Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 5




Tề Dịch bước vào thang máy, nhấn nút tầng trên cùng.

Thang máy từ từ đi lên, giữa chừng không có ai vào, thẳng một đường lên tới lầu mười ba, Tề Dịch nhìn thấy làn quỷ khí quen thuộc từ khe hở thang máy len vào, tiếp tục lên lầu mười bốn, lầu mười lăm… Càng lên cao, quỷ khí lại càng dày đặc hơn.

Nều cậu không nhìn lầm, tất cả số quỷ khí này đều tới từ Ân Thứ, bắt đầu từ tầng mười ba lên thẳng tầng trên cùng, cư dân ở bảy tầng này đều bị bao phủ trong quỷ khí. Phỏng chừng hiện giờ gia định bọn họ đang bất hòa, sự nghiệp thất bại, không thì liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, tâm tình hậm hực, thậm chí là sức khỏe suy giảm. Cho dù không phát sinh chuyện gì, nhưng bị ảnh hưởng lâu dài thì một lúc nào đó sẽ ‘phát sinh’.

Tóm lại, cuộc sống không quá hài lòng.

Trước đó Tề Dịch còn cảm thấy kỳ quái, vì sao quỷ khí nồng đậm như vậy lại chỉ làm Ân Thứ gặp phải chút ngoài ý muốn nho nhỏ? Hiện giờ xem ra, không phải luồng quỷ khí kia không mạnh, mà là lực sát thương của nó đối với Ân Thứ chỉ có hạn.

Tuy trước mắt ảnh hưởng còn rất nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, thực khó đảm bảo hai mươi năm có gây ra bi kịch hay không. Phải biết quỷ khí cũng có thể tích tụ chồng chất, một người nếu cuộc sống không suôn sẻ thì sẽ sinh ra oán khí, oán khí một khi tích tụ nhiều sẽ chuyển hóa thành quỷ khí. Bất quá thường, nếu một hai người có oán khí thì nó rất nhanh sẽ tiêu tan, chính là nếu cả mấy trăm người có oán khí tụ lại một chỗ thì có chút đáng sợ.

Ân Thứ hệt như một căn bệnh lây nhiễm, quỷ khí của anh sẽ làm người ta xui xẻo, mà người nọ xui xẻo sẽ sinh ra quỷ khí mới, sau đó một người lây cho một người, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Tề Dịch đột nhiên cảm thấy hẳn phải cách ly người đàn ông này mới đúng, thật sự quá nguy hiểm!

Bất quá công ty Ân Thứ tựa hồ không có vấn đề gì, mỗi phút có thể kiếm được hàng chục triệu, căn cơ vững chắc, thuận buồm xuôi gió. Cho dù có chút khó khăn nho nhỏ thì cũng không ảnh hưởng tới sự phát triển toàn cục.

Trừ bỏ quỷ khí từ người chết, oán hận, lòng nghi kị, sát ý có thể bị dương khí cùng nhân khí cùng các cảm xúc tiêu cực khác rất khó bị dương khí cùng nhân khí ảnh hưởng, nhưng tiền tài, giải trí, trò chuyện, giao lưu, vận động, mỹ thực, cảm giác thành tựu, quỷ khí có thể nhanh chóng hóa giải cùng xua tan, hơn nữa dân cư có tính lưu động, quỷ khí rất khó tích tụ cùng một chỗ. Nhưng quỷ khí trên người Ân Thứ bất đồng, một mình anh có thể so với mấy ngàn người, hơn nữa chỉ tích tụ mà không tiêu tan. Theo lý mà nói, anh ở đâu thì nó sẽ trở thành nơi quỷ khí tích tụ.

Nhưng hiện giờ chỉ có tòa nhà anh ở bị ảnh hưởng, mà công ty thì không có việc gì.

Thật sự nghĩ không ra… Tề Dịch vừa suy nghĩ vừa bước ra khỏi thang máy.

Tầng trên cùng là một mảnh im lặng, hành lang rộng mở sáng ngời, nhưng trong mắt Tề Dịch thì lại đầy ắp quỷ khí.

