Trừng ngày một yếu, sắc mặt ngày càng trắng như những hoa tuyết ngoài cửa. Tương phản với thời gian ban ngày và ban đêm của những ngày sau đông chí, thời gian hôn mê của cậu ngày càng dài, và thời gian tỉnh ngày càng ngắn lại.

Mỗi khi Hạ Mạt trong phòng bệnh, cậu vẫn cứ cực khổ làm bộ rất khỏe mạnh và vui vẻ, Hạ Mạt cũng dường như không hay biết gì, vẫn vui vẻ cười nói, như thể cậu có thể hồi phục rất nhanh. Mỗi lần Trân Ân cùng Tiểu Trừng giả bộ vui vẻ làm cho không khí trong phòng bệnh nhẹ nhàng đi, cô nhìn Hạ Mạt và Tiểu Trừng cười đùa, trong lòng cô buồn bã như từng đợt sóng biển cuộn mình trong đêm tối.

Chẳng lẽ cậu có thể qua mặt được Hạ Mạt, Hạ Mạt thật sự không biết một chút gì hay sao?

Ra khỏi phòng bệnh.

Doãn Hạ Mạt ngồi trên băng ghế dài trước cửa phòng đờ đẫn nhìn khoảng không cuối hành lang, như toàn bộ sức lực đều bị vắt kiệt. Lúc nãy đưa ly nước cho Tiểu Trừng, bàn tay cậu em yếu đến mức không cầm nổi nó. Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại, hàng mi đen hơi run, sắc mặt còn xanh xao hơn cả Tiểu Trừng.

“Hạ Mạt …”

Trân Ân đi ra lo lắng nhìn Hạ Mạt. Đột nhiên nghe thấy tiếng Trân Ân, Doãn Hạ Mạt như phản xạ có điều kiện nhanh chóng mở to mắt lên đầy vẻ sợ hãi.

“Tiểu Trừng …”

Tiểu Trừng đã hôn mê và choáng quá nhiều lần rồi, mỗi lần cấp cứu trở nên ngày càng gian nan, Âu Thần mời rất nhiều bác sỹ tới, nhưng bác sỹ nào xem xong bệnh lý cũng lắc đầu.

“Không, cậu ấy ngủ rồi.” Trân Ân vội vàng giải thích, sau đó thấy khuôn mặt gầy guộc tiều tụy của Hạ Mạt, cô nói, “Cậu có cần nghỉ một lát không, hình như cả tuần nay cậu không ngủ rồi đấy”.

“Mình không sao.”

Doãn Hạ Mạt thở nhẹ sau đó đứng lên nói, “ Mình tới phòng hội chẩn một lát”.

Trân Ân đứng ngẩn người nhìn hình dáng Hạ Mạt dần khuất, Tiểu Trừng, rốt cuộc thì cậu đang diễn kịch cho Hạ Mạt xem, hay Hạ Mạt đang diễn kịch cho cậu ấy xem đây? Hoặc là trong trong lòng hai người đều biết rất rõ, chỉ vì không có cách nào chịu được khi nhìn người mình thương yêu đau khổ, nên mới phải vờ vui vẻ như vậy.

Có tiếng nói vọng ra từ phòng hội chẩn, Doãn Hạ Mạt đang định gõ cửa chợt khựng lại, bên tai vang lên tiếng chất vấn của Âu Thần và các bác sỹ không có cách nào giải thích được.

“Không còn cách nào sao?!”

Giọng Âu Thần ẩn chứa sự thất vọng và giận dữ.

“… Tất cả các phương pháp chúng tôi đều đã từng nghĩ rồi, cũng đã thử rất nhiều phương pháp nhưng tất cả đều vô hiệu với tình trạng bệnh của cậu ấy. Trên thực tế, cậu ấy có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi, lần sốc vào tuần trước vô cùng nguy hiểm, chúng tôi tưởng rằng…”

“Nếu như làm phẫu thuật thì sao? Dù phẫu thuật nguy hiểm nhưng vẫn còn đỡ hơn ngồi đây nhìn cơ thể cậu ấy ngày một suy kiệt!”

“Phẫu thuật chỉ càng làm cho cậu ấy yếu thêm thôi, chúng tôi đã nghiên cứu nhiều lần rồi, khả năng rủi ro của phẫu thuật rất lớn. Cơ hội sống sót sau phẫu thuật là rất ít.”

