Boss Đen Tối Đừng Chạy

Chương 7




CHIM VÀO HANG SÓI

Mẹ ơi, con không muốn bị bẻ gãy xương rồi ăn sạch đâu!

Lúc Nặc Nặc dọn khỏi tầng ba, tất cả những nhân viên đều nhìn theo cô với ánh mắt gần như ghen tức điên cuồng. Theo lý thì, trong tất cả những nhân viên quèn, Nặc Nặc có lẽ là người dễ bị PIA đi nhất, vì mọi người biết, trước Nặc Nặc, Tiêu Dật giám đốc kế hoạch kiêm đại boss đã đá bay mấy nữ nhân viên kế hoạch đi rồi, không lý do nào khác mà đều là, “Nhân viên mới không thể hòa nhập với văn hóa công ty.”

Với lý do này, trưởng phòng Lý là “lão quản gia” của phòng kế hoạch cũng cảm thấy quá hà khắc, thậm chí còn oán thán sau lưng là lão đại không phải đang tuyển nhân viên, mà thực sự là tuyển vợ thì có.

Mà Nặc Nặc thành tích bình bình, hiệu quả cũng chẳng cao bằng các nữ nhân viên kế hoạch trước đó, kiến thức nghề nghiệp cũng chẳng bằng cô gái trước trước đó, nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Tiêu đại boss lại đích thân mở lời vàng ngọc, bảo cô dọn đến lầu trên ngồi. Thật khiến mọi người đều sững sờ rơi cả mắt kính.

Trưởng phòng nhân sự nghe chuyện đó đã tức tốc gọi toàn thể nhân viên trong phòng đến để mở một cuộc họp gấp, bàn bạc trong tình huống đó, phòng nhân sự có cần chủ động đề cập đến việc chuyển Nặc Nặc lên làm nhân viên chính thức sớm hơn với Tiêu Dật không. Càng không thể hiểu nổi là, công ty đồn đại, Nặc Nặc vào buổi trưa trước khi chuyển đến tầng mười bảy, trong văn phòng của Tiêu đại boss, đã họp kín…

Nên khi Nặc Nặc di dời máy tính lên lầu để định cư, thì toàn thể các nhân viên mới đều tỏ ra ngờ vực, gương mặt thoáng nét lĩnh ngộ. Cô gái nhỏ bé này, e rằng có quan hệ không tồi chút nào với đại boss.

Đoán là thế, và trong buổi trưa hôm sau đã có thêm chứng thực rõ hơn.

Hôm sau, Nặc Nặc đi ăn cơm trưa, ngoài hộp cơm của cô, tay trái còn có thêm một cặp lồng cơm ba tầng rất tinh xảo. Dì Trương nhà ăn nhanh mắt, đã nhận ra ngay cặp lồng cơm đó, vẫy tay gọi Nặc Nặc đến ô cửa nhỏ ngoài cùng bên trái, cẩn thận đặt đủ loại món ăn vào trong đó.

Vừa bận rộn, dì Trương vừa cười khoe răng: “Cô bé, trước kia chưa thấy cháu nhỉ? Cháu mới đến phòng hành chính à?”

Nặc Nặc đau khổ nhăn nhó, thè lưỡi ra rồi mới ung dung đáp: “Vâng ạ…”

Buổi trưa công ty bao cơm, nhưng chưa rộng rãi đến độ mỗi người một phần xào, nên những món xào đó, và cả cặp lồng cơm tinh xảo ấy, đều chỉ mình Tiêu đại boss được hưởng thụ. Tiêu đại boss thích “mọi người vui không bằng một mình vui”, hiếm khi đến nhà ăn dùng cơm, nên đều do thư ký phòng hành chính mỗi ngày mang cơm đến cho Tiêu Dật.

Dì Trương hôm nay thấy bỗng đổi người nên cũng lắm mồm hỏi thêm một câu. Nặc Nặc nghe xong, cũng không nén được than thầm. Nói ra thì… cũng do miệng cô hớ hênh mà ra. >_

Hôm qua Tiêu Dật đột nhiên tuyên bố với Nặc Nặc, “Nếu cô đã thích rửa bát đến thế thì sau này hộp cơm của tôi cô cũng bao cả, đồng thời không có lương”, Nặc Nặc phẫn nộ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại chẳng dám tỏ thái độ gì, thế là cố gắng tỏ vẻ ngây thơ rất ngốc nghếch rằng: “Tiêu tổng thì ra anh còn đích thân ăn cơm nữa cơ à?”

