Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 159: Chân tình ngoài ý liệu




Editor: Thơ Thơ

Bỗng dưng, thị vệ Anh vương theo phong trào mà tiến lên, giết tới bên nàng, hành động vừa nhanh vừa mạnh, không lưu tình chút nào.

Lúc này, Triệu Phong Nguyên đột nhiên bay ra ngang trời, nàng lanh tay lẹ mắt, vung trường kiếm lên, thuận lợi giúp nàng đỡ được những thứ hung thần ác sát kia.

Mặc dù Triệu Phong Nguyên là một nữ nhân, lại dũng mãnh vô cùng, đủ để ngăn chặn một chút.

Đổng Khanh tạm thời đã bình tĩnh, lại đổ mồ hôi lạnh, nàng vội vã hỏi Kim thị "Ngươi có biết chữ không?".

Kim thị lắc đầu một cái.

Đổng Khanh liền tranh thủ mang bà tới sau một cây đại thụ, giơ lên cây đuốc trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Kim thị nói: "Ngươi không biết chữ, lại không thể nói chuyện, ý định của ta là dùng lửa tới hủy diệt vết bớt phía sau lưng ngươi, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể mất đi giá trị lợi dụng đối với bọn họ, sau này mới có thể sống lại, lấy lại tự do."

Kim thị nghe xong, dùng sức gật đầu một cái, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía Đổng Khanh, kéo vạt áo của mình lên, lộ ra phần lưng, để Đổng Khanh giúp bà hủy diệt vết bớt phía sau lưng. Thotho_

Tay Đổng Khanh đưa lửa kề bên, đang định xuống tay, đột nhiên, một mũi tên không biết từ đâu mà đến phá vỡ không khí, bắn qua, nàng bị đau kêu khẽ một tiếng, chợt buông lỏng tay, mặc cho cây đuốc trong tay rơi xuống đất......., đợi nàng phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện ra cổ tay của mình đã bị mũi tên không biết từ đâu mà đến bắn thủng.

Kim thị thấy nàng đột nhiên bị thương, lập tức thay nàng nhổ mũi tên, mắt thấy máu tươi tuôn trào từ cổ tay nhỏ bé của nàng không ngừng chảy xuống, bà nhướng mày, lưu loát xé ra tay áo của mình, kéo lớn một miếng, sau đó quấn quanh thật chặt ở trên cổ tay nàng, giúp nàng cầm máu.

Lúc này, tên bắn lén lại từ nơi nào đó thưa thớt bắn qua, phe kia gào giết kịch liệt, bên này lại tới tên ám toán.

"hay là chúng ta đi mau đi!"

Vẻ mặt Đổng Khanh biến đổi, lập tức cùng Kim thị chạy qua bên kia, vừa mới mất đi cây đuốc. Không thể thấy rõ, trong bóng tối chạy loạn trong núi là hết sức nguy hiểm, nhưng người bắn tên kia, rõ ràng là cũng muốn lấy tánh mạng của Kim thị, nghĩ đến tính mạng đã ngàn cân treo sợi tóc, không để ý gì khác, chỉ đành phải ở trong đêm tối hỗn loạn, mù quáng chạy trối chết.

Họ vừa ẩn núp, không biết từ đâu đến tên bắn lén, liều mạng chạy lên phía trước. Bốn phương một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều đang đánh nhau. Lại vẫn có không ít người không sợ tên lạc, vẫn đuổi sát ở phía sau các nàng, hai người không thể làm gì khác hơn là chạy tới nơi không người. Đột nhiên, chân vừa trợt, Đổng Khanh và Kim thị chợt kêu khẽ một tiếng, đang kinh ngạc lại phát hiện thì ra là vách đá, lòng bàn chân đã đạp vào khoảng không. Mắt thấy sắp muốn rơi xuống sơn cốc không biết tên, đang kinh ngạc giật mình, thân thể lại rơi xuống dưới, giữa lúc chỉ mành treo chuông, tay của nàng lại bị mạnh mẽ kéo lại. Thotho_

Dưới ánh trăng mờ mịt, xuyên qua nhánh cây chiếu xuống. Đổng Khanh ngước mắt nhìn nam nhân đang kéo nàng.

