Bông Hồng Tuyết

Chương 47




Đâu có dễ dàng mà bỏ qua cho Thuỷ Du, Vũ Tiên ra nghĩ ra kế vô cùng hạ đẳng. Không làm gì được cô nên trút giận lên những đứa nhỏ ở cô nhi viện. Không những thế cô ta còn muốn bắt Thuỷ Du phải quỳ xuống xin lỗi và năn nỉ mình.  Cô ta thuê xã hội đen đến làm loạn ở cô nhi viện. Bảo đây là đất của bọn chúng và đòi đuổi các Sơ và bọn nhỏ ra khỏi. Khó khăn Vương Anh ( Cũng là người trong cô nhi viện, làm giáo viên trong cô nhi viện) lắm mới gọi được cho Thuỷ Du. Thuỷ Du ngay lập tức chạy về ngay. Nhưng vừa về tới thì đã quá trễ. Khung cảnh thật hoang tàn. Bọn trẻ thì sợ hãi, khóc lóc ôm lấy chân các Sơ và giáo viên. Thuỷ Du thất vọng nặng nề, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một bọn côn đồ tới gây sự rồi còn đòi giành đất đai có vô lý không chứ?

Một thằng bé tắt khỏi đám đông, nó chạy lại Thuỷ Du, nắm lấy tay cô mếu máo nói:

-     Bọn chúng còn đập phá chỗ vui chơi của em nữa.

Vừa nói nó vừa chỉ vào cái cầu trượt đang bị đập dập nát, cái xích đu bị vất nằm ngổn ngang dưới đất.

-     Bọn chúng còn đòi định đánh người nữa. Lúc Sơ trưởng ra ngăn cản bọn chúng đã bị bọn chúng xô ngã.  Thật là không hiểu nỗi, bọn chúng ở đâu ra vậy chứ?

-     Thuỷ Du, chúng ta bị bắt phải dọn đi rồi. Bọn chúng bảo nếu ba ngày nữa không dọn đi là bọn chúng sẽ cho người tới san bằng cô nhi viện này luôn.

Một Sơ khác lên tiếng.

Thuỷ Du tức giận tột độ. Cô rơi nước mắt, giọt nước mắt của sự căm phẫn. Cô xoa đầu thằng bé rồi ôm nó vào lòng an ủi. 

“Nhất định không thể bỏ qua chuyện này”

Thuỷ Du thả thằng bé ra, nói với các Sơ:

-     Sơ đưa bọn nhỏ vào trong đi ạ, chuyện này để con giải quyết.

-     Một mình con sao giải quyết được. Hay là để ta báo lên cho cha Sở. 

-     Không, chuyện này là nhắm đến con. Con sẽ tự xử lý. Con sẽ trả lại cho bọn chúng những gì bọn chúng làm. Xin Sơ đừng nói gì với Sơ trưởng ạ. Con đi đây.

-     Thuỷ Du, con đi đâu vậy?

Thuỷ Du đương nhiên là đi tìm bọn côn đồ hỏi tội chớ làm gì? Cô chạy khắp nơi tìm bọn chúng dựa trên sự iêu tả của Vương Anh. Cuối cùng cô cũng đã tìm được bọn chúng đang cười đùa khoái trá cho màn biểu diễn vừa rồi. Trong một ngõ hẻm hoang vắng, ít người qua lại bọn chúng đều tụ họp đầy đủ. Thuỷ Du thấy trên tay bọn chúng vẫn còn cầm gậy, cây,… Lòng căm tức cô sôi lên sung sục, cô khôn ngần ngại bước tới trước mặt bọn chúng hỏi:

-     Thằng nào hồi nãy đòi san bằng cô nhi viện?

Bọn chúng dừng cười đùa, tạt ra hai bên. Tên nào tên nấy trông mặt mày đều dữ tợn, chúng nhìn Thuỷ Du trừng trừng. Một thằng trong đó lên tiếng, có vẻ như là tên cầm đầu, nó tiến đến gần Thuỷ Du, hỏi:

-     Mày là đứa nào? Thằng mày muốn gặp là tao đây.

Thuỷ Du cười nhạt một cái sau đó vung chân đá vào bụng tên đó một cái thật mạnh. Đối với cô có thù ắt phải trả, không cần nhiều lời.

