Bữa Sáng Trên Giường

Chương 6




Rich đợi Becca mở cửa căn hộ ra.

Tay cầm của những chiếc túi nilon bắt đầu cứa vào hai bàn tay anh.

“Mất bao lâu để nấu xong món này?” Becca xoay chiếc chìa khóa đã tra vào ổ. “Cần phải nướng nó trong khoảng bốn mươi lăm phút.”

“Tôi thấy đói rồi. Tôi đã làm việc qua bữa trưa.”

“Vậy thì làm tạm một cái sandwich đi. Tôi cũng chưa ăn gì.”

“Tôi nghĩ cô đã ăn trưa tại nhà Annabelle và Mike với bố mẹ cô.”

Becca đá mở cánh cửa. “Phải. Tôi đã không lưu lại đủ lâu để có thể thực sự ăn được gì.”

“Sao vậy?”

Becca đặt chiếc túi cô đang cầm lên bàn bếp. “Sandwich pho mát nướng nghe thế nào?”

Nụ cười của cô có vẻ hơi quá gượng gạo. Có điều gì đó không ổn cô không muốn nói đến. “Tốt.”

Cô lấy ra một chiếc chảo rán và đặt lên bếp. “Tuyệt. Hãy nướng bằng cái này. Tôi thích chiếc sandwich của tôi vàng giòn nhưng không bị cháy.”

“Hả?”

Cô lục lọi trong tủ lạnh và lấy ra vài thứ. “Tôi không biết cách làm pho mát nướng.”

Becca thở dài, phản ứng của cô khiến anh đứng thẳng dậy. “Đừng có cư xử với tôi như thể tôi là một thằng ngốc. Tôi có ba bằng sau đại học. Tôi ít ra cũng biết một hai điều.”

“Phải, chỉ là chúng chẳng có gì liên quan tới chuyện làm bếp cả.”

“Cảm ơn vì lời nhắc nhở kịp thời. Cô vẫn chưa thấy chán việc bới móc ra những điều không phù hợp của tôi sao?” Becca lần này thực sự mỉm cười.

“Chưa đâu.” Cô còn không buồn kìm nén tràng cười của mình lại. “Tất cả những gì anh phải làm là cắt vài miếng pho mát đặt vào giữa hai lát bánh mì, rồi phết bơ lên cả hai bên bánh sandwich, rán cho tới khi mặt dưới ngả màu nâu, lật mặt, và khi hai mặt ngoài đã ngả nâu đều còn pho mát đã chảy ra là xong, cắt miếng sandwich làm đôi - tôi thích ăn theo miếng hình tam giác - và ăn. Rất dễ. Tôi sẽ đi thay chỗ quần áo ướt này ra trong lúc anh nấu ăn.”

“Nghe cũng không khó lắm. Cô cứ đi thay đồ đi.”

Rich mở một gói pho mát ra, một thứ anh chưa từng thấy qua trước đây. Không phải thứ mang về từ cửa hàng bán đồ ăn sẵn. Những viên pho mát được bọc trong giấy nilon, và trên đó có ghi sản phẩm được làm từ sữa. Còn có thể làm pho mát từ cái quái gì khác nữa?

Rich phết bơ lên bốn lát bánh mì, đặt mấy viên pho mát vào giữa, rồi cho cả vào chiếc chảo nóng. Chúng kêu lên xèo xèo. Được rồi, cũng chẳng ghê gớm lắm. Anh mở mấy ngăn kéo ra tìm thứ gì đó để lật bánh mì. Anh tìm thấy một dụng cụ phù hợp và xúc nó vào dưới góc miếng sandwich thứ nhất, lật lên xem bên dưới, vẫn chưa ngả nâu. Anh vẫn đang kiểm soát được tình hình.

Anh cúi đầu ngó vào trong tủ lạnh và lấy ra một lon bia. Anh bật nắp lon, uống một hơi, đợi vài phút trước khi cầm lấy chiếc chảo rán. “Mẹ kiếp!” tay anh bỏng rẫy khi cầm lấy cán kim loại của chiếc chảo.

“Chết tiệt!” Anh xối nước lạnh lên bàn tay và thấy Becca ló đầu ra khỏi cửa phòng cô.

“Ổn cả chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

“Hình như có mùi thứ gì đó đang cháy.”

“Ôi, mẹ kiếp.” Rich giật lấy một chiếc khăn, gấp lại vài lượt, rồi giữ nó trong bàn tay bị bỏng. Anh cẩn thận cầm lấy cán chảo và lật những miếng sandwich giờ đã cháy đen lên. Chết tiệt. Anh thầm rủa khi nhận ra làn khói đang bốc lên. Anh nhìn xuống và phát hiện ra chiếc khăn đang bắt lửa cháy âm ỉ. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Anh ném chiếc khăn cháy vào chậu rửa rồi xối nước xuống ngọn lửa đang bùng lên.

