Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 7




Sáng sớm ngày hôm sau.

Raymond vừa thức dậy liền đi đến khách phòng, nhưng thanh niên vẫn còn ngủ say. Y không khỏi có chút lo lắng, nghĩ thầm có phải một cú hôm qua đánh hư đầu đối phương rồi không? Lúc y đang suy nghĩ có cần đến thị trấn khác mời bác sĩ đến hay không, thanh niên vẻ mặt thống khổ trở thân. Raymond thấy thế không khỏi vui mừng, thở phào một hơi, ngồi trên ghế dựa bên cạnh bắt đầu đọc báo của thị trấn Luxor.



[Phát hiện tượng bán thân hoàng hậu Nefertiti Ai Cập]

[ Người phát hiện cùng chính phủ Ai Cập hôm nay đạt thành hiệp định, đồng ý chia một nửa hiện vật phát hiện]

[ Hoàng hậu giống như bị cướp đi?]

Tiêu đề bắt mắt cơ hồ chiếm một nửa trang báo, Raymond nhìn hiện trường khai quật mờ nhạt trên báo, trong lòng tặc lưỡi, người đãi vàng từ khắp nơi trên thế giới đều vó ngựa không ngừng ở các nơi khai quật, hầu như mỗi ngày đều có bài báo nói nơi nào đó phát hiện lăng mộ hoặc châu báu nào đó chảy vào thị trường. Chỉ có y! Chắc chắn mình là thằng ngốc duy nhất bị đuổi khỏi Ai Cập, Raymond sốt ruột lật trang, cố gắng ném chuyện phiền lòng qua một bên, đọc kỹ tờ báo một lần – thậm chí ngay cả cáo phó, ngoại trừ bài viết về phát hiện khai quật.

Lật tới lật lui tờ báo suốt một tiếng, Raymond thấy thanh niên vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi lo lắng. Y định mang người này đến chỗ Hawass, Hawass học sâu hiểu rộng hẳn sẽ nhìn ra chút gì từ quần áo cùng ngôn ngữ của hắn. Nếu nhờ vậy mà có thể tìm ra kỹ thuật thất truyền hoặc bộ lạc cổ đại còn sót lại, đó chắc chắn còn muốn náo động hơn tin tức tượng bán thân! Chỉ nghĩ đến mấy khả năng kia thôi đã khiến y hưng phấn đứng lên đi tới đi lui trong phòng, hận không thể đập tỉnh cái kẻ ngủ say kia.

Raymond liên tục lấy đồng hồ bỏ túi ra xem thời gian, tới lúc toàn bộ tính nhẫn nại hao hết, y không quản hành vi bản thân có phù hợp lễ nghĩa hay không, vội vàng đổi quần ngủ cho thanh niên. Đột ngột, ánh mắt Raymond dừng lại, y đột nhiên nhào lên, nhìn chăm chăm ấn đỏ cỡ bàn tay trên cánh tay thanh niên. Raymond theo bản năng bịt lấy cánh tay mình, đau đớn truyền đến làm y nhíu mày, kích thước hình dạng này, thậm chí là vị trí, cũng giống như mình.

Trùng hợp? Sau lưng Raymond lủi lên một cơn ớn lạnh. Y đứng mạnh dậy lắc lắc đầu, hẳn là trùng hợp nhỉ? Y an ủi bản thân, ném bỏ cảm xúc sợ hãi vô danh, sau đó, ôm mảnh vải từng bọc quanh thắt lưng thanh niên chạy ra khỏi cửa phòng.

[Ngươi quả nhiên làm ta thất vọng.]

Pharaoh trong mộng vẻ mặt xem thường đâm nhói trái tim Chesil, hắn cố gắng muốn giải thích, nhưng làm sao cũng không phát ra tiếng, chỉ có thể nôn nóng bi thương lại bất lực nhìn Pharaoh xoay người rời đi.

Từ trong mộng bừng tỉnh, Chesil mờ mịt nhìn vách tường phủ kín hoa tươi sáng ngời. Đỉnh đầu truyền đến từng cơn đau âm ĩ, ký ức dần trở lại trong đầu. Hắn làm xong bùa, sau đó thì? Đúng rồi, bị bạn đuổi giết! Chesil nhớ tới vẻ mặt Hotep lúc bóp cổ hắn, sau lưng nhịn không được rét run, ai có thể ngờ bạn tốt lâu năm lại nháy mắt trở mặt thành thù, thậm chí muốn lấy mạng hắn? Chỉ vì một miếng….

