Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 23: Biệt danh của đám đồ đệ




Xét nghiệm Đế Hậu Cung quả nhiên có phản ứng Luminol, mấy người Đầu to lập tức tiến hành tìm kiếm chứng cứ, song bởi vì đã qua lâu rồi, trong khoảng thời gian đó căn phòng này vẫn kinh doanh như thường lệ, nhân viên phục vụ và khách khứa đi ra đi vào, chứng cứ sót lại khó bề phân thật giả, vậy nên khả năng tìm được vật chứng trực tiếp không lớn.

Quay về cục cảnh sát, Cá nhỏ đang vùi đầu ăn cơm hộp, hỏi tới Lưu Triệu mới biết ông ta đi họp rồi.

Đầu to nói, “Triệu Thác Đường đâu vậy?”

Cá nhỏ uống hớp nước súc miệng rồi mới nói, “Đi công tác nước ngoài rồi.”

Đầu to nói, “Hê, chắc không phải kiểu đi công tác nước ngoài rồi nán lại mấy chục năm đâu nhỉ?”

Cá nhỏ nói, “Người ta làm thương mại quốc tế, luôn thúc đẩy giao lưu kinh tế văn hóa trong ngoài nước, anh có muốn cũng không được.”

Đầu to kéo quần ngồi xuống sô pha, tức giận bất bình nói, “Hừ, người như gã nếu mà nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì đúng là ông trời bất công!”

Cá nhỏ nói, “Cứ chờ đi. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Chẳng phải tên Trang Tranh bị người ta xử rồi đó sao?”

Đầu to cười nói, “Còn chết liên hoàn ba lần nữa!”

Người khác đều cười ha hả, chỉ có Thường Trấn Viễn sầm mặt. Tuy chẳng trông mong bọn họ có lời hay ý đẹp gì về mình, nhưng người đã chết rồi, người chết đèn tắt, tốt xấu gì cũng phải tôn trọng ở mức tối thiểu chứ?!

Giống như nghe được tiếng lòng của hắn, Đầu to lại nói một câu, “Không biết hắn xuống địa ngục tới điện Diêm Vương có hối hận không nhỉ?”

Cá nhỏ nói, “Mình là đảng viên, đừng mê tín dị đoan.”

Đầu to nhún vai, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Thường Trấn Viễn nghe bọn họ nói tới địa ngục, liền chạy đi hút thuốc một mình trong góc. Những ngày này, hắn càng lúc càng hút nhiều thuốc, trước kia là năm sáu ngày một điếu, bây giờ là năm sáu điếu một ngày, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng thành kẻ nghiện thuốc. Nhưng tuy biết trong lòng, thuốc vẫn không ngừng được. Thậm chí Thường Trấn Viễn cảm thấy mình đang dần bị thân xác này đồng hóa, thứ đứng mũi chịu sào, chính là sự tự chủ và quy tắc mà Trang Tranh từng lấy làm tự hào.

Lăng Bác Kim theo ra, thấy hắn hút thuốc, cười ngỏn ngoẻn vươn tay ra, “Sư phụ, em một điếu.”

Thường Trấn Viễn lấy thuốc ra đưa cậu.

Lăng Bác Kim rút một điếu, cầm trong tay, rồi lại rút điếu thuốc trong tay Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn ngẩn ra, nhìn cậu cầm tới chạm hai đầu thuốc lá vào nhau hút hai hơi mới trả về.

“Sư phụ biết Trang Tranh à?” Lăng Bác Kim hỏi.

Thường Trấn Viễn nói tỉnh rụi, “Sao lại hỏi thế?”

“Em thấy lúc họ nhắc tới Trang Tranh, sắc mặt sư phụ không dễ nhìn lắm.” Lăng Bác Kim ngừng một chút, nói tò mò, “Từng va chạm ạ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi không thích bàn về người đã chết.”

Lăng Bác Kim biết điều không hỏi nữa.

Thường Trấn Viễn nghiêng đầu nhìn cậu, “Cứ đội mũ mãi, đầu chưa khỏi à?”

Lăng Bác Kim bỏ mũ xuống, lộ ra cái đầu trọc lông lốc, cười ngố sờ sờ, “Không có thảm thực vật phủ lên, lạnh lắm đấy.”

“Há há há!” Phía cửa truyền tới tiếng cười phá ra, Đầu to quay đầu vẫy tay về phía phòng, cười nói, “Chỗ chúng ta có hòa thượng rồi! Về sau phật quang phổ chiếu, chắc chắn cầu được ước thấy.”

Cá nhỏ và Vương Thụy đi ra.

Lăng Bác Kim thoải mái khoe đầu ra, “Về sau buổi tối đi theo em, không cần đèn pin nữa.”

