Bông Cúc Nhỏ

Chương 1




Những bông cúc hoạ mi trắng mỏng, luôn tiêu biểu cho sự thanh cao trong veo…

Tôi lớn lên trong những lớp chọn, trường chuyên ưu tú nhất, không những ưu tú, tất cả ba mươi bạn học nữ trong lớp đều là những bạn xuất sắc về học tập, múa giỏi, và đều đã vượt qua hơn 300 người khác trong cuộc thi tuyển vào trường.

Năm lớp sáu, tôi vẫn cùng 29 người bạn học lớn lên bên nhau, trong cuộc sống của tôi ngoài cha mẹ và cô giáo ra, tôi không có cơ hội tiếp xúc với đứa con trai nào, trong tuổi thơ tôi, con trai là kẻ lạ.

Lên Trung học cơ sở (lớp 7-9), tôi bỏ lớp múa, vì thế tôi chuyển sang trường Trung học bình thường có cả nam lẫn nữ. Điều đó làm tôi giống như một đứa trẻ ở nhà quê lần đầu tiên được lên thành phố… Bao nhiêu điều lạ, bao nhiêu tò mò.

Lần đầu tiên nghe thấy chửi tục, là trên tivi.

Lần đầu tiên nhìn thấy có người chửi tục, là ở trường Trung học.

Tôi chỉ biết trợn mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc. Sau này bạn bè trong lớp gọi tôi là “Bông cúc nhỏ”, bởi chuyện gì tôi cũng ngơ ngác. Không hiểu bè phái, không hiểu luật ngầm trong học đường, không hiểu chuyện con trai con gái… Tôi như một bông hoa mới nở, chưa biết trắng và đen, chỉ thấy thế giới này thật kỳ lạ.

Bông cúc nhỏ, biểu tượng của sự trong sáng, ngây thơ…

Bông cúc nhỏ theo tôi, cho đến một ngày khi tôi sang học kỳ hai năm lớp 8.

Đường phố vừa qua cơn mưa, tối sẫm và ẩm ướt.

Chiều tối mùa đông, hơn bảy giờ, trời đã rất tối, nhất là sau cơn mưa, tất cả trở nên tối tăm, gian ác…

Trong ngõ tối thiếu ánh đèn đường, năm sáu người vây quanh một người, một người như con thú bị dồn vào ngõ cụt, không giãy giụa, chỉ lẳng lặng không nói.

Trên tay mỗi người cầm chắc cây gậy chơi bóng chầy, thằng cầm đầu nhổ một bãi bã trầu. “Mẹ! Mày ngon ghê, chơi ghê hả, chạy sang đây giành địa bàn hả?” Cốt trầu đỏ bẹt lên giầy con thú đang bị bủa vây, hắn nhíu mày lại.

“Mày còn khệnh? Tưởng lắm gái theo thì tinh tướng, sao hả? Chê trầu bẩn giầy mày hả?” Nói xong, lại một bãi nữa, lần này chả e gì nhổ thẳng vào mặt hắn.

Hắn lau chất dịch màu đỏ đi với một sự chậm rãi tột cùng, mắt bừng lên sát khí, rồi vung tay đấm mạnh một quyền vào thằng nhổ trầu, chỉ thấy tiếng rắc và tiếng kêu thảm, màu đỏ tứa từ miệng nó ra, có điều lần này không phải trầu, là máu.

“Đại ca!”

“Đại ca!” Lũ lau nhau đi theo thấy đại ca ngã ngửa, tới tấp vung gậy tới. “Đập chết nó đi!”

Gậy náo loạn trút xuống, đập lên người hắn. Nắm đấm của hắn rất cứng; nhưng không cứng bằng gậy bóng chầy làm bằng gỗ, một quyền đấm lùi một người, nhưng chưa kịp tránh, bốn phía tới tấp giáng gậy lên đầu, lên vai, lên lưng.

Trận đòn này, hắn đã thua rồi.

Đi học thêm là việc tôi ghét nhất đời, học thêm là nghĩa vụ của bất cứ ai đang là học sinh Trung học cơ sở.

Hôm nay, lại học thêm, từ lớp trở về, tôi bỗng gặp phải một việc chưa từng xảy ra.

Ẩu đả!

Trời! Đây là thứ chỉ nghe bạn trong lớp kể lại, tôi chưa từng được tận mắt thấy. Tôi nhón gót nhìn vào trong ngõ, ngoài những tiếng chan chát huỳnh huỵch, tôi chỉ nghe tiếng chửi thô tục ghê rợn.

