Boss Hệ Mộc Chỉ Muốn Làm Cá Mặn Vườn Trường

Chương 23: Uyển chuyển từ chối




Nói xong Kiều Hi Âm đứng dậy ngay, cầm lấy chiếc đĩa trống đi về nơi thu dọn chén đĩa, rồi rời khỏi khu ăn uống.

Khuôn mặt Giản Dĩ Du tái đi, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của Kiều Hi Âm.

Kiều Hi Âm tìm thấy Lệ Phong Nam đang ngồi ở khu vực ngoài trời hút thuốc lá.

Cô ngồi xuống bên cạnh Lệ Phong Nam hỏi: “Anh sao vậy, tâm trạng không tốt à?”

Lệ Phong Nam nhìn cô, buồn bã nói: “Nếu của cải trắng nhà em bị heo cướp mất, thì tâm trạng của em tốt được không?”

Sao Kiều Hi Âm lại cảm thấy, củ cải trắng trong miệng hắn, hình như là đang ám chỉ cô thì phải?

Vậy con heo kia chẳng phải là…khụ khụ!

Kiều Hi Âm vội vàng dừng suy nghĩ của bản thân lại, lên tiếng giải thích: “Anh Nam, anh đừng nghĩ nhiều quá, thật ra anh Nghiêu chỉ trút giận lên nhà họ Tư thay cho em mà thôi, nên anh ấy mới cố ý tìm em làm bạn nữ hôm nay.”

Đúng thật là đêm nay Tư Nghiêu có hơi thân mật với cô, còn nói ra một vài lời khiến cho người ta mơ hồ.

Nhưng tất cả đều có thể giải thích về việc anh thay cô ra mặt.

Ấn tượng của Tư Nghiêu đã quá sâu với Kiều Hi Âm, cô và anh sống chung ở mạt thế tận tám năm, anh thật sự chưa từng có chút ái muội nào với cô cả!

Lệ Phong Nam dập tắt điếu thuốc, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ: “Thật vậy sao? Anh không tin. Nếu anh ta thật sự không có chút suy nghĩ gì với em, thì vì cái gì phải giúp em như vậy?”

Kiều Hi Âm:…

Vốn dĩ cô muốn nói, cô và Tư Nghiêu đã quen nhau được tám năm…

Nhưng thời gian cô quen Lệ Phong Nam còn lâu hơn, nhưng Lệ Phong Nam không hề có suy nghĩ ra mặt giúp cô với vai trò là bạn nữ.

Người ngoài hiểu lầm còn không nói, đám đàn em bên cạnh Lệ Phong Nam đều gọi cô là ‘chị dâu’, hắn còn nghiêm túc la mắng đối phương, nghiêm túc giải thích Kiều Hi Âm chỉ là em gái của hắn.

Còn Tư Nghiêu, hình như trông anh rất vui khi mọi người hiểu lầm hai người họ là một cặp…

Thật ra đáp án đã được miêu tả rất sinh động, chỉ là cô không muốn tin vào điều đó mà thôi.

Kiều Hi Âm im lặng một lúc, chỉ nghe thấy Lệ Phong Nam hỏi: “Em cũng thích Tư Nghiêu phải không? Bằng không sao em lại đồng ý đóng vở kịch này. Anh hiểu rõ em, hiện tại em chỉ muốn tự mình sống thật tốt, căn bản là em không hề quan tâm người nhà họ Tư nghĩ gì cả.”

Đúng vậy, từ khi nào thì cô để ý suy nghĩ của nhà họ Tư chứ?

Tư Tinh Duệ chặn cô lại nói nhiều hơn hai câu, cô còn cảm thấy lãng phí thời gian.

Còn về Chân Minh Phân thì càng không đáng quan tâm, cùng lắm chỉ là một vị khách râu ria lướt qua cuộc đời cô mà thôi.

Cô phối hợp với Tư Nghiêu làm như vậy, chẳng lẽ cô thật sự thích Tư Nghiêu sao?