Cá nhỏ nói, “Chẳng phải em với Vương Thụy chưa có biệt danh sao? Chị thấy giờ có rồi đấy!”

Đầu to nói, “Cái nào?”

Cá nhỏ nói, “Thì hòa thượng đó.”

Đầu to nói, “Đừng, người ta đẹp trai ***g lộng như vậy, sao có thể gọi là hòa thượng được? Không lấy được vợ em đền à? Theo anh thấy, gọi lừa trọc là được rồi.”

Lăng Bác Kim thấy Vương Thụy trốn phía sau Đầu to cười khùng khục, không nể nang chút nào kéo Vương Thụy chết chung, “Thế Vương Thụy thì gọi là gì?”

Cá nhỏ nói, “Bên lừa trọc không phải sư thái thì là đạo sĩ.”

Đầu to nói, “Thế thì là Mũi trâu.”

Vương Thụy kêu thảm thiết, “Khó nghe quá!”

Vừa đúng lúc Lưu Triệu đi họp về, thấy bọn họ chen chúc ở cửa ồn ào, nhíu mày nói, “Ầm ĩ gì vậy?”

Đầu to nói, “Đang đặt biệt danh cho Lăng Bác Kim và Vương Thụy, bọn nó đến lâu vậy rồi, chúng ta phải làm theo nếp cũ, nhất thể hóa mà đón nhận người ta chứ.”

Lưu Triệu nói, “Đặt biệt danh gì?”

Đầu to nói mấy ý tưởng ra.

Lưu Triệu nói, “Việc này phải do sư phụ quyết định.”

Đầu to vui vẻ, quay lại vỗ vai Vương Thụy, “Mũi trâu, đi theo anh là phúc khí tu ba đời mới có của cậu đấy.”

Vương Thụy méo miệng tủi thân.

Lưu Triệu hỏi Thường Trấn Viễn, “Đồ đệ của cậu thì sao?”

Thường Trấn Viễn quay sang nhìn Lăng Bác Kim.

Lăng Bác Kim miệng thì cười nhưng ánh mắt lại lộ vẻ khẩn trương. So với mũi trâu, gọi lừa trọc còn bán bêu hơn.

Thường Trấn Viễn thấy cậu mong mỏi nhìn mình, mềm lòng nói, “Hòa thượng đi.”

Lăng Bác Kim lặng lẽ thở phào, lập tức đắc ý nhướn mày với Vương Thụy.

Vương Thụy nguýt cậu một cái.

Lưu Triệu nói, “Được rồi, đừng lề mề nữa, vào trong hết đi, tôi truyền đạt lại tinh thần cuộc họp.”

Một nhóm người lắc lư đi vào.

Lưu Triệu nói, “Đã tìm được Triệu Thác Đường rồi, đang dẫn độ gã về. Tóm lại, chúng ta điều tra vụ án mạng Hứa Hải Hồng, những chuyện bát nháo khác thì không quan tâm, có phát hiện thì báo cáo ngay, không được phép tự ý hành động.”

Đầu to nói, “Thế chẳng may điều tra được bản án Trang Tranh thì sao?”

Lưu Triệu nói, “Thì báo cáo về đội, không có lệnh của tôi, không ai được phép hành động đơn độc.”

Mọi người thấy ông ta nói nghiêm túc, đều đồng ý.

Lưu Triệu nói, “Được rồi, nói xem tìm được gì ở hộp đêm Danh Lưu đi.”

Thường Trấn Viễn báo cáo đầy đủ mọi chuyện, “Các vật chứng khác vẫn đang ở trung tâm giám định, chưa có kết quả.”

Lưu Triệu đứng bật dậy, nói, “Tôi đi xin lệnh bắt, bắt Chu Tiến về đã rồi nói tiếp!”

Đầu to lấy làm lạ nói, “Sếp Lưu, lúc trước anh toàn không nóng không lạnh, sao lần này hừng hực thế?”

Lưu Triệu nói, “Nếu có thể đột phá từ đầu mối Chu Tiến thì không cần phải đụng tới bên Triệu Thác Đường nữa. Các cậu cứ chờ đã, tôi đi tìm bên trên xin chỉ thị!”

Song bên trên cho rằng dù Đế Hậu Cung ở hộp đêm Danh Lưu là hiện trường án đầu tiên cũng không thể chứng minh là Chu Tiến biết rõ được, hiện tại đưa ra lệnh bắt võ đoán quá, yêu cầu bọn họ theo dõi người trước, đợi có thêm chứng cứ rồi hẵng nói.