Anh nhớ trong bếp có miếng lót để nhấc nồi, và bắt đầu mở tung các ngăn kéo ra tìm. Có một chiếc đang treo lủng lẳng ngoài tủ lạnh. Anh vớ lấy nó rồi quay lại xem xét mấy miếng sandwich; mặt bên kia đã ngả vàng nâu. Rich lấy hai chiếc đĩa từ trong tủ bát ra, đổ những miếng sandwich vào đĩa, quay mặt cháy đen xuống dưới. Becca muốn chúng được cắt thành miếng hình tam giác. Quỷ quái thật. Yêu cầu quá nhiều thì phải? Rich đến bên ngăn kéo đựng đồ bạc, lấy ra một con dao và cắt cả hai miếng sandwich làm đôi. Anh ăn thử một chút miếng của mình - hơi giòn quá nhưng không đến nỗi tệ. Okay, vậy là chưa đến mức tuyệt tác, nhưng cũng chấp nhận được. Nếu chỉ có một mình ở nhà chắc không đời nào anh chịu ăn nó. Nhưng Becca sắp sửa bước ra khỏi phòng của cô bất cứ lúc nào, và anh thà chết còn hơn để cô biết anh không thể nuốt nổi món ăn do chính tay mình nấu, với chất lượng hiện tại của chúng. Có vẻ hơi cứng và dai, nhưng dào ôi, món sandwich cũng chỉ hơi cháy có chút xíu, tất nhiên là cùng với bàn tay của anh, bàn tay lúc này đang đau buốt theo từng nhịp đập của tim anh.

Becca quay lại bếp đúng lúc anh cho miếng sandwich cuối cùng của mình vào miệng. Tóc cô giờ đã khô, và cô đã thay đồ, song vẫn mặc một trong những chiếc áo len cũ thùng thình rộng như bao tải của cô. Anh mỉm cười. Cô quả là xinh đẹp đúng theo kiểu cô-em-láng-giềng, bất chấp đám quần áo ghê hồn đó.

“Sandwich của cô sẵn sàng rồi. Thậm chí tôi đã cắt thành hình tam giác như cô yêu cầu.”

“Tôi rất ấn tượng. Trông có vẻ ngon đấy.”

“Thật sao?”

“Phải.” Cô cầm một miếng sandwich lên và cắn miếng đầu tiên.

Từ vẻ mặt của cô, anh hiểu ngay cô đã thay đổi quan điểm. Sau đó dường như cô đang ọe, đưa bàn tay lên miệng trong khi nhè thứ gì đó từ trong miệng ra. Ôi trời ơi. Toi rồi.

Các ngón tay Becca đang cầm một mảnh nilon.

“Rich, đáng ra anh phải bóc giấy bọc pho mát trước khi nấu chúng chứ.”

“Phải”

“Thế phần của anh đâu?”

“Tôi ăn hết rồi.”

“Làm ơn hãy nói với tôi rằng anh chỉ quên tháo giấy bọc pho mát cho phần bánh của tôi, còn của anh thì không.”

Rich lắc đầu và tự hỏi liệu anh có nên gọi cho Trung tâm Chống độc. Sau đó anh dành cho Becca một cái nhìn khiến cô không dám nói gì thêm.

Cô quay mặt đi, và anh biết cô đang cười. “Okay, hãy bắt tay vào nấu bữa tối đi, vì tôi đói lắm rồi.”

Rich thầm tự hỏi liệu anh có thể dễ dàng qua nổi thử thách này không. Cho dù khi cân nhắc đến chuyện rất có thể anh vừa tự đầu độc chính mình, và chắc chắn là vừa khiến mình bị bỏng một bàn tay, triển vọng đó dường như chẳng có được bao nhiêu.

Becca đưa cho anh một cái bát to. “Cho thịt vào đây.” Cô lấy một củ hành từ trong chiếc bát trên bàn bếp ra. “Anh đã bao giờ xắt hành chưa?”

“Chưa.”

Becca hướng dẫn cho anh cách cắt bỏ hai đầu củ hành, và vì một vài lý do, bắt đầu từ phía có những chùm rễ. Sau khi đã lột xong vỏ củ hành, cô yêu cầu anh cắt nó làm đôi và băm nhỏ.

“Băm có nghĩa là gì?”

“Thái thành từng mảnh thật nhỏ.”

“Tại sao cô lại không nói rõ ra là vậy.”

“Có đấy chứ. Chỉ là vốn từ vựng của anh không đủ phong phú.”

“Tuyệt vời.” Rich cắt đôi củ hành ra.

“Cắt thế sai rồi.”

“Cô nói sai là sao? Cô bảo cắt nó làm đôi, và tôi làm đúng như thế.”

“Cắt theo chiều kia sẽ tốt hơn.”

“Thế cắt theo chiều này có được không?”

“Được.”

“Vậy thì khác biệt lớn lao ở đây là gì vậy?” Becca giữ im lặng, tạ ơn Chúa, vì bàn tay của anh đang run lên, và cô đang khiến anh mất bình tĩnh.

