Bức Thư Bị Lãng Quên

Chương 16: Không muốn làm tổn thương em thì đừng làm 2




Lúc ra về, Cao Tuyết bảo bạn trai lái xe lại, hỏi Trình Vũ và bạn gái duyên dáng có muốn bọn họ đưa về không, duy nhất Lý An Ninh ở giữa bị bỏ lại, cô có cam chịu không?

An Ninh hoàn toàn không biết nói sao, đang định vẫy taxi, Trình Vũ kéo tay cô lại: “Gọi anh tôi tới đón đi?”

“Á?” Thần thái vốn điềm đạm của cô bỗng có chút dậy sóng: “Không cần đâu, anh ấy rất bận.” Chủ yếu là do hôm qua cô bị anh cắn một miếng, đến giờ tâm lý vẫn bị ảnh hưởng.

“Bận, luôn là cái cớ của đàn ông.” Cao Tuyết nói thẳng.

Lượng Tử dũng cảm tự tiến cử: “Anh đưa em về nhé, có điều xe của anh là xe máy.”

Cô đang muốn từ chối khéo, thì một chiếc xe màu đen dừng lại: “Ninh Ninh.” Một giọng trầm thấp mạnh mẽ gọi tên cô. An Ninh trầm ngâm, phụ thân đại nhân không phải đã đi rồi sao? Lúc này người ngồi nghiêm chỉnh ở băng ghế sau chính là Lý Khải Sơn, ban nãy chính ông đã gọi trà Phổ Nhĩ cho con gái.

“Lên xe đi, ba đưa con về.”

“Vâng, thưa ba...”

Cô bước lên chiếc xe hơi màu đen trước bao con mắt ngỡ ngàng của mọi người, haizz, sớm biết thế này cô đã không chịu đựng đến lúc tàn cuộc.

Xe bon bon đi về phía trước, An Ninh cúi đầu ủ rũ không lộ chút sắc khí, làm cho chú Hoắc phía trước phải bật cười: “Ninh Ninh, hôm nay cháu đi dạo phố cùng bạn à? Sao lại không mua gì thế?”

“Dạ.”

Lý Khải Sơn bên cạnh nói: “Dạ dày con không tốt, uống ít đồ lạnh thôi.”

An Ninh gật đầu.

Lý Khải Sơn lại nói: “Sáng nay Cẩm Trình có đến chỗ con không?”

“Có ạ.” Đấu tranh một hồi cô vẫn muốn nói rõ một chuyện: “Ba, sau này ba có thể đừng bảo cậu trẻ đến tìm con nữa được không?”

Lý Khải Sơn hơi bất ngờ, trước đây cô con gái này của ông thi thoảng có hơi tùy tiện, nhưng vài năm gần đây lại ngoan ngoãn hơi... quá đà.

“Ninh Ninh, con có thể cảm thấy ba hay lo chuyện bao đồng, nhưng, ba chỉ hy vọng con có thể sống tốt hơn một chút.” Lý Khải Sơn thở dài: “Con cũng biết bệnh ung thư dạ dày của mẹ con, bà ấy có thể sống thêm bao lâu có lẽ con là người biết rõ nhất...”

“Ba!” An Ninh cắt ngang lời ông, cúi đầu nhìn vạt áo lông bị thấm một vệt nước trà: “Trước đây, con rất hy vọng ba cho con dù chỉ là chút ít sức mạnh, nhưng mà hiện nay, con rất ít khi nghĩ đấn điều đó, ba biết tại sao không?”

Lý Khải Sơn trầm ngâm không nói. An Ninh lạnh nhạt nói: “Ba à, con không hề oán hận chuyện ba và mẹ ly hôn. Nhưng, lúc mẹ ngất đi, con... chẳng còn chút sức lực nào, con không lôi mẹ dậy được, con gọi điện cho ba, thư ký của ba nói ba không rảnh... con nói mẹ bị ngất, mẹ bị ngất rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh... Ba nói xem, gọi 120... Ha, con thật ngốc, sao lúc đó con lại quên mất không gọi 120 chứ...” [120: điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc.]

Lý Khải Sơn mấy lần định mở miệng, nhưng cổ họng ông như bị nghẹn lại, ông chỉ còn biết nghe tiếp.

