Bông Hồng Mất Tích

Chương 11




Sau khi trở về từ nghĩa trang, Diana ngủ gần như hết ngày. Mặc dù cô có rất nhiều việc phải làm như: thanh toán hóa đơn ngân hàng, chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp, trả lời thư điện tử... Nhưng cô vẫn tiếp tục trì hoãn nó đến hôm khác.

Chỉ là cô không cảm thấy muốn làm bất cứ thứ gì cả, ngoài việc ngồi không, khiến cho sự trống trải trong lòng ngày càng tăng lên. Cuối cùng, cô lại quyết định đi dạo dọc bờ biển.

Công viên hôm nay đông đúc hơn nhiều so với ngày hôm trước. Nhưng cô vẫn tìm thấy một góc vắng vẻ để ngồi quan sát những đứa trẻ đang ném bánh mì cho lũ mòng biển. Đi bộ được một đoạn, cô lại ngồi xuống, lần này là để ngắm mặt trời đang dần dần lặn xuống đường chân trời.

Trên đường về nhà, cô lại đi qua con đường tắt. Cô muốn đi ngang qua người hành khất một lần nữa với hy vọng ông ta sẽ chỉ cho cô một đầu mối gì đấy giúp cô hiểu những gì mà hôm trước ông ta đã nói.

Lúc lại gần nơi người ăn xin vẫn ngồi, cô thấy ông ta đang chăm chú săm xoi xung quanh mình như cái cách ông vẫn làm. Dừng lại trước mặt ông, cô nhìn chằm chằm vào mắt ông. Cô thấy ngạc nhiên khi ông ta không hề chú ý gì đến mình. Thay vì thế ông ta vẫn tiếp tục ngoái đầu sang bên này, bên kia, quan sát người khác đi lại như thể cô gái đang đứng trước mặt ông không phải là cái cô ngày hôm trước ông ta đã nói chuyện vậy.

“Xin chào. Hôm nay ông không xem vận mệnh cho tôi nữa à?”

Người ăn xin có vẻ như không có ý niệm gì về điều cô đang nói.

“Tôi có biết cô à?”

“Ông không nhớ tôi sao? Là tôi đây mà.”

“Tôi biết là cô. Nhưng cô là ai?”

Giờ thì Diana hoàn toàn chắc chắn rằng ông ta chỉ trêu chọc mình nên cô quay gót bước đi.

Cách một quãng, cô nhận ra người họa sỹ đang mải mê vẽ tranh. Anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi cũ và chiếc quần jean màu xanh. Cô cũng không thấy có gì khác biệt nhiều trong bức tranh anh ta đang vẽ, ngoại trừ lớp bọt sóng nhiều hơn.

“Hôm nay trông cô tốt hơn rồi đấy,” người nghệ sỹ nói.

Thật là một cách lịch sự (!) để bắt đầu một cuộc trò chuyện, Diana thầm nghĩ. Nhưng cô vẫn không thể không băn khoăn về việc không biết hôm trước trông mình tệ đến mức nào.

“Cô không xem những bức tranh nữa à?”

“Theo như tôi thấy thì nó cũng không khác nhiều bức vẽ anh đang vẽ dở mà.”

“Thế việc tăng độ dữ dội của sóng không được tính là sự khác biệt sao?”

“Tất nhiên là có rồi. Hôm trước, bức tranh hoàn toàn khác. Trông nó cứ như thể tôi đang nhìn một bức tranh khác vậy! Wow, tôi thấy ngạc nhiên đấy! Chỉ cần thêm vài nét bút mà anh đã có thể tạo ra được một cơn bão đang ngấm ngấm trong con sóng. Chà, tôi thấy không còn gì ấn tượng hơn đấy!”

‘‘Cũng giống như của cô à?”

“Gì cơ?”

“Cơn bão trong lòng cô cũng thể hiện rất rõ mà.”

Giật mình vì câu nhận xét của anh chàng họa sỹ, vai Diana chùng xuống. “Tôi xin lỗi. Tôi không định thô lỗ như thế.”

“Không sao. Vậy cô thực sự thấy gì trong bức tranh?”

“À... Tôi thấy là anh chưa vẽ thêm lũ chim mòng vào những bức tranh khác.”

“Phải nói là cô rất có mắt quan sát đấy.”

“Câu này tôi nghe người ta nói suốt mà,” Diana đáp.

Khác với vẻ ngoài bụi bặm và cách chào hỏi hơi thô lỗ, anh chàng họa sỹ này xem ra cũng có vẻ là người có học thức.

“Anh là sinh viên à?” Cô hỏi.

Anh ta lắc đầu.

“Vậy anh học xong rồi à?”

“Tôi đang học kinh tế thì bỏ dở.”

Diana nhìn anh với vẻ băn khoăn “Vì sao lại thế?”

“Tôi kịp nhận ra trước khi quá muộn rằng tôi không bao giờ có thể cải thiện được những bức vẽ của mình bằng việc nghe các giảng viên kinh tế cả.”

“Anh không thể vừa vẽ vừa tiếp tục học kinh tế sao?”

“Không phải là tôi không có thời gian cho cả hai việc ấy mà vấn đề là mỗi khi hoàn thành một bức vẽ tôi lại cảm thấy rằng bức trước tốt hơn nó.”

“Tốt hơn theo nghĩa gì?”

“Thì cũng giống như những họa sỹ khác. Những gì tôi vẽ lên mặt vải cũng chính là những gì trong con người tôi. Nhưng cứ mỗi ngày trôi qua, tôi lại thấy màu sắc của nó như nhạt nhòa hơn. Cô có thể nghĩ theo cách là tôi đã bỏ trường vì muốn giữ những màu sắc nguyên bản của mình.”

Ánh mắt Diana lộ vẻ đồng tình.

“Đó quả thật là rất dũng cảm.” Cô nói rồi chìa tay ra. “Tôi là Diana.”

Anh chàng họa sỹ chỉ lắc lắc tay cô. Anh ta lại làm thế một lần nữa! Anh ta hành động cứ như thể rất thờ ơ với cô vậy.

Anh ta không thèm giới thiệu tên mình, cũng chẳng thèm lịch sự nói một câu kiểu như: Rất vui được gặp cô. Thật là vô ích khi cố tiếp tục cuộc trò chuyện với một người mà thậm chí có cái tên của mình cũng không thèm nói. Vậy nên viện cớ là mình có một cuộc hẹn, Diana chào rồi bỏ đi.

Tuy thế trên đường về nhà, đầu óc cô vẫn cứ mải bận rộn suy nghĩ đến những điều anh ta nói về việc những màu sắc bị phai nhạt dần. Cũng giống như anh chàng họa sỹ đã nhớ nhung những sắc màu của mình, Diana cảm thấy mình nhớ những sắc màu của mẹ biết bao.