Bùi Sơ Ảnh

Chương 22: Phiên ngoại 4: Hàng Vĩnh Tịch




Lúc quen Mạc Tiểu Ly, tôi vừa mới vào đại học. Tiểu Ly không phải một cô gái có thể khiến người ta vừa gặp đã yêu, cô ấy xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

Thực ra ban đầu, tôi cũng không mấy hứng thú với cô gái này, nhưng hôm đó khi tổng kết hồ sơ của lớp, chỉ còn thiếu của mình Mạc Tiểu Ly. Làm lớp trưởng, tôi có trách nhiệm đến hỏi cô ấy.

“Bao giờ cậu nộp hồ sơ cho mình?”.

Tiểu Ly nhìn tôi hồi lâu, áy náy nói: “Chiều nay anh mình sẽ mang đến. Xin lỗi cậu, phiền cậu chờ thêm một chút”.

“Không sao”. Thực ra tôi cũng chỉ hỏi vậy thôi, không vội cho lắm.

Kết thúc hai tiết buổi sáng, tôi có chút việc bận trên văn phòng khoa nên không đi ăn được. Lúc đi ngang qua dãy giảng đường, tôi vô tình thấy Mạc Tiểu Ly đang giằng co với một người con trai. Chợt nhớ ra lúc sáng cô ấy nói anh trai sẽ mang hồ sơ đến, tôi bèn đi đến hỏi: “Anh cậu đưa hồ sơ đến rồi à?”.

Người con trai kia nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Đây là lớp trưởng lớp em”. Tiểu Ly lập tức lên tiếng, “Còn đây là anh trai mình”.

Mạc Nhân Ngôn tươi cười nói: “Sau này nhờ em giúp đỡ Tiểu Ly”.

“Vâng”.

Anh ta căn dặn Tiểu Ly vài câu rồi mới về.

Thấy Tiểu Ly cứ đứng nhìn theo anh ta mãi, tôi nói: “Anh em cậu thân nhau thật đấy”.

Tiểu Ly đột nhiên quay lại nhìn tôi, giọng nói cứng nhắc: “Anh ấy không phải anh ruột mình”.

Dường như ngay lúc đó, tôi đã phát hiện ra bí mật của cô. Tiểu Ly yêu anh trai mình say đắm.

Kì lạ thay, tôi càng không muốn nghĩ về cô ấy thì hình ảnh cô ấy xuất hiện trong đầu càng nhiều. Ngồi trong lớp, Tiểu Ly luôn chọn vị trí cạnh cửa sổ, cô ấy không có bạn bè, luôn đi đi về về một mình, vì thế, mỗi khi lớp có hoạt động gì, tôi đều phải đích thân đến báo cho cô ấy.

Tiểu Ly có nụ cười rạng rỡ, chỉ tiếc rằng, cô ấy rất ít cười.

Tiểu Ly thích nhặt lá vàng rơi, mỗi khi mùa thu đến, cô ấy đều thu thập những chiếc lá có hình thù đặc biệt.

“Kiếp trước cậu nhất định là một cái cây, nên kiếp này mới thích lá như thế”. Tôi thấy Tiểu Ly đang thích thú ngồi nhặt lá cây, bèn đi đến bắt chuyện.

Cô ấy chỉ nhìn tôi, không nói gì.

“Cậu có biết cậu đã trốn bao nhiêu buổi học rồi không? Có cần mình thông báo về gia đình không?”. Tôi cố tình trêu cô.

“Cậu muốn làm gì?”.

Tôi thừa nhận, đây là chuyện nhàm chán nhất đời mà tôi từng làm. Hôm ấy, tôi mời Tiểu Ly đi xem phim In the mood for love (Tâm trạng khi yêu) của Lương Triều Vỹ. Bộ phim khiến tôi tức anh ách nhưng Tiểu Ly thì tỏ ra rất thích.

Thấy cô ấy khóc, tôi hỏi: “Cảm động thế cơ à?”.

“May mà ông ấy còn có thể tâm sự với tượng đá ngàn năm”.

Tôi nhìn vào đôi mắt lộ vẻ thương xót của cô: “Thế cậu cũng coi mình là tượng đá ngàn năm đi”.

