Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 15: Đầu mối mới, chuyển phương hướng




Đèn còn sáng trong khu dân cư thưa thớt dần.

Mấy năm gần đây dân nơi này nối đuôi nhau chuyển ra ngoài không ít, chỉ có khách thuê là ngày càng nhiều, chi phí dịch vụ thường xuyên nộp một tháng chây một tháng, dần dà, việc quản lý khu ngày càng tệ, liên tục có trộm cắp viếng nhà. Trộm lon sữa bò, trộm xe đạp, trộm quần áo… chỉ cần mang đi được thì không có cái gì không bị mang đi.

Thường Trấn Viễn ở nơi này chưa được mấy ngày đã đến tình trạng không chịu đựng nổi rồi, cho nên gần đây hắn vẫn luôn mua báo để ý tin tức nhà thương mại. Chính sách cho vay mua nhà trước mắt có thể xem là ưu đãi, phòng ở chưa sốt như trong tương lai, đáng để đầu tư. Song tìm tư liệu trên báo chí lại chưa đầy đủ, nếu có máy tính có phải tốt không…

Máy tính?

Hắn đang mở cửa thì khựng lại, trong đầu nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ.

Bởi vì liên quan tới vụ tai nạn xe, trong cục hạ lệnh, yêu cầu bọn họ tạm thời không tiếp xúc trực tiếp với Triệu Thác Đường, vì vậy Lưu Triệu đành để Gậy trúc và Vương Thụy đi khoanh vùng vị trí quan sát Triệu Thác Đường, sau đó đặt hy vọng vào Trần Cát Lợi ở nhà máy xi măng.

Ngân hàng nơi tiền được chuyển vào tài khoản của Trần Cát Lợi đã tìm được rồi, ở ngay trong thành phố.

Lưu Triệu lập tức dẫn theo Thường Trấn Viễn tới ngân hàng kiểm tra băng ghi hình.

Tiền mới chuyển hai ngày trước, băng ghi hình vẫn còn. Lúc bảo vệ ngân hàng chiếu lên, Lưu Triệu và Thường Trấn Viễn đều sững ra. Lưu Triệu sững là vì người trong khung hình rõ ràng là một cô gái tầm hai mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị, dáng vẻ thuần khiết, còn Thường Trấn Viễn thì là vì biết cô ta. Tôn Uyển, một trong vài nữ sinh viên dưới tay Chu Tiến, một người không thích nói chuyện, rất dịu dàng.

Nói như vậy, kẻ muốn mạng hắn hẳn là Chu Tiến rồi. Người này đối nhân xử thế khéo léo, nhưng xử lý chuyện mua mạng người thì vẫn là tay mơ, vậy nên mới sai tiếp viên dưới tay mình làm.

Thường Trấn Viễn cười lạnh trong lòng, trên mặt tỉnh bơ.

Lưu Triệu xin băng về, để người phòng vi tính cắt mặt ra phóng rõ, sau đó giao cho đám người Thường Trấn Viễn đi tìm.

Tìm Tôn Uyển có hai phương hướng —— Trần Cát Lợi và Triệu Thác Đường.

Đầu to xung phong nhận Triệu Thác Đường, Thường Trấn Viễn thì phân tới Trần Cát Lợi.

Trần Cát Lợi ở cả tối trong trại tạm giam, lúc trông thấy Thường Trấn Viễn tinh thần vẫn còn ngẩn ngơ, chỉ biết nói đi nói lại tôi không cố ý, thật sự không cố ý…

Thường Trấn Viễn đưa tờ giấy in ra tới trước mặt y, “Có quen không?”

Trần Cát Lợi không dám nhìn, nhưng sau khi nhìn rõ thì thở phào, “Không quen.”

Thường Trấn Viễn nói, “Cô ta chuyển năm mươi ngàn đồng cho anh mà anh không quen sao?”

Ánh mắt Trần Cát Lợi bắt đầu né tránh, “Không quen lắm…”

“Là không quen lắm, không quen hay là quen?” Thường Trấn Viễn hỏi đến cùng.

Trần Cát Lợi ra sức lắc đầu, lúc sau mới nói, “Không quen, thật sự không quen.”

Thường Trấn Viễn cất ảnh bỏ đi.