“Tôi mời các ngài đến đây không phải để nghe các ngài nói những lời này! Làm bác sỹ, việc của các ngài là trị bệnh, phải nghĩ ra cách cứu sinh mạng cậu ấy! Tôi không tin là cậu ấy sẽ chết! Cậu ấy mới hai mươi tuổi, cậu ấy không thể không có chút hi vọng nào!”

Âu Thần phẫn nộ gằn giọng làm không khí trong phòng hội chẩn im lặng đến đáng sợ, hồi lâu, trong phòng lại có âm thanh mệt mỏi khàn khàn của Âu Thần.

“Đừng để Hạ Mạt biết, nếu như cô ấy hỏi thì các ngài hãy nói đang tìm cách, bệnh của Tiểu Trừng không hoàn toàn tuyệt vọng đâu…”

Lớp tuyết trên ban công vẫn chưa tan, tiếng bước chân lạo xạo, tuyết sáng đến chói mắt. Doãn Hạ Mạt đờ đẫn đi cho đến khi những chấn song hành lang lạnh buốt ngăn cô lại.

Mắt cô dường như không chút động đậy.

Cô ngẩn người nhìn xuống lầu.

Trong đầu cô trống rỗng, lạnh lẽo và trơ ra như lớp tuyết phủ trắng xóa phía dưới lầu.

***Mùa đông năm nay ở New York tuyết rơi rất nhiều. Mỗi lần tuyết rơi Lạc Hi đều ra ngoài mông lung ngắm nhìn một lát rồi đưa tay hứng bông tuyết rơi ngoài trời, những bông tuyết mát lạnh óng ánh như tối hôm chia tay Doãn Hạ Mạt. Dường như quanh đây còn phảng phất mùi hương của cô ấy. Hình như bóng cô chỉ tan biến đi trong chốc lát.

Tới New York, rời bỏ làng giải trí xô bồ, thoát khỏi đám người suốt ngày cứ vây chặt mình, cuộc sống của Lạc Hi đột nhiên trống trải. Có lẽ, lâu nay anh đã quá quen với cuộc sống bận rộn, mệt mỏi quay cuồng như con thoi, khi ngừng lại anh không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.

Căn hộ của anh nằm trong khu sang trọng bậc nhất ở New York.

Mỗi ngày anh nhìn dòng xe qua lại, dòng người hối hả phía ngoài cô đơn như sương đêm dày đặc bao trùm lấy anh. Anh đã tập hút thuốc và hay uống rượu, bắt đầu những chuỗi ngày mất ngủ, và cả đêm ngồi chờ điện thoại.

Đã nhiều lần anh muốn nhấc điện thoại gọi vào số máy quen thuộc kia, dù là không nói chuyện, dù là chỉ có thể nghe được tiếng nói của Hạ Mạt thôi.

Anh tưởng rằng có thể rời xa cô.

Tưởng rằng rời xa thành phố nơi cô sinh sống, khoảng cách xa xăm sẽ làm anh dần quên được cô, nhưng sau khi ra đi, trái tim anh vẫn thuộc về nơi ấy.

New York tuyết rơi rất nhiều.

Lạc Hi đứng đó mặc cho tuyết rơi phủ đầy khắp người, hôm nay là tết âm lịch, anh biết ở bên kia tuyết cũng đang rơi, có thể cũng có những bông tuyết như thế này rơi trên người cô ấy.

Hoa tuyết bay bay ngoài cửa sổ.

Doãn Hạ Mạt xanh xao gầy guộc ngồi trên giường bệnh, Âu Thần đã chuẩn bị xong tất cả các công đoạn để mở triển lãm tranh, nhưng một tuần nay Doãn Trừng dường như luôn hôn mê. Âu Thần đứng phía sau cô, anh ôm chặt bờ vai cô, như muốn cô dựa vào cơ thể anh mà nghỉ ngơi một lát nhưng người Hạ Mạt lạnh cóng, cứng đờ, như thể tất cả các dây thần kinh trong người cô đều mất hết tính đàn hồi.

Sủi cảo trong bình giữ nhiệt đặt trên đầu giường đã nguội lạnh từ lâu, có tiếng pháo từ xa truyền đến đánh thức họ, hôm nay là mồng Một Tết.

Mùa đông đã từ từ trôi qua nhưng tuyết vẫn rơi không ngừng.