“Ba, có lúc con rất hận ba, ba thật tàn nhẫn với mẹ, con biết hai người đã không còn tình cảm, nhưng sao có thể cạn tình cạn nghĩa như thế? Con từng nghĩ, có phải vì con không đủ ngoan ngoãn, cho nên ba mới không cần con, cũng không cần mẹ. Sau này con đã hiểu, thực ra chả ai sai cả phải không? Chỉ là không còn yêu nữa.”

“Ninh Ninh...” Lý Khải Sơn cảm thấy cổ họng ông khô rát lạ thường.

“Con chỉ là muốn thẳng thắn, con gái ba bây giờ không còn cần nhiều sự yêu thương như vậy nữa.” Đôi mắt An Ninh cuối cùng cũng rưng rưng: “Con chưa từng nghi ngờ sự quan tâm của ba dành cho con, nhưng đôi khi, con lại muốn nói không với ba. Ba, con không muốn ba sắp đặt cuộc sống của con, những thứ đó chỉ làm con thêm ghét ba thôi.”

Lý Khải Sơn dùng tay vuốt mặt, không tài nào giấu đi vẻ mệt mỏi và thương cảm trên gương mặt. “Ninh Ninh, ba xin lỗi.” Lúc này đây, người đàn ông rong ruổi chốn quan trường, nắm quyền hành trong tay đã không còn cách nào gánh đỡ nổi sự chỉ trích của con gái, chỉ vì những điều cô nói đều là sự thật.

An Ninh lắc đầu: “Ba không cần phải xin lỗi con, hiện nay con sống rất tốt, ba à, nếu mẹ mất, con vẫn chỉ muốn ở lại đây.”

Hôm đó, lúc Hoắc Trung đưa cô đên dưới nhà, ông muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ xoa xoa đầu cô. An Ninh lên gác, đứng trước cửa hồi lâu rồi mới mở cửa bước vào. Trong bếp, mẹ cô đang nấu ăn, quay lại nhìn thấy con gái: “Ninh Ninh, con về thật đúng lúc, lại đây, giúp mẹ bê món cuối cùng này ra, chúng ta ăn cơm.”

An Ninh bước tới bê món ăn, lại chạy vào bếp rửa tay: “Hôm nay mẹ có mua được quần áo không?”

“Mua được hai bộ, có điều đều là mua cho con gái của mẹ, mẹ để  ở đầu giường con ấy, chút nữa mặc vào mẹ xem.”

“Wow...”

Buổi tối thử đồ, sau khi bà Lý cảm thán đến n lần rằng mình có con mắt thật chuẩn, thì bà về phòng nghỉ ngơi.

Mao Mao online tìm cô: “Đến khi nào bà mới quay lại hả?”

An Ninh: “Sáng mai. Có cần tôi mang gì không?”

Mao Mao: “Thịt, thịt! Đã hơn tháng nay tôi không ăn thịt rồi!”

An Ninh: “= =!”

Mao Mao: “Dạo này tôi uống vitamin C, phải nói là thuốc này làm rõ to, mỗi lần uống đều mắc ở cổ họng mãi không xuống. Hôm nay tôi bẻ thuốc làm đôi rồi uống. Kết quả là, tôi bị mắc đến hai lần.

An Ninh: “Sao bà không bẻ làm bốn?”

Mao Mao: “Ý kiến hay! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ! Meo Meo, nếu không có bà tôi biết phải làm sao đây?!”

An Ninh: “...”

Hôm sau Meo Meo về trường, vừa bước vào cửa ký túc đã bị giọng nói của Tường Vy hù cho giật mình.

“Chí ít anh cũng phải nói cho tôi biết anh bị Gay thì tôi mới bình tĩnh được chứ!”

Mao Mao lao tới nhận thịt, An Ninh dịu giọng hỏi: “Bà sao vậy?”

Mao Mao nói: “Đùa ấy mà.”

Lúc sau, cô nghe thấy Tường Vy nói giọng dịu dàng: “Vậy rốt cuộc anh có yêu tôi không?”

Lúc An Ninh lướt qua, đầu dây bên kia phát ra giọng nam còn dịu dàng hơn: “Anh có chín tệ tiền ăn một ngày, trong đó tám tệ rưỡi đã đưa cho em đi mua đồ ăn vặt rồi, em nói anh có yêu em không?”