Chuyện Chu Tiến hắn chẳng hề để tâm. Trước giờ gã nhát gan sợ phiền, biết đường mua kẻ giết người đã vượt quá dự liệu của hắn rồi. Với cá tính của Chu Tiến, trượt lần này nhất định sẽ nghỉ một hồi. Nếu mà vẫn không có động tĩnh gì, có thể gã sẽ cho qua chuyện này. Về tính quyết đoán nhổ cỏ nhổ tận gốc, gã thua xa Triệu Thác Đường. Nếu là Triệu Thác Đường, lần đầu không trúng sẽ nghĩ lần thứ hai lần thứ ba…

Lần sau chu đáo hơn lần trước…

Lần sau khó lường hơn lần trước…

Thường Trấn Viễn vo viên bức hình lại rồi ném vào sọt rác.

Mặt khác, nếu hắn không thể tấn công Triệu Thác Đường một kích tất trúng, như vậy, vai trò con mồi và thợ săn sẽ chuyển đổi ngay.

Hắn trở về văn phòng, chỉ có Vương Thụy ở đó. Đầu to suy xét đến vấn đề an toàn của cậu ta nên không đưa cậu ta đi gặp Triệu Thác Đường.

Từ sau khi vừa gặp đã cho Lăng Bác Kim một đấm, Vương Thụy liền chưa bao giờ ôn hòa với hắn.

Thường Trấn Viễn cũng chẳng cần. Dù sao hắn nào có tươi tắn với người ta bao giờ.

Hai người lặng lẽ ai làm việc nấy, đến trưa, lại ai ăn đồ nấy, giống như không thấy sự tồn tại của đối phương. Mãi tới chiều lúc Đầu to trở về, bầu không khí quỷ dị mới bị phá bỏ.

Thường Trấn Viễn nói, “Triệu Thác Đường bảo sao?”

Đầu to lau mặt ngồi xuống, “Triệu Thác Đường nói người kia tên là Tôn Uyển, là tiếp viên trong hộp đêm Danh Lưu.”

“Ồ?” Thường Trấn Viễn hơi ngạc nhiên. Hắn tưởng Triệu Thác Đường sẽ bảo vệ chuyện này cơ đấy.

Đầu to nói, “Sau anh lại phải chạy hồng hộc một chuyến tới hộp đêm Danh Lưu. Quản lý của bọn họ không có đó, một trưởng kíp nói ấp a ấp úng, anh thấy tám phần là phải rồi.”

Vương Thụy nói, “Thế mau bắt lại đi chứ.”

Đầu to nói, “Cái này mà anh đây không biết, phải cần oắt con cậu dạy à? Sau đó anh liền nói với cô ta, anh bảo hoặc cô giao người ra đây, không thì tự giao chính cô đi. Sau đó cô ta gọi cho quản lý bên cô ta, chính là cái kẻ tên là Chu Tiến ấy, lần trước có tới cục khai báo đó. Kẻ đó rõ ma giáo, nói cái gì mà Tôn Uyển nghỉ việc hai hôm trước rồi, chỉ cho anh số di động của cô ta, anh gọi qua, sim hết hạn! Đương nhiên là anh không cam lòng rồi, anh liền quấn riết gã, sau moi được địa chỉ quê quán của cô ta.” Anh ta lấy một tờ giấy ra khỏi túi.

Thường Trấn Viễn nhìn thoáng qua, hẳn là ở nông thôn.

Vương Thụy nói, “Vậy chúng ta dựa theo địa chỉ này để tìm à?”

Đầu to cười nói, “Nãy xem còn tưởng cậu lanh lợi lắm cơ đấy, còn dạy anh phải phá án thế nào, sao giờ lại ngố rồi? Đám xã hội đen phải chia bang chia vùng, không được lấn biên, nhưng chúng ta làm công an, cả nước là bang hội của chúng ta không phải sao? Việc này mà phải tự chúng ta đi tìm à? Đợi chốc bảo sếp Lưu gọi điện, bảo công an bên đó phối hợp là được. Anh đoán, Tôn Uyển này vẫn ở trong thành phố, anh nghĩ Chu Tiến là kẻ biết rõ tình hình đấy, cứ lần theo sợi dây này thể nào cũng sờ tới dưa.”

Vương Thụy nói, “Anh thử nói coi sao Triệu Thác Đường lại khai Tôn Uyển ra nhỉ?”