Ninh vương!

Chẳng biết hắn xuất hiện lúc nào, hiện tại đang nằm ở trên đầu vách đá, một cái tay kịp thời kéo nàng. Một cái tay khác đang kéo Kim thị.

Nàng và Kim thị đồng thời giẫm hụt, thân thể hai người lơ lững, dưới lòng bàn chân trống trải, duỗi một cái, lại sờ không đến đáy........

Đổng Khanh quay đầu nhìn phía dưới. Phía dưới tối đen như mực, không biết phía dưới có phải là một cái vực sâu vạn trượng sâu không thấy đáy. Hay chỉ là một cái khe nhỏ thấp lùn?

Dĩ nhiên, nàng không thể lấy tánh mạng đi nghiệm chứng.

"Mau! Các ngươi theo cánh tay của ta, tự mình bò lên đi!" Lưu Ký đang đồng thời lôi kéo các nàng vội vàng nói.

Hai cái tay Ninh Vương đang chống đỡ lấy hai nữ nhân, sức nặng hai người đồng thời rủ xuống, làm hắn không thể cùng lúc kéo họ đi lên, họ chỉ có thể dựa vào sức mình leo lên. Thotho_

Kim thị cắn răng, chảy mồ hôi lạnh, giùng giằng đi lên cầu sinh, nhưng bởi vì quanh năm bệnh yếu, thân thể vô cùng suy yếu, hiển nhiên vô lực dựa vào chính mình bò lên trên.

Đổng Khanh là bởi vì bị thương, không thể nào dùng sức, nàng thử rồi thử, phát hiện tay phải đang chảy máu dạt dào, không cách nào chống đỡ được trọng lượng của mình. Muốn nàng dựa vào lực của mình bò lên trên, căn bản cũng không thể.

"Truy binh tới liền lập tức, các ngươi bò lên nhanh một chút!?" Lưu Ký thúc giục lần nữa, ánh mắt của hắn hơi  lo lắng.

Một cái tay hắn lôi kéo một nữ nhân, giờ phút này, nếu thật có người muốn bất lợi cho hắn, thậm chí ngay cả chính hắn đều không thể tự vệ.

Trừ phi hắn buông tay.

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gào thét của một gã đại hán.

"Mau! Kim thị ở nơi này, chúng ta nhanh đi tới bắt bà lãnh thưởng!"

Lưu Ký quay đầu về sau liếc mắt nhìn, phát hiện mấy tên đã đỏ cả mắt giết thị vệ rồi, giơ đao dính máu, tới lúc gấp rút nhanh chóng chạy tới bọn họ, vì lấy được ngàn lượng hoàng kim này, những người này gặp phải trở ngại sẽ giết không tha.

Thân phận hắn Vương Hầu tôn quý, ở nơi này thời khắc hỗn loạn, không có được một chút tác dụng. Thotho_

Người vì tài mà chết, bọn họ sẽ trực tiếp giết chết hắn, cướp đi Kim thị, sau đó sẽ đem thi thể hắn vứt bỏ dưới chân núi, hủy thi không để lại dấu vết.

Trong lòng hắn nóng nảy, đồng thời vui mừng nhìn thấy Thẩm Mộ Thu trong lúc gấp rút vội chạy tới, không ngờ, cũng bị một bầy thị vệ khác đang chờ trên đường.

Trong lòng Thẩm Mộ Thu lo lắng an nguy của hắn, vừa vội vàng đánh nhau, vừa hướng hắn hô to: "Trường Phong, mau kéo Kim thị lên, dựa vào bản lĩnh của ngươi, trong khoảng thời gian ngắn những người đó không gây thương tổn cho ngươi được."

Kéo Kim thị lên?