Rất nhanh, tôi nhận ra một người bị đánh, bọn còn lại là đánh người.

Sự bất bình dâng lên nhanh chóng, tôi lôi ngay cây còi học giờ diễu hành ra, cũng chả biết lấy dũng khí từ đâu, tôi hét to “Cảnh sát tới” rồi dùng hết sức bình sinh thổi cây còi sắt.

Có lẽ hiệu quả quá bất ngờ, đám đông tán loạn, tôi chỉ nghe tiếng chửi bất mãn và tiếng đạp nước bỏ chạy rầm rập, một lát sau, trong ngõ tối im ắng, tôi lại thò đầu vào xem.

Không còn ai cả.

Rón rén bước vào, ngoài những vết máu trên đường, tôi chả thấy gì nữa. Có lẽ đã chạy hết rồi, khi tôi định bỏ ra, một tiếng rên rỉ làm tôi chú ý, đi theo tiếng động, tôi hít mạnh một hơi, tôi đã nhìn thấy có người… Một người dường như mặt mũi nham nhở.

Suốt đời này, tôi không bao giờ quên được tiếng rên ấy.

Giá như lúc đó tôi không đi tới, hoặc giá như anh ta không rên lên…

Giá như, bao nhiêu những giá như… Nhưng đã không thay đổi được đời tôi.

Tôi đi về phía anh ta, có thể nói, tôi đã cứu anh ta.

Còn anh ta?

Anh ta đã tự tay hái đi bông cúc hoạ mi trắng mỏng manh trong tôi…

Ngoài lớp học tụ tập mấy người, Xuyên, Ôn và một vài đứa tạp nham lắm chuyện của lớp đứng xì xào.

“Bọn nó làm gì đấy?” Tôi vừa làm bài vừa hỏi Tuyên.

“Đại ca Thành lớp trên ra viện rồi, bảo sẽ đến lớp mình tạ ơn”. Tuyên hiếu kỳ ngó ra cửa sổ.

“Đại ca Thành là ai?”

“Thủ lĩnh cầm đầu bọn Trung học, đại ca đấy!”

Tôi không để ý, tiết sau khi môn Quốc văn, tôi đang ôn bài. Cả nửa lớp dồn hết ra hành lang. Tôi cúi gằm xuống cuốn sách tham khảo.

Tiếng ồn ào ngoài cửa trở nên yên tĩnh, tôi ngạc nhiên ngó ra.

Chỉ thấy một người mặc đồng phục đứng ở ngoài cửa lớp. Tôi không biết anh ta là ai, chỉ thấy mặt mũi có chỗ tím bầm, tay bó thạch cao.

Cái xó xỉnh trường cấp 2 này mà cũng có đại ca ư? Tôi thấy hơi khó chịu…

Cho đến lúc anh ta đi tới bàn tôi, tôi mới ngạc nhiên kêu lên: “Là anh à!”

Anh ta là người tôi cứu ba tháng trước! Là người bị đánh tới mức mắt mũi dúm lại một chỗ!

Làm sao… làm sao mà hôm nay trông lại có vẻ đẹp trai?!

“Bông cúc! Tôi nợ em một cái mạng.” Nói xong, anh ta nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ, dùng cánh tay tàn phế đeo lên cổ tôi với vẻ ngạo nghễ.

Tôi chưa kịp phản ứng, còn chưa kịp nói gì, giám thị bên khu Trung học đã nộ khí xung thiên chạy vào lớp: “Lý Hoa Thành! Tôi cảnh cáo cậu, cậu mà còn sang khu trường Cấp 2 một lần nữa, tôi sẽ báo cho cậu học đúp thêm lần nữa!”

“Thầy giám thị, tôi đang báo ân, không phải là thầy luôn bắt học trò có ơn phải báo đáp sao?” Anh ta cười khinh miệt, nhìn tôi một cái, rồi như một hoàng đế được đám hầu cận hộ tống đi ra khỏi lớp.

Chờ anh ta đi khuất sau hành lang, cả lớp như điên cuồng vây lấy tôi, “Bông cúc nhỏ, mày cứu đại ca à?”

“Bông cúc, sao mày lại quen được đại ca?”

“Bông cúc, không ngờ nhé, kinh phết!”

Người này gọi bông cúc, người kia gọi bông cúc. Tôi bị hỏi tới mức hoa mắt chóng mặt, ngoài sợi dây chuyền bạc treo trên cổ tôi ra, ánh nhìn của tôi không chạm vào đâu, vào bất cứ thứ gì khác.