Mùa xuân sắp đến rồi, hoa đỗ quyên trên bệ cửa đã bắt đầu tàn.

Lạc Hi theo học lớp đạo diễn ở Đại học New York. Nhiều năm nay làm việc trong làng giải trí, chất biểu diễn đã ngấm vào máu thịt, anh không nỡ vứt bỏ hoàn toàn mà lựa chọn phương pháp nghiên cứu nó từ một góc độ khác.

Từ nhỏ anh đã có tư chất tốt nên thích ứng với cuộc sống đại học rất nhanh. Bài tập hàng ngày chất chồng dường như chiếm hết thời gian của anh, chiếc tủ đầu giường chất đầy sách. Như một học sinh phổ thông, hàng ngày anh tự lái xe đến trường, buổi trưa ăn qua loa ở căng tin, buổi tối cũng chỉ là những thực phẩm ăn liền, chỉ cần cho vào lò vi sóng làm nóng rồi ăn.

Chứng mất ngủ cũng dần dần đỡ.

Lúc mệt mỏi Lạc Hi cũng có thể ngủ được. Trong giấc mơ, lúc nào cũng chập chờn sương mù, có lúc anh thấy mình ngồi trong sân nhà dưới gốc cây anh đào, có lúc đứng trước dãy lầu mà trước kia Hạ Mạt ở, có lúc đứng chờ trên con đường mà xe cưới Hạ Mạt chạy qua… nhưng trong giấc mộng, dù anh có chờ bao lâu đi nữa, Hạ Mạt vẫn không bao giờ xuất hiện…

Một hôm Khiết Ni điện thoại đến, rốt cuộc anh đã hỏi, “ Cô ấy vẫn khỏe chứ?”.

Khiết Ni sững người mấy giây rồi trả lời, “Lâu rồi không nghe tin tức gì về chị ấy…”

Không có tin tức gì có lẽ cũng là một tin tốt. Có lẽ Hạ Mạt đang sống rất hạnh phúc, ít nhất cũng còn tốt hơn sống bên cạnh anh.

Trong hành lang bệnh viện, những đóa hoa đón Tết vàng rực đầy sức sống như chấp chới theo bước chân Trân Ân. Cô phấn khởi đi đến bệnh viện, hy vọng có thể làm cho Tiểu Trừng ngạc nhiên và thích thú. Nhưng đến phòng thì Tiểu Trừng lại đang được cấp cứu!

Tiểu Trừng hôn mê trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao.

Các dụng cụ cấp cứu, các bác sỹ đang khẩn trương cứu chữa!

Trân Ân bị y tá chặn lại, cô sợ hãi nhìn qua lớp kính cửa phòng bệnh xem tình hình cấp cứu bên trong, mỗi lần cấp cứu dường như ngày càng trở lên khó khăn hơn, như thể con ác quỷ muốn cướp đi sinh mạng của Tiểu Trừng đang ngày càng mạnh hơn!

Âu Thần đứng bên Hạ Mạt, ôm chặt đôi vai cô, chốc chốc lại hỏi bác sỹ và y tá tình hình bên trong như thế nào, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhẹ nhàng an ủi Hạ Mạt.

Trong vòng tay Âu Thần, Hạ Mạt dường như không nghe thấy gì, chỉ còn đôi mắt đen thăm thẳm. Toàn bộ sức lực của Hạ Mạt đều ngưng tụ trên người của Tiểu Trừng đang hôn mê trong phòng bệnh kia, người cô run run như thể niềm hy vọng cuối cùng của cô cũng đang dần dần tan vỡ.

Chuyện học hành ngày càng bận rộn, biểu hiện xuất sắc của Lạc Hi khiến cho các giảng viên hài lòng, bạn bè cũng ngày càng nhiều.

Shipiger là học sinh cũ cùng trường của anh đã hai lần đoạt giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, trong một lần về lại trường cũ gặp Lạc Hi, vẻ đẹp cuốn hút của chàng trai phương đông phong nhã đã lọt vào mắt xanh của ông. Sau khi nghe nói anh đã từng là diễn viên rất nổi tiếng, đạo diễn này đã tìm những bộ phim anh đóng để xem, sau đó liên tục liên lạc với anh, hy vọng có thể mời anh đóng vai nam chính trong một bộ phim.

Lạc Hi từ chối tất cả những lời mời.