Nhờ thế tôi biết tới câu chuyện của cô.

Mạc Tiểu Ly thực ra mang họ Từ. Sau khi mẹ cô kết hôn với bố của Mạc Nhân Ngôn, cô liền có thêm một người bố, một người anh trai. Trước năm mười bốn tuổi, cô không ưa gì Mạc Nhân Ngôn, anh ta cũng ghét cay ghét đắng cô. nhưng rồi mọi thứ chuyển ngoặt vào năm cô mười bốn tuổi. Hôm ấy trên đường về nhà, Mạc Tiểu Ly bị đám học sinh hư bắt nạt. Mạc Nhân Ngôn xuất hiện kịp thời bảo vệ cô. Anh hét lên với đám thanh niên kia: “Đứa nào dám động vào Tiểu Ly, tao liều mạng với đứa đấy”.

Anh nói được làm được. Thế rồi anh đánh nhau với đám thanh niên kia, toàn thân bầm tím vẫn cắn răng chống đỡ đến cùng.

Giờ phút đó, trong lòng cô đã khắc ghi hình ảnh người con trai ấy.

Cô thích anh, không phải tình cảm của một đứa em gái dành cho anh trai, mà là tình cảm của một cô gái đối với một người con trai.

Mạc Nhân Ngôn không nghĩ như vậy, anh phải lo lắng đến nhiều thứ, đến cảm nhận của bố mẹ mình, vì thế anh chỉ có thể làm anh trai của cô.

Nhưng Mạc Tiểu Ly không muốn.

Tôi nhận ra mình đã sa chân vào thế giới nội tâm của cô gái này. Hằng ngày, tôi cùng cô lên lớp, nghe tiếng khóc nức nở của cô vì tình yêu không thể trao đi. Tôi chứng kiến cô uống say khướt rồi liên tục gọi tên Mạc Nhân Ngôn.

Tôi nghĩ, tôi không thể rời khỏi người con gái này được nữa.

Bởi vì trái tim tôi bắt đầu có cảm giác nhói đau.

Sau đó không lâu, Tiểu Ly dần dần trở nên không bình thường. Cô mua rất nhiều đồ ăn vặt về, không ngừng tống chúng vào dạ dày, rồi nôn thốc nôn tháo.

“Cậu làm sao thế?”. Tôi lo lắng nhìn Tiểu Ly.

“Cậu tránh xa mình ra. Mình là một đứa con gái không bình thường”.

“Không, không phải. Cậu là cô gái tốt nhất trong lòng mình”. Tôi ôm Tiểu Ly thật chặt.

Cô ấy đẩy tôi ra và nói: “Hàng Vĩnh Tịch, mình làm bạn gái cậu được không?”.

Tôi chẳng kịp suy nghĩ mà lập tức gật đầu.

Tiểu Ly cười: “Thực ra cậu thích mình từ lâu rồi phải không?”.

Tôi hoàn toàn không biết đó là ngày Mạc Nhân Ngôn đính hôn.

Từ hôm ấy, tôi trở thành bạn trai của Tiểu Ly, làm những việc mà một người bạn trai nên làm. Còn Tiểu Ly, cô cũng thay đổi rất nhiều, dần dần tập trung vào học tập, thỉnh thoảng còn hỏi tôi một vài chỗ không hiểu.

Cuối tuần chúng tôi hay đi dạo phố, đi vườn bách thảo, viện hải dương,…

Tôi hài lòng thưởng thức nụ cười rạng rỡ của cô, hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Chỉ có điều, cô ấy vẫn ăn uống quá độ và thất thường như thế. Tôi thật sự sợ hãi nhưng mỗi lần hỏi, Tiểu Ly đều nói: “Em không sao”.

Tôi không biết đó là một chứng bệnh, không biết mỗi đêm cô ấy phải vật lộn với cơn đau khủng khiếp, bởi vì lần nào gặp tôi, gương mặt cô ấy cũng rạng rỡ nụ cười.

Cuối tuần nọ, Tiểu Ly hẹn tôi đi biển chơi. Cô nói: “Em không biết sau này còn cơ hội đi không nữa?”.