Dường như phải mất cả một quãng thời gian vô tận để xắt nhỏ một củ hành, cho dù anh chỉ cần một lượng chừng nửa chén con. Anh nhận ra một cách rõ ràng tại sao sẽ dễ hơn nếu anh cắt đôi củ hành theo chiều kia, nhưng dù sao anh cũng đã hoàn tất công việc. “Okay, tiếp theo là gì đây?”

“Cho chung vào bát với chỗ thịt. Sau đó anh đập thêm vào đó một quả trứng, đổ vào một chén sốt táo, một chén bánh mì vụn, rồi trộn đều tất cả lại,” cô lấy một chiếc chảo rộng lòng ra khỏi kệ, “rồi cho vào đây. Sau đó chúng ta sẽ nướng.”

“Tất cả chỉ có vậy thôi sao?”

“Chỉ có vậy thôi. Nếu anh không tính tới việc cho thêm nước men, khoai tây hoặc rau diếp xoắn.”

“Escarole.”

“Cái gì cũng được. Chỉ cần trộn tất cả lại.”

“Bằng gì?”

“Hai bàn tay của anh.”

“Chẳng lẽ tôi không thể dùng thìa hay thứ gì đó sao?”

“Không, trừ khi anh không muốn trộn thật đều.”

“Được rồi.” Anh vục bàn tay không bị bỏng vào chỗ thịt lạnh và bắt đầu trộn.

“Rich, anh cần cho cả hai bàn tay vào trộn.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cách làm là như vậy.”

Tới lúc này Rich vẫn giấu bàn tay của anh sau thành chiếc bát mát lạnh, một chỗ ẩn nấp thực sự đem lại cảm giác dễ chịu. Anh đưa bàn tay khỏi thành bát và chần chừ một giây trước khi Becca chộp lấy khuỷu tay anh.

“Anh làm gì bàn tay mình vậy?” Cô rít lên giữa hai hàm răng khép chặt, “Ôi trời ơi. Anh chỉ bị thế này thôi đấy chứ?”

“Không sao mà.” Chết tiệt, anh ghét thậm tệ bị bắt quả tang thế này.

“Anh đã bôi gì lên chỗ này chưa?”

“Rồi, tôi đã xối nước lạnh lên.”

Cô vỗ lên vai anh.

“Cảm ơn, Bec. Như thế tôi thấy dễ chịu hơn nhiều.”

“Anh cần bôi kem chữa bỏng lên chỗ này và băng lại.”

“Không sao mà.”

“Có đấy. Đừng có cho tay vào đó.”

“Vâng, thưa bà.”

Cô lập tức lôi anh ra khỏi nhà bếp, trong khi bàn tay phải của anh vẫn còn dính đầy thịt. “Cô đang làm gì thế?”

“Đưa anh vào phòng tắm. Trong đó có một túi sơ cứu. Tôi chắc trong đó có kem chữa bỏng.”

Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo cô.

Cô cúi xuống, lấy túi sơ cứu ra khỏi hốc tủ dưới bồn rửa, rồi lục lọi trong đó. “Đây rồi. Bây giờ...” Cô kẹp cánh tay anh giữa cánh tay và ngực cô.

Bầu vú của cô ép vào mé trong cánh tay anh, lưng cô áp vào ngực anh, và vì hai người có đôi chân dài đúng bằng nhau, giờ đây mông cô đang áp sát vào chú trống choai của anh. Anh hít một hơi thật sâu và cố kìm mình, nhưng lại chỉ hít vào toàn mùi hương của cô, một điều rõ ràng chẳng giúp cải thiện được tình hình, và đành gắng không tỏ ra lúng túng.

“Đừng lo, sẽ không đau đâu.”

Lúc này thì đau là thứ cuối cùng khiến anh bận tâm. Cho tới tận khi cô phun lên bàn tay anh thứ gì đó khiến mọi ý nghĩ bay bổng hạnh phúc đều đồng loạt phanh két lại. “Ôi trời ơi! Chết tiệt!” Cảm giác đau buốt như dao cắt lan khắp bàn tay anh, rồi chạy dọc cánh tay. Anh cố giật cánh tay ra, nhưng cô rất khỏe và ghì rất chặt. “Đừng có trẻ con nữa.”

Cô thổi lên bàn tay của anh, và tình hình ít nhiều được cải thiện, nhưng chưa đủ để anh có thể tha thứ cho cô vì cơn đau buốt óc cô gây ra với thứ thuốc xịt khốn kiếp đó. Anh sẽ thu xếp để đảm bảo nó phải biến mát. “Tôi không phải là trẻ con.”

“Phải. Anh là một gã đàn ông to vâm kêu gào la lối lên chỉ vì một ít thuốc xịt sát khuẩn.” Cô bôi một ít kem màu trắng lên vết bỏng, sau đó băng lại bằng gạc rồi dùng băng dính dán cố định lại. Cô buông cánh tay anh ra, quay lại đối diện với anh và mỉm cười. “Xong rồi. Tất cả đã ổn.”