Như vậy, hắn phải bỏ một cái tay khác. Hai cái tay hắn lôi kéo hai nữ nhân, tình huống bây giờ nguy cấp, chỉ có thể cứu được một người trong đó. Quả thật hắn vô lực cứu cả hai nữ nhân, chỉ có thể mặc cho một nữ nhân rơi vào sơn cốc, sau đó mình lại dùng cả đôi tay kéo một nữ nhân khác lên.

"Xin lỗi!" Hắn trầm thấp mở miệng, sau đó ngoan hạ tâm lai, buông lỏng tay trái, khoảnh khắc, bên tai lập tức truyền đến một tiếng kêu vô cùng thê lương bi thảm. Thotho_

"Minh oa ───"

Đổng Khanh kinh ngạc nhìn Kim thị từ bên người của nàng, rớt xuống bóng tối phía dưới không thấy đáy  ........

"Điện hạ, ngươi khiến Kim thị té xuống sơn cốc sao?" Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn.

"dưới tình trạng này, ta chỉ có thể lựa chọn cứu một người, ngươi mau lên đây!" Lưu Ký nói xong, cánh tay có lực, đã đồng thời kéo Đổng Khanh lên trên.

Đổng Khanh được Ninh Vương thuận lợi cứu lên, an toàn nằm trên mặt đất, hai mắt mang theo sợ hãi tìm được đường sống trong chỗ chết vẫn không hiểu ngưng mắt nhìn nam nhân ở trước mắt.

"Ngươi yên tâm, đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, Lưu Trường Phong ta tuyệt không làm cho ngươi tổn thương một sợi tóc." Lưu Ký nhu tình nói xong, sau đó ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực.

Đổng Khanh đờ đẫn, cũng không giãy giụa, mặc cho hắn ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực, chốc lát, phía trên truyền đến tiếng của hắn nói thật thấp: "Thật xin lỗi, ta không nên giận ngươi, ta là nam nhân, khí lượng không nên nhỏ như thế. Còn có sau này ngươi đừng nên dễ dàng  mạo hiểm nữa rồi, ngươi để cho ta lo lắng gần chết, ngươi ở trong sơn trang dò xét Anh vương, quá mức mạo hiểm, ta vẫn không yên tâm, chỉ trách ta quá mức khinh thường, lại có thể bị Lưu Hâm lừa gạt ra sau núi, chính lúc ta ở nơi đó không tìm được ngươi, lúc này mới phát hiện ra trúng kế, thế là lập tức quay đầu chạy tới, không ngờ, ngươi lại có thể cướp được Kim thị rồi hả?" thotho_

Anh vương định đưa Kim thị đi, lại lo lắng Ninh Vương sẽ phát hiện sự tồn tại của bà, cho nên mới lừa gạt hắn đi trước chứ?

Đậu Nguyên Nguyên nhất định là lợi dụng cái này, mang Kim thị đi ra giao cho nàng.

Thì ra là, Ninh Vương cũng không biết Kim thị bị giấu ở sơn trang Ngưỡng Thiên, khó trách gương mặt hắn lúc ấy buồn bực.

Nhưng hắn cự tuyệt cứu nàng một mạng, không tiếc bỏ qua Kim thị vốn cực kỳ trọng yếu đối với việc hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao?

Đến tột cùng là nàng đối với hắn quan trọng như thế  sao?

Trầm ngâm ở bên trong, lại thấy một mũi tên bắn lén "Hưu" một tiếng, chợt bắn tới cạnh đầu gối nàng trên cỏ. Thấy thế, thân thể Ninh Vương nhanh chóng rét, sau đó nhanh chóng đứng dậy, rút ra trường kiếm trên người ứng chiến, nhìn về một mảnh rừng cây âm u phía trước mắt, trầm giọng nói: "Dám đối với Bổn vương ném loạn mủi tên tuyệt mạng như vậy không phải Anh vương, đến tột cùng là người nào? Mau ra đây đi!"

Giọng nói vẫn còn chưa dứt, thấy Đậu Nguyên Nguyên từ phía sau một cây đại thụ, từ từ đi ra ngoài.

