Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 20: Sự phản kháng của nghi phạm




Đầu to tới trung tâm bảo hiểm xã hội xin tờ danh sách trở về, cười hề hề với Gậy trúc, “Chẳng ngờ hộp đêm Danh Lưu lại còn mua bảo hiểm xã hội cho tiếp viên cơ đấy, đúng là tuân thủ pháp luật ghê!”

Cá nhỏ xen vào nói, “Còn phải nói à. Tuy Trang Tranh buôn lậu, nhưng hắn đối xử với nhân viên không tệ đâu. Bảo hiểm ngày nghỉ phụ cấp trợ cấp tất tật không thiếu, nghe bảo thưởng cuối năm bét nhất cũng phải số này.” Cô vươn một bàn tay ra.

Đầu to nói, “Chả trách bao nhiêu người quyết bán mạng cho hắn như thế. Này, hai tên kia khai chưa?”

Gậy trúc nói, “Từ qua tới giờ không nói gì cũng không ăn cơm, chỉ uống nước.”

Cá nhỏ nói, “Đã thả Trần Cát Lợi về rồi, manh mối này không thể để đứt đoạn được nữa.”

Đầu to nói, “Yên tâm đi. Dù có là Thiên Hoàng tới đây cũng không cứu được bọn họ. Lần này nhờ có A Tiêu nhanh trí, nè, em nói coi sao cậu ta bỗng nhiên nhanh trí thế nhỉ?”

Gậy trúc ngừng bút, ngẩng đầu khỏi báo cáo.

Cá nhỏ nói, “Khiến đàn ông lột xác không phải tình yêu thì là thù hận.”

Đầu to cười nói, “Đoán mò à. Ngày nào anh chả ở cùng A Tiêu, có thấy cô bé nào xuất hiện bên cậu ta đâu. Nếu có thật thì cũng chỉ có em thôi. Ai bảo em là bông hoa duy nhất trong đội chúng ta cơ.”

Cá nhỏ chống cằm nói, “Dựa theo tiến triển hiện tại của ảnh, gầy thêm chút nữa, ăn mặc gọn gàng chút nữa, chưa chừng em sút luôn lão Mã nhà em để theo ảnh đó.”

Đầu to nói, “Em phải nói sớm chứ. Nếu sớm biết em yêu cầu thấp như vậy thì lúc trước anh đã ra tay rồi. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mà.”

Cá nhỏ nói, “Biến. Anh thì không được.”

“Sao anh không được chứ? Anh kiên nhẫn được đó.”

“Đầu anh to quá.”

“Bên trong toàn chất xám đấy!”

Gậy trúc nói một câu lạnh lẽo, “Sao không thể là thù hận hả?”

Đầu to và Cá nhỏ đều ngẩn ra.

“Cái này sao mà được nhỉ? Đám chúng ta ngày nào cũng gặp nhau, có thấy cậu ta gặp phải chuyện gì đâu.” Đầu to ngờ vực nhìn anh ta, “Hay là anh nghe được phong thanh gì hử?”

Gậy trúc quay bút, “Mấy ngày trước, thư ký của phó thị trưởng tới tìm cậu ta.”

Đầu to và Cá nhỏ ngó nhau.

Mấy ngày này họ đều bận tới nỗi gót chân không chạm đất, chẳng mấy khi có cơ hội túm tụm lại buôn chuyện như hiện giờ. Với lại, Lưu Triệu, Thường Trấn Viễn và Gậy trúc đều không phải người nhiều chuyện, nếu không phải hôm nay Đầu to và Cá nhỏ khơi ra thì Gậy trúc sẽ không nói chuyện này ra đâu.

Đầu to nhỏ giọng nói, “Ý anh là, A Tiêu đắc tội với phó thị trưởng à? Vị nào thế?”

Cá nhỏ đập anh ta một cái, “Với tính A Tiêu mà anh ấy đắc tội được với phó thị trưởng sao? Hay là có nhiệm vụ đặc biệt gì nhỉ?”

Gậy trúc nói, “Việc này thì tôi cũng không biết. Cậu ta với thư ký nói chuyện ở cổng cục cảnh sát, nói gì thì cậu ta không kể.”

Đầu to sờ đầu, “Ha. Thằng ranh này, còn ra vẻ thần bí nữa. Về em sẽ từ từ thẩm vấn cậu ta.”

Đang nói thì Thường Trấn Viễn từ cửa đi vào.