Lệ Phong Nam nói: “Đây vốn dĩ là chuyện tình cảm của em, hẳn là em nên tự mình suy nghĩ thật kỹ, anh thật sự sợ em mơ màng hồ đồ, chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã bị người ta bắt cóc. Về sau anh ta cảm thấy mệt mỏi muốn chia tay, thì người bị tổn thương chính là em. Nhưng nếu em không còn cảm giác, thì việc chia tay sẽ rất khó. Thân phận của cả hai người không hề giống nhau.

Anh hy vọng em bắt đầu một mối quan hệ trong trạng thái tỉnh táo và cũng nên suy xét những tình huống tệ nhất. Nếu em vẫn quyết định muốn thử, thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Ngược lại nếu em không muốn, thì hiện tại anh sẽ nói rõ ràng với anh ta, phủi sạch quan hệ với anh ta, là cách duy nhất để né tránh anh ta.”

Tuy rằng Lệ Phong Nam chưa từng yêu đương, nhưng vì mẹ của hắn bị gắn thân phận là ‘tiểu tam’, nên hắn cực kỳ cẩn thận với chuyện tình yêu, còn có thói quen suy nghĩ hơi bi quan, thích nghĩ đến kết cục xấu nhất.

Hắn không thể yêu cầu Tư Nghiêu bất kỳ điều gì, nhưng hắn có thể nói cho Kiều Hi Âm biết những điều mà cô chưa từng nghĩ tới.

Làm bạn tốt kiêm luôn cả anh trai, đây là cách bảo vệ tốt nhất mà hắn có thể làm được.

Đầu óc của Kiều Hi Âm thật sự quay cuồng.

Trước kia cô chưa từng suy nghĩ về chuyện tình cảm, vấn đề lần này thật sự quá khó khăn.

Nếu là người khác thì cô sẽ không hề do dự cúi chào tạm biệt, yêu với chả đương, thì sao có thể học tập tốt và làm việc được chứ?

Nhưng cố tình người đó lại là Tư Nghiêu, là người đốt xử với cô rất tốt, đã cùng cô vượt qua bao nhiêu sinh tử…

Kiều Hi Âm nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh Nam, em đã biết, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Lệ Phong Nam: “Ừ, em nghe hiểu là được. Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, anh đi trước đây, nhớ rõ, buổi tối phải về nhà của mình đấy.”

Nói xong, hắn đưa tay xoa đầu Kiều Hi Âm, rồi đứng dậy rời đi.

Lệ Phong Nam chưa đi được hai bước, thì nhìn thấy Tư Nghiêu đang đi về phía họ.

Lệ Phong Nam chỉ gật đầu nhẹ với Tư Nghiêu, sau đó đi tới lối ra của sảnh tiệc.

Lúc nãy Tư Nghiêu nhìn thấy Lệ Phong Nam xoa đầu Kiều Hi Âm, nhưng vì cách quá xa, hơn nữa âm thanh trong bữa tiệc quá ồn ào, bọn họ nói chuyện cũng không quá to, nên anh cũng không thể nghe rõ được bọn họ đang nói gì.

Nhưng trực giác của Tư Nghiêu cho thấy, chắc chắn đó không phải là lời gì hay, hơn phân nửa là muốn Kiều Hi Âm tránh xa anh.

Tư Nghiêu cau mày, bước nhanh về phía Kiều Hi Âm.

“Sao vậy, luyến tiếc trúc mã bé nhỏ của em sao?”

Sự ghen tị trong lời nói không thể nào che giấu được.

Tư Nghiêu vừa nói xong thì mới biết bản thân đã quá xúc động rồi.

Anh biết rõ giữa Kiều Hi Âm và Lệ Phong Nam không hề có ái muội gì cả, nhưng chỉ cần nhìn thấy hai người đứng gần đến như vậy, thì anh sẽ không nhịn được cảm thấy ghen tị.

Anh ghen ghét với Lệ Phong Nam vì có thể quen biết Kiều Hi Âm từ khi còn nhỏ, chứng kiến quá trình trưởng thành đáng yêu của cô…

Kiều Hi Âm quay đầu lại, nhìn Tư Nghiêu.

Cô nhìn Tư Nghiêu mỉm cười, nói: “Đúng vậy, luyến tiếc thật, anh Nam đến đây là vì em, nhưng phải lẻ loi một mình ra về, thật là đáng thương. Nếu không phải em đã đồng ý với anh sẽ tham gia đến cuối bữa tiệc, thì em đã cùng anh Nam về trước rồi.”