Lưu Triệu trở về công bố lại ý tứ của thượng cấp xong, thở dài nói, “Lần này là tôi gấp gáp. Tối nay hơn chín giờ Triệu Thác Đường xuống máy bay, các cậu về nghỉ ngơi trước, chuẩn bị buổi tối làm ca đêm!”

Thường Trấn Viễn về nhà ngủ tới sáu giờ thì dậy, hâm lại sủi cảo mang về lúc về nhà để ăn.

Từ sau khi thành cảnh sát, đồng hồ sinh học của hắn không còn quy luật nữa, may sao thân xác này chưa tới ba mươi tuổi, vẫn chịu được, qua mấy năm nữa chỉ e là sẽ mệt đây. Hắn ăn sủi cảo xong, dọn dẹp nhà cửa rồi mang rác ra ngoài.

Đến dưới tầng, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy có ai đang gọi mình.

Hắn quay đầu nhìn lại, Lịch Sâm mặc một cái áo len màu xanh đậm bước ra khỏi bóng cây, khóe miệng cười lợt lạt, “Lần này cũng nên mời tôi lên ngồi một lúc chứ đi?”

“Tôi đang vội về cục cảnh sát.” Thường Trấn Viễn nghĩ tới bối cảnh sâu xa khó dò và mối quan hệ nhập nhằng với Thường Trấn Viễn của Lịch Sâm, đành mềm mỏng hơn, “Hay là, tôi mời cậu sang bên kia uống tách cà phê nhé?”

Lịch Sâm cười nói, “Được.”

Thường Trấn Viễn vất rác xong, hai người như bạn bè cũ đi tới một quán cà phê gần đó.

Nhìn lớp bụi đóng trên bậu cửa sổ của quán cà phê và đại sảnh vắng tanh vắng ngắt thì hắn liền biết cà phê ở đây nhất định rất khó vào miệng, vì vậy gọi tách trà xanh.

Lịch Sâm dứt khoát hơn, gọi ly nước khoáng.

Thường Trấn Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ tay, nói hờ hững, “Xin lỗi, lần trước khiến cậu đi không hai chuyến.”

Lịch Sâm nói, “Mới có mấy năm không gặp mà đã xa cách như vậy rồi.”

Thường Trấn Viễn không nói chuyện, lại nhìn đồng hồ.

Lịch Sâm nói, “Tôi biết gần đây cậu đang theo bản án Triệu Thác Đường.”

Thường Trấn Viễn cười lạnh trong lòng, quả nhiên lòi đuôi cáo rồi. Lịch Sâm và Hầu Nguyên Côn cá mè một lứa, Triệu Thác Đường gặp chuyện, đương nhiên bọn họ sẽ vội vã giậu đổ bìm leo.

Quả nhiên, câu tiếp theo gã liền nói, “Cậu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói. Tuy tôi mới tới nơi này chưa lâu nhưng vẫn có chút quan hệ.”

Thường Trấn Viễn nói đanh thép, “Cảnh sát phá án dựa vào chứng cứ, không phải dựa vào quan hệ.”

Lịch Sâm cười, “Coi như tôi nói sai. Tôi nhất định sẽ phối hợp tìm chứng cứ với các cậu.” Gã lấy di động ra, mong mỏi nhìn hắn, “Lần này cho tôi biết số của cậu được rồi nhỉ?”

Thường Trấn Viễn biết quá tam ba bận, còn từ chối nữa sẽ thành ra làm kiêu, bèn sảng khoái đọc ra.

Lịch Sâm cất di động đi, cầm tờ hóa đơn trên bàn về phía bên tay mình, cười nói, “Sắp muộn rồi nhỉ? Cậu đi trước đi. Tôi ngồi thêm lúc nữa.”

Thường Trấn Viễn biết gã tiền nhiều thế lớn, chẳng định tranh tờ hóa đơn hai mấy đồng với gã, gật đầu ra khỏi quán cà phê.

Nhìn thời gian mới bảy giờ, hẳn vẫn còn xe buýt.

Thường Trấn Viễn bi ai phát hiện ra mình lại quen chọn xe buýt làm phương tiện thay đi bộ rồi. Hắn vừa tới trạm xe thì nghe có người gọi đằng sau. Quay đầu lại thì trông thấy Đầu to lái mô-tô hùng dũng phóng tới phanh lại, thuận tay ném cái mũ bảo hiểm nhỏ tới, cười hì hì vỗ chỗ ngồi đằng sau, “Lên xe.”

Thường Trấn Viễn đội mũ bảo hiểm lên xe, trong lòng không còn ngột ngạt như lần đầu nữa, mà có… cảm giác tự hào khi cuối cùng không phải chen chúc trên xe buýt nữa.