Hàng đêm anh vẫn ăn những thực phẩm ăn liền, đọc sách, hoặc lặng lẽ đứng ở phòng ngủ nhìn ra phía trước cửa sổ, anh hứa sẽ quên cô ấy, không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.

***Cành hoa Tết nở rực trên bệ cửa phòng bệnh.

Doãn Trừng chưa từng thấy nó.

Cậu nằm trên giường bệnh, liên tục hôn mê. Sau mấy lần cấp cứu trị liệu, bác sỹ đành bó tay. Cậu lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu và có thể sẽ không tỉnh lại, chỉ có tiếng “tít tít” của máy điện tâm đồ kêu đều đặn chứng minh cậu vẫn còn sống.

Ngày lại ngày trôi qua, Doãn Trừng vẫn hôn mê. Các bác sỹ ngày càng tập trung hơn, liều dùng của các thứ thuốc ngày càng tăng, nhưng đều vô hiệu với cơ thể của Tiểu Trừng, mọi cử động của các cơ quan trong cơ thể cậu ngày càng yếu.

Cuối cùng vào một buổi chiều, điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo đau đớn.

“Tít…”

“Tít…”

Nhìn đường chỉ đứt đoạn trong điện tâm đồ, sắc mặt Doãn Hạ Mạt trắng bệch, cô bật dậy định nhấn chuông cấp cứu nhưng nửa tháng nay không ngủ, thân người cô bỗng nặng trịch, cô hoa mắt lảo đảo. Âu Thần một tay chộp đến đỡ Doãn Hạ Mạt, một tay nhấn chuông cấp cứu, nhìn sắc mặt Doãn Trừng trắng bệch như người chết và cảm nhận được cơ thể Hạ Mạt lạnh lẽo run lên từng chập, lòng Âu Thần càng trĩu nặng hơn.

Các bác sỹ, y tá xông vào phòng bệnh, Trân Ân hoảng sợ thất sắc nhìn cảnh tượng cấp cứu quen thuộc vốn đã xảy ra như cơm bữa trước mắt cô. Lần này cô còn khủng hoảng hơn nhiều so với lần trước, cô bịt chặt miệng mình, sợ hãi đến nỗi chỉ muốn khóc, có một linh cảm khủng khiếp đang trói chặt cô.

“Xin tránh ra!”

Y tá đẩy họ tránh xa chỗ giường bệnh, cấp cứu khẩn cấp và tiếng bác sỹ la lối làm các y tá không kịp đẩy họ ra khỏi phòng bệnh như thường ngày.

“Tim ngừng đập.”

Một bác sỹ la lên, đè mạnh lên ngực Doãn Trừng.

“Huyết áp sắp bằng không”.

“Chích vào tuyến tố”.

“Vâng.”

“Huyết áp đã bằng không”.

“Chích thêm vào tuyến thận”.

Cảnh tượng giống như một bộ phim trắng đen không âm thanh đang diễn ra, các bác sỹ gấp rút khẩn trương dùng các thiết bị cấp cứu đã thường trực trong phòng, máy đo điện tâm đồ tiếp tục phát ra những âm thanh gay gắt, Doãn Trừng nằm yên như ngủ trên giường bệnh, cánh tay trái với những lỗ kim bị truyền dịch chi chít trượt từ trên giường bệnh xuống.

“….”

Cơ thể Doãn Hạ Mạt cứng đờ chợt run lên, Âu Thần ôm chặt cô trong vòng tay, anh cảm nhận được thân thể cô lạnh như tảng băng, những cơn run kịch liệt dường như đang làm cho tảng băng rạn nứt ra thành từng khối nhỏ!

“Tiểu Trừng …”

Trân Ân không thể khống chế mình được nữa, nước mắt giàn giụa, cô khóc lên.

“Xoa tim vô hiệu”.

Bác sỹ ép lên người Doãn Trừng, mồ hôi đẫm trán, máy đo điện tâm đồ vẫn hiện lên những đường thẳng như cũ.

“Dùng điện kích.”

Một bác sỹ la lên, y tá lập tức đưa cho ông ta bản kích điện đã chuẩn bị từ trước, bác sỹ cầm bản điện kích.

“Phịch…”

Cơ thể Doãn Trừng giật lên cao.

“Cho dòng điện mạnh thêm”. Bác sỹ la lên.

“Phịch…”

Cơ thể Doãn Trừng lại lần nữa bật lên và rơi xuống.

