Bong Bóng

Chương 43




Kiều Cận Nam lại biến mất.

Đột nhiên xuất hiện ép cô phải nói sự thật, bỏ mặc cô ở lại nhà hàng, sau đó lại tiếp tục biến mất.

Đỗ Nhược thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không để tấm lắm. Vốn dĩ anh ta là người hỉ nộ thất thường, từ lúc quen biết nhau đến bây giờ, cô vẫn không thể hiểu con người anh.

Hơn nữa gần đây công việc càng ngày càng bận rộn, cô không đủ sức lực để lo lắng chuyện khác.

Mọi người trong công ty đều phải tăng ca, mặc dù đối tác đã bày tỏ hứng thú với dự án của công ty cô, nhưng dự án bước vào giai đoạn cuối, họ không được phép chủ quan.

Thời buổi cạnh tranh khốc liệt, bọn họ có quyền lựa chọn đối tác phù hợp nhất.

Một tập thể xuất sắc, ngoài chuyên môn xuất sắc, năng lực chịu áp lực công việc cũng phải ưu tú.

Mặc dù liên tục tăng ca, mọi người không hề kêu than ngược lại càng ngày càng hăng hái, thời gian nghỉ ngơi còn trêu trọc lãnh đạo.

"Mọi ngươi nói xem, chị Vi vừa giỏi giang, tính tình quyết đoán, lại xinh đẹp, là nữ thần hoàn hảo, đàn ông như thế nào mới xứng với chị?" Vẻ mặt Cindy đầy ngưỡng mộ khi nhắc tới Bạch Hiểu Vi.

"Tôi thấy chẳng có ai xứng với chị Vi của chúng ta, moi người có biết bảng xếp hạng mười tình nhân quyến rũ nhất thành phố S không? Xếp thứ nhất là Hà đại thiếu gia đã có con riêng bốn năm tuổi, thứ hai là Mạnh thiếu gia chơi bời lêu lổng, nhất định không phải gout của chị Vi, thứ ba, thứ tư thì không cần nhắc đến... Này, Đỗ Nhược, ngày nào cậu cũng về cùng chị Vi có thấy người đàn ông nào không?"

Đỗ Nhược sửa sang lại tài liệu vừa lắc đầu: "Không có."

Angle lại đẩy câu hỏi về phía Andy: "Cậu theo chị Vi lâu nhất, thấy chị có bạn trai chưa?"

Andy suy nghĩ một chút: "Hình như... Không có?"

Cindy vỗ bắp đùi: "Tôi đã nói rồi! Mọi ngươi thấy chị Vi yêu cầu với nhân viên nữ rất cao, đặc biệt là hình thức bên ngoài, có khi nào chị ấy..."

Sau đó ánh mắt dừng trên người Đỗ Nhược, nghịch ngợm nháy mắt một cái: "Đỗ Nhược, tôi cảm thấy chị Vi thích cô nhất."

"Phì.." Đỗ Nhược không thể nhịn nữa, bật cười: "Mọi người đừng nói nữa, cẩn thận chị Vi lại tức giận."

"Ai nói là tôi không có bạn trai?" Bạch Hiểu Vi tới gần, nụ cười rạng rõ không thèm để ý tới chủ đề đang nghị luận, giọng nói đầy tiếc nuối: "Đáng tiếc là bị người ta đá."

Ngay lập tức tất cả mọi người nhao nhao lên: "Không phải chứ, nhất định là người đàn ông đó không có mắt."

"Mọi người đoán xem người đó đá chị vì lý do gì?" Bạch Hiểu Vi vẫn thản nhiên.

Mọi người đều không đoán ra.

Bạch Hiểu Vi vuốt mái tóc dài của mình: "Chị làm rớt một cọng tóc vào người ta, người ta chê chị phiền."

Mọi người: "..."

Đỗ Nhược nghĩ Bạch Hiểu Vi nói đùa nên cô chỉ che miệng cười nhẹ.

Không khí thoải mái không duy trì được lâu, sau đó công ty nhận được tin tức xấu.

Trước đó đối tác tỏ ra rất hài lòng với dự án của công ty, vé máy bay và khách sạn đã chuẩn bị tốt, nhưng không ngờ đối tác lại bất ngờ thay đổi, hủy bỏ buổi ký hợp đồng, cũng bày tỏ đã chọn xong đối tác, hơn nữa đã... ký hợp đồng.