Bùa!

Chesil bật mạnh dậy, không quản đau đớn triền miên tìm kiếm chung quanh. Căn phòng quái dị, cửa sổ quái dị, mọi thứ đều quái dị!! Trong căn phòng quái dị xa lạ này lại không có bóng dáng bùa hộ mệnh. Nhận ra mình thật sự làm mất bùa. Cả người Chesil thoát lực quỳ xuống đất. Giữa ngực cùng cổ họng bị chua xót lấp đầy, hắn nâng hai tay trống rỗng lên, thậm chí có xúc động rơi lệ. Hắn thề với Amon, thà mất đi tính mạng cũng phải bảo vệ bùa, nhưng hắn bây giờ còn còn sống, cư nhiên còn sống! Phẫn nộ cùng cảm giác thất bại nháy mắt xâm nhập cả người hắn, Chesil liều mạng đánh đầu mình, phảng phất như ngay cả đau đớn từ vết thương cũng không cảm nhận được.

Chesil thở hổn hển nhìn chăm chăm máu tươi từ đỉnh đầu chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, trong đầu trống rỗng, cảm xúc kia đã đoạt đi tư duy của hắn, khiến hắn chỉ có thể vô lực cảm thụ run rẩy tê liệt toàn thân.

Khi máu trên đất đông lại, Chesil mới bình lặng xuống, suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì. Hắn lảo đảo đứng dậy, chàng trai dị tộc nhìn thấy hôm qua cùng gian phòng trang trí kỳ quái trước mắt, làm Chesil cho rằng mình bị sông Nile cuốn tới một quốc gia khác.

Chỉ cần còn sống là có thể trở lại quê hương sao? Hắn nghe Aha từng nói ở cố hương của họ, trong bộ lạc ở ốc đảo cực tây Thung lũng các vị vua, có lẽ có phương pháp cổ xưa giải trừ nguyền rủa. Cho nên, chỉ cần có thể trở về thì chắc chắn có thể giải trừ vận xấu của Pharaoh!

Chesil đi đến bên cửa sổ, vươn tay bắt lấy vải vóc mềm mại chưa bao giờ thấy qua, dùng sức kéo xuống. Đập vào mắt chính là nước sông Nile lấp lánh lân quang dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cột đá cực đại ở đền thờ xa xa cùng tháp vuông nhọn cao ngất trong mây, cái này chỉ thuộc về Ai Cập, kiến trúc quen thuộc rồi lại xa lạ làm hắn mở to mắt nhìn.

Bên kia.

Raymond tới chỗ Hawass ở, người học việc sau khi cho y biết Hawass đang bận liền dẫn y vào phòng khách. Y có chút nhàm chán nhìn xung quanh, nghĩ thầm Hawass không hổ là nhà khảo cổ kiêm học giả lịch sử Ai Cập, thậm chí ngay cả vật trang trí trên vách tường phòng khách cũng là tranh cùng giấy Papyrus Ai Cập cổ.

Ánh mắt Raymond bị hấp dẫn bởi phù điêu bọc thủy tinh. Y đứng dậy đi qua, từ khoảng cách gần cẩn thận quan sát.

Nội dung khắc trên phù điêu hình như là tả thực, một đám đàn ông thần thái khác nhau đang nướng thịt làm bia phía trên, những người đàn ông phía dưới thì đang bắt cá nướng. Màu sắc tươi đẹp cùng chạm trổ tinh xảo miêu tả sinh hoạt ẩm thực của người Ai Cập cổ, sinh động như thật.

Đang lúc y nhìn mê mẩn, phía sau truyền đến âm thanh già cả.

“ Ẩm thực Ai Cập cổ rất đơn giản nhưng cũng rất phong phú.”

“ Hawass!”

Raymond xoay người, thấy ông lão vẻ mặt từ ái nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng đi về phía y. Với sống lưng thẳng tắp cùng nhịp bước như bay của Hawass, một chút cũng không nhìn ra lão đã đi vào tuổi xế chiều. Ánh mắt Hawass từ trên người Raymond chuyển tới phù điêu, lão nheo mắt lại tỉ mỉ thưởng thức.

“ Bức phù điêu này tuyệt vời chứ?”

