Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 43: Cái gì mà thanh thuần!




Editor: Hyna Nguyễn

Ôn Hướng Dương nghĩ đến thái độ của Mộ Lăng Khiêm, nghĩ đến uy hiếp của ba cô, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, “Giám đốc, hảo ý của cô, tôi xin nhận. Tôi tạm thời không có quyết định này.”

Một khi bắt đầu bồi rượu, cô liền lại không có khả năng thoát thân.

Huống chi, uống rượu hại thân, ngắn ngủn nửa tháng, dạ dày cô liền bắt đầu không tốt.

Nếu là một ngày kia, bị em trai cô biết việc này, hậu quả càng là không dám tưởng tượng.

Giám đốc thấy Ôn Hướng Dương không đồng ý, cô cũng liền không lại miễn cưỡng, dời đi đề tài này, “Ngày hôm qua sau khi cô rời đi, Quách đại thiếu lên tiếng, chỉ cần cô đồng ý ở cùng hắn, hắn một tháng sẽ cấp cho cô năm mươi vạn. Cô cũng đang thiếu tiền, chi bằng theo hắn, cũng miễn cho lại đến nơi đầy chướng khí mù mịt này.”

Nửa tháng này, Ôn Hướng Dương có phong cách riêng biệt, công việc là phát triển không ngừng, này không đến một tuần, đã bị một kẻ có tiền hoa hoa đại thiếu gia coi trọng, làm không ít người đều ghen ghét đến phát cuồng.

“Dù Quách đại thiếu tuy rằng ở trên giường có chút ham mê đặc thù, nhưng ra tay tuyệt đối là đủ hào phóng. Như lúc trước, hắn một hơi liền cho nhân gia một ngàn vạn chia tay phí.”

Việc này, ngày đó lúc Ôn Hướng Dương vừa đến quán bar Tước Sĩ, liền nghe bên người người nghị luận, nghe nói hạ thân nữ nhân kia bị tắc hai cái bóng chày, cả người đều phế đi.

Nếu không phải thiếu tiền, Ôn Hướng Dương căn bản không nghĩ tới loại địa phương này, càng không muốn cùng cái loại biến thái này có bất cái gì liên lụy. Nguyên bản cho rằng làm công việc này trong vòng hai tháng là có thể từ chức, lại đi tìm công việc ở nơi khác, lại không nghĩ đến ba cô sẽ dùng em trai của cô tới uy hiếp cô.

“Giám đốc, tuy rằng tôi hiện tại là thực thiếu tiền, nhưng loại chuyện này thật sự không ở trong phạm vi suy xét của tôi.”

“Hảo đi. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, một khi Quách thiếu lên tiếng, nhiều nhất ba ngày, hắn liền sẽ đem cô mang tới tay. Cô nếu muốn không bị hắn quấn, thừa dịp hắn hôm nay không có tới, cô làm xong hôm nay cũng đừng đến nữa.” Giám đốc nói đến nơi này, thấy Ôn Hướng Dương gục xuống đầu, trầm mặc đứng ở chỗ đó.

Cô hít sâu một ngụm yên, bồi thêm một câu, “Tôi xem cô cũng thật là thiếu tiền. Như vậy đi, quá hai ngày, tôi cho cô số điện thoại của tỷ muội Mộ Thiên, cô đi đến chỗ đó sẽ an toàn. Dù sao Mộ Thiên cũng là sản nghiệp Mộ gia, không ai dám nháo.”

Mộ Thiên ở Nam Đức thị có ba chi nhánh, Ôn Hướng Dương cũng không ở lần trước gặp được Mộ Lăng Khiêm trong tiệm bán rượu, nghĩ đến cô là người giám đốc được nhận thức có thể chuyển đến cửa hàng khác, cô phát ra từ nội tâm cảm tạ, “Giám đốc, thật là quá cảm tạ ngươi.”

“Đừng cảm tạ. Mau đi bán rượu hôm nay đi, sớm một chút trở về đi.”

“Ân, tôi đây đi trước.”

Ôn Hướng Dương cầm rượu ở đại sảnh quán bar tìm kiếm mục tiêu, mới vừa đi vài bước, đã bị một giày cao gót hơn mười centimet chặn lại, ăn mặc hở hang nói, “Sunny, ta cảnh cáo cô, đừng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Quách thiếu bất quá là tâm huyết dâng trào nhất thời. Loại mặt hàng giống cô, hắn nhiều lắm chơi hai ngày liền xong nha!”

Ôn Hướng Dương cũng không tính toán để ý tới nữ nhân khiêu khích trước mắt, qua hôm nay cô liền đi rồi, cô chỉ nghĩ nhân cơ hội lại bán nhiều hơn mấy bình rượu, lấy điểm trích phần trăm.

“Bất quá là cái kỹ nữ, cái gì mà thanh thuần!” Linda tức giận đến mắng to, nhưng thấy Ôn Hướng Dương chẳng những không bị cô ảnh hưởng, còn bán ra được thêm một chai rượu, cô nghiến răng nghiến lợi chỉ có thể đi bán rượu.

Ôn Hướng Dương bán rượu, đặc sắc chính lớn nhất là cô khoát đi ra ngoài, uống rượu tới, không muốn sống.

Quán bar xa hoa truỵ lạc, Ôn Hướng Dương mang một diện mạo thanh thuần, trên người không có một chút son phấn vị xuất hiện ở chỗ này bán rượu, tự nhiên thấy được có nhiều sự chú ý.

Trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy có người thường tới gần cô mua rượu, cũng có người không có việc gì cố ý tìm việc tìm cô nói chuyện, Ôn Hướng Dương đều có thể ứng phó thuận buồm xuôi gió.

“Ai, tiểu thư, cô chắc còn chưa có tốt nghiệp đại học đi? Tới tới tới, cô đem bình rượu này tới, tôi liền mua cho cô.” Lúc này mới vừa bán ra một chai, liền lại gặp một cái.