Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 19




Sau khi rời khỏi phòng khám, Penn lôi Chesil đến tiệm quần áo lớn nhất thị trấn, đại bộ phận quần áo bên trong là phục sức Ả rập truyền thống.

[ Quá tuyệt vời, Chesil, ngươi còn muốn tuấn tú hơn hoàng tử Ả rập.]

Chesil nhìn người đàn ông vẻ mặt khoa trương trước mắt, cùng bộ dạng bản thân mặc trường bào màu trắng, cảm thấy có chút lúng túng, Penn nói đây là gương, còn chiếu ra bóng hắn rõ ràng hơn nước sông Nile, cùng tất cả những đồ vật thần kỳ làm hắn nhịn không được cảm thán trong lòng. Người đàn ông ở một bên tự nhiên hưng phấn vươn tay giúp hắn chỉnh sửa khăn đội đầu một chút, vải vóc mềm mại cùng trường bào rộng lớn thoáng khí hết sức dễ chịu.

Đột nhiên, Penn bất ngờ hôn Chesil một cái, sau đó cười xấu xa.

[Kiểu chào hỏi hôm nay, ngươi phải quen sớm một chút mới được.]

Chesil há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng do dự vẫn không nói ra, chỉ gật nhẹ đầu, động tác nhỏ nhặt này làm ý cười Penn lớn hơn nữa.

[ Chesil, chờ vết thương ngươi tốt rồi, ta sẽ mua âu phục càng thích hợp hơn với đường nét thân thể ngươi.]

Chesil nhịn không được nhíu mày. Tuy hắn không hiểu ý trong lời Penn nói, nhưng giọng điệu không rõ ý của đối phương lại khiến hắn có chút mất tự nhiên.

[ Chúng ta không phải muốn đi truy xét manh mối sao?] Chesil nhịn không được hỏi ra, nhưng Penn nhanh chóng thanh toán tiền dường như không nghe thấy, kéo hắn đến một nhà hàng cách đó không xa.

Canh sò tươi ngon, thịt xốt cà, thịt bò tàu hủ và rau salad, Penn vui rạo rực nhìn Chesil vẻ mặt không biết làm sao, với y mà nói, cuộc hẹn như vậy rõ là khiến người ta phấn chấn, Chesil mặc phục sức Ả rập lộ vẻ oai hùng bất phàm, nhưng trong đầu y lại nhịn không được thêm vào bộ dạng Chesil chỉ mặc khố váy mê người.

[ Mau ăn đi! Đói bụng thì chuyện gì cũng làm không được.] Penn dùng chậu nhỏ chủ quán chuẩn bị cho rửa tay, sau đó theo tập tục địa phương cầm lấy bánh vừa nướng xong còn bốc hơi nóng ăn. Chesil do dự một chút, cũng học bộ dạng y ăn đồ ăn. Mỗi lần ăn một miếng, vẻ mặt Chesil đều biến hóa, điều này làm Penn nhịn không được cười trộm. Y nhai thịt nấu nhừ, lại bắt đầu ảo tưởng thời khắc y mang Chesil về Luân Đôn ở khu phố cổ Tháng năm, trong ánh nến lãng mạn, dạy người này dùng dao cắt bò bít-tết nướng rượu đỏ sao cho vừa vặn, uống mấy ly rượu quý sau đó thừa dịp men say…

[ Penn!]

Tiếng kêu của Chesil làm Penn hoàn hồn, Penn hả một tiếng, mới phát hiện trên bàn dính đầy nước cà của khối thịt trên tay y. Y cuống quít lấy khăn lau tay, cười đáp lại Chesil nghi hoặc khó hiểu.

[ Khục! Xin lỗi, ta đang suy nghĩ chuyện tìm kiếm manh mối.]

[ Rất khó khăn sao? Vẻ mặt ngươi rất ngưng trọng.]

[ Đúng!] Penn cố ý vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, điều này làm Chesil buông đồ ăn trong tay, luống cuống đứng lên, lúc vừa mới định nói câu đừng lãng phí thời gian lại bị Penn kéo lại.

[ Trước ăn xong đã. Chúng ta còn có thể đem một phần về cho Ray, hắn rất lâu rồi không ăn uống, ngươi cảm thấy đem cái gì được đây?] Penn vừa nói ra, Chesil không chút do dự ngồi trở lại, bộ dạng nhu thuận kia vừa làm y khó chịu, vừa làm y cảm thấy người đối diện rất đáng yêu.