An Ninh cảm thấy cô về nhà có hai ngày, mà sao quay lại đã có cảm giác “một ngày trên trời bằng mười năm dưới đất” vậy?

Họp nhóm làm luận án đã là chuyện xa xưa, đáng thương cho bạn nam nào đó phải làm bảo vệ gác cửa thí nghiệm, vị nhóm trưởng An Ninh này vì công chuyện bộn bề, không góp được bao nhiêu công sức thực sự lấy làm hổ thẹn.

Hôm đó cả nhóm đến phòng học nhỏ cố định, cô vẫn là người đến cuối cùng - Từ Mạc Đình chắc chắn phải bận hơn cô mới đúng, sao mỗi lần anh đều đến đúng giờ vậy?

An Ninh đi tới chào hỏi bạn E và bạn nam nào đó, cuối cùng mới yếu ớt nói với người ngồi đầu bàn: “Chào buổi sáng.”

Anh hờ hững đáp lại một tiếng. Đợi yên vị, bạn E nghiêng người qua, châu đầu nói chuyện riêng với An Ninh, vẻ mặt cô láo liên, vết răng trên cánh tay đã mờ đi, nhưng sự ấm áp khi anh liếm vào dường như vẫn còn lưu lại... An Ninh thở dài, ngồi nghiêm chỉnh, ừ, cô không thể xử sự theo tình cảm được.

Bộ dạng mím môi của Từ Mạc Đình rất có sức hút, lúc anh phát biểu ý kiến luôn bình tĩnh mà lý trí, nhưng lại không hề nghiêm khắc. Loại người này rất dễ làm người khác nảy sinh sự khuất phục.

Cuối buổi, Từ Mạc Đình hỏi: “Còn vấn đề gì không?”

Bạn nam nào đó nói: “Không, toàn bộ tài liệu tôi đã đưa cho nhóm trưởng. Việc chỉnh lý phải phiền đến Meo Meo gánh vác rồi.”

An Ninh hổ thẹn: “Việc tôi nên làm mà.”

Bạn nam nào đó cười hắc hắc, bất giác nghiêng người qua: “Meo Meo à, tôi gửi cho cô một thứ, cô đã xem qua chưa?”

“Cái gì?”

Bạn nam nào đó nháy mắt ra hiệu, ý bảo mọi người trong lòng đều biết.

An Ninh nhớ ra tập tài liệu có ghi chú “đồ tốt”: “Á, tôi vẫn chưa xem.”

Bạn nam nào đó vuốt ngực: “Thứ này nên xem trước đó!”

“Ờ...”

Hai người đang “trò chuyện vui vẻ”, một giọng nói lạnh nhạt xen vào: “Người nào không có việc thì về đi, Lý An Ninh, em ở lại một chút.”

Anh đang đuổi người ư?

Bạn E đứng dậy cười tạm biệt với An Ninh, bạn nam nào đó mặc dù không cam tâm, nhưng nghĩ thực tế mình không phải là đối thủ của đối phương nên mặc dù tình cảm với bạn Meo Meo vững hơn vàng, nhưng vẫn hiểu rõ bảo vệ bản thân là quan trọng.

Thế là bạn E nhanh chân vừa đi trước, bạn nam nào đó vội đuổi theo, An Ninh cảm thán, thời đại này người trọng nghĩa khí đúng là không nhiều.

Giữa hai người không còn sự cản trở, trong không khí dường như có sự xốc nổi bao phủ, An Ninh quay nhìn gương mặt anh tuấn của Từ Mạc Đình, anh cũng đang nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt, “Ngồi lại gần đây một chút, anh xem tay em.”

An Ninh: “Đã hết đau rồi.” Có điều vẫn hơi oán trách: “Anh làm gì mà cắn mạnh như thế?”

“Anh cắn mạnh quá à?”

An Ninh rất tự nhiên bước tới, chìa tay ra cho anh xem: “Nếu như nhìn kỹ vẫn thấy dấu răng đấy.”

“Là anh không lựa sức.” Anh thành tâm xin lỗi, trong mắt ý cười dịu nhẹ vẫn không giảm đi, anh kéo tay cô.

Có một số thứ, trong lúc ta không để tâm đã ngấm vào tâm hồn, và rồi không thể xóa bỏ được.

