Boss Đen Tối Đừng Chạy

Chương 15




Nặc Nặc kinh ngạc, lật giở điện thoại để xem, nó y hệt với mẫu điện thoại mới nhất trong quảng cáo gần đây trên tivi, logo tinh xảo nổi bật cũng bảo Nặc Nặc biết đây không phải hàng fake, lần trước bạn cô nói chiếc này bao nhiêu tiền nhỉ? Sáu nghìn hay là tám nghìn?

Nặc Nặc đau khổ đến mức bị nội thương, mẹ ơi, Tiểu Tuấn viết bài gì mà lại kiếm được nhiều thế này? So với tiền lương bèo bọt của cô, cô tự thấy hổ thẹn vô cùng.

Tiểu Tuấn thấy Nặc Nặc hành hạ điện thoại mà không chịu nhập số thì cuống lên, “Chị nhập nhanh đi, lần trước không ngờ lại bị ông anh em thu mất điện thoại, nên không nhớ số chị, lần này em phải thuộc lòng mới được.”

“Không… không sao.” Nặc Nặc co giật khóe môi, tê dại nhập số mình vào. Hai anh em nhà này, một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lẽo như băng, thực khiến người ta không ứng phó nổi.

Tiểu Tuấn đón lấy, vừa vẫy đuôi vừa lưu lại số của Nặc Nặc, sau mới nhìn trời: “Ừm, chị nhớ đến lúc đó phải sửa số này thành tên khác trên di động nhé, ông anh em tinh lắm, lỡ ngày nào đó bị anh nhìn thấy số đó, chưa biết chừng sẽ biết ngay là em cho xem.”

Nặc Nặc gật đầu, nghĩ ngợi rồi sửa “Tiểu Tuấn” thành “em trai”. Tại sao lúc nào cũng có cảm giác hai người như đang chơi trò yêu đương vụng trộm vậy nhỉ? Hơn nữa, lại còn lén lút sau lưng đại boss. Nặc Nặc nhớ lại lần trước lén đại boss đi xem mắt, và sắc mặt Tiêu Dật sau khi biết chuyện nên hơi sợ sệt, yếu ớt hỏi: “Tiểu Tuấn, chúng ta lén lút sau lưng anh trai em, có phải là không hay lắm?”

Dù gì là một nhân viên, báo cáo kịp thời với lãnh đạo là việc nên làm. Lại thêm Tiểu Tuấn còn nhỏ, cô là chị thì phải chỉ đạo giáo dục mới đúng, sao ngược lại còn để tên nhóc ấy xỏ mũi dắt đi?

Ai ngờ Tiểu Tuấn nghe xong thì tỏ ra cực kỳ tức tối, “Sao không hay? Đó gọi là gậy ông đập lưng ông, đối phó với người nham hiểm xảo quyệt như ông anh em thì không thể từ bi mềm lòng được. Nặc Nặc, chị tưởng anh ấy lần này tốt bụng đưa chị đi mát-xa thật à? Hừ, anh ấy có mục đích cả đấy!”

“Hả?” Nặc Nặc đơ lưỡi.

Có mục đích? Mục đích gì? Sếp nịnh nhân viên đã là chuyện lạ thiên hạ, lại còn mục đích? Nặc Nặc cười đến nỗi gan ruột xoắn lại, xoa đầu Tiểu Tuấn với vẻ chị-đây-biết-hết, nhưng Tiểu Tuấn vẫn tức giận, “Em nói thật mà!”

“Hôm nay em lén đến thăm chị, và bảo cho chị biết sự thật. Gần đây trong bệnh viện bố mẹ em có một bác sĩ nữ mới, là nghiên cứu sinh gì đó, nghe nói vừa đẹp vừa giỏi. Bố mẹ em rất thích, ngày nào cũng kéo ông anh đến bệnh viện, lúc thì bảo anh ấy mang đồ đến, lúc thì bảo để đưa đón gì đó. Anh em và chị bác sĩ kia đều không phải ngốc nên hiểu rõ cả. Nhưng có lẽ ông anh em không có cảm tình gì với chị ấy cả nên bảo có bạn gái rồi.”