“Cho dòng điện mạnh thêm.”

“Phịch…”

Cơ thể gầy guộc và mỏng manh của Tiểu Trừng bị hút lên cao sau đó lại trở về vị trí cũ. Máy đo điện tâm đồ vẫn liên tục kêu, chỉ thấy hiện lên một đường gạch thẳng ngang, không có bất cứ một dấu hiệu nào của tim…

“… Rất xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức mình…”

Trong ánh nắng trưa, vị bác sỹ đi về phía Hạ Mạt, gương mặt ông hoảng hốt, đôi mắt nheo nheo vì bị chói, âm thanh giọng nói của ông như sợi xơ bông đứt gãy chập chờn bay vào tai cô.

“….”

Doãn Hạ Mạt hoảng hốt, cô nghiêng đầu như thể muốn nghe xem bác sỹ nói gì, đôi mắt cô đờ đẫn và mông lung. Doãn Hạ Mạt mấp máy môi lẩm bẩm điều gì đó, nhưng không ai nghe rõ được cô nói gì.

“Ông nói dối, Tiểu Trừng không thể chết được, tại sao không tiếp tục cứu cậu ấy, Tiểu Trừng không chết, cậu ấy còn sống, các ông đứng đây làm gì, mau đi cứu cậu ấy đi, đi cứu Tiểu Trừng đi!!!”

Trân Ân xông lên giật cổ áo bác sỹ, cô tức giận gào khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt cô, Tiểu Trừng không chết đâu, dù cho, dù cho ông trời có tàn nhẫn đến đâu đi nữa, cũng không nhẫn tâm cướp đi sinh mạng của cậu ấy, cậu ấy còn trẻ như vậy kia mà!

“Xin cô giữ im lặng một chút!”

Các y tá vội kéo Trân Ân ra, như giải thoát cho vị bác sỹ thoát khỏi cơn thịnh nộ của cô, Trân Ân hoàn toàn suy sụp, cô lại thét lên, “Mau đi cứu Tiểu Trừng, nếu không tôi sẽ kiện các ông, cậu ấy còn sống, cậu ấy chưa chết đâu!”.

Nhìn Tiểu Trừng nằm im thin thít trên giường bệnh như đang ngủ rất say, trong lòng Âu Thần, nỗi đau khổ dâng tràn, anh nhắm chặt mắt rồi lại đưa mắt nhìn về phía Hạ Mạt. Cô đang đứng như ngây như dại, dường như muốn tập trung để nghe rõ cái gì đó.

“….”

Đôi môi nứt nẻ của cô đang lẩm bẩm điều gì không rõ, ánh mắt dịu hiền và mông lung lắm.

“Hạ Mạt!”

Âu Thần đau khổ tột cùng, anh nhớ lại sáu năm trước lúc cha mẹ nuôi của cô mất, cô cũng hoảng loạn điên cuồng dưới gốc cây anh đào.

“…”

Doãn Hạ Mạt đang lẩm bẩm như đang nói chuyện với một người vô hình nào đó, âm thanh nhỏ nhẹ, trên gương mặt lại có vẻ như đang cười.

“Hạ Mạt!”

Âu Thần khẽ kêu lên trong đau đớn, anh đưa tay định kéo cô vào lòng, một cảm giác khủng khiếp và lạnh lẽo tràn khắp người Âu Thần, anh thà nhìn cô đau khổ gào thét như Trân Ân còn hơn là rơi vào tình trạng mông lung như lúc này.

“…”

Doãn Hạ Mạt gạt phăng cánh tay Âu Thần, cô tiếp tục ngẩn người ra nghe, rồi nhẹ nhàng đi đến giường bệnh, bước chân cô rất nhẹ nhàng, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Trong phòng bệnh phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.

Ánh mắt Âu Thần sâu thẳm, anh định bước chân đi theo cô nhưng chợt ngừng lại. Trân Ân cũng đờ người nhìn Hạ Mạt, đôi tay đang nắm lấy cổ áo bác sỹ từ từ buông ra. Các bác sỹ và y tá không biết phải làm gì, tất cả đều bất lực nhìn Hạ Mạt đang nhẹ nhàng bước đến giường bệnh.

Trong không gian tĩnh mịch ấy, tiếng lẩm bẩm của Hạ Mạt được mọi người dần dần nghe ra.