Có cảm giác gì khi đi bộ với Từ Mạc Đình trong khuôn viên trường? So với đi siêu thị có chút không quen.

Khi không thấy ánh mắt quan sát của người đi đường nào, An Ninh nhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Mạc Đình, sư huynh lão tam có phải đang nằm viện không?”

“Ừ.”

“Em có cần đến thăm anh ấy không?” Nói chuyện nghĩa khí dường như là điều cần thiết.

Người bên cạnh chỉ cười nhạt: “Không cần, anh đi rồi.”

Anh có ẩn ý gì không?

Lúc đi qua sân bóng, nhìn thấy Tường Vy với Mao Mao đang cổ vũ cho mấy nam sinh lớp mình. An Ninh nhìn thấy xa xa một nam sinh cùng lớp đang nhảy lên ném bóng. Ném hơi lệch, nhưng lúc đó một cơn gió thổi tới, đẩy quả bóng vào rổ... Trên sân im lặng năm giây, cho đến khi Tường Vy nói: “Có gì mà ngạc nhiên như vậy, khoa Vật lý chúng ta đó!”

Mao Mao nhìn thấy họ, vẫy tay về phía này, khuôn mặt tươi cười: “Em rể!”

An Ninh: “...”

Một giây sau A Mao chạy tới: “Em rể, hôm nay cậu cũng ở trường à!” Nói xong mói như phát hiện ra người bên cạnh, giật mình: “Meo Meo, bà cũng ở đây à?!”

An Ninh: “Bà có thể tiếp tục xem như tôi không tồn tại.”

Mao Mao cười híp mắt, nhìn hai người đứng trước mặt, chiều cao hai người thật ăn ý, vừa khéo như một bức tranh.

“Em rể, có muốn đến xem lớp chúng tôi thi đấu không?” Mao Mao hỏi nhanh: “Nói ra mới nhớ, số sáu trong đó vẫn theo đuổi Meo Meo nhà chúng ta đó, đương nhiên, cậu ta vẫn chưa thành công.”

Từ Mạc Đình hơi trầm ngâm, cuối cùng cười nói: “Được thôi.”

An Ninh: “...”

Một trận đấu bóng rổ, người trong sân nhiệt tình sôi nổi, người ngoài sân lại như đang có suy nghĩ, không khí quả thật có hơi khác thường, An Ninh cảm thán cuộc đời này của cô chưa từng nở mày nở mặt như vậy, mặc dù chưa tới mức cả sân đều nhìn vào, nhưng có vài ba ánh mắt chăm chú không thôi. So với vẻ ung dung của người bên cạnh, mỗi sợi dây thần kinh trong đầu cô đều như đang quá tải, nhưng nhìn tình hình trước mắt, hình như Từ Mạc Đình không có ý định rời đi.

An Ninh không muốn gặp phải việc không tốt nào gây mất mặt, đang muốn tìm một lý do rời đi, nhưng một giây sau, Tường Vy đã chạy tới, âm lượng cao vút trấn áp toàn sân: “Em rể, cậu không tưởng tượng được là tôi nhớ cậu nhiều như thế nào đâu!”

An Ninh khâm phục bản thân, cô chỉ hơi ngây ra chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng điểm lợi hại của Từ Mạc Đình là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể duy trì phong độ vững vàng vốn có, anh gật đầu với Tường Vy, cô mặt mày rạng rỡ: “Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ...”

“Vô duyên đối diện bất tương phùng.” Một tiếng than thở âm u nào đó, chính là của Lý An Ninh.

Tường Vy cười hì hì, nghiêng qua nói nhỏ: “Ghen rồi hả?”

“Không có.” Chỉ là cô hơi nản.

Mao Mao đi rồi quay lại trên tay cầm một chai nước, khẩn thiết đưa cho Từ Mạc Đình.

“Cảm ơn.”

“Phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi!”

Mấy bà có thể hèn hạ thêm một chút không? An Ninh thở dài, may sao cô luôn có năng lực tiêu hóa những lời chọc tức.