***

Là người thì ai cũng nghe ra Nặc Nặc đang mắng nhiếc, nhưng Tiêu đại boss anh minh thần vũ là ai, lẽ nào bị câu đó dọa được hay sao? Xoay xoay ghế, Tiêu Dật nhếch môi, “Nếu cô đã không hiểu rằng tôi biết ăn cơm thì sẽ cho cô cơ hội, để cô biết ngày nào tôi cũng đích thân ăn cơm.”

Sau đó…

Thế là…

Nặc Nặc vào thang máy bấm nút tầng mười bảy, cảm thấy lấn cấn muốn chết.

Ngay từ đầu đã không nên khiêu khích Tiêu đại boss chứ, dời đến tầng mười bảy đúng là chả tốt lành gì. Ví dụ từ nay về sau phải giúp Tiêu Dật lấy cơm rửa bát; ví dụ chỉ cần cô và Mạc sư huynh trò chuyện sẽ có người đứng cạnh hóng hớt; ví dụ khó khăn lắm mới vui vẻ ở chung với các chị em gái tầng ba, lại phải bắt đầu dọn đến hoàn cảnh mới để bắt đầu lại từ đầu; ví dụ tầng mười bảy chỉ có mình cô là động vật giống cái…

Nặc Nặc nghĩ đến điều cuối, ngạt thở đến mức gần như chết ngất.

Nếu nói rằng trước khi dời đến tầng mười bảy, Nặc Nặc còn có chút thiện chí qua lại với đại bản doanh phòng kế hoạch, nhưng khi đã yên phận ở đó rồi, ảo tưởng của Nặc Nặc đã bị dập tắt, hoàn toàn sụp đổ. Phải sớm nghĩ ra rằng, phòng kế hoạch chỉ có mình cô là nữ, một mình một ngựa tiến vào phòng kế hoạch của các gã đàn ông, thì sẽ là tình cảnh nào đây?Đừng bao giờ áp đặt những lời từ đẹp đẽ như “hoa lạc giữa rừng gươm”, “ngàn vạn yêu thương gửi vào một người” v.v… Bây giờ hiện trạng của cô là – thỏ trắng nhỏ lạc vào hang sói xám.

Đàn ông mà, đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Thế là khi một đàn sói tụ tập vào với nhau, luôn luôn hoặc ít hoặc nhiều bàn luận đến những vấn đề xxoo. Chẳng hạn hôm ấy Nặc Nặc đang cùng đồng nghiệp trong tổ thảo luận tình tiết game trong hạng mục mới, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy nam nữ chính có thể mặc đình là thanh mai trúc mã, lâu dần sinh tình…”

Đợi Nặc Nặc nói xong, mới phát hiện ra tất cả mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt mờ ám cực độ, hồi lâu sau mới nghe Tiểu Ninh xuýt xoa: “Sinh tình??? Ha ha ha…”

{{{(>_

Thực ra, Kiêu Dực là công ty chế tác game, không khí công ty vốn thoải mái, các thiếu niên thiếu phu phòng kế hoạch mỗi ngày đều đùa cợt chọc ghẹo nhau cũng là bài tập ắt phải có, nhưng Nặc Nặc là một cô gái, thật sự sắp ngất xỉu bởi những lời đùa bỡn bậy bạ của đồng nghiệp rồi.

Vấn đề một: Tại sao các đồng chí nam lại kể chuyện hài bậy bạ?

Vấn đề không chỉ dừng ở đây, chuyện khiến Nặc Nặc khó xử nhất, còn có phòng vệ sinh.

Nói đến một ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, Bôn Tử phụ trách thiết lập kế hoạch của tổ Phỉ Long đi vệ sinh xong, lúc ra đã ngoác mồm mắng chửi: “Mẹ nó chứ, anh nào quang vinh bị thương đến chảy máu thế? Thùng rác phòng vệ sinh lại có cả giấy dính máu, canxi oxit à! Đúng là mẹ nó giống phụ nữ…”

Nói đến đấy, Bôn Tử như sực nhớ gì đó mà nhìn vào một góc nào đó trong văn phòng, tự động tắt tiếng. Phì Long nghe thấy thuộc cấp nhà mình phạm sai lầm, cũng vội vã luồn ra khỏi chỗ, ho khẽ: “Lải nhải cái gì? Không việc gì làm rồi hả?”

Bôn Tử có lão đại chống đỡ nên chạy tóe khói vào văn phòng. Phì Long nghĩ ngợi một tí rồi cười giả lả đến sau lưng Nặc Nặc, đằng hắng: “Nặc Nặc, em vừa lên đây nên có lúc bọn đàn ông dễ quên mất… Em đừng để bụng.”

Nói xong cũng ôm lấy bộ mặt già cả mà chạy mất hút. Chỉ còn lại Nặc Nặc ngồi trước vi tính, sắc mặt tái xanh rồi đỏ bừng rồi trắng bệch.

