Bông Hồng Mất Tích

Chương 22




Lúc viên phi công thông báo rằng máy bay sắp hạ cánh thì lá thư mà Diana đã đọc mấy lần trong suốt chuyến bay vẫn nằm trong tay cô.

Lá thư thứ 3

“Sự hủy diệt trong vườn hồng”

Ngày 01 tháng Ba

Mẹ thương yêu của con,

Khoảng một năm về trước, có một khoảng thời gian mà con hầu như không thể ăn hay uống gì cả. Con bị mất cảm giác hứng thú với tất cả những thứ mà trước đây con từng thích. Con không rời khỏi phòng mà dùng toàn bộ thời gian để bầu bạn với những bông hồng của mình. Chúng đã bắt đầu tỏa hương rồi mẹ ạ. Trước đây con chưa bao giờ ngửi thấy hương thơm này.

Khắp các góc trong phòng con đều có hoa hồng. Đây là những bông hồng con đã bắt đầu trồng từ khi con trở về từ khu vườn. Con cảm thấy mình giống như một cô bán hoa - không thể nào tự bán đi những bông hoa của chính mình.

Vào một ngày nọ, có điều gì đó rất lạ xảy ra: Con đã nghe tiếng những bông hoa thở. Chuyện đó cứ tiếp diễn trong nhiều ngày. Thỉnh thoảng còn có một cơn gió mát thoảng ra từ chúng, lướt qua tóc con như thể xua đi tất cả những dấu vết của quá khứ trong đầu con vậy.

Một buổi tối, cơn gió ấy trở nên mạnh hơn, và ngày càng mạnh hơn khi đêm về khuya, rồi tắt dần khi trời hửng sáng. Rồi đột nhiên cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, sáng đến lóa cả mắt. Tất cả mọi chỗ đều sáng bừng lên, sáng đến nỗi con không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Không gian tĩnh lặng bao phủ cả căn phòng.

Rồi một bông hồng phấn ở đầu giường nói chuyện với con, phá vỡ sự im lặng đó. Nhưng giọng nói lại không phải thoát ra từ bông hồng mà là từ con, từ sâu thẳm bên trong tâm hồn con!

Giọng nói ngày một lớn hơn, cứ lớn dần lên đến nỗi con không thể nghe thấy gì, không thể trông thấy cũng không thể ngửi thấy gì hết. Tất cả những gì con có thể nghe, có thể nhìn, có thể ngửi thấy chính là tiếng nói của bông hồng.

Con thấy sợ chính bản thân mình. Không. Điều này là không thể. Sao con có thể sợ hãi chính bản thân mình được cơ chứ? Con thậm chí còn như không có ở đó. Chỉ có mỗi bông hồng, có mỗi giọng nói của bông hồng mà thôi.

Rồi cả hai chúng con cùng chung một giọng nói đó.

“Bình an ở cùng cô, Maria.”

“Tôi không tin! Tôi không tin tôi đang nghe thấy tiếng một bông hoa hồng.”

“Không đâu, Maria. Vì cô tin nên cô mới có thể nghe thấy tiếng của tôi.”

“Nhưng điều này thật bất bình thường.”

“Với những người phi thường thì những điều bất thường như thế sẽ là rất bình thường mà thôi.”

“Tôi không nghĩ mình đáng được hưởng lời khen đó.”

“Đó là lý do tại sao cô lại đáng được như vậy.”

“Bây giờ tôi đã có thể nghe hoa hồng nói, thế tôi cũng có thể nghe thấy giọng mẹ tôi, phải không?”

“Mẹ cô trò chuyện với cô qua tất cả mọi thứ. Nhưng chỉ khi nào cô đã lắng nghe Socrates xong thì cô mới nhận ra điều này và mới có thể nghe thấy giọng bà ấy.”

“Vậy tôi có thể tìm Socrates ở đâu?”

“Cô không thể tìm thấy ông ấy. Ông ấy sẽ tìm cô.”

“Nhưng khi nào?”

“Khi thời điểm tới.”

Đó là những lời đầu tiên và cũng là những từ cuối cùng con nghe được từ bông hồng phấn. Từ hồi đó đến giờ con đã chờ đợi Socrates xuất hiện; con đã đợi ông ấy đúng như con cáo đã mong chờ hoàng tử Bé tới và thuần phục nó. Rồi ngay cả khi địa chỉ của mẹ đã ở ngay trước mặt con thì con vẫn biết rằng con sẽ không nghe được giọng mẹ cho đến khi nào con gặp được Socrates.

Nhưng con chắc là ông ấy sẽ đi tìm con. Con chắc chắn bởi vì chính bông hồng của con đã nói với con như thế. Có lẽ con sẽ gặp Socrates ở Rio.

Con mong gửi cho mẹ lá thư cuối cùng khi con tới đó.

Con yêu mẹ...

Maria.