Trung tâm quỷ khí không phải phòng ốc mà là kéo dài tới phía cầu thang bộ.

Ân Thứ không đi thang máy, ngược lại chọn lựa thang bộ? Này chính là tầng cao nhất a!

Tề Dịch lần theo quỷ khí tìm kiếm, rất nhanh ở cửa cầu thang tầng mười chín phát hiện ‘thi thể’ Ân Thứ.

“Ân tổng, Ân tổng, anh có khỏe không?” Tề Dịch nâng Ân Thứ ngã bên cạnh tường dậy, dò xét hơi thở, xác định đối phương vẫn còn sống thì thở phào, lẩm bẩm nói: “Anh bị ngã từ trên lầu xuống à?”

Trên người Ân Thứ có vài chỗ trầy da, bên thái dương vẫn còn chảy máu, di động thì đã vỡ thành mấy mảnh.

Tề Dịch lấy di động của mình ra, vừa định nhấn số 120 thì bên tai truyền tới tiếng rên khẽ của Ân Thứ.

“Ân Thứ, anh tỉnh?” Tề Dịch vỗ vỗ mặt anh.

Ân Thứ cố sức mở mắt, giãy dụa ngồi dậy, ôm trán hỏi: “Tôi làm sao vậy?”

“Vấn đề này hẳn phải do tôi hỏi mới đúng đi.” Tề Dịch giúp anh lau lau vết máu trên mặt, hỏi: “Cảm giác thế nào? Có cảm thấy choáng đầu không?”

“Muốn ói.” Ân Thứ ngẩng đầu nhìn cầu thang, bình tĩnh nói: “Tôi ngã xuống.”

“Trước khoan nói chuyện này, để tôi đưa anh tới bệnh viện.” Tề Dịch đỡ Ân Thứ dậy.

Ân Thứ từ túi tiền lấy ra một cái chìa khóa: “Xe.”

“Ừm, đi thôi.” Tề Dịch nhận lấy chìa khóa, dìu Ân Thứ đi ra thang máy.

Ân Thứ nhìn cửa thang máy mở ra, âm thanh lạnh lùng: “Vừa nãy thang máy cứ đứng ở tầng mười ba không chịu lên, vì thế tôi mới quyết định đi thang bộ xuống tầng mười ba xem thử, kết quả…”

Tề Dịch hết biết nói gì, bên ngoài lầu mười ba quỷ khí dày đặc, phát sinh sự cố cũng không kỳ quái.

Đỡ Ân Thứ ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn, sau đó Tề Dịch mới chuyển qua bên kia, leo lên xe xuất phát, một đường lo lắng chạy tới bệnh viện.

“Cho mượn điện thoại của cậu dùng một chút.” Ân Thứ nhận điện thoại trong tay Tề Dịch, nhấn một dãy số: “Bác sĩ Từ, tôi là Ân Thứ… ừ, đúng vậy… tôi lập tức tới… được, cám ơn.”

“Tới bệnh viện Thủ Thành.” Nói xong câu đó, Ân Thứ liền nhắm mắt lại.

Bởi vì có gọi điện trước, Ân Thứ vừa tới bệnh viện Thủ Thành thì lập tức được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu. Xem bộ dáng quen thuộc của anh thì phỏng chừng trước đó không ít lần tới đây.

Tề Dịch vẫn canh giữ ở cửa, nhìn nhóm nhân viên bệnh viện cùng bệnh nhân tới lui.

Bệnh viện là một trong những nơi quỷ khí tích tụ nhiều nhất, bất quá ở đây chủ yếu là quỷ khí từ người chết, còn được gọi là quỷ hồn.

Bình thường quỷ hồn chỉ có thể ở lại nhân gian bảy ngày, nhưng có vài quỷ hồn có thể phá vỡ quy tắc này, chúng nó một là tinh thần không bình thường, hai là trí lực cực cao—- số lượng quỷ hồn có thể tồn trữ lại một chút ít linh hồn có thể xem là trí lực này cực kỳ hiếm hoi.

