Boss Là Nữ Phụ

Chương 333: Thê chủ sủng quân (17)




“Bệ hạ, bệ hạ, thừa tướng đến.”

Tiếng gọi từ bên ngoài làm gián đoạn sự giao lưu thâm nhập của hai người đang nằm trên long sàng.

“Bệ hạ…” người đàn ông mặc cung trang ôm quấn lấy nữ hoàng, yêu kiều gợi cảm gọi.

Nữ hoàng bị gọi đến tê người. Người ta đều nói phụ nữ ba bốn mươi mạnh mẽ như hổ, nữ hoàng đang đúng vào cái tuổi này, còn thời gian đâu mà quản đến thừa tướng hay cái gì nữa.

“Để nàng ta chờ đi.” Nữ hoàng mơ hồ trả lời một tiếng, lại tiếp tục một vòng giao lưu mới với người đàn ông kia.

“Thừa tướng, ngài không được vào trong… Ây ya…”

“Mau ngăn thừa tướng lại.”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hỗn loạn như gà bay chó sủa. Nếu trong tình cảnh này mà nữ hoàng vẫn tiếp tục được thì đúng là một người vô cùng mạnh mẽ.

Bà nổi giận đùng đùng mặc quần áo lên rồi xuống giường.

Bên ngoài Thời Sênh cũng một mạch vượt qua rất nhiều người bước được vào trong điện.

“A!” Thời Sênh vừa bước vào liền dẫn tới một loạt những tiếng la hét.

Trong điện mùi hương liệu kích tình rất đậm đặc, khiến cho Thời Sênh vừa bước vào bên trong đã bị hun đến đầu óc choáng váng. Xung quanh là đám đàn ông đang tán loạn chạy tìm chỗ trốn, ăn mặc cũng rất mát mẻ.

Quả nhiên tính háo sắc là do di truyền.

“Thừa tướng!” Nữ hoàng nghiến răng cắn lợi trừng mắt nhìn người vừa xông vào, “Trẫm còn chưa chết đâu. Ngươi ngang ngược tự ý xông vào tẩm cung của trẫm, muốn bức vua thoái vị sao?”

Bức thoái vị cái ông nội nhà bà.

Lão tử đây nhìn có giống người vô vị như vậy không?

“Kiếm của Linh Ước đâu?”

“Kiếm?” Nữ hoàng bị người trước mặt đột nhiên chuyển ý khiến cho sắc mặt đều trở nên kỳ quặc.

Giữa đêm hôm khuya khoắt xông vào cung chỉ vì một thanh kiếm?

Mặt Nữ hoàng đầy vẻ ‘ta không tin’.

“Thừa tướng…”

“Kiếm đâu?” Thời Sênh mất bình tĩnh cắt ngang lời của nữ hoàng. Cô cảm thấy bản thân ở đây vô cùng nóng mắt, nhìn những thứ không nên nhìn, quả thật rất có lỗi với nàng dâu nhà mình.

Đây là một việc vô cùng sai trái.

Nữ hoàng cau mày lại, ánh mắt lướt qua thanh thiết kiếm trong tay Thời Sênh, nhanh chóng sai người đi lấy kiếm.

Người cầm kiếm mang đến tay run cầm cập, dâng thanh nhuyễn kiếm lên trước mặt Thời Sênh.

Thời Sênh chắc chắn thanh nhuyễn kiếm đó là của Linh Ước, đến nữ hoàng cũng chẳng buồn nhìn lần nữa, cứ thế quay người đi ra ngoài.

Cứ như vậy mà đi sao?

Thực sự đi rồi sao?

Thực sự là vì thanh kiếm đó mới đến sao?

Nhìn Thời Sênh biến mất trong điện, nữ hoàng mới tin đó là sự thật. Cái vị thừa tướng đã tiến hóa thành gian thần của bà thực sự đến đây chỉ vì một thanh kiếm sao?

Nữ hoàng thực sự muốn cho người bao vây tiễu trừ cô ta. Thế nhưng nghĩ đến buổi thiên tế hôm đó, thực lực của cô ta là bà tận mắt trông thấy, mấy tên lính kém cỏi trong cung liệu có thể giết được cô ta sao?

Đến lúc đó khiến cô ta nổi giận, lại được một mất mười.

……

Thời Sênh nói là sẽ cùng với Linh Ước quay về núi Vạn Nguyên. Sáng sớm hôm sau thực sự đã chuẩn bị xong xuôi xe ngựa, dẫn theo Linh Ước ra khỏi thành.