Bố mẹ em không tin, mấy hôm sau lại còn nghe nói anh ngày nào cũng đưa chị đi mát-xa, còn nữa, chị có biết sư phụ mát-xa cho chị là ai không? Chính là ông nội của chị bác sĩ kia!! Ông anh em cố ý làm thế để bố mẹ em nhìn thấy.”

“…”

Im lặng, im lặng, rồi im lặng.

Trong tích tắc, ngay cả việc phải tỏ ra vẻ thế nào Nặc Nặc cũng không biết nữa.

Kỳ thực, cô chưa bao giờ ôm ấp hy vọng rằng Đại boss thích mình, cũng luôn nhắc nhở mình họ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thuần túy, nhưng khi đáp án thực sự bày ra trước mắt, Nặc Nặc vẫn rụt cổ lại như rùa, không muốn chạm đến sự thật đó.

Nhưng có một giọng nói cứ lởn vởn trong đầu Nặc Nặc: Mày bị lợi dụng rồi!!!

Nặc Nặc thoáng chốc không còn tâm tư gì nữa, đang định nói gì đó với Tiểu Tuấn thì nghe tiếng nói khoa trương của bà Hứa, “Tiểu Trương đến rồi, vào đây!”

Nghe thế, Tiểu Tuấn và Nặc Nặc nhìn nhau, như bị bắt gian ngay tại giường vậy.

Tiểu Tuấn hỏi, “Sao lại thế? Lúc này anh em rõ ràng đang tăng ca mà.”

Nặc Nặc cũng thắc mắc, “Bình thường anh ấy không đến sớm như thế!”

Vừa dứt lời, cửa mở “xoạch” một tiếng, lộ ra gương mặt quả táo phát sáng của bà Hứa và cả vẻ mặt lạnh tanh vạn năm không đổi của Tiêu Dật.

“Ô trời, Tiểu Trương, em trai cậu cũng ở đây này!”

Nặc Nặc thầm kêu trời, quay sang hỏi, “Mẹ, rốt cuộc là tại…”

Bà Hứa đắc ý lúc lắc đầu, “Mẹ thấy Tiểu Tuấn ở đây nên vội gọi điện cho Tiểu Trương, bảo em trai cậu ấy cũng ở đây, có muốn đến ăn cơm không?”

Nặc Nặc: {{{(>_

Tiểu Tuấn: -_-|||

Ước muốn được giữ hai anh em ở lại ăn cơm của bà Hứa tất nhiên không thể thực hiện.

Tiêu Dật lấy lý do “Việc học của em trai là trên hết, còn một tuần nữa là thi đại học rồi”, kéo Tiểu Tuấn rời đi. Tiểu Tuấn đáng thương bám dính vào cửa, nói thế nào cũng không chịu buông tay, đôi mắt đen nhánh ướt đẫm ai oán nhìn Nặc Nặc khiến cô nghĩ đến mèo con, chó con bị bỏ rơi bên đường.

Nặc Nặc rất lo, Tiêu Đại boss nham hiểm bạo lực như thế, Tiểu Tuấn lại vô cùng yếu đuối hiền lành (Nặc Nặc, cậu đã bị Tiểu Tuấn đen tối lừa đảo thành công rồi), Đại boss đưa cậu ấy về nhà, liệu anh ấy có đánh cậu ấy không? Lúc đầu Tiêu Dật đã hạ lệnh không cho phép Tiểu Tuấn gặp mình, kết quả là…

Nặc Nặc nghĩ ngợi một lúc, trong chớp nhoáng đã hạ một quyết định vĩ đại, đúng lúc Tiêu Đại boss khéo léo từ chối lời mời dùng cơm của bà Hứa, Nặc Nặc co nắm tay lao đến cạnh hai anh em, giương móng vuốt ra, chụp lấy Tiểu Tuấn.

Thế là, cảnh tượng kỳ quặc đã xuất hiện.

Tiêu Đại boss bên trái, kéo tay trái Tiểu Tuấn; Nặc Nặc bên phải, đôi móng vuốt tròn lẳn ôm tay phải của Tiểu Tuấn. Tình huống ấy… nhìn giống như đang diễn “Nhật ký cướp người”.