Vấn đề hai: Mẹ, con không muốn mỗi lần “bạn thân” giá đáo, cả công ty đều biết đâu. >O

Nặc Nặc nhớ đến từ sau khi mình dọn đến đây, đã gặp phải rất nhiều sự việc phong phú, bỗng thấy nước mắt ràn rụa. Trong tích tắc, hồn lại phiêu bạt ngay trước mặt Tiêu đại boss.

Bên này Tiêu Dật thấy Nặc Nặc đưa cơm lên lại đứng đờ ra tại chỗ, cũng bất giác ngừng những ngón tay thon dài đang bay lượn trên bàn phím, cười giễu: “Chưa đi? Định cùng ăn trưa với tôi?”

Nặc Nặc nhăn mày, chống cằm ngần ngừ, “Tiêu tổng, có chuyện này tôi muốn hỏi anh.”

“Nói.”

“Ồ.” Nặc Nặc sắp xếp lại ngôn ngữ, nghiến răng, “Chẳng phải tôi vẫn chưa thành nhân viên chính thức sao? Vậy sao anh lại đưa tôi đến tầng mười bảy?”

Tiêu Dật hơi ngước mắt lên, “Lần trước tôi đã nói, để không khí có sức sống hơn.”

Nặc Nặc sực tỉnh, cuối cùng hiểu ra lời trong lời mà Tiêu Dật nói lúc trước. Đặt một con thỏ vào trong hang sói, giống như trên đường vận chuyển cá sardine, để chúng không bị chết, người ta thả một con cá mập vào trong đàn cá. Cá sardine để tránh bị cá mập ăn thịt, nên đành bơi lượn qua lại trong thùng nước, như thế ngược lại càng khiến chúng có sức sống hơn.

Hiệu ứng cá sardine, Nặc Nặc đã biết đến từ khi còn ở công ty cũ, nhưng không ngờ lại có ngày, boss cũng ứng dụng hiệu ứng đó vào cô. Càng bi thảm hơn là, cá sardine sống khỏe là do có kẻ thù trời sinh cùng ở đây, nên bất đắc dĩ phải đề cao cảnh giác.

Nguyên nhân cô tồn tại ở tầng mười bảy là, trước khi ăn thịt, bầy sói vì để tranh đoạt con mồi mà ai cũng ra sức thể hiện hết bản lĩnh của mình.

Nặc Nặc khóc ròng, mẹ ơi, con không muốn bị bẻ gãy xương rồi ăn thịt đâu.

Nặc Nặc không muốn làm thỏ trắng, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào với Tiêu Dật.

Thế là về nhà tìm lão Hứa đã ở cơ quan mấy chục năm để tham mưu kế sách, ông Hứa nghe con gái than thở xong mới đặt báo xuống, thở dài, “Các con bây giờ chẳng chịu khổ được. Mấy hôm trước còn mong ngóng được lên tầng mười bảy, mong được chuyển thành nhân viên chính thức, bây giờ khó khăn lắm đã lên được thì lại không chịu được chút hành hạ đó à?”

Nặc Nặc ấp úng, muốn kể chuyện thỏ trắng và bầy sói cho bố nghe, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại nuốt xuống.

“Nhưng trên đó toàn là đàn ông, con không quen. Bố ơi, bố bảo con nếu đề nghị muốn dời xuống dưới lại, thì sẽ ra sao?”

Đồng chí lão Hứa đẩy đẩy gọng kính lão, “Sếp các con muốn cất nhắc con, bảo con dọn lên tầng trên ngồi, thực ra đã nhắc nhở phòng nhân sự rằng, người này tôi đã để ý đến, các anh có thể chuyển sang nhân viên chính thức sớm được rồi đấy. Trong tình huống thuận lời như thế, nếu con muốn phản bác ý tốt của sếp, dọn xuống dưới lại, con nghĩ xem sẽ thế nào?”

Nặc Nặc choáng váng ba hồn chín vía bay sạch vì câu nói “người này tôi đã để ý đến” của ông bố, tuy biết bố cô không phải có ý đó, nhưng Nặc Nặc đã nghĩ lệch lạc rất vô tư. Quả nhiên cô đã bị các sư huynh phòng kế hoạch làm cho hư hỏng mất rồi.

Nặc Nặc đan ngón tay vào nhau, “Nói vậy thì không còn cách nào để xoay chuyển được ạ?”

Đồng chí lão Hứa nghe thế thì cười gian, “Chuyện ấy à… cũng chẳng phải là hoàn toàn không có. Thế gian chẳng chuyện nào khó, chỉ cần người có lòng, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn hàng chục năm trong cơ quan như bố đây, chút chuyện vặt vãnh này có là gì…”