Tôi thích gì, anh ta sẽ làm điều đó, tôi ghét gì, anh ta sẽ cố tránh – trừ một thứ.

Anh ta không bao giờ chịu gọi tên tôi, chỉ kêu Bông cúc nhỏ, bông cúc nhỏ.

Trừ điều đó ra, anh ta không để tôi chê điểm gì.

“Bông – Cúc – Nhỏ” Nghe thấy tiếng gọi đáng ghét bá láp đó, tôi cũng biết thằng đang tới là trợ thủ thân tín nhất của Lý Hoa Thành – Âu Cảnh Dịch.

Chỉ có hắn mới không bao giờ một tiếng Chị Hai hai tiếng Chị Hai, nhưng lại nhằn vào từng chữ Bông – Cúc – Nhỏ khiến người ta nổi da gà. Âu Cảnh Dịch nhuộm tóc vàng óng, bất chấp thầy giám thị suốt ngày định cắt trọc cái đầu hắn đi, suốt ngày hắn cười hi hí, không chịu hiểu ra rằng chỉ một lỗi nhỏ nhặt nữa thôi là hắn sẽ bị tống cổ khỏi trường.

“Anh Âu, anh làm ơn đừng gọi tôi như thế!” Tôi bỏ chổi xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

“Bông-Cúc-Nhỏ ơiiiiiiiiiiiiiiiii~ Có người nhắn em nàyyyyyyyyyyyyy~”

“Anh Âu, có gì nói đi, nói xong thì cút!”

“Ái chà~ Người ta nhắn hộ đại ca nhớ~Đại ca Thành bảo em tan học chờ ở cổng phụ phía Bắc của trường.”

Tôi có thể cám giác tất cả những đôi tai trong lớp đang dựng lên, “Nghe thấy rồi, Cút!” Trợn mắt lên cho hắn đôi lòng trắng con ngươi, tôi quay về lớp.

Còn có thể nghe thấy hắn ti tỉ “Đại ca bao nhiêu gái không thèm, lại cứ thích cái con suy dinh dưỡng người bé như quả ớt này!”

Tan học, tôi ra cổng phía bắc, Lý Hoa Thành nhảy từ tường rào xuống, cười hì hì vuốt tóc tôi, kéo tôi vào ngực. “Cái gì vậy?”

“Đi ăn cơm với anh!” Anh ta vui vẻ giỡn, tóm đuôi tóc ngắn của tôi.

“Mẹ em mắng!” Tôi lắc đầu, từ chối như mọi ngày.

“Hôm nay sinh nhật anh!”

“Bố em mắng!” Anh ta năm nay sang tuổi mười mấy nhỉ? Đây là câu hỏi đầu tiên của tôi.

“Anh đi xin phép bố mẹ em” Nói xong, anh ta kéo tôi lên xe thật.

“Anh điên à!” Tôi kéo áo lại, không chịu. Thậm chí tôi biết, bố mẹ mà nhìn thấy Lý Hoa Thành, trong nhà tôi sẽ nổ ra một cuộc cách mạng.

“Thế đi ăn cơm với anh”, có lúc, anh ta bướng như một con bò.

“Thôi để em về hỏi bố mẹ”, nói xong tôi lên xe, anh ta khoái chí nổ máy, chạy ra đường.

Tôi đã nói dối, mười bốn năm nay, lần đầu tiên tôi nói dối.

Tôi bảo bố mẹ là tôi muốn đi dạo phố với bạn.

Với ai?

Với bạn gái trong lớp.

Về sớm nhé!

Vâng.

Tôi không hiểu vì sao tôi đã lừa dối, tôi không hề thấy đi chơi với Lý Hoa Thành là tội lỗi lớn, nhưng trong tiềm ý thức, tôi không dám nói thật ra. Thay đồng phục, tôi mặc bộ đồ bình thường, ra khỏi nhà.

Lý Hoa Thành đợi ở đầu đường, anh ta rất ít khi lảng vảng gần nhà tôi.

Hỏi anh ta vì sao, anh ta chỉ nói mình không phải người ở đây, sợ làm rầy rà cho tôi.

Lên xe anh ta, tôi nghe thấy tiếng một đàn xe máy đuổi theo sau lưng, ngoái đầu lại, hơn chục chiếc xe máy của bọn Âu Cảnh Dịch chạy theo sau đôi tôi.