Hiếm khi trong ánh mắt Tư Nghiêu hiện lên mấy phần tức giận: “Âm Âm? Lời em nói là thật sao? Chẳng lẽ em đối với Lệ Phong Nam…”

Nếu chỉ xem người ta là anh trai, thì sao phải luyến tiếc chứ?

Rốt cuộc cô gái nhỏ đã nghĩ thông suốt, nhưng đối tượng sau khi nghĩ thông suốt, lại không phải là anh?!

Kiều Hi Âm nghiêm túc đánh giá sắc mặt của Tư Nghiêu, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, dường như đã hoàn toàn chứng thực với những suy đoán đó — anh thật sự thích cô.

Nếu chỉ coi cô là bạn bè, thì sao có thể vì một hai câu mập mờ với Lệ Phong Nam mà tức giận được chứ?

Vì cô không thể hỏi trực tiếp ‘có phải anh thích em hay không’, nên Kiều Hi Âm mới chọn cách này để thử.

Cô lặng lẽ xin lỗi Lệ Phong Nam – nằm không cũng trúng đạn.

Kiều Hi Âm giả ngu, mắt tròn xoe nói: “Không có mà, sao anh Nghiêu lại nghĩ như vậy thế? Em chỉ cảm thấy đau lòng cho anh Nam, anh ấy còn tốt hơn cả anh trai ruột. Còn nữa, hiện tại em vẫn là học sinh, nhiệm vụ hàng đầu là học tập thật tốt, không thể yêu sớm.”

Tư Nghiêu cũng hiểu ra được.

Có lẽ cô nhóc này đã bị Lệ Phong Nam thức tỉnh, nên biết được tâm tư của anh đối với cô.

Nên mới cố ý thử anh, hơn nữa còn uyển chuyển từ chối anh.

Nhưng chỉ cần cô biết được tâm tư của anh, không chỉ còn xem anh là bạn bè và đồng sự nữa, là đã rất tiến bộ rồi.

Tư Nghiêu lùi xuống một bước, kéo giãn khoảng cách của cả hai ra, nhẹ nhàng nói: “Ừ, vậy trước tiên em cứ học tập thật tốt đi, không cần phải suy nghĩ nhiều về những chuyện khác.”

Kiều Hi Âm còn tưởng rằng Tư Nghiêu đã hiểu rõ ám chỉ của cô, quyết định từ bỏ, lui trở về vị trí bạn bè.

Trên thực tế, Tư Nghiêu cũng đã làm như vậy, khi đi bên cạnh Kiều Hi Âm sẽ bảo trì một khoảng cách nhất định.

Như vậy cũng đã cho Kiều Hi Âm đủ cảm giác an toàn, nhưng cô lại không nhịn được sinh ra chút cảm giác mất mát — tình cảm anh dành cho cô hời hợt như vậy sao, một chút kiên trì cũng không có à?

Nhưng cô không hề biết, đây chính là thủ đoạn đỉnh cao của lạt mềm buộc chặt mà thôi.

Ngày tiếp theo, Kiều Hi Âm không chỉ mang một bình trà thải độc giảm béo cho bản thân, mà cô còn mang thêm một bình cho Hứa Viên Viên, cô đổ đầy vào bình nước 500ml.

Ngày hôm qua cô đã tự mình thử nghiệm rồi, nước thuốc này sẽ không có hiệu quả rõ rệt ngay lập tức, nhưng nó sẽ giúp đẩy nhanh quá trình tiêu hóa, đối với thân thể rất tốt, chỉ là cơ thể của cô đã có trạng thái tốt nhất, nên nó mới không biểu hiện rõ rệt.

Hôm nay Kiều Hi Âm tính để Hứa Viên Viên uống thử một chai trước, nếu không bị tác dụng phụ gì thì sẽ trực tiếp đưa cho cô ấy một bình thuốc thảo mộc, để cô ấy tự pha uống.

Nếu kiên trì mười ngày nửa tháng, thì sẽ thấy được kết quả, kiên trì uống một hai tháng, thì sẽ có dáng người chuẩn.