“Cô không hôn lên nó.”

“Cái gì?”

Bàn tay anh vẫn đang đặt lên eo cô, vậy là anh kéo cô lại gần chỉ để xem cô sẽ làm gì. “Nếu cô muốn gọi tôi là một đứa trẻ, ít nhất cô nên hôn lên vết bỏng đó và làm nó dễ chịu hơn.”

Becca hít một hơi thật sâu, cố kìm nhịp tim của mình bình tĩnh lại. Cô biết có một cách để làm điều đó, gọi là phản hồi sinh học hay gì đó, nhưng vào đúng lúc này, thật khó nghĩ tới điều gì khác ngoài anh chàng mạnh mẽ rắn chắc đang ép sát người vào cô.

Cô nuốt khan. “Tôi sẽ không hôn tay anh đâu.”

Anh lập tức phô ra nụ cười đầy hiểu biết của mình. “Cô muốn hôn vào chỗ nào khác chăng?”

Anh ta đang đùa chắc? “Không?”

“Có phải là một câu hỏi không nhỉ?”

Phải rồi, chắc chắn anh ta đang đùa bỡn, thế nhưng đúng là anh ta đang nhìn chăm chăm vào miệng cô. Có khi chỉ vì cô vừa liếm môi. Tình thế lúc này không hay chút nào cho sự cân bằng của cô, nhát là từ khoảnh khắc cô có cảm giác như phòng tắm co nhỏ lại. “Không. Đó là một câu trả lời không.” Cô chỉ ước gì mình đúng là có ý đó, hay ít nhất nghe cũng có vẻ là vậy.

Anh ta buông tay cô ra và bật cười.

Quỷ tha ma bắt anh ta đi. Cô không bao giờ biết phải chờ đợi điều gì từ Rich nữa. Thoạt đầu, cô nghĩ anh ta sẽ từ bỏ cuộc tầm sư học đạo ngốc nghếch của mình sau cú vấp ngã đầu tiên, nhưng anh ta đã không bỏ cuộc. Anh ta thật dễ thương khi nỗ lực đến thế để giành lại Gina, song Becca không khỏi tự hỏi liệu Gina có xứng đáng với điều đó không. Và okay, cô từng chợt có ý nghĩ thoáng qua trong đầu rằng anh ta đã chấp nhận tất cả những rắc rối này vì cô. Cũng tự nhiên thôi, phải không nào?

Rich đúng là một tai họa trong nhà bếp, và phải, cả ở những nơi khác nữa, nhưng anh ta thật sự dễ thương vào những lúc như thế. Cô biết anh ta chắc sẽ nổi quạu nếu biết cô nghĩ vậy. Đàn ông vốn không cho rằng họ dễ thương. Nhưng mỗi lần anh ta phạm sai lầm, những cảm xúc xuất hiện trên khuôn mặt của anh ta chỉ có thể nói là rất đáng yêu. Cô ước gì được thấy anh ta khi còn là một cậu bé con.

Becca lùi lại, ép mình trở nên bận rộn với công việc lau dọn sau khi đã hoàn tất nhiệm vụ của một Florence Nightingale[17] và quyết định sẽ không nghĩ ngợi quá nhiều tới lý do tại sao Rich luôn đóng vai chính trong mọi giấc mơ của cô kể từ khi cô gặp anh ta tại bữa tiệc đính hôn của Annabelle và Mike. Chuyện này cũng chẳng có gì thực sự quan trọng; nhưng mơ mộng về Rich chỉ là hình ảnh cô hình dung ra để kích thích khoái cảm. Nói cho cùng, cô là một phụ nữ hai mươi sáu tuổi tương đối bình thường, khỏe mạnh với nhu cầu của một phụ nữ. Tại sao phải bắt bộ óc mất công tìm ai đó trong khi cô đã có Rich, chàng Adonis người Ý, sống cùng cô trong một căn hộ? Với BOB cùng ký ức sống động đến khó tin về Rich trong trạng thái khỏa thân hoàn toàn, việc đạt được thỏa mãn về thể xác hoàn toàn chẳng phải là chuyện khó khăn. Song điều đó không có nghĩa Becca đã hài lòng. Thậm chí còn xa mới là như thế. Rich đúng là rất tuyệt cho một mối quan hệ trong mơ, nhưng không phải là thứ cô muốn trong thực tế. Thậm chí chưa bao giờ cô có ý nghĩ nào gần như vậy. Cô cũng hoàn toàn ý thức được khi nói tới những gì mình muốn, dường như cô chưa bao giờ có đủ thời gian để tập trung vào bất cứ điều gì ngoài tham vọng nghệ sĩ của cô.

[17] Người đã đứng ra tổ chức các đội y tá tình nguyện phục vụ chăm sóc thương binh Anh trong Thế chiến I, ở đây ám chỉ việc Becca băng bó vết bỏng cho Rich.