Cô chỉ đem theo một mình Ánh Nguyệt.

Hai người ngồi trên xe ngựa, mắt to nhìn mắt bé.

Một lúc lâu sau, Thời Sênh lấy thanh nhuyễn kiếm từ bên cạnh mình ra, “ Này.”

Linh Ước nhìn chằm chằm vào thanh kiếm mất ba giây mới đưa tay nhận lấy nó.

Đây chính là mục đích tối qua nàng hỏi hắn kiếm của hắn đâu sao?

“Nàng không sợ ta sẽ dùng thanh kiếm này để đối phó nàng sao?” Nàng cứ đưa trả hắn thanh kiếm như vậy, thật sự không lo lắng một chút nào sao?

Mặt Thời Sênh lộ vẻ cưng chiều, “Chàng vui vẻ là được rồi.”

Muốn đối phó với bản cô nương, vậy thì phải có đủ sức mạnh đó mới được!

Linh Ước: “…” Không có cách nào để giao tiếp nữa.

Xe ngựa rất nhanh đã đến núi Vạn Nguyên, Linh Ước muốn leo từng bậc thang Đăng Thiên để lên.

Thời Sênh không còn cách nào khác chỉ có thể leo lên cũng hắn.

Còn chưa leo được một nửa, Thời Sênh đã mệt đến thở không ra hơi.

Linh Ước mặt không đỏ, hơi thở cũng không đứt đoạn đứng trên bậc cao hơn vị trí của Thời Sênh một chút. Gương mặt hắn lạnh tanh nhìn xuống cô gái đang ngồi trên đất không có chút hình tượng nào.

Trong lòng bỗng cảm thấy có chút tan vỡ.

Lúc đánh nhau đâu có thấy nàng mệt mỏi gì?

Chỉ là leo bậc thang thôi mà, có cần phải mệt như vậy không?

Đánh nhau đối với Thời Sênh mà nói quả thật không hề mệt, nói cho cùng trong tay có một thanh kiếm có thể chém người như chém củ cải, ngoại trừ những trận đấu kéo dài cực kỳ lâu, nếu không thể lực bị tiêu hao hoàn toàn không có gì nghiêm trọng.

Nhưng mà cái bậc thang này, cứ như dựng một góc chín mươi độ vậy.

Góc chín mươi độ tức là sao, tức là cô chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể rơi xuống bên dưới. Thân là một quan văn, leo được một nửa như thế này là cô đã rất cố gắng rồi.

Đúng lúc đầu óc Thời Sênh bắt đầu ù ù, thở không ra hơi thì phía trước đột nhiên tối lại, một cánh tay thon dài trắng trẻo đưa đến trước mặt cô.

Thời Sênh nhìn theo hướng cánh tay đó.

Linh Ước nhìn sang chỗ khác, miệng còn cố nói cứng, “Nàng đi thế này thì đến tối chúng ta cũng không thể lên đến núi.”

“Không thì chàng cõng ta đi.” Thời Sênh được đằng chân lân đằng đầu.

Linh Ước sa sầm mặt định thu cánh tay lại, Thời Sênh thấy vậy lập tức đưa tay lên nắm lấy, “Không cõng, không cõng, dắt thế này cũng được.”

Linh Ước hừ một tiếng.

Thời Sênh mặt mày tối lại, được đấy, cái tính kiêu ngạo cuối cũng cũng xuất hiện rồi.

Giỏi lắm!

Dựa vào sức của Linh Ước, Thời Sênh đứng lên, Linh Ước đi phía trước dắt cô leo lên trên.

Thời Sênh nhân cơ hội này, ngón tay từ trong lòng bàn tay hắn cố tình luồn qua khiến mười ngón tay đan lồng vào nhau.

Linh Ước quay đầu nhìn cô một cái, ngón tay nắm chặt, cuối cùng mặt lại lạnh tanh tiếp tục leo lên phía trên.

Đến đạo quan, Linh Ước rút tay lại nhưng không rút ra được.

“Thừa tướng, buông tay ta ra.” Nam nữ thụ thụ bất thân đó, có biết không?

“Ta sợ chàng bị ngã, ta vẫn nên dắt chàng thì hơn.” Thời Sênh làm vẻ mặt nghiêm túc.

