Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1095: Thương Nhân Chi Nữ (34)




Dịch giả: Vong Hồn

Cố Duệ nhìn huyệt mộ không rời mắt. Hắn thực sự không cam lòng, vì nhìn tình huống này thì hẳn là đám quái vật mà hắn nằm mơ cũng muốn có kia, đã bị tên cương thi này giết hết rồi.

Cố Duệ nhìn Tương Thần với bộ dáng kín mít từ đầu đến chân kia, tay hắn khẽ vuốt túi tiền, đồng thời đưa mắt nhìn về phía lão đạo sĩ hỏi:”Đạo trưởng, sinh tử linh có thể khống chế hắn hay không?”.

“Hơi khó”. Lão đạo sĩ lắc đầu, Hạn Bạt này không phải cương thi bình thường, hơn nữa, nó còn đã có tư duy và ý thức riêng.

Ninh Thư nhếch mép nhìn Cố Duê, dã tâm thật không nhỏ, còn muốn khống chế cả Tương Thần cơ đấy.

Ý tưởng đúng là không tồi nha.

Ninh Thư nổi sát tâm, lần này nàng nhất định phải giết chết Cố Duệ. Hắn đã rất nhiều lần muốn giết nàng.

Có Thù thì tất báo, nàng chính là như vậy.

Tương Thần vọt về phía lão đạo sĩ, lão kết ấn, tạo ra một phù chú mới, đánh về phía Tương Thần. Tuy không trúng vì Tương Thần đã kịp lắc người né đi, nhưng vẫn bị dính một chút tàn lưu lên thân thể và làm nó bốc khói.

Tương Thần cảm thấy lão đạo sĩ này có chút khó chơi, bèn né đi, đối phó với những người bình thường khác trước.

Dưới bộ móng tay của Tương Thần, mỗi một trảo qua đi, là một mạng lại ngã xuống. Lão đạo sĩ thấy Tương Thần không những bỏ qua, không thèm đếm xỉa đến lão mà còn giết người ngay dưới mắt mình, liền cảm thấy vô cùng mất mặt, nổi giận hét lớn:”Bần đạo hôm nay phải thay trời hành đạo, nghiệp chướng như ngươi mà đi ra ngoài, chắc chắn sẽ gây họa thương sinh”.

Tương Thần tóm lấy một người, ném qua chỗ lão đạo sĩ, làm gián đoạn lão kết ấn.

Một lượt giao thủ vừa qua đi, nhân thủ bên phe Cố Duệ đã giảm đi một nửa, mùi máu tươi nồng nặc đến gay mũi.

Sắc mặt Cố Duệ cực kỳ khói coi, Hắn nhìn Tương Thần không chớp mắt, rồi hạ quyết tâm lấy sinh tử linh ra, cầm hướng về phía Tương Thần lay động, trong miệng niệm chú ngữ.

Sắc mặt hắn bây giờ trắng bệch như không còn chút máu nào, có lẽ việc dùng sinh tử linh để khống chế Tương Thần là quá sức đối với hắn.

Một giây sau, Cố Duệ kêu rên lên một tiếng, khóe miệng ứa máu, mà vết nứt trên sinh tử linh lại bổ sung thêm một chút.

Quả nhiên là bị phản phệ.

“A…” Tương Thần rống giận, nó dường như có đôi chút mờ mịt, xé nát quần áo mũ, lộ ra thân hình vạm vỡ cùng giương mặt dữ tợn dọa người.

Nhưng chỉ ngay tức khắc, nó vọt về phía Cố Duệ, định chộp lấy sinh tử linh trong tay hắn.

Móng tay của Tương Thần chạm vào sinh tử linh, khiến hoa văn trên đó nhoáng lên một cái, lan tràn ra toàn bộ chiếc chuông nhỏ, rồi “bành” một tiếng, tan thành từng mảnh nhỏ.

Còn Cố Duệ thì như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, thân thể đập thẳng vào thân cây, miệng mũi phun máu tươi.

Đúng là tự đưa tới cửa. Ninh Thư nhếch mép, rút ra chủy thủ, từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng tiến đến chỗ Cố Duệ. Nàng cần phải giải quyết hắn thật nhanh gọn. Để lại hắn sẽ hậu họa vô cùng, không chỉ cho nàng mà còn cả Phương gia nữa.