Becca muốn tạo dựng tên tuổi của mình trong giới mỹ thuật. Cô muốn các tác phẩm điêu khắc của cô hiện diện trong các phòng triển lãm và các viện bảo tàng. Cô không nghi ngờ tài năng của bản thân, không giống như bố mẹ cô. Cô biết mình đủ xuất sắc. Vấn đề của cô là phải thu hút được sự chú ý của những người thích hợp. Cô cần bắt tay vào tìm kiếm xây dựng mạng lưới các mối quan hệ một cách nghiêm túc. Cô đang sống ở một thành phố mới, xây dựng một bước khởi đầu mới mà không còn bị tên họ của gia đình đeo quanh cổ như một tảng đá. Khi cô đạt được thành công, cô muốn đảm bảo đã giành được nó bằng tài năng của bản thân chứ không phải tên tuổi của gia đình.

Rich vẫn chưa chịu biến đi chỗ khác khi cô quay lưng rời khỏi anh như cô mong muốn. Anh ta đứng đó quan sát cô.

“Hôm nay trông cô hơi lạ. Có gì không ổn sao?”

“Ngoài chuyện anh định đầu độc tôi bằng giấy nilon bọc pho mát ư?”

“Phải, ngoài chuyện đó ra.”

Cô bước qua trước mặt anh để đi vào bếp, anh lập tức đi theo cô như một chú chó con. Tripod tập tễnh bước đi cạnh anh, ngước nhìn Rich với đôi mắt đầy thiện cảm. Quả là một bước thay đổi chóng mặt.

“Anh đã làm gì với Tripod vậy?”

“Chẳng gì cả. Chúng tôi đã ký giao ước với nhau hôm qua sau khi tôi về nhà.”

“Bằng kem phải không? Tôi tìm thấy dấu vết còn lại trên bàn cà phê.”

“Được rồi, quý ông nhỏ nhắn này thích kem, vậy nên thứ lỗi cho tôi nhé. Ồ, và đừng nghĩ tôi mắc lừa trò lảng tránh của cô.”

“Tôi không cần phải lảng tránh. Tôi không buộc phải trả lời anh.”

“Không, nhưng cô lại muốn. Tôi dám chắc.”

Becca cho cả hai bàn tay vào bát và trút hết bực dọc vào chỗ thịt. Cô trộn trong lúc quyết định xem có kể cho anh ta hay không. A, thật bực mình. Khó có chuyện anh ta có thể bỡn cợt cô. Cô có trong tay quá nhiều quân bài để trị anh ta, và anh ta sẽ không dám làm gì.

“Bố tôi nói với tôi ông đã đưa một số tác phẩm của tôi cho một ông chủ phòng trưng bày vốn mắc nợ ông.”

Rich chống hai khuỷu tay lên quầy bar ở phía đối diện với cô. “Thế cũng tốt, phải không? Tác phẩm của cô sẽ được trưng bày tại đây. Thậm chí có khi cô còn bán được vài món trong số đó nữa.”

Becca hầm hừ rồi ném một ít thịt vào chiếc chảo đang đợi sẵn.

“Hoặc có thể là không.”

“Tại sao ai cũng nghĩ rằng tôi cần ai đó ban ơn để tác phẩm của tôi được trưng bày? Tôi có tài năng trong việc tôi làm. Tôi không cần ai đó cầu cạnh giúp tôi. Tôi có thể tự làm được. Đó là lý do đầu tiên khiến tôi chuyển tới đây. Để tránh xa khỏi gia đình tôi.”

“Tôi bắt đầu thấy chút đầu mối ở đây rồi.”

Becca nhướng mày, nhưng cũng không hỏi ý anh ta muốn nói gì. Cô không chắc mình muốn nghe câu trả lời.

Anh đứng dậy khỏi quầy bar, bước vào bếp đến bên cạnh cô. “Tại sao cô lại cảm thấy mình phải tự làm mọi thứ? Chẳng lẽ cô sợ phải nợ ai đó sao? Hay cô đang muốn chứng minh điều gì đó với những người nghi ngờ cô? Cô đang làm tất cả vì câu “Tôi đã nói với các người rồi” phải không? Ồ, tôi biết. Cô đang tự vấn bản thân. Cô đang cố chứng minh điều đó với chính mình.”

Cô cố hết sức để lờ đi sự có mặt của anh ta. “Tôi chẳng cần phải chứng minh điều gì hết. Tôi sẽ không cảm thấy bị sỉ nhục nếu ông ấy giới thiệu tôi với ông chủ đó và để tự tôi thương lượng bán các tác phẩm của mình. Nếu cuộc gặp gỡ đi tới kết quả tích cực nào đó, chuyện ấy sẽ rất tuyệt, nhưng tôi muốn tác phẩm của mình được trưng bày vì chúng xứng đáng được như thế, chứ không phải vì bố tôi giúp cho con trai ai đó vào trường y.” Khi cô ngước mắt nhìn Rich, anh đang tròn mắt. “Thôi ngay kiểu cư xử với tôi như một con chuột phòng thí nghiệm hay một sinh viên hay gây rắc rối của anh đi!”