[ Ray cần ăn thịt bổ sung thể lực.] Chesil chỉ chỉ thịt bò tàu hủ cùng thịt sốt cà trước mặt.

[ Được được!] Penn thất bại nhấc tay cười, y búng tay gọi nam bồi bàn đến, dặn cho thêm thức ăn, sau đó lại nhét giấy bạc vào trong tay bồi bàn. Bồi bàn ngây ra một lúc, cất kỹ tiền rồi nháy mắt với Penn.

[ Ăn xong chúng ta trở về.] Penn thở một hơi, uống súp tuy hơi lạnh nhưng vẫn ngon.

[ Hả? Không phải đi tìm manh mối sao?] Chesil nhíu mày.

[ Manh mối chạy không được, nhưng trở về muộn, Ray bị thương phải ăn đồ nguội, như vậy được không?] Penn học bồi bàn nháy mắt với Chesil, người nọ bộ dạng đã hiểu, bắt đầu ăn hết đồ ăn.

Penn nhịn không được thở dài trong lòng, tình địch kia, hình như còn khó giải quyết hơn y tưởng tượng.

“ Ray!” Vừa vào cửa, Chesil thấy Raymond tỉnh táo ngồi bên giường, nhịn không được vui sướng, tuy sắc mặt đối phương tái nhợt, nhưng hình như không có gì đáng ngại, ngày đó nổi điên thật giống như một giấc mộng.

“ Chesil… Anh Curwen.” Raymond thấy người đi theo phía sau Chesil, trên khuôn mặt tái nhợt lập tức xuất hiện vẻ chán ghét.

“ Ha ha, gọi tôi Penn là được! Ray!” Penn thành thạo lộ ra nụ cười vô hại muốn làm tan rã phòng bị của đối phương, đáng tiếc hiệu quả không lớn. Y nhún nhún vai, nhìn Chesil vui vẻ bên cạnh Raymond, phảng phất như có thể thấy cái đuôi phe phẩy phía sau, làm tâm tình tốt đẹp trước đó của y biến mất hầu như không còn, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười một trăm lẻ một phần trăm. “Về sau chúng ta chính là bạn tốt…”

“ Ai với anh!…. Là bạn!” Raymond vừa rống giận một câu, mặt đột ngột vặn vẹo nhăn lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như nhẫn nhịn gì đó, ngay cả tiếng cũng biến nhỏ như muỗi kêu.

[ Ray, ngươi không sao chứ?] Chesil lo lắng hỏi, nhưng Raymond không hiểu ngôn ngữ hắn, hắn đành phải quay đầu cầu cứu Penn đang ngoài cười trong không cười.

“ Cậu khỏe chứ?”

“ Xin… Giúp tôi gọi bác sĩ, cám ơn.”

“ Bác sĩ không có ở đây!”

“…. Vậy y tá.”

“ Cũng không có.” Đối mặt với ánh mắt như giết người của Raymond, Penn nhún vai, lời y chính là sự thật, lúc y vừa trở lại, trong phòng khám quả thật không có ai. “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“…………” Raymond cắn chặt răng, cũng không trả lời, nhưng sắc mặt muốn xanh mét cùng bộ dạng khó nói của Raymond làm Penn lập tức hiểu rõ, y cười xấu xa, cúi xuống từ dưới giường lấy bình đựng nước tiểu ra, đưa cho Raymond.

“Đừng khách sáo, xin tận tình sử dụng.”

Lời nói trêu đùa làm Raymond tức giận toàn thân run rẩy, mà Chesil thì vẻ mặt không hiểu gì nhìn cái vật hình dạng quái dị kia, nhưng mùi khó nghe mơ hồ truyền đến cùng biểu tình nhẫn nhịn của thanh niên làm hắn lập tức hiểu ra yêu cầu lúc này của Raymond.

Hành vi ngay sau đó của Chesil làm Penn cùng Raymond nhìn đến choáng váng, chỉ thấy hắn tiếp nhận bình đựng nước tiểu, không phân trần kéo quần Raymond lấy ra biểu tượng nam tính đã nghẹn đến sưng, nhét vào miệng bình.

“Chờ….. Chờ một chút!” Xấu hổ lập tức bùng nổ, sắc mặt Raymond lúc đỏ lúc trắng, cả người run rẩy, giống như đang bị điện giật. Thấy Chesil vẻ mặt nghiêm túc phảng phất như đang nói với mình, không sao đâu, Raymond thật muốn liền như vậy ngất xỉu. Y chính là không muốn dùng thứ này mới đòi gọi bác sĩ dìu y đi WC.