“Hừm…” Nặc Nặc nghe Tiêu Đại boss lên tiếng thì bất giác muốn rút lui, nhưng lại nhìn Tiểu Tuấn rồi cố lấy hết can đảm mà nói, “Thực ra ăn bữa cơm cũng không mất nhiều thời gian, hơn nữa Tiểu Tuấn cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức mà!”

Bà Hứa nghe thế cũng vội vàng phụ họa, “Đúng thế, đúng thế, một bữa cơm thì mất bao lâu đâu, hơn nữa bác thấy Tiểu Tuấn thông minh như thế, thi đại học chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ!”

Tiểu Tuấn thấy có trò hay thì cũng gật đầu như giã tỏi, “Vâng ạ, anh, dù sao về cũng phải ăn cơm, thôi thì ở nhà dì ăn đi nhé? Vừa nãy em thấy dì có làm món súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy, đó là món anh thích ăn…”

Tiêu Dật không đợi cậu em nói xong đã cắt ngang, “Nặc Nặc.”

Nặc Nặc theo quán tính, lập tức nói to, “Có.”

“Cô có biết Tiểu Tuấn hôm nay đến đây như thế nào không?”

“Hừm…” Tiêu Đại boss thật lạ, sao lại hỏi thế, thì ngồi xe buýt đến hoặc cưỡi xe đạp đến? Tiểu Tuấn từng kể với Nặc Nặc, nhà mình thực ra không có nhiều tiền lắm. Tiêu Dật đã từ tầng lớp dân thành thị bình thường phấn đấu để có ngày hôm nay.

Đối với cậu em trai, Tiêu Đại boss cũng rất nghiêm khắc, tuy hiện giờ anh có nhà có xe, nhưng vẫn kiên quyết bắt em trai ngồi xe buýt đi học, không cho nhiều tiền tiêu vặt, không cho phép chi tiêu lãng phí vào quần áo, giày dép hàng hiệu v.v… Nặc Nặc lúc đầu nghe xong thấy Tiểu Tuấn vẻ mặt sùng bái, nói rằng, anh cậu ‘chỉ dẫn có phương hướng’. Có điều Nặc Nặc lại nghĩ, đó là một hành vi vô đạo đức ngược đãi thanh thiếu niên nhi đồng của Đại boss.

Lúc này đây, Tiêu Đại boss đột ngột quan tâm đến việc em trai đến đây bằng cách nào, có phải là do lương tâm anh lên tiếng, sau này sẽ đưa đón em trai đi học? Hay là mua luôn một chiếc xe tặng cậu em mình?

Nặc Nặc nghiêm túc suy xét một lúc rồi nói, “Chắc là ngồi xe đến đúng không? Bây giờ nóng nực, mấy hôm cậu ấy thi, anh đưa đi cũng tốt lắm, he he.”

Ánh mắt Tiêu Dật lấp lóe, đương nhiên là không hài lòng với câu trả lời quàng xiên chẳng ra sao của Nặc Nặc. Anh trầm ngâm một lúc rồi thốt ra từng câu từng chữ, “Lúc nãy, cô chủ nhiệm của Tiểu Tuấn gọi điện cho tôi, bảo hôm nay tổ chức cho học sinh tiết học tư vấn tâm lý trước khi thi, Tiểu Tuấn không đi.”Khựng lại, rồi Tiêu Đại boss tổng kết, “Nó trốn học đến chỗ cô.”

Sét! Đánh! Giữa! Trời! Quang!

Trong tích tắc, Nặc Nặc chỉ thấy trên đầu mình sấm giật đùng đùng, nói thế thì, cô đúng là tội nhân, tiết học tư vấn tâm lý trước kỳ thi rất quan trọng, Tiểu Tuấn lại vì đến thăm cô mà…

Tiểu Tuấn bĩu môi làu bàu, “Cô giáo đúng là nhiều chuyện quá, chuyện vặt mà cũng báo cáo.”

Tiêu Dật tư lự, rồi lên tiếng cáo từ lần nữa với bà Hứa, sau đó quay sang bảo Tiểu Tuấn, “Đi thôi, về rồi hãy tính.”