“Mọi người nghe…”

Hạ Mạt nói nhỏ, cô đứng bên giường bệnh rồi nhẹ nhàng nằm phục xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt xanh xao của Tiểu Trừng.

“Mọi người nghe xem…”

Tiếng nói dịu dàng vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.

“Tít…”

“Tít…”

Đột nhiên máy đo điện tâm đồ vang lên một tràng âm thanh! Một vệt thẳng đã có dấu hiệu nhấp nhô! Mấy y tá ngạc nhiên trố mắt, các bác sỹ vội vàng chạy qua! Sau khi tiến hành kiểm tra, các bác sỹ dường như đã nói gì với nhau, sau đó họ lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng bệnh.

Trên giường còn lại Tiểu Trừng nằm như một hoàng tử ngủ trong tranh, bờ mi dài và đen nhẹ nhàng rung động sau đó từ từ mở mắt ra.

“Chị…”

Màu vàng óng rực rỡ của ánh nắng buổi trưa vương trên hàng mi Tiểu Trừng. Nhìn thấy Hạ Mạt, khóe môi cậu từ từ hé mở nụ cười, trong không khí yên tĩnh của phòng bệnh, nụ cười ấy dường như cũng được nhuộm màu vàng óng.

“Rốt cuộc thì em cũng đã tỉnh lại rồi.” Doãn Hạ Mạt dùng tay vuốt nhẹ lên tóc của Tiểu Trừng, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, những tia sáng bị khúc xạ thành bảy sắc óng ánh chiếu lên cơ thể xanh xao của cậu, Hạ Mạt nói, “ Em biết không, lúc nãy họ nói em đã chết rồi.” Ánh mắt Doãn Trừng trong vắt như mặt hồ mùa xuân.

“Sao em có thể chết được? Em đã hứa với chị là em sẽ mãi mãi bên chị, mãi mãi không rời xa chị mà…”

“Phải, chị nhớ. Cho nên chị đã không bị họ gạt”.

Ngón tay Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt ấm áp của Doãn Trừng, cô cúi xuống trìu mến nhìn Doãn Trừng, “Em xem, chị đâu có khóc, chị đâu có bị họ gạt…”

“Chị…”

Trong ánh nắng vàng rực, gương mặt vui tươi của Doãn Trừng dường như sáng bừng lên, cậu như một đứa trẻ nhẹ nhàng cọ cọ vào ngón tay Doãn Hạ Mạt, “Em sẽ không chết, em không nỡ rời xa chị đâu.”

“Chị biết, em sẽ không chết đâu”.

Cô ôm Tiểu Trừng vào lòng, nhẹ nhàng vòng tay qua eo, dùng thân thể ấm áp của mình ôm chặt cậu, “Ông trời rất công bằng, ông đã cho ai thứ gì thì phải lấy lại một thứ khác. Ông ấy không cho em gì cả, nên ông ấy sẽ không lấy đi sinh mạng em đâu.”

“Chị… chị ôm em như vậy rất giống lúc nhỏ…” Tiểu Trừng nũng nịu nhắm mắt lại. “Lúc đó chị cũng thường ôm em như vậy, ru em ngủ, hát cho em nghe, còn nướng cánh gà cho em ăn, thơm quá…”

“Em muốn ăn hả?”

Trong lòng cô chua chát, từ lúc Tiểu Trừng nhập viện, cô chỉ làm những món ăn nhạt nhẽo cho Tiểu Trừng.

“Vâng, lâu rồi không được ăn…” Đôi mắt Tiểu Trừng long lanh như một đứa trẻ dụi vào lòng Hạ Mạt.

“Chị đi làm đây, có được không?”

“Nhưng em lại muốn chị ôm em như thế mãi, không muốn chị đi đâu.”

Doãn Trừng càng níu chặt hơn.

“Vậy đợi lúc em ngủ rồi, chị sẽ làm cho em ăn, được không?”

Doãn Hạ Mạt yêu thương vỗ về, lúc Tiểu Trừng mới chào đời, ngày ngày cô bế bồng cậu. Tiểu Trừng ngày xưa không khóc cũng không quấy, chỉ cần cô nhẹ nhàng vỗ về sẽ ngủ rất ngoan.

“Chị…”

Tiểu Trừng dần dần thiếp đi trong vòng tay của cô.

“Chị, em sẽ không chết, em sẽ mãi mãi sẽ ở bên chị…”