“ Đây là đồ thật sao?” Raymond cũng quay đầu cảm thán, y cảm thấy đây là đồ thật, nhưng Hawass có thể đặt miếng phù điêu này trong một căn phòng không hề canh gác hay sao?

“Ha ha, người trẻ, cái cậu phải học vẫn còn rất nhiều.” Hawass cười ha hả như hiểu rõ nghi hoặc của Raymond, sau đó vẻ mặt lại không thoải mái như ngữ điệu. “ Đứa trẻ này đương nhiên là thật, nhưng đối với kẻ trộm mộ mà nói, nó cùng rác rưởi không có gì khác nhau — ta thật ra là nhặt được nó trong đống rác. Nhưng giá trị lịch sử của nó, lại có ai có thể tính ra được đây?”

“ Thân thế đứa trẻ này đã là một câu đố, ta không còn cơ hội biết được chôn cùng với nó còn có cái gì, làm sao nó bị phát hiện, nó là bộ phận của cái gì, là vật thuộc về nhà cửa, đền đài, cung điện hay cổng quan? Tất cả những thông tin đó đều đã tan biến, mất, chỉ để lại cái này.”

Hawass đau lòng vuốt ve phù điêu cách lớp thủy tinh, trầm lặng. Raymond không nói tiếp, y có thể nói cái gì đây? An ủi? Tất cả những thứ hiện giờ y làm không có gì bất đồng với kẻ trộm mộ, thấy những cổ vật đó, y chỉ nghĩ đây đẹp đến cỡ nào, đắt tiền đến cỡ nào, chưa từng suy nghĩ đến lịch sử sau lưng mà những cổ vật đó đại diện.

Y lén nhìn Hawass bên cạnh, ông lão này nếu không phải nể mặt mũi cha Charlotte, e rằng nói cái gì cũng không chịu trợ giúp y,

Không khí gượng gạo tràn ngập giữa hai người.

Raymond thở một hơi trong lòng làm mình trầm tĩnh lại, quyết định tiếp tục giả ngốc tới cùng, y bây giờ cần Hawass trợ giúp, bất kể y có thật tâm thành ý hay không.

“ Đúng rồi, cháu có một thứ…” Y xoay người muốn đi lấy túi giấy mang đến, lại bị Hawass ngăn cản.

“ Trước tiên không nói cái này, Raymond, ta có việc muốn hỏi cậu.”

Thấy Hawass vẻ mặt nghiêm túc, Raymond có chút kinh hãi, quả nhiên sau đó là vấn đề hiện giờ y không muốn nghe thấy nhất.

“ Ta nghe nói cậu bị yêu cầu rời khỏi Ai Cập sau một tháng.”

Raymond đè nén bực bội không ngừng dâng lên, thở dài tỏ vẻ không sai. Y cho rằng sự tình chắc chắn có thể xoay chuyển, nếu trả lời khẳng định câu hỏi của Hawass, như vậy chứng tỏ y cho rằng mình sẽ phải đi, nhưng y là không thể từ bỏ, tuyệt đối không!

“ Hazz…” Hawass thấy bộ dạng Raymond, nhịn không được thở dài, lão vỗ vỗ bả vai Raymond. “Nói như vậy, từ nội dung phiên dịch trên giấy Papyrus, quả thực đã tìm được phòng bí mật?”

Raymond thật sự không muốn hồi tưởng lại cái ngày y lâm vào khốn cảnh, nhưng vẫn thành thật kể cho Hawass tình cảnh phát hiện phòng bí mật và quang cảnh trong đó.

“ Đúng rồi.” Nhớ tới cái gì, Raymond lấy hộp công cụ xách tay trong túi quần ra. Đem ra công cụ mình ngày đó tìm thấy tiện tay ném vào. “Tuy không có kho báu, nhưng cháu tìm được cái này.”

Raymond đưa cho Hawass cái dùi nhỏ bằng kim loại màu đen, chuôi có hoa văn tinh mỹ. Người nọ cẩn thận tiếp nhận, sau khi liếc hoa văn dưới đuôi, cuống quít lấy kính lão từ túi áo trước ngực ra, đi đến trước cửa sổ cẩn thận quan sát.

Thấy Hawass vừa quan sát vừa thì thào tự nói như cảm thán, Raymond không rõ nội tình chỉ có thể ngây ngốc đứng ở một bên, chờ lão bác học trước mặt giải thích cho y.