Đương nhiên đây chỉ là lý thuyết mà thôi, còn thực hành như thế nào thì vẫn tùy thuộc vào thể chất của mỗi người.

Kiều Hi Âm đưa bình nước cho Hứa Viên Viên, nói: “Đây là trà giảm béo tớ tự chế, tớ đã uống qua chắc chắn là không có tác dụng phụ, nếu cậu tin thì uống thử xem.”

Kiều Hi Âm đã tự mình uống trà giải độc giảm béo này, nên sắc mặt của cô càng ngày càng tốt, đương nhiên là Hứa Viên Viên tin rồi.

Hứa Viên Viên cầm lấy uống một ngụm to: “Có chút đắng cũng có chút ngọt, hương vị không tệ, tớ rất thích. Cho dù không có công dụng giảm béo, thì xem nó như trà để uống cũng rất tuyệt!”

Nguyên một buổi sáng, Hứa Viên Viên đã chạy vào nhà vệ sinh tận ba lần, nhưng cũng không phải là trường hợp quá khẩn cấp, nên cô ấy vẫn có thể nhịn được đến khi hết tiết.

Hơn nữa chuyện làm Hứa Viên Viên cảm thấy ngoài ý muốn, chính là thân thể cô ấy còn tiết ra một ít dịch nhầy màu đen…

Lượng rất ít, nhìn không thấy rõ, nên chỉ cần dùng khăn giấy lau đi là được.

Nhiều nhất người khác chỉ cho rằng đó là mùi mồ hôi, nếu không lại gần thì sẽ không ngửi thấy được.

Sau khi Hứa Viên Viên ăn cơm trưa xong, cô ấy vội vàng đi về ký túc xá tắm rửa.

Cũng may là cô ấy có để quần áo dự phòng ở ký túc xá.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, Hứa Viên Viên nói: “Âm Âm, có phải cậu cho tớ uống thuốc tẩy gân phạt tủy không, tớ cảm thấy làn da của tớ đã đẹp hơn một chút, vòng eo cũng nhỏ hơn một xíu.”

Kiều Hi Âm nghĩ thầm, đúng là cùng một loại đấy, nhưng cũng không quá khoa trương như Hứa Viên Viên nói.

“Tẩy gân phạt tủy thì không phải, nhưng cậu chỉ mới uống ngày đầu nên hiệu quả khá rõ ràng, về sau cơ thể cậu đã được thải độc sạch sẽ thì thấy rõ như vậy nữa.”

Buổi chiều, Hứa Viên Viên lại đi WC thêm một lần nữa, tới tiết học cuối cô ấy không nhịn được chạy tới phòng y tế cân lại cân nặng.

Kiều Hi Âm không đi cùng với cô ấy, mà ở lại phòng học làm bài tập.

Kiều Hi Âm suy nghĩ, hiện tại tâm hồn cô đã là người trưởng thành 25 tuổi rồi, cô không muốn đi từng bước như vậy nữa, thời gian hai năm đối với cô mà nói là quá lâu.

Cô quyết định sang năm sẽ cùng với lớp 12 tham gia kỳ thi đại học.

Cô tính sau khi học xong hết bài của lớp 11 và 12, thì sẽ làm đơn xin nhảy lớp.

Cho nên sau khi Kiều Hi Âm học hết bài cũ, cô đều sẽ tự động học bài mới.

Lúc này trong phòng học, đại diện môn Vật Lý đang phát bài thi thử hôm trước.

Tiết học cuối cùng là môn Vật Lý do chủ nhiệm Trì Văn Hải dạy, ông ấy tính sẽ giảng về bài thi thử ngày hôm qua.

Chỉ là khi bài thi phát xong hết, nhưng Kiều Hi Âm vẫn chưa nhận được bài thi của mình.

Kiều Hi Âm hỏi đại diện môn Vật Lý: “Bài thi môn Lý của tôi đâu?”

Đại diện môn Vật Lý là một nam sinh mặt mụn, sắc mặt cậu ta có chút kỳ lạ: “Vẫn còn ở chỗ của chủ nhiệm lớp, lát nữa tới giờ học của thầy ấy, cậu thử hỏi xem sao.”