Buông Tha

Chương 3: Cô là công cụ để tôi phát tiết!




Đến khi bác sĩ trở lại phòng bệnh đã thấy toàn thân cô bị nhuộm bởi màu đỏ của máu. Ga giường trắng tinh giờ thấm đẫm một màu đỏ tươi, đỏ của địa ngục, đỏ của sự chết chóc.

Cô nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Thời gian chậm chầm quá đi, liệu mọi chuyện sẽ ra sao đây? Bao giờ sẽ là kết thúc của chuỗi ngày tháng đau khổ đến tột cùng?

Các bác sĩ đã cố gắng hết sức mới có thể giữ lại mạng sống cho cô. Nhìn bộ dạng thê thảm hiện giờ của cô, ai cũng căm ghét kẻ đã khiến cô như vậy!

Một người phụ nữ yếu đuối như thế vừa mới phẫu thuật nạo thai, thế nhưng sức khoẻ còn chưa hồi phục đã trở thành một con búp bê để thoả mãn tình dục. Rốt cuộc kẻ nào có thể nhẫn tâm đến thế?

Vị bác sĩ kia nhìn cô nằm trên giường bệnh, mái tóc dài che đi đôi mắt cô, hắn khẽ thở dài đồng thời cũng căm tức người đàn ông khiến cô sống không bằng chết.

"Thiếu gia".

Người thân cận của anh cẩn thận báo cáo. Hơi lạnh của cơ thể Tống La Diệm khiến người kia không kìm nổi mà run nhẹ lên một cái. Ai cũng biết, người đàn ông trước mặt rất đáng sợ!

"Nói".

Anh nâng khoé môi, nói một từ rồi từ tốn thưởng thức ly rượu vang. Chất lỏng nhẹ nhàng chảy vào khoang miệng rồi lại xuống cổ hỏng, nó đi đến đâu đều khiến nơi ấy nỏng bỏng như bị lửa thiêu.

"Vì bị thương quá nặng tử cung rách nát thế nên phải cắt bỏ, điều này đồng nghĩa với việc từ bây giờ trở đi cô ấy không thể mang thai. Hơn nữa máu mất rất nhiều, có thể dẫn ảnh hưởng về mặt não bộ, khi tỉnh dậy có lẽ sẽ thành kẻ điên".

Người kia vừa dứt lời, tiếp đó là hàng loạt tiếng vô tay trào phúng. Trên gương mặt điển trai, nụ cười vui vẻ càng nhìn càng đẹp mắt.

Tống La Diệm mở cửa phòng bệnh, bước từng bước rất nhẹ đến bên giường bệnh của cô. Đem khuôn mặt to lớn của mình lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô.

Không biết có phải cô gặp ác mộng hay là do cảm nhận được sự xuất hiện của anh. Cô bừng tỉnh. Khuôn mặt lạnh lẽo như Diêm La lọt vào tầm mắt cô.

"A...A...A...A".

Nhìn thấy sự sợ hãi trong đáy mắt cô, không hiểu sao anh lại cực kỳ chán ghét cái ánh mắt này. 

"Sao? Vừa nhìn thấy tôi đã làm bộ làm tịch?".

Anh nâng cằm cô lấy, bàn tay nhẹ nhàng siết chặt như muốn bóp nát nó.

"Đừng đánh tôi...đừng đánh tôi...đừng đánh tôi....tôi...xin...anh".

Cô lẩm bẩm nói, giọng nói đầy cầu khẩn kết hợp với những giọt nước mắt càng thêm đáng thương.

Chát...

Khuôn mặt cô lệch hẳn sang một bên, trên gò má tái xanh còn hiện rõ dấu tay của anh. Tống La Diệm túm lấy mái tóc cô, kéo mạnh. Thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai cô.

"Tôi ghét nhất là loại người đóng kịch trước mặt tôi. Không phải cô nói yêu tôi sao? Vậy thì chứng minh đi!"

Anh mạnh tay rút hết tất cả những ống truyền nước trên cơ thể cô.

Xoạt...

Áo bệnh nhân trên người cô bị anh xé rách, bàn tay không hề thương hoa tiếc ngọc mà mạnh mẽ nắn bóp nơi cao vút kia.

"A....A...không được...đừng làm thế!".

Hiện giờ cô không còn sức lực để phản kháng nữa, chỉ có thể yếu ớt cầu xin.

Chát...

Một cái tay nữa lại giáng xuống má cô. Dấu tay lúc trước còn chưa tan đi bây giờ lại chồng thêm dấu tay mới. Cái tát ấy khiến khoé miệng cô rỉ máu.

Anh thô bạo cắn mút trước ngực cô, lạnh lẽo nói.

"Cô là dụng cụ để tôi phát tiết, thế nên cô không có tư cách phản đối".