Đương nhiên, cho dù vượt qua thời gian hạn chế thì cuối cùng chúng vẫn sẽ biến mất. Nếu không biến mất thì chúng sẽ bám vào một món đồ nào đó, nhưng cho dù có linh tính thì ý thức của chúng vẫn không thực sự tồn tại. Chúng có thể sẽ làm hại con người, mà nguyên nhân cũng xuất phát từ lòng người mà ra.

“Bác sĩ, tình huống Ân Thứ thế nào?” Làm xong một loạt kiểm tra, Ân Thứ được chuyển qua phòng bệnh, Tề Dịch lập tức hỏi bác sĩ về thương thế của anh.

“Ngón út và ngón áp út tay trái bị gãy, trầy da vài chỗ, cũng không mấy nghiêm trọng, chỉ cần lưu lại bệnh viện vài ngày để quan sát.” Bác sĩ Từ ngừng một chút, nhìn Tề Dịch hỏi: “Cậu là bạn của Tiểu Ân?”

“Đúng vậy, tôi gọi là Tề Dịch, xin chào.” Tề Dịch bắt tay với bác sĩ Từ.

Bác sĩ Từ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tề Dịch từ trên xuống dưới một lần, tựa hồ cảm thấy cậu có thể làm bạn với Ân Thứ là một chuyện không thể nào tin nổi. Phải biết Ân Thứ từ bé đã không có bằng hữu, tất cả những người kết bạn với Ân Thứ cuối cùng đều biến thành kẻ thù…

“Ân, làm phiền cậu chăm sóc Tiểu Ân, tôi đi thông tri cha mẹ cậu ta.”

“Đừng báo.” Ân Thứ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt, nói với bác sĩ Từ: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, đừng kinh động bọn họ.”

Ân Thứ thường xuyên bị thương, thế nên cha mẹ anh chỉ cần nghe thấy chút tiếng gió sẽ lập tức khẩn trương. Vì thế trừ phi tất yếu, Ân Thứ sẽ tận lực giấu diếm.

“Được rồi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Bác sĩ Từ thở dài, dặn dò vài tiếng rồi rời đi.

“Bác sĩ Từ là bạn của ba tôi.” Ân Thứ giải thích với Tề Dịch.

Nói cái này với cậu làm gì? Tề Dịch xem thời gian, nói: “Anh đói không? Tôi đi mua chút gì về cho anh ăn?”

Ân Thứ đột nhiên xoay người xuống giường: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Anh thế này rồi mà còn đòi ra ngoài ăn cơm?” Tề Dịch ngăn cản: “Bác sĩ nói anh phải nằm viện vài ngày để quan sát, đừng có chạy loạn.”

“Tôi đã nói sẽ mời cậu dùng cơm.”

“Kia chờ vết thương anh tốt rồi nói sau.”

Ân Thứ thản nhiên nói: “Không sao, chút thương tích này không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của tôi, không cần ở lại bệnh viện, chỉ cần đúng hạn tới kiểm tra là được.”

Tề Dịch thấy biểu tình Ân Thứ kiên quyết như vậy, đề nghị: “Như vầy đi, anh đến nhà tôi ở vài ngày đi, xương ngón tay của anh bị gãy, không tiện lái xe, tôi còn có thể làm tài xế cho anh.”

Quỷ khí ở bệnh viện vốn cũng rất nồng đậm, thay vì để Ân Thứ ở đây đề cao biết bao nhiêu oan hồn, không bằng thỉnh vị thần xui xẻo này về nhà mình, có cậu ở bên cạnh, Ân Thứ sẽ không tạo thành ‘nguy hại’ quá lớn cho xã hội…

Biểu tình Ân Thứ không chút biến đổi, nhưng tâm tình rất rốt, thận trọng gật gật đầu: “Vậy làm phiền cậu.”

“Nhớ trả lương cho tôi là được rồi.”