Cả bọn lập tức xông lên. Thuỷ Du xử lý từng tên. Cô xoay người, đưa cao chân đánh thật mạnh vào đầu, vào mặt bọn chúng. Thằng thì bị cô nắm lấy tóc để lấy thế rồi tát thật mạnh vào mặt bọn chúng. Thằng có gậy trong tay thì trực tiếp phang vào đầu cô nhưng cô đã kịp chụp lại và bẻ gập cổ tay chúng lại. Thuỷ Du ra đòn nào là chắc đòn đó, toàn trúng vào chỗ hiểm nên bị trúng đòn một lần là không gượng dậy được nữa. 

Chỉ còn lại tên cầm đầu khi nãy, nó sợ hãi chụp lấy cái gậy dưới đất khua liên tục, nó còn thẳng tay đánh vào Thuỷ Du mấy cái nhưng đều hụt vì Thuỷ Du đã dễ dàng né chúng. Rồi nó giáng một đòn chí mạng vào đầu cô nhưng cô đã dùng tay chụp lại và giữ chặt. Tên đó càng hoảng sợ cố giật lại nhưng không được. Sức mạnh của cô quá ghê ghớm. Ngay cả một tên đại ca chỉ huy trăm thằng mạnh mẽ củng phải ngã rạp trước cô. Đúng là không uổng công cô tầm sư học đạo khi mới bé tí.

Thuỷ Du không chần chừ nữa mà xoắn cái gậy lại, tay của tên đó cứ thế mà cũng bị xoắn ngược ra sau. Vì quá đau đớn nên đã thả vội cái gậy trong tay ra. Thuỷ Du lấy được gậy rồi thì liên tục đánh vào vai, bụng và cuối cùng là chân hắn. Làm hắn ngã quỵ.

Thuỷ Du quăng cậy gậy xuống đất. Tức giận tới nắm lấy cổ áo của tên đại ca đó lôi hắn đứng dậy. Cô giận dữ hỏi hắn:

-     Là ai đã sai cho bọn mày hả, nói mau?

-     Vâng,  vâng xin cô tha cho. Là, là…

Tên đại ca sợ hãi van xin cô tha cho hắn. Ánh mắt láo liên của hắn cứ làm Thuỷ Du lo lắng không ngừng. Cả cách nói chuyện của nó nữa, cứ ấp a ấp úng. Nó là vì quá sợ hãi hay là muốn kéo dài thời gian.

Đằng sau cô một đám côn đồ đang nhẹ nhàng tiến tới. Thằng đi nhanh nhất trong đó cầm sẵn một cây gậy để chỉ chờ gần tới là đánh lén Thuỷ Du. Bọn chúng cố gắng đi thật nhẹ nhẹ nhàng để cô không phát hiện và còn nhờ sự đánh lạc hướng cảu tên đại ca đang nằm trong tay cô. Đã gần tời nơi, tên đó không chần chừ mà thẳng thừng đưa cao gậy giáng xuống thật mạnh.

Bốp…Chát…Chát

Á…Á

Có tiếng đánh nhau phía sau lưng làm Thuỷ Du giật mình quay lại. Cô ngạc nhiên khi thấy Ashton đằng sau và anh đang ra các thế võ để quật ngã bọn chúng. Ashton đã có mặt kịp thời cứu Thuỷ Du. Nếu không có anh thì có lẽ cô đã bị trúng đòn nguy hiểm từ tên côn đồ kia rồi. Chỉ trong nháy mắt bọn chúng đã ngã rạp. Tên đại ca nhân cơ hội mà vung tay Thuỷ Du ra mà bỏ chạy. Thuỷ Du đang còn ngớ người ra khi Ashton đã nhanh chóng cầm cây gậy ném thật mạnh vào chân của tên đó. Cây gậy rơi trúng đích làm cho tên đó ngã lăn nhào.

Thuỷ Du đứng yên nhìn Ashton đến bắt lấy tên đại ca đó. Nụ cười, ánh mắt và cách đánh võ của Ashton, sao hôm nay Thuỷ Du lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Trông rất giống một người, một người nào đó. Thuỷ Du nhìn anh chăm chú, ánh mắt cô cứ dõi theo anh không một lần chớp mắt. 

“Chắc… không phải là…cậu ấy chứ”