Đầu to nói, “Biết chết liền. Chưa chừng gã người ở doanh Tào lòng tại Hán, muốn cải tà quy chính đó.”

Thường Trấn Viễn nói, “Có thể gã cho rằng Chu Tiến định hãm hại gã.”

Đầu to và Vương Thụy đều ngẩn ra.

“Tổng giám đốc Triệu, tôi biết chuyện này đáng ra nên bàn trước với anh, nhưng tôi cũng thật là bị dồn tới bước đường cùng rồi.” Chu Tiến nhăn nhó nhìn Triệu Thác Đường đang khoan thai hút thuốc.

Triệu Thác Đường cười ngoài mặt nói, “Quản lý Chu nói kiểu gì thế. Giờ kẻ bị dính cứt đầy người là Triệu mỗ, quản lý Chu ngắm cháy bên sông, xem đến là vui vẻ ấy chứ.”

Chu Tiến vội nói, “Không phải đâu, tôi thật sự là bị dồn ép mà.” Gã nói rõ đầu đuôi gốc ngọn về cái chết của Hứa Hải Hồng, sau đó nói tiếp về cuộc thẩm vấn của Thường Trấn Viễn.

Lông mày của Triệu Thác Đường càng lúc càng nhăn sít lại, “Sao tôi không biết chuyện này.”

Chu Tiến nói, “Lúc trước tôi có nói với chủ tịch Trang, chủ tịch Trang bảo xử lý thì cứ xử lý đi, đừng có oang oang ra.”

“Thế à.” Triệu Thác Đường gẩy tàn thuốc, “Anh về tra khảo những người biết chuyện này một lần, xem có kẻ nào không giữ mồm giữ miệng làm lộ ra không. Nếu như không thì không cần phải lo lắng quá. Cảnh sát họ Thường kia chẳng phải ba đầu sáu tay, khỏi đoán cũng biết, quá nửa là gạt anh rồi. Chuyện này trách anh, nóng vội quá!”

Chu Tiến lau mồ hôi lạnh trên trán, “Tôi thấy từng chữ từng câu của cảnh sát họ Thường kia đều xoáy lấy chuyện này, tôi thật sự cảm thấy là hắn biết.”

Triệu Thác Đường xua tay nói, “Được rồi, tôi sẽ cho người xử lý cái xác giúp anh. Chuyện này dừng ở đây thôi, mau sắp xếp cho Tôn Uyển nọ rời đi. Chỉ là một vụ tai nạn giao thông nhỏ, cũng không chết người, cảnh sát không có khả năng sẽ bám riết không buông đâu.”

Chu Tiến nhìn vẻ điềm nhiên của gã, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ lúc vào văn phòng tới giờ, “May mà có tổng giám đốc Triệu, không thì tôi quả tình chẳng biết phải làm sao.”

Triệu Thác Đường tắt thuốc, đứng dậy vỗ vai gã, “Lúc còn sống chủ tịch Trang rất chiếu cố đám anh em các anh, giờ anh ấy không còn nữa, tôi đương nhiên là phải trông nom rồi.”

Một bên các anh, một bên tôi, đã nói rõ dã tâm của gã.

Chu Tiến sao không biết ý được, vội vàng cười hùa, “Điều đó là tất nhiên mà, có tổng giám đốc Triệu, nhất định chúng ta vẫn sẽ như trước kia.”

Bây giờ Triệu Thác Đường mới cười hài lòng.

Hiện tại không cần theo dõi Triệu Thác Đường 24/24, chuyển thành theo dõi Chu Tiến 24/24.

Đầu to nhìn Chu Tiến đi ra khỏi cao ốc của tổng công ty Đằng Phát, sau đó lên xe, lập tức bám theo.

“Theo như cậu nói, Triệu Thác Đường cho rằng Chu Tiến muốn hãm hại gã, vậy có phải kẻ mua Trần Cát Lợi là Chu Tiến chứ không phải Triệu Thác Đường không?” Đầu to vừa lái xe vừa hỏi.

Thường Trấn Viễn vắt tay trên trán, nói biếng nhác, “Ai biết chứ? Có lẽ đúng là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.”

Đầu to nói, “Nếu đúng vậy thì Chu Tiến đã chẳng giấu Tôn Uyển đi rồi.”

“Ờ…” Thường Trấn Viễn chợp mắt. Hắn chẳng có chút hứng thú nào với chuyện Chu Tiến.