Boss Hệ Mộc Chỉ Muốn Làm Cá Mặn Vườn Trường

Chương 3: Sườn xào chua ngọt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ai ai cũng thích hóng hớt những câu chuyện của giới nhà giàu, các bạn học xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào Tư Tinh Duệ và Kiều Hi Âm.

Sau khi nghe Kiều Hi Âm nói xong, bọn họ đều nhìn Tư Tinh Duệ với ánh mắt rất kỳ lạ.

Bọn họ không nói gì nhưng trong ánh mắt đều viết, thì ra nhà họ Tư là dạng như vậy!

Nhà họ Tư ở Giang Thành có chỗ dựa là nhà họ Tư ở Bắc Kinh, mấy năm qua phát triển không ngừng, ở Giang Thành cũng được coi là một gia đình giàu có.

Nhà họ Tư có gia tài bạc triệu thu nhận một đứa trẻ như Kiều Hi Âm không cha không mẹ, hơn nữa còn có hôn ước với Tư Tinh Duệ, vậy mà lại để người ta ở phòng của người giúp việc, còn thu hai vạn mỗi tháng để trả tiền thuê nhà và tiền cơm!

Mà Kiều Hi Âm chỉ dùng chút nước để làm đồ uống, còn bị Tư Tinh duệ gọi là ‘của người phúc ta’!

Đúng là đồ quá đáng!

Cho dù Tư Tinh Duệ có là nam thần hot boy trong mắt mọi người, thì chuyện này cũng là do hắn và nhà họ Tư quá đáng trước.

Tư Tinh Duệ đón nhận ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người, cả người tức giận tới mức muốn nổ tung.

Hắn muốn Kiều Hi Âm từ hôn, dọn khỏi nhà họ Tư nhưng không phải là trong tình huống như vậy rời đi, nếu không cái mũ nhà họ Tư khắt khe với cháu gái của ân nhân cứu mạng sẽ không bao giờ biến mất được.

Tư Tinh Duệ cố nín tè, tức giận nói: “Cậu lấy tiền ở đâu để trả cho mẹ tôi hai vạn mỗi tháng? Rõ ràng khi cậu vừa đến nhà họ Tư, đã nhận thẻ ngân hàng của ông nội tôi. Khoan đã, không phải là cậu lấy tiền ở đó ra chứ? Dùng tiền tiêu vặt ông nội tôi cho cậu để trả tiền cơm cho mẹ tôi! Đúng là cực khổ cho cậu rồi!”

Khi Kiều Hi Âm vừa mới tới nhà họ Tư, ông nội Tư đã cho cô một thẻ ngân hàng, mỗi tháng đều sẽ gửi vào trong đó 5 vạn để làm tiền tiêu vặt.

Tiền tiêu vặt của Tư Tinh Duệ mỗi tháng là 10.000 tệ, lúc đó hắn biết Kiều Hi Âm chỉ là người ngoài mà còn được tận 5.000 tệ, hắn cực kỳ khó chịu, cảm thấy ông nội nên đưa tiền đó cho hắn mới phải.

Còn Kiều Hi Âm, ở nhà hắn ăn của nhà hắn dùng đồ của nhà hắn, thì cần gì phải tiêu tiền chứ?

Chỉ là Tư Tinh Duệ có khó chịu thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao tiền này cũng là ông nội cho, hắn không có quyền xen vào.

Kiều Hi Âm: “Thẻ ông Tư cho tôi, tôi vẫn chưa dùng một đồng nào, nếu không tin thì cậu có thể đi tra. Còn về tiền cơm, tháng trước nhà tôi đã giải tỏa và nhận được tiền bồi thường, tôi đã chuyển thẳng một lần cho dì, nếu cậu còn gì thắc mắc thì có thể đi hỏi mẹ cậu.”

Hai tuần trước, Kiều Hi Âm nhận được tổng cộng 3.000.000 tệ tiền bồi thường giải tỏa hai căn hộ.

Cô cẩn thận làm theo lời ông nội Kiều đã dặn, khi nhận được tiền thì phải trả tiền cơm cho Chân Minh Phân, còn thuận tiện chuyển luôn tiền cho năm học tiếp theo, tổng cộng là 500.000 tệ.

Trước đây vốn dĩ nhà họ Kiều cũng không quá giàu có, tiền khám bệnh và tiền lo hậu sự cho ông nội Kiều đã tốn không ít, trên cơ bản tiền tiết kiệm đều đã xài hết, lúc đó trong tay Kiều Hi Âm chỉ còn đúng 20.000 tệ.

Kiều Hi Âm đã tiêu hết chút tiền còn lại này cho tiền học phí, tiền sách vở, tiền cơm, còn có cả tiền mua quần áo.