“Đương nhiên là còn, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đưa em đi”. Tôi nắm tay Tiểu Ly, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

“Hàng Vĩnh Tịch”.

“Hả?”.

“Anh nhắm mắt lại”.

Tôi nghe lời cô, nhắm mắt lại. Sau đó, tôi cảm nhận được thứ gì đó mềm mại chạm vào môi mình. Tôi mở mắt, thấy gương mặt tươi cười của cô. Tôi lập tức kéo cô vào lòng, đặt nụ hôn đắm say lên môi cô, rất lâu mới kết thúc.

Hai má cô ửng đỏ, quyến rũ lạ thường.

“Em đi nghe tiếng sóng biển!”. Dứt lời Tiểu Ly chạy về phía biển, đôi chân trần giẫm trên cát, làn váy khẽ bay bay trong gió.

Khoảnh khắc ấy, tôi cứ ngỡ hạnh phúc bắt đầu mỉm cười với chúng tôi.

Hôm sau, Tiểu Ly nói gia đình có việc nên xin nghỉ học.

“Mau trở về nhé, anh rất nhớ em”. Tôi nói, rồi quyến luyến hôn lên má cô.

Chẳng hiểu sao, bóng lưng xa dần của Tiểu Ly lại khắc sâu vào tâm khảm tôi.

Có lẽ, tôi đã thật sự lún quá sâu vào tình yêu này rồi.

Tôi nghe tin sét đánh kia vào ngày thứ hai sau khi Tiểu Ly nghỉ học. Cô tự sát trong phòng tắm, không thể cứu chữa.

Tôi có cảm giác bầu trời sụp xuống, tôi không dám tin, không thể tin. Tôi chạy như điên tới bệnh viện, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô, tôi chỉ muốn mình có thể chết đi ngay lập tức, chỉ có như vậy tôi mới thoát khỏi cái cảm giác đau đớn xé nát tâm can này.

Ngày cô tự sát, cũng là ngày Mạc Nhân Ngôn cử hành hôn lễ.

Tôi quay lại trường học sau một thời gian dài nghỉ ốm.

Trong tiết học tiếng anh, trước mặt cả lớp, tôi đột nhiên rơi nước mắt.

Trang sách đầu tiên của tôi có dòng chữ:

Em hy vọng em có thể yêu anh, sau đó quên đi tất cả. Em hy vọng em có thể giả vờ yêu anh rồi cứ tiếp tục sống trong cái xác không hồn. Nhưng em không tự lừa dối được bản thân, em vẫn luôn yêu anh ấy…

Sau chuyện đó, tôi tức tốc ra nước ngoài, nghiên cứu ngành Tâm lí học. Tôi nghĩ, nếu ngày ấy tôi biết được những biểu hiện bất thường của Tiểu Ly là một chứng bệnh, thì có lẽ tôi đã giúp được cô ấy, và cô ấy cũng không phải lựa chọn con đường kia.

Tôi ở nước ngoài ba năm thì về nước.

Sơ Ảnh là bệnh nhân đầu tiên của tôi. Khi nghe cô ấy nói về bệnh trạng, lòng tôi không kìm được run rẩy. Tôi muốn giúp đỡ cô thoát khỏi nỗi dằn vặt này.

Tôi dùng hết tất thảy các phương pháp mình biết, mong muốn cô ấy có thể chia sẻ nỗi lòng với tôi. Nhưng cô ấy căn bản không chịu phối hợp. Một lần đến phòng lưu trữ, tôi thấy Sơ Ảnh đang lúi húi làm gì đó, trên màn hình máy tính là ô đăng nhập QQ. Giờ phút ấy, tôi đã biết mình nên làm gì.

Tôi dùng cách của riêng mình để tìm hiểu câu chuyển của Sơ Ảnh. Tôi thương xót cô gái ấy, cô lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc và nâng niu chứ không phải ngày ngày sống trong nỗi ám ảnh và bóng tối u ám như thế.

Mỗi ngày tôi đều chat với Sơ Ảnh, giúp tinh thần cô ấy thoải mái, dần dần làm vơi bớt đi nỗi sợ hãi trong lòng cô.