Ân, một năm trăm vạn phục vụ bên người bất kể thời tiết thế nào? Ân Thứ dụng ý không rõ liếc mắt nhìn qua.

Hai người làm xong thủ tục, rời khỏi bệnh viện, cùng quay về chỗ ở của Tề Dịch.

Tề Dịch làm một phần cơm dinh dưỡng bổ sung nguyên khí cho Ân Thứ, sau đó bắt đầu thu thập phòng khách.

“Trên giường có để áo ngủ để đổi sau khi tắm, còn có một cái quần lót, đều là đồ mới.”

Ân Thứ bước vào căn phòng ngủ nhỏ chỉ có mười thước vuông, chỉ đặt một chiếc giường, một tủ quần áo cùng một cái bàn mà đã muốn đầy.

“Nơi này khá nhỏ, đừng để ý.” Biểu tình Tề Dịch không có gì ngượng ngùng, nhà cậu tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều được tỉ mỉ bố trí, ấm áp mà sáng ngời, cậu thực thích, cũng thực quý trọng.

Ân Thứ gật gật đầu, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

“Lúc tắm rửa cẩn thận một chút, tận lực đừng đụng tới miệng vết thương.” Tề Dịch dặn dò vài câu, sau đó còn nói: “Tôi ra ngoài một lúc, khoảng một tiếng nữa sẽ về.

“Ừm.” Người nọ trong phòng tắm đáp một tiếng.

Tề Dịch đi qua cách vách, từ nhà Tống Ngọc Huân dẫn Mạch Nha đi.

Bốn, năm mươi phút sau, cậu trở về tiểu khu, trên tay còn cầm theo một gói to.

Sau khi đưa Mạch Nha về nhà, Tề Dịch cũng trở về nhà mình, nhìn Ân Thứ chỉ mặc quần ngủ ngồi trên sô pha.

“Đã về rồi à.” Ân Thứ đứng dậy đi tới trước mặt cậu.

Thân trên trần trụi rắn chắc, sáng bóng xinh đẹp, còn mang theo mùi thơm ngát sau khi tắm rửa làm Tề Dịch nghĩ tới miếng thịt nướng vàng ươm óng ánh…

“… sao không mặc áo vào? Cẩn thận cảm lạnh.” Tề Dịch đi vào phòng khách.

“Quần áo nhỏ quá.” Ân Thứ nhắm mắt theo đuôi Tề Dịch.

Tề Dịch quay đầu lại, nhìn đối phương mặc quần ngủ lộ ra cả nửa cẳng chân… Người này rốt cuộc bị quỷ khí ăn mòn chỗ nào a, trưởng thành dáng người tốt đến thế kia? Không phải anh nên bị bệnh không dứt, người gầy đét như que củi, tinh thần uể oải sao? Này hoàn toàn không khoa học a!

Quên đi, thế giới này luôn tràn ngập những điều kỳ tích.

Tề Dịch đang định đưa cái gói to trong tay cho Ân Thứ thì nhìn thấy trên sô pha xếp một loạt âu phục chỉnh tề.

Ân Thứ nói: “Ngày mai còn phải đi làm nên vừa nãy gọi người mang vài bộ quần áo qua.”

Tề Dịch gật gật đầu: “Hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Nói xong, cậu ôm cái gói to kia đi vào phòng ngủ của mình.

Ân Thứ nằm trên giường, nhìn căn phòng xa lạ, trong đầu đều là bóng dáng Tề Dịch. Anh rất ít khi qua đêm lại nhà người khác, bởi vì anh bị ác mộng trường kỳ, thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm. Vì không muốn dọa tới Tề Dịch, anh tính toán đêm nay không ngủ.

Nào ngờ lúc Ân Thứ mở mắt ra lần nữa thì cũng là sáng sớm hôm sau, anh kinh ngạc phát hiện mình thế nhưng đã ngủ, hơn nữa còn ngủ một đêm ngon giấc. Đây là giấc ngủ an ổn nhất của anh suốt hai mươi mấy năm qua.