Thế là Tường Vy, Mao Mao nhiệt tình nói chuyện, vẻ mặt Từ Mạc Đình khoan dung, khiêm tốn, nhã nhặn, tuy nhiên phần lớn thời gian anh chỉ lắng nghe. Lúc Mao Mao nói đến một cầu thủ trên sân, Từ lão đại cũng bắt đầu có chút hứng thú, liền đưa ra câu hỏi: “Cậu ta là từ trường mình học lên nghiên cứu à?”

Mao Mao: “Không phải. Cậu ta là người miền Bắc, học đại học ở đó, cậu ta là người tương đối phóng khoáng vui vẻ, ha ha.”

Đối phương hơi nhướn mày, hẳn là cảm thấy hứng thú chăng? Vậy là Mao nào đó tiếp tục công khai thông tin nội bộ: “Tiểu Lục lần đầu viết thư tình cho Meo Meo, Meo Meo viết lại “Chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên”, ha ha, vui chết mất! Còn nữa, còn nữa, lần thứ hai...”

“Mao Mao.” An Ninh không thể không cứng rắn cắt lời cô nàng, không thể để cô nàng đẩy người đến chỗ bất nghĩa được, rốt cuộc An Ninh cũng trải nghiệm thế nào là gia đình bất hạnh.

Người bị chỉ đích danh ngậm miệng lại, một khi Meo Meo đã phát ngôn, không ai dám ngang nhiên bất tuân, vẻ mặt Từ Mạc Đình vẫn lạnh lùng, không có thay đổi đặc biệt nào, ánh mắt vẫn theo dõi trận bóng trên sân.

An Ninh nhìn khuôn mặt anh, Từ Mạc Đình từ từ nghiêng đầu nhìn lại cô, mỉm cười: “Phu nhân rất được hoan nghênh thì phải”, cô lập tức trấn tĩnh lại.

Cảm xúc vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên, vừa từ tốn vừa căng thẳng thật giày vò người ta. Đây đại khái có thể nói là một vai phản diện... mặt không biến sắc, hoặc là giết người không chớp mắt.

An Ninh suy nghĩ đối thủ rất mạnh, không đáng để cô mạo hiểm. May mà đúng lúc này di động của anh vang lên, Từ Mạc Đình nghe máy một lúc, sau khi cúp máy liền nói với cô: “Anh phải về cơ quan đây. Còn em?”

“Em đợi đám Tường Vy.” Cô nói quá nhanh, suýt nữa cắn phải lưỡi.

Có người cười nhạt: “Cũng được. Tối anh đến đón em.”

Sao lại đón em?

“Tối nay chúng ta về nhà ăn cơm, không phải em đã quên rồi chứ?”

Anh có thể không nói có được không? Anh không cho phép cô phản bác, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, rồi rời khỏi đó.

Người này đúng là một nhân vật độc ác, có chết rồi cũng sẽ hóa thành cương thi cầm roi dọa người.

An Ninh thấy quá buồn bực, cô có suy nghĩ đen tối, nếu nói đến tài thu hút ong bướm, thì thực lực của Từ lão đại tuyệt đối không ai có thể sánh bằng.

Lúc này Từ Mạc Đình mở cửa xe, khóe miệng dãn ra, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Mao Mao, Tường Vy thấy mặt An Ninh lộ vẻ thâm trầm cổ quái, ban nãy lùi xa hai mét, lúc này cẩn thận tiến lại gần, tỏ vẻ ngoan ngoãn trước khuôn mặt đầy sát khí kia: “Meo Meo à...”

“Sinh mệnh rất đẹp, nhưng cũng rất ngắn ngủi, cái chết là một trong số ít những việc chỉ cần nằm xuống là xong.”

Đúng là sát khí.

Trận đấu hôm đó khoa Vật lý thắng, tan cuộc có người chạy lại chào hỏi An Ninh, chính là Tiểu Lục.

“Sao bạn lại đi nhanh như vậy? Có muốn đi ăn cơm với chúng tôi không?” Nói xong khoác vai Tường Vy: “Chị Tường Vy cũng đi cùng nhé?”

Tường Vy hỏi: “Tất nhiên là cậu mời chứ?”

“He he, cũng được, có điều lần này là quỹ lớp chi.”

Mao Mao không muốn đi ăn không: “Lục Nhi à, đã chi là phải hào phóng, đi thôi!”

An Ninh nói: “Sắp thi rồi, có lẽ tôi về ký túc xem sách thôi, bye.”