Cô cho nốt chỗ thịt còn lại vào chảo, rửa tay, sau đó cho chảo vào trong lò với một động tác hơi mạnh hơn cần thiết. Mỗi lần di chuyển, cô lại phải đi qua đi lại cạnh Rich. Anh ta luôn quanh quẩn bên cạnh cô; cô chỉ ước gì anh ta biến mất. Khi quay lại chỗ bồn rửa để gọt vỏ và rửa khoai tây, hai người lại xoay tròn quanh nhau lần nữa như trong một vũ điệu cho tới khi cô vờ bước sang trái rồi lách qua bên phải rồi ngoặt thẳng tới chỗ bồn rửa. Cô cảm thấy Rich đang dõi theo mình trong lúc cô gọt vỏ, rửa và xóc khoai tây cho ráo nước. “Để làm món khoai tây nướng, trước hết cần gọt vỏ rửa sạch chúng. Phần còn lại là không bắt buộc.”

Cô tập hợp những thứ mình cần lại, rồi lấy một cái chảo ra khỏi tủ bát.

“Phần còn lại của cái gì?”

Anh đứng sát vào gần, nhìn qua vai cô trong lúc cô rót dầu olive lên lòng bàn tay rồi xoa lên những củ khoai tây. “Tôi làm khô chúng, xoa dầu olive lên, rồi sau đó là muối hạt. Như thế phần vỏ sẽ giòn.”

“Tôi dành cho cô toàn quyền trong việc làm phức tạp hóa món khoai tây nướng.” Becca đổ muối hạt vào lòng bàn tay và bắt đầu xoa chúng lên những củ khoai tây đã được xoa dầu. “Anh sẽ cảm ơn tôi khi nếm thử chúng.”

“Tôi nghĩ tôi được trông đợi làm những việc này.”

“Phải, nhưng với bàn tay bị bỏng của mình, anh khó lòng xoa muối lên những củ khoai tây được. Tại sao anh không đi lấy tương cà chua, đường nâu và mù tạt Dijon ra đi. Anh có thể làm phần sốt. Anh thuận tay phải đúng không?”

“Đúng vậy.”

Bất cứ việc gì để có thể tống khứ anh ta đi chỗ khác. “Tốt. Hãy lấy một chiếc cốc đong. Trộn đều nửa cốc tương cà chua, một phần tư cốc đường nâu và một thìa mù tạt Dijon. Khi thịt gần chín hẳn, tôi sẽ chắt nước mỡ ra, cho sốt lên trên thịt, và nướng thêm mười lăm phút nữa.”

Anh lấy tương cà chua và mù tạt từ trong tủ lạnh ra. “Thế khi nào chúng ta nấu món escarole?”

“Chế biến món này sẽ không mất mấy thời gian. Có lẽ khoảng mười phút gì đó. Chúng ta sẽ bắt đầu sau khi đã rưới sốt lên thịt.”

“Làm thế nào cô biết được những trò này?” Anh đang quay lưng lại phía cô trong lúc lấy các thứ ra khỏi ngăn tủ lạnh.

“Tôi vẫn hay loanh quanh trong bếp với Madge, bà nấu bếp của chúng tôi. Bà ấy rất dễ mến. Tôi đã học được rất nhiều.”

“Vậy là mẹ cô không dạy cô nấu ăn?” Becca bật cười, cảm thấy dễ thở hơn vì anh ta không sán vào bên cạnh cô.

“Người ta sẽ chẳng bao giờ gặp mẹ tôi trong bếp đâu. Khi ly hôn, bà được thừa hưởng ngôi nhà, người nấu bếp và người quản gia. Một điều hay cho bố tôi vì mẹ tôi quả là một người quá quắt không ai chịu nổi. Họ không chịu ở lại với bà. Cho dù bà đề nghị trả cho họ bao nhiêu đi nữa vẫn không đủ để giữ chân họ.” Becca nhìn quanh bếp tìm kiếm việc gì khác để làm trong khi Rich lại bày ra một màn lộn xộn trong lúc đong các thành phần để trộn sốt cho vào một cái bát. “Tôi nghĩ tối nay tôi cần dạy cho anh cách là quần áo.”

Anh ngước lên và bắt gặp đôi mắt cô. Anh hoàn tất việc đang làm, rồi lau bàn tay còn sử dụng được, lúc này đã bê bết tương cà chua, bằng một chiếc khăn sạch. Trời ạ. “Cô có nghĩ đó là một ý tưởng hay không? Hôm nay tôi vốn đã không gặp nhiều may mắn với hơi nóng rồi.”

Cách anh nói ra những lời đó lại thổi bùng lên hồi ức về những khoảnh khắc đầy cám dỗ lạ lùng trong phòng tắm.

Mạch của cô tăng vọt lên gấp đôi, và cô thiếu chút nữa đã định chỉ đơn giản nói với anh ta hãy mang những món đồ nào cần là đi giặt khô. Đó là cách cô vẫn làm. Nói cho cùng, ai có thời gian để là quần áo đây?