Bởi vì không biết đến khi nào mới nhận được tiền bồi thường, nên Kiều Hi Âm tiêu xài cực kỳ tiết kiệm, đó là lý do tại sao cô sống ở nhà họ Tư nhưng vẫn rất khiêm tốn, không lui tới với quá nhiều người, nếu giao tiếp nhiều thì chắc chắn sẽ tốn thêm tiền.

Thẻ ngân hàng là ông nội Tư ép buộc cô phải nhận, ông sẽ giận cô nếu cô không nhận lấy.

Kiều Hi Âm chỉ đành nhận lấy nhưng vẫn luôn đặt trong ngăn kéo, chưa từng đụng tới.

Trước khi Chân Minh Phân nhận 500.000 tệ của Kiều Hi Âm, bà ta còn kiên quyết nói không cần.

Nhưng khi nghe Kiều Hi Âm lấy lý do là: “Anh em ruột cũng phải tính toán với nhau, con và Tư Tinh Duệ chỉ là đính hôn bằng miệng thôi, thì lại càng không nên, dì nhận số tiền này thì con mới yên tâm sống ở đây được.”

Sản nghiệp của nhà họ Tư có giá trị chục tỷ, đương nhiên Chân Minh Phân cũng không thiếu chút tiền này của Kiều Hi Âm, nhưng bà ta không muốn Kiều Hi Âm thật sự xem bản thân là con dâu tương lai của nhà họ Tư, nên mới quyết định nhận tiền của Kiều Hi Âm.

Bà ta sợ thu nhiều sẽ bị người khác chỉ trích, nên đã nói với Kiều Hi Âm tiền cơm tiền dừng chân tại nhà họ Từ mỗi tháng là 20.000 tệ.

Kiều Hi Âm ở nhà họ Tư cũng được mười tháng, nên bà ta đã thu 200.000 tệ, trả lại cho Kiều Hi Âm 300.000, muốn Kiều Hi Âm trả vào đầu mỗi tháng.

Mỗi tháng đều phải trả tiền thuê nhà tiền cơm — chính là muốn để cho Kiều Hi Âm nhớ kỹ, cô ở nhà họ Tư chỉ là một người ngoài, là một khách thuê nhà mà thôi.

Sau khi trả tiền thuê nhà và tiền cơm xong, Kiều Hi Âm chỉ muốn lòng cô yên tâm hơn, chứ không hề có ý định nói với người khác về việc này.

Chân Minh Phân càng không thể chủ động nói việc này ra.

Cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng lúc trước ông Kiều đã cứu ông cụ Tư một mạng trên chiến trường, vì vậy cánh tay của ông Kiều bị địch chặt đứt, từ đó về sau không thể làm được gì nữa, chỉ có thể xuất ngũ sớm.

Ông Kiều có chí khí rất cao, ông cảm thấy việc cứu đồng đội là việc nên làm, nên trước kia không chịu nhận quà quá quý trọng của nhà họ Tư, cùng lắm ông chỉ nhận một ít trái cây, hơn nữa cũng sẽ tặng lại cho nhà họ Tư chút đặc sản.

Cũng vì vậy khi ông cụ Tư chủ động đề nghị đính hôn, ông nội Kiều cũng không để trong lòng.

Trước khi ông Kiều lâm chung, mới chủ động cầu xin ông cụ Tư một lần, ông không yêu cầu thực hiện hôn ước, chỉ hy vọng nhà họ Tư có thể chăm sóc cho cháu gái của mình, đến khi cô tốt nghiệp đại học, có khả năng tự lập là được.

Có ân cứu mạng như vậy, đừng nói là Kiều Hi Âm ăn của nhà họ Tư, dùng của nhà họ Tư, mà để cho bọn họ phục vụ cô thêm mấy năm nữa còn được.

Nếu như mọi người biết Chân Minh Phân thu tiền của trẻ vị thành niên, bà ta sẽ bị mắng cho đến chết.

Kiều Hi Âm cũng không nhắc tới ân cứu mạng của ông Kiều, miễn cho mọi người lại nói cô lợi dụng lòng báo ân của người khác.

Nét mặt Kiều Hi Âm vô cùng bình tĩnh, nên Tư Tinh Duệ có cảm giác lời cô nói là thật.

Mẹ của hắn thật là hồ đồ, sao có thể thu tiền của một đứa trẻ mồ côi chứ?

Tư Tinh Duệ biết không nên nói tiếp nữa, nếu không người mất mặt sẽ là hắn!