Suốt một tháng ròng, tất cả mọi người đều dốc toàn lực vào dự án, lòng tin tràn tự tin, tin tức này như sét giữa trời quang.

Không biết lý do, tát cả mọi người đều ủ rũ. Tâm tình Đỗ Nhược cũng đi xuống vì cô theo dự án này từ những ngày đầu.

Chỉ có Bạch Hiểu Vi là bình tĩnh, buổi chiều biết được thông tin "Mars ký hợp đồng với Thịnh Thế." Bạch Hiểu Vi vẫn tươi cười nhưng nghiến răng nghiến lợi: "Dự án này do đích thân Kiều Cận Nam làm trong hai ngày, còn tự mình thảo luận với trụ sở chính, cũng coi như thua có mặt mũi."

Đỗ Nhược nghe thấy ba chữ Kiều Cận Nam liền chột dạ, rõ ràng anh ta không có hứng thú đối với Mars.

Không ngờ đây mới chỉ là màn dạo đầu.

Trong vòng nửa tháng, mọi hoạt động của công ty đều bị ảnh hưởng, các ban ngành ngừng hoạt động. Young là một công ty nhỏ, biến cố này khó có thể vượt qua.

Mặc dù Bạch Hiểu Vi xuất thân giàu sang, nhưng công ty do một tay cô gây dựng nên, hôm nay Đỗ Nhược đi ngoài văn phòng, liền nghe thấy Bạch Hiểu Vi gọi điện thoại.

“Anne, dù sao tôi và Kiều Cận Nam cũng là chỗ quen biết? Cần gì phải tuyệt tình như vậy? Cô cho tôi số cá nhân của anh ấy, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với anh ta."

"Đang họp? Cô nói xem bây giờ đang họp thì khi nào tôi có thể gặp anh ta?"

"Hừ, cô không muốn trả lời thì cứ nói thẳng!" Bạch Hiểu Vi tức giận ngắt điện thoại.

Đỗ Nhược bưng chén trà, đột nhiên có chút mờ mịt.

Thời gian này Hà Khâm Sinh cũng vô cùng bận rộn, hình như công ty xảy ra vấn đề

Đỗ Nhược lấy điện thoại ra, tìm số của Kiều Cận Nam.

***

Mạnh Thiểu Trạch đang ngồi trong phòng làm việc của Kiều Cận Nam, hai chân bắt tréo, âm thầm quan sát Kiều Cận Nam.

"Này, dù sao Bạch Hiểu Vi cũng coi là bạn gái cũ?" Mạnh Thiểu Trạch chậm rãi nói: "Rõ ràng là cậu muốn ép người ta vào đường cùng."

Mạnh Thiểu Trạch không hiểu tại sao Kiều Cận Nam lại làm thế: "Chỉ là một người phụ nữ, cậu đi tìm người ta là xong. Tại sao phải đi một vòng lớn làm gì? Chắc phía Hà Khâm Sinh bị cậu chỉnh đến thời gian uống nước cũng không có?"

Kiều Cận Nam vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, không thèm để ý tới cậu ta.

Mạnh Thiểu Trạch lại gần, cười híp mắt nói ra ý đồ hôm nay tới đây: "Đỗ hoa nhỏ là mẹ ruột Mạc Mạc? Này, tại sao cô ấy lại giả vờ như không biết cậu? Năm đó..."

Kiều Cận Nam lạnh lùng nhìn cậu ta.

Đúng lúc điện thoại của anh sáng lên, hiện tên "Đỗ Nhược" trên màn hình.

Mạnh Thiểu Trạch định hóng hớt, nhưng Kiều Cận Nam vẫn nhìn anh, cũng không có ý định nghe điện thoại.

Mạnh Thiểu Trạch đầu hàng: "Được rồi, được rồi, chuyện của cậu thì tự mình xử lý."

Đỗ Nhược bước ra ngoài thang máy, đúng lúc gặp Mạnh Thiểu Trạch.

Nụ cười của anh đầy ẩn ý, lúc gặp anh cũng lên tiếng chào một câu khách sáo, anh chỉ cười cười.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược tới văn phòng của Kiều Cận Nam.