Mao Mao cảm thán sâu sắc nhân gian này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô nàng nhớ tới tình yêu gian nan một thuở của mình, bỗng nảy sinh cảm giác cảm thông luyến tiếc của người lưu lạc nơi chân trời góc bể.

“Lục Nhi à!”

“Chị Mao Mao!”

“Tình yêu không còn, nhưng thịt thì vẫn cần đó.”

“Dạ!”

Tường Vy nhìn hai người đang đi xa đó, cảm thán: “Đây là tổ hợp gì vậy?”

An Ninh về đến ký túc,, pha ngũ cốc, đang định xem sách, thì Tường Vy từ phía sau lao ra, “Bà đi gì mà nhanh thế?”

An Ninh suy nghĩ: “Chân dài.”

Tường Vy lần nữa thổ huyết.

Lúc đợi An Ninh đi toilet, Tường Vy đen tối cầm lấy BB trên bàn: “Mạc Đình, em lại nhớ anh rồi.” Sau khi gửi tin nhắn, cô mơ hồ có cảm giác đã mạo phạm thần linh.

Một lúc sau có tin nhắn lại: “Phó tiểu thư phải không? Phiền cô dẫn An Ninh ra ngoài ăn chút cơm nhé.”

Anh đúng là thần nhân!

Hôm đó, An Ninh bị kéo ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, cốc ngũ cốc thay cho bữa trưa bị đổ vào toilet. Sau bữa cơm, Tường Vy muốn lấy hóa đơn, sau này cô sẽ tìm em rể đòi nợ. Cô bây giờ là người được mời ăn miễn phí.

Từ nhà hàng sang nhất trường đi ra, An Ninh thấy người bên cạnh trước sau luôn cười dịu dàng: “Bà hôm nay trúng số hả?”

“Cũng gần như vậy, sổ xố “phúc lợi”.”

An Ninh lắc đầu cười: “Chúc mùng.”

“Chia vui, chia vui.”

“...”

Mới đi có hai bước, họ gặp ngay lão tam vừa bước xuống từ một chiếc xe thể thao. Nhìn thấy An Ninh liền gọi một tiếng: “Chị dâu.”

Tường Vy đã nhanh chân tới trước, sờ mó chiếc xe màu trắng đó: “Thật là gợi cảm. Hóa ra anh ta là một đại thiếu gia.”

Lão tam nhìn rõ người vừa bước tới, trong lòng kinh hãi: “Là bạn của chị dâu à?”

“Gọi em là Vy Vy đi.” Cô lộ ngay chiêu bài hèn hạ là nở nụ cười tươi tắn.

Lúc này một nam sinh khác trên xe xách hai túi Walmart bước xuống: “Hi, mỹ nhân.”

Lão tam vội vàng ngăn cản bạn mình bắt chuyện ngu ngốc: “Bọn tôi còn có chuyện đi trước.” Anh ta ấn nút tắt báo động, đèn xe chớp hai lần, giơ tay chào An Ninh: “Chị dâu, tôi đi đây.”

“Ừ.” Haizz, cách xưng hô này cô nghe mãi cũng thành quen.

Tường Vy nhìn hai người đã đi xa: “Cứ cho là các anh chạy nhanh đi, tôi cũng có cách khiến các anh phải quay lại.”

Chạng vạng, hành trình “về nhà ăn cơm” lại tạm thời bị hủy bỏ, mặc dù có vẻ như là không nên, nhưng An Ninh lại thực sự cảm thấy có chút thoải mái. Cô ra vẻ đáng tiếc, nói: “Không sao, lần sau vậy.”

Đối phương nghe vậy chỉ hỏi: “Em rất vui à?”

“Ừ... nói chuyện điện thoại với anh rất vui.” Cô thấy khâm phục chính mình, năng lực nói dối không chớp mắt của cô đã đạt đến đỉnh cao... thực ra cũng không thể hoàn toàn coi đây là nói dối không chớp mắt.

Từ Mạc Đình mỉm cười: “Thật là đáng tiếc, vốn hôm nay...”

Cái gì? An Ninh nín thở chờ đợi hồi lâu, suýt nữa tắt thở, người này tuyệt đối là cố tình, vì thế cô không thể không xuống nước hỏi: “Hôm nay làm sao?”