Tư Tinh Duệ chỉ nói: “Tôi sẽ xác nhận với mẹ của tôi, chắc chắn việc này có hiểu lầm gì đó, ví dụ mẹ tôi không hề biết gì về việc này, hoặc có thể cậu muốn đưa quà cho bà nhưng lại không biết tặng gì nên trực tiếp đưa tiền…”

Nói xong Tư Tinh Duệ không hề cho Kiều Hi Âm cơ hội mở miệng, hắn cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại: “Tôi còn muốn đi rửa tay, việc này là việc tư, tan học chúng ta về nhà rồi nói tiếp!”

Dứt lời, hắn chạy tới cửa sau phòng học ngay lập tức, đi về phía toilet nam.

Bóng lưng giống như đang chạy trối chết.

Tư Tinh Duệ không nhịn tè nổi nữa rồi.

Nhưng mọi người đều cảm thấy Tư Tinh Duệ nói rất có lý, Chân Minh Phân là một phu nhân nhà giàu, thì làm gì thiếu chút tiền đó của Kiều Hi Âm chứ?

Hứa Viên Viên cũng hỏi: “Âm Âm, thật sự mẹ của Tư Tinh Duệ nhận tiền của cậu sao, hơn nữa còn biết đây là tiền thuê nhà và tiền cơm sao?”

Giọng nói của Kiều Hi Âm không lớn, nhưng ai cũng nghe được rất rõ ràng: “Đương nhiên là biết, lúc trước tớ đã đưa cho dì Chân một lần 500.000 tệ, nhưng dì ta nói quá nhiều nên đã trả lại tớ 300.000. Nói cứ đầu mỗi tháng đưa cho dì ta là được. Hôm nay là đầu tháng, 6 giờ sáng nay tớ đã gửi tiền cho dì Chân, còn ghi chú đây là tiền cơm và tiền thuê nhà! Không tin thì tớ có thể cho cậu xem nhật ký…”

Kiều Hi Âm vừa nói vừa mở dụng của ngân hàng lên.

Nhật ký chuyển khoản đúng như lời cô nói, giữa tháng trước, có tiền bồi thường gửi tới là 3.180.000 tệ, không tới nửa tiếng sau Kiều Hi Âm đã gửi cho Chân Minh Phân 500.000 tệ, hơn một tiếng sau thì 300.000 được gửi lại.

Mà sáng hôm nay lúc 6 giờ 6 phút, chắc là khi Kiều Hi Âm vừa mới thức dậy, đã gửi cho Chân Minh Phân 20.000 tệ, ghi chú cũng giống y như lời Kiều Hi Âm đã nói.

Hôm qua còn có một khoản chi tiêu ở siêu thị nổi tiếng, hơn 200 tệ cho tiền mua bình giữ nhiệt.

Còn một trăm tệ và mấy chục tệ là cho tiền mua chanh và mật ong ở chợ.

Có thể thấy được, Kiều Hi Âm nói cô tự mua chanh, mật ong, bình giữ ấm, đều là lời nói thật.

Sau khi Tư Tinh Duệ từ toilet quay lại, thì tiếng chuông đã vang lên.

Hắn nhìn phòng học đã yên tĩnh trở lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hắn phát hiện, các bạn học xung quanh đều sẽ ngẫu nhiên nhìn hắn, trong ánh mắt còn mang theo chút quái dị.

Chắc chắn là khi hắn rời đi, Kiều Hi Âm đã giả vờ đáng thương, bán thảm với mọi người!

Vừa tan học Giản Di Du đã đi tới phòng chủ nhiệm để nhận đồng phục, nên khi chuông reng cũng mới quay lại lớp học.

Cô ta thấy sắc mặt Tư Tinh Duệ thật xấu, khi thầy giáo không chú ý thì nhỏ giọng hỏi: “Bạn cùng bàn, làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?”

Nếu là trước đây Tư Tinh Duệ sẽ cảm thấy Giản Dĩ Du là đóa hoa giải buồn, vì cô ta luôn nhìn ra được cảm xúc thật dưới khuôn mặt than của hắn.

Nhưng hiện tại trong lòng Tư Tinh Duệ cực kỳ tức giận, thậm chí còn không khống chế được muốn giận chó đánh mèo.

Sớm biết như vậy, hắn không nên đồng ý để Giản Dĩ Du ngồi bên cạnh, nếu không phải là do cô ta xuất hiện, kích thích Kiều Hi Âm, thì người nhát gan sợ phiền phức như Kiều Hi Âm sao có thể có thái độ đó với hắn được chứ?

Trong nhất thời, Tư Tinh Duệ cảm thấy Giản Dĩ Du rất phiền phức.

Nhưng hắn vẫn không thể tức giận với một học sinh xuất sắc như vậy được, hắn chỉ có thể lạnh mặt nói: “Không có gì.”