Văn phòng và biệt thự đều được bài trí cùng phong cách, trống trải làm người khác cảm thấy lạnh lẽo, một mình anh ngồi phía xa, dường như anh và không gian hợp thành một thể.

Đỗ Nhược đi vào, anh không thèm liếc mắt, Đỗ Nhược ngồi xuống, anh cũng không lên tiếng.

Ghế sô pha cách xa bàn làm việc của Kiều Cận Nam, quá gần anh sẽ có cảm giác bị áp bức, cho nên cô lựa chọn ngồi cách xa anh.

Trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím.

Đỗ Nhược tan sở mới tới đây, ngoài trời đã tối đen, cô cân nhắc lời nói: "Kiều tiên sinh, hôm nay tôi tới vì một số chuyện phát sinh gần đây."

Kiều Cận Nam vẫn im lặng nên cô đanh phải nói tiếp: "Không biết có đúng không, hình như Kiều tiên sinh cố ý nhằm vào Young?"

Đỗ Nhược bình tĩnh nhìn anh: "Phía Hà Khâm Sinh, Kiều tiên sinh cũng cố ý?"

Đột nhiên Kiều Cận Nam lên tiếng chế giễu: "Tôi là 'Kiều tiên sinh', còn hắn ta là Hà Khâm Sinh."

Đỗ Nhược không thể phản bác.

Đột nhiên Kiều Cận Nam đứng dậy: "Tôi không nhằm vào Young, cũng không nhằm vào Hà Khâm Sinh." Anh rót một chén nước, lên giọng: "Tôi là nhằm vào ai, chẳng lẽ em không biết?"

Đỗ Nhược cố gắng khống chế tâm tình, hít sâu một hơi, kiềm chế cơn tức giận.

"Tôi nhớ Kiều tiên sinh có một ưu điểm, đó là nói thật." Đỗ Nhược bình tĩnh nói: "Vậy thì anh cứ nói thẳng ra tôi phải làm gì thì anh mới dừng chuyện này lại.”

Kiều Cận Nam đẩy chén nước tới trước mặt Đỗ Nhược, hơi nóng lượn lờ trong không gian, anh thoải mái ngả người ra ghế, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Ánh mắt chăm chú làm Đỗ Nhược cảm thấy khó chịu, cô nhìn đi nơi khác.

Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm cô, giọng nói dịu dàng: "Em từ chức, Dĩ Mạc muốn đi biển chơi, tôi sắp xếp thời gian đưa mọi người đi."

Đỗ Nhược ngạc nhiên, không hiểu anh ta có ý gì mà nói như thế.

"Em không muốn từ chức cũng được, xin nghỉ phép vài hôm." Nét mặt Kiều Cận Nam không giống như đang nói đùa.

"Kiều tiên sinh, lần trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi." Đỗ Nhược kiềm chế cơn tức giận: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào, giữa chúng ta không thể có kết quả."

Kiều Cận Nam nghiêm túc nhìn cô: "Không có kết quả?"

"Kiều tiên sinh, chúng ta không giống nhau..."

"Vói Hà Khâm Sinh thì có thể?" Kiều Cận Nam cười lạnh cắt đứt lời cô.

"Ngươi tại sao anh lại lôi Hà Khâm Sinh vào?" Tôi và Hà Khâm Sinh, với tôi và anh là hai chuyện khác nhau."

“Đúng là hai chuyện khác nhau." Kiều Cận Nam vẫn cười mỉm, giòn nói càng ngày càng lạnh: "Hắn ta là người em từng quỳ xuống van xin, càng như thế thì em càng không thể quên đúng không?"

Đỗ Nhược đứng dậy muốn ra về.

"Đỗ Nhược, nếu hôm nay em bước ra khỏi đâu, ngày mai tôi cho em thấy Young phải đóng cửa, Thiên Hồng phải phá sản. À, còn em trai của em nữa." Vẻ mặt Kiều Cận Nam vẫn lạnh như băng: "Em có thể mở to hai mắt xem thằng bé sẽ só cuộc sống đặc sắc cỡ nào."

Đỗ Nhược không kiềm chế được nữa, nước mắt chảy xuống.

Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm cô.

"Phải làm thế nào anh mới buông tha cho tôi?"

Kiều Cận Nam nhướng mày, khóe miệng cười lạnh lùng: "Em cầu xin tôi đi."