Con người luôn dễ dàng lơ là nhiều chuyện khi không chú ý, nhưng một khi để ý thì những chi tiết có nhỏ hơn nữa thì cũng bị soi ra cho to. Huống hồ Đầu to Cá nhỏ Gậy trúc ba người này đều là trinh sát hình sự dạn dày kinh nghiệm. Ba đôi mắt cùng rơi lên người Thường Trấn Viễn liền khai quật ra rất nhiều chi tiết khác xưa.

Ví dụ như, Thường Trấn Viễn hiện tại ngày nào cũng thay quần áo, hơn nữa có thể thấy được thay quần áo không phải là vì phải thay quần áo, mà là thật sự thích sạch sẽ, không cần biết lúc tan tầm quần áo bị nhăn nhúm thành thế nào, ít nhất quần áo lúc đi làm đều được ủi phẳng lì, thoang thoảng mùi bột giặt. Lại ví dụ như, tóc của hắn rõ ràng đã được sửa qua rồi, tuy không rõ rệt nhưng dù trán có lắc thế nào tóc mái cũng không rủ xuống, rõ ràng là dùng gel vuốt tóc đấy. Lại ví dụ như, sự phối màu quần áo của hắn thuận mắt hơn trước kia nhiều, không còn là đỏ xanh vàng lục lam chàm tím tương hết vào nữa.

Đầu to nói, “Anh thấy là như Cá nhỏ nói đấy.”

Cá nhỏ đẩy anh ta một cái, “Không phải anh muốn thẩm vấn sao? Còn đứng đấy làm gì?”

Thường Trấn Viễn vừa vào cửa đã chú ý tới bầu không khí khác lạ. Thoạt đầu hắn cho rằng bản án có tiến triển mới, nhưng vẻ mặt bọn họ chăm chăm vào mình lại không có vẻ là định nói gì, mà giống như là đang soi mói gì đó, thứ ánh mắt nhìn hắn như đang đánh giá hàng hóa trên kệ khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Hai tên kia khai chưa?” Hắn chủ động mở miệng để dời lực chú ý của bọn họ đi.

Cá nhỏ nói, “Chưa. Chuyện duy nhất hai tên này làm hiện giờ là uống nước.”

Thường Trấn Viễn cười lạnh nói, “Thế càng hay. Vậy chỉ cho bọn họ làm mỗi chuyện này thôi.”

Đầu to còn chưa hiểu câu này của hắn, Cá nhỏ đã kêu lên, “Vậy cũng vô nhân đạo quá nhỉ? Nhỡ bọn họ vò đã mẻ lại sứt thì sao giờ? Anh dọn hay em dọn?”

Thường Trấn Viễn nói, “Dọn gì? Có mỗi bọn họ ở trong phòng thôi mà.”

Cá nhỏ nghẹn lời.

Đầu to nói, “Giờ anh lại thấy Gậy trúc nói đúng rồi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Nói cái gì?”

Gậy trúc và Đầu to liếc nhau.

Đầu to ôm Thường Trấn Viễn ra ngoài, “Mấy ngày nay ca kíp của chúng ta luôn chệch nhau, lâu lắm rồi không tâm sự, nào, nhân cơ hội này nói chuyện đi.”

Thường Trấn Viễn bị anh ta kéo một mạch ra góc ban công.

Đầu to nhìn hắn, chợt nói, “Sao quầng mắt cậu gớm vậy?”

Thường Trấn Viễn khoanh tay trước ngực, nói, “Anh lôi tôi ra đây là để nói cho tôi biết cái này à? Chắc không phải kiêm chức bán miếng dán bọng mắt đâu nhỉ?”

Đầu to thắc mắc, “Miếng dán bọng mắt là cái gì?”

“…”

Đầu to nói, “Không nói cái này nữa. Anh thấy Gậy trúc bảo lần trước thư ký phó thị trưởng tới tìm cậu, cậu không sao chứ?”

Về việc này, Thường Trấn Viễn đã có chuẩn bị rồi. Hắn nói không nhanh không chậm, “Ông ta là người quen cũ của bố tôi.”

Đầu to ngạc nhiên nói, “Bố cậu á?”

Thường Trấn Viễn nói, “Ừ.”

Đầu to há miệng, vốn định hỏi bố cậu là ai, nhưng nhìn sắc mặt Thường Trấn Viễn rành rành là không muốn nhắc tới, lại nuốt lời nói lại, vỗ vai hắn nói, “Anh lấy danh sách công nhân viên hộp đêm Danh Lưu từ bên bảo hiểm xã hội về rồi. Sếp Lưu dẫn Vương Thụy tới hộp đêm Danh Lưu tìm thủy tinh, lúc về chắc cũng sẽ mang một tờ danh sách về.”