Hắn bày ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.



Buổi học sáng đã kết thúc, Kiều Hi Âm đã xác nhận được, cô hoàn toàn quên hết toàn bộ căn bản của cấp 3!

May mắn là vẫn còn một tin rất tốt!

Cô cảm nhận được trong đầu mình có tinh hạch, có sự tồn tại của tinh thần lực.

Hơn nữa khi cô giấu tay trong hộc bàn, cô nhìn thấy ngón tay của mình đã biến ra được một chút ánh sáng xanh…

Nói cách khác, Kiều Hi Âm đã mang theo tinh thần lực và dị năng hệ mộc quay về hiện tại!

Chỉ là ở mạt thế tám năm cô đã tu luyện dị năng hệ mộc đạt đến cấp chín, nhưng khi quay về thì lại biến thành cấp một.

Cho dù là như vậy, Kiều Hi Âm đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Có tinh thần lực, cho dù là cấp thấp nhất thì cũng đã hơn người thường rồi.

Đối với kiến thức trong sách giáo khoa, nếu lúc trước cô đọc mười lần thì cũng chỉ có thể nhớ được sáu bảy phần, nhưng hiện tại chỉ cần xem qua một hai lần thì cô đã có thể nhớ toàn bộ!

Trước kia cô luôn cảm thấy hai môn Toán Lý rất khó, bây giờ chỉ cần xem công thức và bài tập là có thể làm được bài rồi.

Có thể nói là chỉ cần nhìn qua thì sẽ không bao giờ quên! Hiệu suất học tập cũng sẽ được tăng cao!

Đương nhiên tinh thần lực chỉ giúp ghi nhớ kiến thức nhanh hơn, khả năng lĩnh ngộ cao hơn, thời gian ghi nhớ của não bộ cũng lâu hơn người thường, nhưng nếu không động tới những kiến thức này trong vòng mười năm tám năm, thì chắc chắn cũng sẽ bị phai nhạt.

Nhưng như vậy là đã đủ với Kiều Hi Âm lắm rồi.

Buổi trưa tan học, mọi người đều đến căn tin ăn trưa, Hứa Viên Viên và Kiều Hi Âm đã hẹn nhau từ sớm.

Chỉ là vào giờ nghỉ trưa, Tư Tinh Duệ kêu Kiều Hi Âm ở lại: “Kiều Hi Âm, cậu đợi một chút, tôi có việc muốn nói với cậu, tôi mời cậu lên tầng hai ăn cơm.”

Kiều Hi Âm lạnh nhạt nói: “Tôi và cậu không thân, không có gì để nói cả. Còn về việc đó tôi sẽ tự mình nói rõ với ông Tư.”

Nói xong, Kiều Hi Âm nắm tay Hứa Viên Viên rời khỏi lớp học, không hề cho Tư Tinh Duệ chút mặt mũi nào.

Giản Dĩ Du nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, cẩn thận hỏi: “Bạn học vừa nãy…là bạn gái của cậu sao? Hai người cãi nhau à?”

Tư Tinh Duệ nhanh chóng phủ nhận: “Không phải, không có.”

Ở phía khác, Hứa Viên Viên và Kiều Hi Âm đang chạy về phía căn tin.

Hứa Viên Viên: “Chúng ta nhanh lên! Nếu chậm thì sườn xào chua ngọt ở cửa số 8 sẽ hết mất!”

Vừa nghe thấy sườn xào chua ngọt, ngay lập tức Kiều Hi Âm nghĩ tới món sườn xào chua ngọt ở cửa số 8, hương vị rất ngon! Có thể nói là ngon tuyệt cú mèo!

Nghe nói con dâu của đầu bếp Lưu rất thích món này, hơn nữa khi ông ấy theo đuổi vợ đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu món này, nên hương vị của nó là độc nhất vô nhị!

Kiều Hi Âm ngây người ở mạt thế tám năm, cô đã nhớ nó tận tám năm!

Hu hu hu, hôm nay nhất định cô sẽ mua cho bằng được sườn xào chua ngọt! Mua tận hai phần!

Kiều Hi Âm tăng tốc độ ngay lập tức, như một cơn gió lướt ngang qua, chỉ để lại một câu nói: “Viên Viên, tớ đi xếp hàng trước, cậu theo sau nhé.”

Hứa Viên Viên nhìn bóng lưng mảnh khảnh thon thả của Kiều Hi Âm, vượt qua một bạn nam…tốc độ chạy thật sự rất nhanh!

Thật là…không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!

Đúng là sườn xào chua ngọt có mị lớn quá lớn mà!



SƯỜN XÀO CHUA NGỌT