Nặc Nặc ủ rũ, ai cũng nghe ra ý trong lời của Tiêu Đại boss, không phải “về rồi hãy tính”, mà là “về rồi sẽ xử lý em”. Tiểu Tuấn biết sự việc bại lộ nên cũng không kháng cự nữa, gục đầu đi theo sau ông anh. Nặc Nặc thực sự không nhẫn tâm, lại nghĩ đến Tiểu Tuấn lén lút chạy đến đây cũng là vì “thông báo tin tức” cho mình, để cô đừng say mê Đại boss nữa.

Thế là nghiến răng lại, Nặc Nặc hét lên khi hai người vừa tiến ra cửa, “Anh về nhà đừng mắng Tiểu Tuấn, lỗi là cuả tôi, tôi đã bảo cậu ấy đến.”

Tiểu Tuấn: O_O

Thực sự thì Nặc Nặc chỉ có ý tốt. Sợ Tiêu Đại boss về nhà sẽ nổi trận lôi đình, nên mới ôm hết tội lỗi vào người, nhưng sự thực chứng minh, Nặc Nặc đã chữa lợn lành thành lợn què. >_

Thực ra lúc nãy Tiêu Dật đến nhà Nặc Nặc thấy Tiểu Tuấn ở đó, thì đã cố nhịn không nổi giận. Cảnh hai người ngồi cạnh nhau vừa ăn trái cây vừa trò chuyện, thực sự đã khiến lòng đố kỵ của Tiêu Đại boss bốc cháy. Anh định đưa cậu em về nhà rồi tính sau, ai ngờ Nặc Nặc lại còn lên tiếng bảo vệ.

Câu ấy không nói thì thôi, nói ra rồi thì luồng khí nén toát ra từ người Tiêu Đại boss khiến không khí xung quanh u ám vạn phần. Tiểu Tuấn thấy thế vội vàng kéo ông anh ra ngoài, “Anh đừng nói nữa, bây giờ anh hãy đưa em đến trường, có lẽ tiết tư vấn tâm lý chưa kết thúc.”

Nặc Nặc ngố vẫn không hiểu rõ sự tình, lắc đầu kịch liệt, “Thật sự là lỗi của tôi. Anh đừng giận cậu ấy, tất cả đều do tôi không tốt.”

Tiêu Dật đứng tại chỗ không nhúc nhích, hồi lâu sau mới ngước lên, khóe môi mấp máy “ồ” một tiếng quái dị, “Vậy cô nói cho tôi biết, Tiểu Tuấn không có di động, làm sao cô liên lạc được với nó, bảo nó đến thăm?”

Nặc Nặc đần mặt, chống cằm nhìn trời, “Chuyện đó…”

Tiểu Tuấn nước mắt đầm đìa, chỉ sợ Nặc Nặc lại tiết lộ chuyện điện thoại di động thì rắc rối, nên kéo ông anh lao thẳng ra ngoài. Tiêu Dật bị cậu em lôi đi cũng không phản kháng, trong tích tắc đã ra khỏi cửa, quay đầu lại nhìn…

Nhịp tim Nặc Nặc chậm đến nửa nhịp, xung quanh như chẳng còn gì tồn tại, chỉ còn lại gương mặt anh tuấn lạ lùng của Tiêu Dật, và cả… ánh mắt bất bình.

Không sai, chính xác là bất bình. Nặc Nặc chắc chắn mình không nhìn lầm, ánh mắt Tiêu Đại boss rất uất ức, rất cam chịu. Có phải cô hoa mắt không? Nhưng rõ ràng người bị bỏ rơi và bị lợi dụng là cô, cô phải bất bình ai oán mới đúng chứ?

Lúc ấy thấy hai anh em đi rồi, bà Hứa cũng than thở, “Ôi trời đất ơi, sao đi hết thế này? Mẹ đã làm món súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy rồi! Tiểu Tuấn nói cả hai anh em đều thích món đó mà.”

Nặc Nặc ngớ người, nghiêng đầu, “Ồ… mẹ, thực ra lúc nãy con đã muốn hỏi, cái gì là súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy?” Hình như là, chưa bao giờ nghe nói mẹ biết làm món điểm tâm đó?

Nghe thế, bà Hứa chống nạnh vẻ đắc ý, “Hê hê, súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy chính là… canh nấm tuyết táo tàu.” =_=

Mẹ, mẹ kiêu ngạo quá.