Thường Trấn Viễn mỉm cười nói, “Đối chiếu hai tờ danh sách, cái tên dôi ra trong danh sách của bên bảo hiểm xã hội chính là người chết.”

Đầu to vỗ mạnh lên vai hắn, cười nói, “Thằng ranh cậu! Sắp thông minh bằng anh rồi.”

Buổi chiều Lưu Triệu và Vương Thụy trở về, sắc mặt không được tốt lắm.

Đầu to hỏi, “Sao rồi? Tìm được hiện trường án đầu tiên chưa?”

Lưu Triệu bỏ mũ lưỡi trai ra ném lên bàn, uống một hớp nước nóng Cá nhỏ đưa tới xong mới nói, “Hộp đêm Danh Lưu đang sửa chữa.”

Đầu to nói biến giọng, “Sửa chữa á?”

Vương Thụy nói, “Theo em là bọn họ cố ý đó!”

Đầu to đập nhẹ lên gáy cậu ta, cười mắng, “Lại còn theo cậu là bọn họ cố ý, bọn họ cố ý thật đó.”

Vương Thụy nói, “Em thấy có cần xin một tờ lệnh khám xét không? Đến muộn thì hiện trường bị phá hư hết rồi!”

Đám Đầu to và Thường Trấn Viễn đều nhìn qua Lưu Triệu.

Lưu Triệu vuốt tóc, “Trước khi xuất phát tôi đã xin rồi, nhưng bên trên nói chứng cứ không đủ nên không duyệt.”

Đầu to nói, “Thế giờ sao? Để bọn họ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”

Thường Trấn Viễn đứng dậy ra ngoài.

Đầu to gọi, “Cậu đi đâu thế?”

“Không phải có hai người ở trong tay chúng ta sao?” Thường Trấn Viễn đút tay vào túi quần đi ra ngoài.

Lưu Triệu nhíu mày lơ đãng, nói với Gậy trúc, “Cậu đi cùng đi.”

Trong phòng thẩm vấn lặng như tờ.

Thường Trấn Viễn đẩy cửa đi vào, trông thấy hai người nọ nhoài trên bàn ngủ khò khò. Hắn tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, sau đó châm thuốc, hút lặng lẽ.

Lúc Gậy trúc đi vào thì trông thấy cảnh tượng như vậy.

Anh ta đóng cửa lại, lặng lẽ kéo ghế ra ngồi xuống.

Hai người nằm nhoài trên bàn cuối cùng cũng tỉnh dậy, trông thấy Gậy trúc thì không tỏ vẻ gì, nhưng lúc trông thấy Thường Trấn Viễn thì sắc mặt biến đổi thấy rõ.

Thường Trấn Viễn day tắt đầu mẩu lên bệ cửa sổ, tiện tay ném ra ngoài, sau đó quay người lại, “Mẹ anh ở khu tái định cư Trường Hà.”

Sạt.

Một kẻ trong đó đứng lên, trên mặt là vẻ phẫn nộ và khiếp sợ nói không lên lời.

Thường Trấn Viễn nói từ từ, “Bà Tiền Ngọc Lan.”

“Rốt cuộc mày muốn làm gì? Rốt cuộc mày muốn làm gì?!” Y thình lình đẩy ghế ra nhào về phía Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn giơ tay định bắt lấy tay đối phương, nhưng rõ ràng là hắn đánh giá cao sức lực của thân xác này, chưa đợi hắn sử dụng kỹ xảo bắt giữ, người đã bị xô lên bức tường phía sau, người nọ dùng sức vung một đấm, đập nặng nề lên bụng hắn.

Thường Trấn Viễn ăn đau khom người lại.

Không đợi người nọ tung nắm đấm thứ hai, Gậy trúc đã giữ chặt lấy người nọ, dùng sức lôi qua bên cạnh. Anh ta vừa lôi vừa quát, “Định làm gì hả? Ngoan ngoãn chút đi! Sợ tội danh trên người chưa đủ hả?”

“A!” Kẻ bị ôm lấy đột nhiên phát ra một tiếng gào rú từ sâu trong tâm khảm, “Mày dám làm gì mẹ tao! A…”

Lăng Bác Kim đẩy cửa đi vào thì trông thấy Thường Trấn Viễn ôm bụng tựa vào tường, Gậy trúc ôm một trong hai nghi can, một nghi can khác cầm ghế tính nện lên Gậy trúc.