Thế nhưng tôi không ngờ, cô ấy cũng tìm đến cái chết, hơn nữa cũng lại cắt cổ tay.

Tôi vô cùng sợ hãi người con gái này sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình. Tôi đích thân cấp cứu cho cô ấy. Năm xưa, tôi không thể nào cứu được Mạc Tiểu Ly, nhưng hôm nay, tôi nhất định phải cứu được Bùi Sơ Ảnh.

Rốt cuộc, cô ấy qua cơn nguy hiểm. Tôi như được đại xá.

Tôi căm hận người đàn ông kia, thậm chí muốn xông vào tặng cho anh ta một cú đấm. nhưng khi đứng bên ngoài cửa, nghe những lời anh ta nói với Sơ Ảnh, tôi mới hiểu, hóa ra, anh ta và Mạc Nhân Ngôn không giống nhau.

Cố Diễn Trạch là người duy nhất có thể mang lại hạnh phúc cho Sơ Ảnh.

Tôi nghĩ, mình thật sự nên buông tay thôi.

Sau khi Sơ Ảnh xuất viện, tôi xin nghỉ phép một tháng. Tôi cần phải thông suốt bản thân mình muốn gì.

Cố Diễn Trạch từng hỏi tôi: “Anh đã rơi vào chưa?”.

Nhưng tôi lại chẳng thể trả lời. Tôi biết rõ mình thích Sơ Ảnh, nhưng tôi có thật sự rơi vào tình cảm ấy không? Tôi chỉ biết, bản thân mong muốn cô được hạnh phúc.

Tôi sang Thụy Sỹ tìm thầy giáo của mình, muốn nhờ ông giúp tôi làm một đợt điều trị tâm lí.

Sau khi nghe tôi kể tất cả những chuyện đã xảy ra, thầy nói với tôi: “Em chưa từng ra khỏi thế giới của Mạc Tiểu Ly thì làm sao có thể bước vào thế giới của Bùi Sơ Ảnh?”.

Lúc ấy tôi mới hiểu ra, tình yêu của tôi luôn luôn hướng về một người. Sự xuất hiện của Bùi Sơ Ảnh chỉ giúp tôi tháo gỡ khúc mắc trong lòng nhiều năm qua mà thôi.

Tôi quay về Thâm Hạ, đến thăm mộ Tiểu Ly. Tới nơi, tôi nhìn thấy Mạc Nhân Ngôn cũng đang đứng đó. Giờ phút này, tôi đột nhiên không còn oán hận người đàn ông này nữa.

Khóe mắt anh ta có giọt lệ, tôi bỗng muốn thay Tiểu Ly hỏi anh ta câu hỏi mà cô chưa bao giờ dám hỏi: “Anh có yêu Tiểu Ly không?”.

Mạc Nhân Ngôn cười: “Yêu không? Tôi có yêu Tiểu Ly không? Tôi có thể nói, tôi là người yêu Tiểu Ly nhất trên cõi đời này. Nhưng đồng thời, tôi cũng là người không thể yêu cô ấy. Rời khỏi đây là tốt rồi, không cần phải sống trong đau khổ nữa”.

Tôi hoảng hốt: “Anh là anh ruột của…”.

Mạc Nhân Ngôn giơ tay lên ra hiệu cho tôi im lặng.

“Đừng nói! Đừng cho Tiểu Ly biết. Chúng tôi, ngay cả tình cảm nam nữ bình thường cũng không có tư cách được hưởng”.

Tôi nhìn theo anh ta, chợt cảm thấy ánh mặt trời quá chói chang.

Trong bức ảnh gắn trên bia mộ, Tiểu Ly đang mỉm cười rạng rỡ.

Cho dù nụ cười ấy không hề liên quan tới tôi, nhưng tôi cũng rất vui.

Tôi từng nói với thầy giáo của mình rằng, tôi đã vì Tiểu Ly mà tự đóng kín bản thân, rồi lại vì Sơ Ảnh mà mở ra cho mình một lối thoát.

Cuộc sống vẫn tiếp tục.

Tôi cũng cần đi hết con đường của mình.

Tiểu Ly, tạm biệt em.

Sơ Ảnh, anh mong em mãi mãi hạnh phúc.