*

Lưu Ký nhìn thấy phục binh ở trong rừng cây, ám tiễn thương người lại là Đậu Nguyên Nguyên, sắc mặt biến hóa. Hắn nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: "Là ngươi? Tại sao ngươi làm như vậy?" thotho_

Đậu Nguyên Nguyên liếc hắn một cái, sau đó đưa tay chỉ Đổng Khanh được Lưu Ký bảo hộ ở phía sau, ánh mắt mang theo vài tia hâm mộ, vài tia thê thảm, sau đó cũng lạnh lùng nói: "Bởi vì, ta muốn để cho nàng chết!"

"Đậu Nguyên Nguyên ta chỉ còn hai bàn tay trắng, cho nên, Đổng Uyển nàng phải chết!"

Lưu Ký bảo hộ ở trước mặt Đổng Khanh, lạnh lùng nói với Đậu Nguyên Nguyên: "Chỉ cần Bổn vương còn sống trên đời một ngày, sẽ che chở Đổng Uyển một đời bình an."

"Ngươi nghĩ bảo vệ nàng sao? Đúng vậy, cho là ngươi hoàn toàn đã yêu nàng đi, Ninh Vương ngươi là nam nhân trọng tình, nhưng sao bỏ lại nữ nhân yêu mến, vứt bỏ nàng không để ý đây?" ánh mắt Đậu Nguyên Nguyên đau thương, trong nháy mắt chuyển thành ác độc, cắn răng nghiến lợi nói: "Đã như vậy, như vậy, đừng trách ta độc ác hoàn toàn không nhớ tình xưa rồi, Ninh Vương Điện hạ ngươi cũng cùng nhau chết đi!"

Dứt lời, Đậu Nguyên Nguyên giơ tay lên, sau rừng cây đột nhiên toát ra mười mấy danh cung tiễn thủ, nhất nhất kéo ra dây cung, nhắm mục tiêu ngay chính bọn họ bên vách núi.

Nàng trăm phương ngàn kế nghĩ đưa nàng cận kề cái chết, kế mượn đao giết người thất bại, liền quyết định tự thân động thủ rồi! Thotho_

Đổng Khanh trợn mắt nhìn chằm chằm Đậu Nguyên Nguyên, lời nói mau lẹ: "Đậu cô nương, Ninh Vương ở đây, nếu như ngươi thật động thủ đả thương hắn, bắn bị thương hoàng tộc, ngươi còn có thể sống sao? Đậu thị nhất tộc của ngươi còn có thể bình an sao?"

"Ha ha ha ha ha!" Đậu Nguyên Nguyên đột nhiên nở nụ cười, cười đến vô cùng thê lương, bỗng chốc, lại đột nhiên che giấu nụ cười, cất giọng nói: "Chuyện cho tới bây giờ, ta còn có cái gì nữa hay sao? Đó, đúng rồi! Phụ thân, thân mẫu ta tồn tại ở đâu rồi, như vậy, nói như thế nào? Ninh Vương ở sơn trang Ngưỡng Thiên cùng Anh vương nổi lên mâu thuẫn kịch liệt, hai phe người ngựa xảy ra một cuộc ác đấu sống chết, trong lúc đấu, Ninh Vương và Đổng Tư Mã không may trúng tên bỏ mình. Chuyện này, cùng Đậu gia ta có quan hệ gì đâu........"

Dứt lời, trong nháy mắt, ánh mắt nàng chuyển thành vô tình sắc bén, lạnh lùng nói: "Bắn tên!"

Lời nói vừa xong, trong khoảnh khắc, mũi tên rối rít lao đến bọn hắn, bay đi.

Lưu Ký bảo hộ Đổng Khanh ở sau thân thể của mình, hắn giơ kiếm lên, dùng kiếm lăng lợi, như gió thu cuốn hết lá vàng, tận sức  ngăn cản mỗi một mũi tên của đối phương bắn tới.