Cố Duệ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Ninh Thư, hắn vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, ôm ngực cố gắng đứng lên.

“Phương Lan Tâm, ngươi còn sống?”.

Ninh Thư không trả lời Cố Duệ, mà cầm chủy thủ đâm thẳng đến trước ngực hắn.

Tất nhiên, Cố Duệ võ công cao cường, nên cho dù đang bị thương, Ninh Thư cũng không thể một kích đắc thủ được. Ninh Thư cũng biết vậy, nên sau khi đâm trượt thì nàng lao vào quyền cước các kiểu bồi luôn.

Cố Duệ vừa ngăn cản Ninh Thư vừa hỏi nàng với một vẻ không thể tưởng tượng nổi:”Phương Lan Tâm, sao ngươi có thể còn sống được?”.

Đáp lại hắn là một cú đạp của Ninh Thư, thẳng về phía chân thứ ba của Cố Duệ, khiến hắn phải dùng cả hai tay đỡ đòn và lùi hẳn về phía sau mấy bước.

Cố Duệ nhìn lướt qua Ninh Thư cùng Tương Thần mặt mũi hung tợn, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị:”Ngươi cùng cương thi….”.

“Câm miệng ngươi lại, đừng nói lời bẩn thỉu” Ninh Thư cắt lời hắn. Cmn, lời vừa rồi của Cố Duệ chẳng khác gì một phiếu tán đồng cho cái sự quyết tâm muốn giết người của Ninh Thư. Lần này mà thả hắn đi, thanh danh của nàng không biết có bị bôi đen thành mực tàu loại một không.

Cũng không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì mà liên tưởng được chuyện nàng với Tương Thần xx. Thật quá khốn nạn mà, nàng với Tương Thần đường đường là quan hệ mẫu tử cực kỳ trong sáng đấy nhé. Hắn mà không chết rồi đem cái suy nghĩ bệnh hoạn này phát tán ra thì nàng với Tương Thần sẽ phải trốn tránh cả đời như những con chuột, không dám ngẩng mặt lên mà nhìn ai nữa.

“Ngươi thẹn quá hóa giận à?” Cố Duệ ngừng lại chút rồi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa “Vì mạng sống mà ngươi có thể cùng cương thi…”.

“Ta xx con em ngươi ấy”, Ninh Thư điều động khí kình ở đan điền, tay cầm chủy thủ lao thẳng đến công kích Cố Duệ. Trải qua một khoảng thời gian tu luyện vừa rồi, nàng đã cường đại hơn nhiều so với lần giao thủ trước, bây giờ, Cố Duệ lại đang bị thương nên không phải là đối thủ của Ninh Thư nữa.

Thủ hạ của Cố Duệ thấy chủ tử của mình rơi vào thế hạ phong, liền nhao nhao chạy tới ‘hộ giá’. Nhưng tiếc là Tương Thần không để họ được như ý, đôi móng tay vừa dài vừa sắc bén kia đã lập tức ngăn cản đám người đó lại, từng trảo, từng trảo, vẫn là mỗi trảo một mạng, giết hết đám người muốn công kích Ninh Thư.

Vì phân tâm bảo hộ Ninh Thư nên Tương Thần lại bị phù chú đánh trúng người, khiến trên người nó lại bốc từng đám khói.

Cố Duệ nhìn thấy thủ hạ của mình đứng trước Tương Thần yếu ớt chẳng khác gì một tờ giấy, tùy ý bị người ta xé nát, khiến trong lòng xao động. Nháy mắt bị mất tập trung đó của hắn đã bị Ninh Thư tóm được, nàng không bỏ lỡ thời cơ, cắm thật mạnh cây chủy thủ vào ngực của Cố Duệ, khiến máu tương phun tung tóe lên cả mặt Ninh Thư.

Cố Duệ tung một chưởng, đẩy Ninh Thư ra, cúi đầu nhìn lưỡi dao đã bị cắm đến lút cán, liền quyết đoán xoay người chạy trốn.

Ninh Thư sửng sốt nhìn Cố Duệ chạy trốn, vì quá bất ngờ nên phải mất mấy giây nàng mới hì hục đuổi theo hắn. cmn, ai mà biết được còn có thể loại bị cắm dao vào tim rồi mà vẫn còn chạy được. Chắc là thiên phú dị bẩm.

Ninh Thư giơ chân ra đá vào lưng Cố Duệ, làm hắn mất đà, ngã lăn ra đất.