“Anh có muốn học làm việc đó không?”

“Có. Tôi muốn học. Cứ bắt đầu đi.”

Becca mỉm cười. Phải rồi. “Hãy cùng chọn ra vài chiếc áo sơ mi và máy cái quần của anh trong lúc chờ thịt chín.” Cô tiến thẳng vào phòng ngủ của Rich và mở tủ quần áo của anh ra. Tất cả áo sơ mi của anh được treo nguyên trong bao nilon của tiệm giặt khô. Chiếc áo sơ mi màu xanh cô đã mặc lúc sáng sau khi hai người cùng tỉnh dậy được treo ở cuối giường. Cô cầm nó lên.

Rich mở to mắt. “Tôi không muốn là chiếc áo đó.”

“Tại sao?”

“Vì đó là chiếc áo may mắn của tôi. Sẽ thế nào nếu tôi là hỏng?”

“Nếu anh là hỏng, nó sẽ chẳng đem lại nhiều may mắn cho lắm, đúng không?”

“Cô nghĩ sao nếu chúng ta bắt đầu với thứ gì đó dễ hơn, như chiếc khăn tay may mắn của tôi chẳng hạn?”

“Anh lại còn có một chiếc khăn tay may mắn sao?”

Rich thò tay vào túi và nhún vai. “Nó sẽ may mắn nếu tôi không làm nó cháy đen.”

“Tôi đoán là chúng ta có thể bắt đầu với một chiếc khăn tay nếu anh quá sợ phải bắt đầu với chiếc áo sơ mi may mắn của mình.”

“Tối nay tôi cảm thấy không gặp may cho lắm.” Anh giơ bàn tay bị bỏng lên. “Hiển nhiên là thế rồi.”

Becca không muốn đụng vào nó bằng bát kỳ giá nào. “Được rồi, anh để chúng ở đâu vậy.” Trông anh có vẻ lúng túng. “Những chiếc khăn tay của anh ở đâu?”

“À.” Anh đưa tay chỉ vào một chiếc giỏ xếp các món đồ đã được là phẳng và gấp lại.

Cô lục tìm trong giỏ và lấy ra một chiếc khăn tay. “Mẹ anh giặt đồ cho anh sao?”

“Đúng, vậy thì sao? Bà thích giặt giũ giúp tôi.”

Becca bật cười. “Rich, chẳng ai thích phải giặt giũ cả. Kể cả người mẹ thánh thiện của anh. Hãy đi lấy cầu là ra đây. Nó nằm trong hộc tủ cạnh cửa sau.”

“À, okay.”

Rich biến mất, còn Becca nhìn một vòng nữa quanh căn phòng của anh ta.

Cả căn phòng phảng phất mùi của anh ta, theo nghĩa tích cực, giống như một thứ hỗn hợp gồm nước thơm pha trộn với thứ gì đó hoàn toàn Rich. Cho dù là gì đi nữa, nó vẫn khiến miệng cô tứa nước. Cô tự hỏi liệu khi thực sự nếm thử hương vị của anh ta có tuyệt vời như mùi của anh ta không.

“Becca, cô làm thế nào dựng được thứ này lên vậy?”

Khi cô rẽ ra phòng khách, anh ta đang cố mở chân của cầu là ra. Okay, anh ta đang cố sức bẻ nó ra. “Dừng lại!”

Cô đẩy anh sang bên, cầm lấy cầu là, bám vào chốt hãm ở bên dưới. Mấy chiếc chân tự động xòe ra. “Xong rồi, anh chàng to xác. Anh có nhớ mang bàn là ra đây không đấy?”

“Trông tôi thế nào? Giống thằng ngốc lắm sao?”

Cô không thấy cần thiết phải nói với anh ta rằng trông anh ta rất tuyệt với hai tay áo xắn tới khuỷu để lộ hai cánh tay vạm vỡ; anh ta có hai cánh tay của một chuyên viên mát xa chứ không phải của một ông giáo sư. Chẳng phải các giáo sư đều trắng bóc và chẳng có chút cơ bắp nào sao? ít nhất tất cả các vị giáo sư cô từng thấy qua đều vậy.

“Tôi sẽ coi đó là một câu trả lời có.”

“Không, bây giờ đừng có dồn tất cả nhạy cảm vào tôi, quỷ tha ma bắt. Anh cần gì đây? Một lời phỉnh nịnh chắc?”

“Một câu trả lời cho câu hỏi của tôi sẽ rất có ích.”Anh đặt bàn là lên cầu là rồi cúi xuống cắm điện.

Becca đưa mắt tránh đi; anh ta cũng có cặp bàn tọa bắt mắt nhất mà cô từng được ngắm qua kể từ, à phải, đã bao lâu trôi qua kể từ lần cuối cùng cô làm việc với một người mẫu nam nhỉ? Cũng khá lâu rồi. Cô thực sự cần nối lại việc hẹn hò. “Chúng ta cần đổ nước cất vào bình chứa.”