Penn ở một bên cười đến cơ hồ đau sốc hông, Chesil thì mặt mày nghiêm túc kiên nhẫn chờ. Vành mắt Raymond bắt đầu nổi đỏ, y cố gắng giữ vững lực nhẫn nhịn cơ hồ hỏng mất, cầu xin Penn cười đặc biệt to.

“Pe… Penn. Van cầu anh mang Chesil ra ngoài!”

“ Ha ha ha. Không thành vấn đề, vậy, chúng ta là bạn bè chưa?” Penn lau nước mắt, e rằng đây là lần y cười khoái trá nhất mấy ngàn năm nay.

“ Đúng! Đúng! Như anh nói!”

Penn cười lớn kéo Chesil vẻ mặt mờ mịt ra ngoài, sau đó chống tường tiếp tục cười đến không thở nổi.

[ Sao thế? Ngươi đang cười cái gì?]

[ Hô…. Chesil, chuyện ngươi cần học còn rất nhiều!] – nhất là chuyện thanh niên trẻ tuổi cho rằng bình nước tiểu chỉ có lão già bệnh sắp chết mới có thể dùng. Penn đột ngột cảm thấy y có thể không cần sốt ruột bắt cóc Chesil, kéo dài thêm thời gian làm mình vui vẻ.

Lần thứ hai vào lại phòng, Raymond mặt như bếp lò bị lửa đốt đến đỏ bừng. Y lắp bắp nói với y tá tới lúc đó giải quyết tốt hậu quả rồi trầm lặng xuống, Chesil nghiêng đầu, tuy không biết Raymond đang nói cái gì, nhưng hắn cảm thấy khóe mắt cùng hai má ửng hồng tôn khuôn mặt tuấn mỹ của y càng thêm mỹ lệ.

Xem ra, Raymond đã từ bi thương phục hồi một chút. Chesil tự ý gật đầu, sau đó đặt đồ ăn mang về trước mặt Raymond, gục đầu xuống cho y một cái hôn coi như chào hỏi hôm nay.

Thân thể Raymond nháy mắt cứng ngắc, đối với hành động đột ngột này không biết nên phản ứng làm sao. Mà Penn lộ ra vẻ mặt hỏng bét che miệng lại.

“ Che… Chesil anh…. Penn xin giúp tôi hỏi anh ấy đây là để làm gì!” Raymond hồi hồn về từ trong khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được quay đầu ép hỏi Penn, làm người phiên dịch lúc này rốt cuộc phát huy công dụng!

“ Ách, a…. Khục, đây là nghi thức cầu phúc truyền từ thời Ai Cập cổ. Cậu ta là đang chúc cậu sớm ngày hồi phục.” Penn lộ ra nụ cười làm bản thân thoạt nhìn có sức thuyết phục, nhưng trong lòng lại nhịn không được mắng bản thân sao lại nói với Chesil hôn môi là cách thức chào hỏi.

“ Hả? Anh khẳng định?”

“ Đúng vậy, đúng!” Penn cảm thấy khóe miệng cũng sắp co giật, y vội dời đi lực chú ý. “Đây là đồ chúng tôi mua về lúc ăn trưa, còn nóng hãy ăn đi!”

Mang vẻ mặt tám phần hoài nghi, Raymond cau mày vừa ăn vừa lâm vào trầm tư. Sau khi thấy Raymond bắt đầu ăn cơm, Chesil đứng lên, có chút khó hiểu hỏi Penn.

[ Tại sao Ray sau khi tiếp nhận chào hỏi của ta thoạt nhìn rất tức giận?]

[…. Vì…. Có người đối với loại chào hỏi đó….. Không quá tiếp nhận!] Penn nghiêng mặt thống khổ nhắm mắt lại, tuy là lỗi của y, y đáng lẽ phải giải thích rõ ràng, nhưng nhìn thanh niên vẻ mặt nghi vấn cộng thêm ủy khuất đáng thương, y thật sự là… Không muốn mất đi cơ hội “mỗi ngày một nụ hôn” tràn ngập sức hấp dẫn.

[ Phải không?]

Chesil xụ bả vai, lời giải thích của Penn làm hắn hiểu ra vì hắn cùng Raymond ngay cả quan hệ bạn bè cũng không phải, cho nên mới có phản ứng này với sự chào hỏi của hắn.

[ Ta sẽ cố gắng cho đến khi hắn chấp nhận mới thôi!]

[…………] Penn phát hiện y hình như lại làm ra một việc ngốc nghếch quấy nhiễu bản thân.