Linh Ước: “…” ở trong địa bàn của hắn rồi, hắn còn có thể bị ngã sao?

Linh Ước thử mấy lần đều không thể rút tay ra khỏi tay của Thời Sênh. Thời Sênh tươi cười nhìn hắn.

Trái tim của Linh Ước đột nhiên đập loạn nhịp. Hắn có chút hoảng hốt nhanh chóng dời mắt đi, sải bước về phía căn lầu các trên vách núi.

Từ trong lòng đã tự cảnh cáo bản thân không được nghĩ lung tung, thế nhưng thứ xúc cảm trong lòng bàn tay ấy khiến hắn muốn không nghĩ cũng khó.

Bàn tay của cô ấy rất nhỏ, làn da rất mềm mịn hoàn toàn không giống với đám con gái kia, vừa thô ráp lại vừa to đùng.

Bàn tay này đã từng nắm vào vị trí bí mật nhất trên cơ thể của hắn.

Nghĩ đến đây, bàn tay Linh Ước vô thức tăng thêm lực nắm chặt bàn tay kia thêm vài phần.

“Ui… tiểu đạo trưởng dù chàng không muốn nắm tay ta thì cũng đừng nên bóp nát tay của ta như vậy chứ.” Thời Sênh hít một hơi lạnh.

Linh Ước định thần lại, lúc này mới phát hiện bản thân đã dùng một lực lớn như vậy. Hắn lập tức buông tay ra, bàn tay của Thời Sênh đỏ ửng cả lên.

“Xin lỗi…” Vừa rồi hắn không cố ý, chỉ là do tâm trí đang vô cùng hỗn loạn, không biết làm thế nào để đối mặt với cô.

Thời Sênh vẩy vẩy tay, sao lực tay của tên tiểu tử này mạnh vậy chứ.

Mẹ nhà nó, tay sắp đứt cả rồi.

“Chàng mau thổi giúp ta đi.” Thời Sênh giơ tay lên trước mặt Linh Ước, đôi mắt chớp chớp, mặt đầy vẻ tủi thân, chỉ thiếu nước khóc cho hắn xem thôi.

Linh Ước nhìn xuống bàn tay bị mình làm cho đỏ ửng, trầm mặc một lát rồi kéo tay của cô nhẹ nhàng thổi.

Từng hơi thở ấm nóng cứ lướt nhẹ trên làn da mềm mại, giống như một chiếc lông tơ đang nhè nhẹ lướt qua đáy trái tim, khiến cả người cô như tê dại chỉ muốn lập tức bổ nhào vào người hắn.

Cuối cùng vẫn là lý trí kiểm soát cơn kích thích đó, có điều cô vẫn cứ mặt dày tiếp tục đòi quyền lợi, “Phải hôn một cái mới hết đau.”

Linh Ước nhìn cô.

Thời Sênh lại cố gắng ra vẻ tủi thân hết mức có thể.

Cặp lông mi vừa dài vừa cong khẽ rung lên, đôi mắt thường ngày vẫn bình thản trong khoảnh khắc này lại như được nhuộm lên ý cười và sự ấm áp, hấp dẫn hắn, khiến hắn đắm chìm.

Hắn không biết bản thân mình bị ma xui quy khiến ra sao mà đặt lên tay bàn tay ấy một nụ hôn.

Đôi môi hắn có chút mát lạnh, khẽ chạm lên làn da đang nóng bừng vì đau nhức, cái mát lạnh ấy vừa hay làm tan đi cái nóng rực như lửa đang đốt cháy da thịt.

“Linh Ước.”

Linh Ước hơi đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn cô, đồng tử lập tức mở to hết cỡ, đôi môi đã bị ai đó chiếm đoạt, trong vòng tay đột nhiên có thêm một cơ thể mềm mại lại vô cùng dịu dàng.

Linh Ước không ngờ được cô lại đột ngột nhào đến như thế, bản thân không đề phòng bị ngã nhào vào lùm cỏ sau lưng.

“Linh Ước…” ánh mắt Thời Sênh đã thêm vài phần mơ mơ màng màng, đầu lưỡi khẽ lướt nhẹ nhàng vẽ theo hình dáng đôi môi hắn.

Toàn thân Linh Ước bắt đầu cừng đờ, thế nhưng cứ theo mỗi lần cô gọi tên hắn, hắn đều không hiểu nổi tại sao trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Khó chịu đến nỗi hắn sắp không thể hô hấp nổi.