Họ đi sau xe Lý Hoa Thành rất xa, đỗ đèn đỏ cũng cách hai con phố.

Sau này, tôi mới biết, thì ra tôi và họ là hai thế giới khác biệt hoàn toàn…

Tôi chưa từng đi nói Thọ Sơn, giờ được ngắm phong cảnh thành phố Cao Hùng, quả thực rất đẹp.

Tôi có thể thấy rất nhiều đèn, rất nhiều toà nhà cao.

Gió rất to, mấy lần tôi tưởng tôi bị gió thổi ngã, nhưng tôi cảm thấy rất vui sướng, bởi đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi cùng bạn bè.

Lý Hoa Thành không nói gì đi đến bên tôi, cởi áo ra khoác lên vai tôi “Muốn về chưa?” Trong hơi thở anh ta có hơi rượu, Âu Cảnh Dịch đã mang đến một đống bia, tôi nghĩ Lý Hoa Thành đã uống không ít.

Tôi lắc đầu “Thêm tí nữa thôi, ngắm thêm một tí!”

Anh ta cười, trong mắt rất dịu dàng “Được, chờ thêm tí.” Tôi vẫn thấy những lúc ôm tôi, anh ta không giống một đại ca. Chí ít cảm giác khác hẳn với người thân ôm tôi. Khác ở đâu thì tôi không biết.

“Ô~ Chị Hai, sinh nhật đại ca, không tặng đại ca gì à?” Tiểu Hổ vung chai rượu từ xa lớn tiếng hỏi.

“Hiến cái hôn, hiến cái hôn!” Rồi thằng Lâm khệnh bắt đầu gào theo.

“Hiến thân, hiến thân!” Âu Cảnh Dịch khốn nạn bắt đầu khích thêm.

“Bọn này lắm chuyện quá!” Tôi dựa đầu lên ngực Lý Hoa Thành nói buồn buồn.

“Nào!” Anh ta kéo tay tôi, nhảy qua lan can, trượt xuống sườn núi nhỏ, đến đứng trên một chỗ đất phẳng.

“Bông cúc nhỏ, ngồi xuống đây” Anh ta ngồi phệt xuống, đập đập chỗ bên cạnh.

“Gọi tên em” Tôi dẩu môi, nhưng cũng ngồi xuống theo.

“Bông cúc nhỏ”. Anh ta nói trêu chọc, gọi lần nữa.

“Gọi tên em! Tại sao toàn không chịu gọi tên em?”

“Anh muốn gọi em là Bông cúc nhỏ, vĩnh viễn trong trắng đáng yêu…” Thành nói khẽ, không biết nói với tôi hay nói với mình.

“Đành chịu vậy!” Nói đi nói lại vẫn lý do đó

“Giận à?” Thành quay người sang, xích lại gần hơn.

“Đâu có!” Không giận mới lạ.

“Hôm nay sinh nhật anh, cấm em không được giận dỗi” Tay vuốt lên má tôi, cười và nói một cách ngang tàng. “Và em còn chưa tặng anh quà sinh nhật.”

“Em có thể cài lên người một cái nơ bướm, tặng em cho anh”. Câu nói này tôi chỉ đùa thôi. Không có ý gì khác, thật sự không có ý gì! Nhưng tôi thấy Lý Hoa Thành có lẽ không nghĩ thế.

Ngẫm nghĩ, sinh nhật anh ta không có quà gì cũng ngại. Tôi lúc đó không có bất cứ một thứ gì có thể tặng, nghĩ ngợi rất lâu tôi mới nói “Nhắm mắt lại”

Thành nhắm mắt. Tôi nghiêng người, khẽ đặt một cái hôn lên má. Như hôn ba tôi thôi, nhẹ và nũng nịu, Thành đối với tôi tốt không kém gì ba.

Thành bỗng mở mắt ra, quài tay ôm ghì lấy tôi vào lòng, tôi không kịp phản ứng đã thấy anh ta cúi xuống áp vào môi tôi.

Tôi không nghĩ ra được cái gì, toàn thân như bị điện giật, ngạt không thở được. Thành buông tôi ra, đặt ngón tay lên môi tôi, nói khẽ “Bông cúc nhỏ, em là của anh, hiểu không?”

“Không hiểu.” Chưa nói thêm đã bị chặn lên môi một nụ hôn khác. Lại gần như nghẹn thở.

Tôi cuối cùng đã biết, Lý Hoa Thành khác hẳn ba tôi, anh họ tôi. Bởi họ không hôn tôi thế này.