“Tại sao?”

“Vì nước vòi có chứa kim loại, chúng sẽ làm ố vải.”

“Đó có phải là một thuật ngữ kỹ thuật không?”

“Có hay không có cần thiết với anh không? Tôi nghĩ đã trông thấy nước cất để dưới bồn rửa trong bếp.” Rich vào bếp lấy nước cất, và cô nhìn theo anh dù như thế chẳng khác gì tự tra tấn.

Anh quay lại cùng món nước cất và nhìn chiếc bàn là một cách dè chừng.

“Anh đổ nước qua cái lỗ này, và có một chiếc ống trong suốt cho phép quan sát mực nước. Đừng đổ quá đầy.”

“Tại sao?”

“Anh có muốn là trong một vũng nước không?”

“Tôi không biết. Mà trước hết tại sao lại cần đến nước?”

“Để tạo hơi nước.”

“Tại sao lại hơi nước? Tại sao không chỉ dùng hơi nóng thôi?”

“Hơi nước làm hết các vết nhăn tốt hơn.”

“Vậy thì là trong một vũng nước có gì không ổn?”

“Tại sao cái gì anh cũng hỏi thế?”

“Chắc là vì tôi muốn biết những câu trả lời.”

“Okay, điều đó giống như một vệt ướt trên giường vậy. Anh bỏ thời gian công sức để tạo ra nó, nhưng không một ai muốn ngủ trên chiếc giường đó cả.”

“Tôi chẳng quan tâm.”

“Anh không quan tâm đến cái gì?”

“Ngủ trên một vệt ướt. Tôi là một gã đàn ông. Tôi rất tự hào với việc tạo ra những vết ướt, và ngủ trên chúng chỉ giúp tôi nhớ lại tất cả những thú vui đã có.”

“Tốt thôi, giờ thì anh cũng nói ra rồi. Đàn ông các anh sẽ sẵn sàng ba hoa về bất cứ điều gì miễn là có cơ hội tạo ra những vết ướt, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, bọn họ luôn đổ vật ra và ngáy như sấm, để mặc tôi trong vũng ướt.”

“Xin lỗi cô bé, nhưng em chỉ đơn giản là chưa bao giờ lên giường với những gã đàn ông đúng nghĩa.”

“Ồ,” Becca đảo mắt đi. “Tôi quên mất. Anh vốn là một chuyên gia.”

Rich cười khùng khục theo đúng cách phát âm ra từ sâu trong cổ họng đầy khêu gợi đó. Những tiếng cười hẳn cô sẽ cảm nhận được nếu cô dính chặt lấy người anh ta.

Becca lùi lại một bước vì nếu không làm thế chắc chắn cô sẽ bị cám dỗ thử kiểm tra xem linh cảm của mình có đúng không. “Okay, thế cũng được. Cứ việc là trong vũng nước nếu anh muốn. Chỉ có điều hãy cẩn thận với hơi nước. Nó có thể gây bỏng, và anh chỉ còn một bàn tay lành lặn thôi đấy.”

“Thật vậy sao?” vẻ mặt của một cậu nhóc lại quay trở lại. Anh nhìn chăm chăm vào chiếc bàn là như thể nó đang sống dậy rình mồi. “Cô không định giúp tôi sao?”

“Rich, nó đâu phải là một quả bom nhiệt hạch. Nó chỉ là một miếng kim loại nóng mà anh đưa đi đưa lại trên mặt vải để làm vải phẳng ra. Nếu anh bấm vào chiếc nút ở trên này, nó sẽ làm phun ra một luồng hơi nước. Nếu anh bám nút xanh, nó sẽ tia nước ra ở phía mũi bàn là. Tôi sẽ đi kiểm tra món thịt và rửa rau diếp xoắn, vì lúc này anh đã bó tay rồi, dù theo nghĩa đen hay nghĩa bóng.”

“Phải. Nó chỉ là một miếng kim loại nóng bỏng xì ra nước.”

Becca quay lưng lại phía anh ta, bắt đầu cuộc hành trình dài máy bước chân vào bếp. Vừa cho rau diếp xoắn vào một chiếc máy vẩy rau sống, cô vừa đưa mắt về phía Rich, anh ta vẫn còn nhìn chiếc bàn là như thể đó là một con rắn độc. Anh ta đặt bàn là lên chiếc khăn tay, bấm vào nút phun hơi nước, và một đám hơi nước phun ra cùng một tiếng xịt. Anh ta chẳng hề di chuyển bàn là. Vài giây sau, anh ta bám vào chiếc nút màu xanh và quan sát trong khi nước vọt ra cầu là thành tia từ đầu bàn là. Anh ta vẫn không di chuyển bàn là. Chết tiệt. Becca có cảm giác chiếc khăn tay của anh ta khó lòng gặp được may mắn. Cô nghĩ đến việc nhắc anh ta cần di chuyển bàn là, nhưng làm vậy có gì vui đây?