“Phương Lan Tâm, ngươi đừng quên ngươi là thê tử của ta!”. Cố Duệ nhìn Ninh Thư rồi vội vàng nói. Trên mặt hắn bây giờ đều là mồ hôi, đã chảy ướt hết cả hai bên thái dương, khiến tóc dính vào trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc kia… Tất cả tạo thành một bức tranh thê mỹ.

“Ta chưa bao giờ thừa nhận ngươi là trượng phu của ta!” Ninh Thư đưa tay ra cầm chủy thủ đang cắm trên ngực Cố Duệ rồi rút ra, khiến máu lại phun tung tóe thêm lần nữa.

Ninh Thư sờ sang phía ngực bên phải, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ và đều đặn trong đấy. cmn, quả nhiên trái tim của tên này vốn dĩ ở bên phải.

Cố Duệ sắc mặt đã trắng bệch, thở hổn hển nói:”Phương Lan Tâm, chúng ta có thể hợp tác…” Nhưng do hắn bị mất máu quá nhiều, lại còn bị đâm vào ngực, khiến hắn nói chuyện cực kỳ vất vả, hít thở nặng nề.

Ninh Thư mỉm cười, Lúc này có mỹ nam kế cũng vô dụng.

Ninh Thư cầm chủy thủ giơ lên, Cố Duệ trơ mắt ra nhìn, hắn muốn giãy giụa nhưng vô dụng. Vì cơ thể hắn đang bị Ninh Thư dùng chân đạp lên.

“Phập” một tiếng, Chủy thủ lại cắm sâu vào trong ngực Cố Duệ, tất nhiên, lần này là bên phải, đúng vị trí trái tim dị thường của hắn. Cố Duệ phun ra một búng máu, tay hắn nắm chặt lấy chân Ninh Thư rồi tắt thở.

Cố Duệ chết rồi, Ninh Thư thở dài một hơi, cảm giác như tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng nay đã được bỏ xuống. Nàng thả lỏng người rồi cảm thấy cả người muốn nhũn ra. Ninh Thư ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Ninh Thư cẩn thận, rút chủy thủ ra, lại cắm Cố Duệ thêm một dao nữa. nhưng hắn đã không còn phản ứng. Nàng kiểm tra mạch đập cùng hơi thở lại một lần nữa rồi xác định hắn đã hoàn toàn chết.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều chết hết, chỉ còn lại một mình lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ nhìn chằm chằm Ninh Thư:” Ngươi là người, nhưng lại cùng yêu nghiệt làm bạn, giết hại đồng loại, cùng súc sinh có khác gì nhau đâu”.

“Liên quan cm ngươi a” Ninh Thư lạnh giọng nói “ Ngươi là ai, dựa vào đâu mà quản chuyện của ta?”.

Lão đạo sĩ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Ninh Thư lại trả lời ngay lập tức và câu trả lời cũng khiến lão đứng hình.

“Liên quan cm ngươi a” Tương Thần bồi thêm.

“Gàn bướng, hồ đồ”. Lão đạo sĩ đen mặt, tay kết ấn, đánh ra một cái phù chú.

Ninh Thư đẩy Tương Thần ra, hai tay kết ấn, cũng đánh ra phù chú, hướng lão đạo sĩ oanh tới. Hai đạo phù chú lao vào nhau, ‘bành’ một tiếng rồi nổ tung như pháo hoa, triệt tiêu lẫn nhau.

Lão đạo sĩ nhìn thấy phù chú, lại sửng sốt thêm một lần nữa:”Nếu là đồng đạo, vì sao lại cùng yêu nghiệt này ở bên nhau? Loại tồn tại như Hạn Bạt này là bất tử bất diệt, thân ngoài lục đạo, vốn dĩ nghịch thiên, sinh lão bệnh tử mới là tự nhiên.”

“Nếu là thân ngoài lục đạo, thì hắn tồn tại có cái gì quan hệ cùng ngươi? sinh lão bệnh tử là tự nhiên, nhưng ngươi là người theo đuổi trường sinh bất lão, vốn dĩ cũng đã nghịch thiên.. hừ”. Ninh Thư phản bác.

“Lại còn muốn xen vào việc người khác, Hắn cũng chẳng đi ra ngoài hại người, có cái gì mà yêu với chả nghiệt. Vớ vẩn”.