“Anh hình như vẫn chưa chính thức tỏ tình với em?”

Cái gì, cái gì? An Ninh cố không để mặt mình đỏ lên.

Giọng anh hơi tiếc nuối: “Đợi lần sau vậy.”

An Ninh bất giác trầm ngâm nói: “Vô cớ gây sự, không phải lưu manh cũng hàng trộm cướp.”

Im lặng, trầm mặc...

“An Ninh.” Đối phương thấp giọng gọi tên cô: “Em muốn anh ăn trộm hay là...”

An Ninh đã bị chính những chữ trong não bộ mình làm chấn động đến hồn xiêu phách tán, cô buột miệng nói: “Từ Mạc Đình, anh thật hạ lưu.”

Từ lão đại thanh cao lần đầu tiên bị người ta chửi một cách hoa lệ là hạ lưu, chà, cảm giác cũng không tệ.

Mao Mao bước vào cửa, ngón tay run run chỉ người nào đó: “Bà, bà đã nói em rể, một người thanh cao nho nhã như vậy là hạ lưu à? Meo Meo là người xấu - Bà nghe tôi giải thích! Tôi không nghe, tôi không nghe! - Bà muốn làm gì? Lấy danh nghĩa giải thích để làm chuyện phi đạo đức ư?! Đừng à nha!”

Đây có thể xem như là chứng ảo tưởng bị bức hại không? An Ninh cúp máy, thấy Mao Mao càng lúc càng nhốn nháo, cô nghĩ có nên cản lại không. Lúc này cánh cửa bị người ta mở ra không đúng lúc, cắt đứt vở kịch độc thoại “nhục - dục” của Mao nào đó tự biên tự diễn. Cả thế giới im lặng, thầy chủ nhiệm lớp mười đứng ở cửa sụp đổ.

“Thưa thầy, chân cô ấy bị chuột rút.”

“...”

Giọng Tường Vy từ cầu thang truyền đến: “CMN, tỏ tình với một gã, hắn đáp lại một câu tôi có vợ rồi, nhưng cũng muốn có bồ. Cái này là đả kích tôi hay là cổ vũ tôi đây?”

An Ninh cúi mặt bối rối: “Cô ấy không phải là bạn cùng phòng của tụi em.” Cô vô cùng mỏi mệt cầu cứu.

Thầy chủ nhiệm chán nản nói: “Lý An Ninh, em vất vả rồi. Mao Hiểu Húc, ra đây với tôi một chút.”

Tối hôm đó, còn có một cuộc nói chuyện mệt mỏi nữa đang đợi Lý An Ninh ở phía trước, Chu Cẩm Trình điện thoại bảo cô xuống dưới lầu. Một người đàn ông mặc Âu phục giày da thu hút nhiều ánh nhìn. Thật thà mà nói, An Ninh chẳng còn bao nhiêu tinh lực lẫn năng lực để “dông dài” với vị trưởng bối này, chỉ hy vọng “cuộc trò chuyện” có thể đánh nhanh rút gọn.

Cẩm Trình nhìn thấy cô đi xuống, biểu hiện như thường không nhiệt tình cũng không xa cách: “Không ngại đi với anh chút chứ?”

An Ninh bị làm khó, miệng lưỡi cũng không được linh hoạt: “Anh có chuyện gì muốn nói không?”

Anh ta nhìn cô, thở dài: “Ninh Ninh, anh biết em vẫn luôn không thích anh, nhưng anh có lập trường riêng của mình.”

An Ninh nhẹ nhàng cười, cô hơi mệt mỏi: “Lập trường của anh là gì? Là lợi ích chăng? Nhưng, tôi đã bao giờ xâm phạm lợi ích của anh chưa? Thực ra là các người vẫn luôn xâm phạm lợi ích của tôi đấy chứ.”

Chu Cẩm Trình nhíu mày. An Ninh biết lời nói của mình hà khắc, cô chỉ là không muốn lừa dối thêm nữa, cô chỉ là... không thích anh ta.

“Không còn chuyện gì khác, tôi đi lên đây.”

“An Ninh.” Một lúc lâu sau Cẩm Trình mới mở miệng, giọng nói chợt trở nên cứng rắn: “Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm em bị tổn thương.”

“Vậy thì, đừng làm.”