Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 58: Tướng quân yêu thôn cô (27)




Edit: Akito

Quyền lực trao cho nam nhân cường đại thì mị lực vô cùng, tại thời khắc vạn chúng chú mục này, Lý Ôn chính là trung tâm thế giới, mà ngay cả nam chủ Đoạn Tinh Huy ở trước mặt Lý Ôn so ra cũng kém hơn.

Khóe mắt Ninh Thư thấy được ánh mắt Đoạn Tinh Huy nhìn đến hoàng đế Lý Ôn mang theo hâm mộ cùng mơ màng.

Lý Ôn cao giọng lại nói tiếp một ít lời kích động lòng người, dõng dạc hùng hồn, kích thích khiến binh sĩ đứng phía dưới đều gào to, hận không thể lập tức liền ra chiến trường giết địch.

Ninh Thư khóe mắt giật giật, bình thường nhìn không ra Lý Ôn lãnh khốc ít nói, khi nói lời làm cho người đi chịu chết, cũng có thể nhiệt huyết sôi trào như vậy.

Nhìn ra được Lý Ôn là thật sự phát hung ác muốn trừng trị Bắc Mạc, chỉ với chừng này đại quân hai mươi vạn quân sĩ đã là một con số kinh thiên, thực muốn đem những cường đạo Bắc Mạc kia đánh cho sợ.

Từ Lý Ôn một tiếng chắc nịch mà âm vang ‘xuất chinh’, tiết tấu hát nói cũng trở nên dồn dập hơn, xen lẫn vào tiếng gào hét của binh sĩ, chấn triệt toàn bộ kinh thành.

“Ân Huệ.” Lý Ôn hướng Ninh Thư vẫy vẫy tay, Ninh Thư lập tức xoay người xuống lưng ngựa, đi đến trước mặt Lý Ôn, nửa quỳ ở trước mặt Lý Ôn, ôm quyền hô: “Thần muội bái kiến hoàng huynh.”

Lý Ôn đem Tiểu Hôi Cầu đặt ở trên bờ vai Ninh Thư, Ninh Thư có chút kinh ngạc, Lý Ôn chắp tay sau lưng nói: “Tên tiểu tử này thực nhạy cảm với nguy hiểm, trẫm thử dùng bánh ngọt trộn lẫn độc dược cho nó ăn, nó chết cũng không chịu ăn, vốn muốn đem nó ném vào động rắn, nhanh như chớp liền bỏ chạy.”

Ninh Thư: PHỐC…

“Để nó đi theo bên cạnh ngươi, tóm lại vẫn có chút tác dụng.” Lý Ôn vươn tay nặng nề mà vỗ vỗ bả vai Ninh Thư, thật sự rất nặng, đem bả vai Ninh Thư cũng đập cho nghiêng ngả, “Sống sót trở về.”

Cái mũi Ninh Thư đau xót, thiếu chút nữa khóc lên, đoán chừng là cảm xúc của nguyên chủ, mà Ninh Thư cũng cảm thấy, Lý Ôn tuy rằng lãnh khốc, nhưng đối với nguyên chủ chung quy vẫn có chút tình huynh muội.

Ninh Thư ‘ân’ một tiếng, trong giọng nói mang theo tiếng mũi, “Hoàng huynh cũng phải nhiều chú ý thân thể, thân thể là hết thảy, chỉ có thân thể khỏe mạnh, mới có thể làm thực nhiều chuyện, mới có thể hoàn thành nguyện vọng khai sáng thịnh thế trong lòng Hoàng huynh.”

Thần sắc Lý Ôn có chút phức tạp, nói: “Đi thôi.”

Tiểu Hôi Cầu ‘chi chi’ mà kêu, nhảy đến trên người Lý Ôn, hiển nhiên là không nỡ rời xa Lý Ôn, móng vuốt nhỏ mà bén nhọn víu lấy y phục Lý Ôn, càng không ngừng kêu.

Ninh Thư cảm giác cũng là say, Lý Ôn giày vò nó như vậy, nó cư nhiên vẫn không nỡ rời đi.

Tâm Ninh Thư vô cùng khó chịu, đi qua bắt lấy Tiểu Hôi Cầu, Tiểu Hôi Cầu ở trong tay Ninh Thư ‘chi chi’ kêu lên, thanh âm kia thật sự quá thê lương a, nghe thực thương tâm, người nghe thấy cũng phải rơi lệ.

Đội ngũ đại quân đi ra cổng thành, Ninh Thư ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn xem dân chúng đi đưa tiễn đứng hai bên, còn có một ít gia quyến nhìn thấy thân nhân trong đội ngũ, nước mắt lưng tròng, mang theo chờ đợi cùng lo lắng.

Lộ ra vẻ uy nghiêm trang trọng, Ninh Thư nhìn thấy tình cảnh này, càng thêm minh bạch vì sao Lý Ôn muốn khai sáng trăm họ an khang thịnh thế.

Chỉ là muốn có được sự thịnh thế này phải không ngừng phấn đấu, thậm chí thành lập ở trên máu tươi cùng bạch cốt.

Bất quá đều là nguyện vọng khói lửa nhân gian, an được thái bình mỹ mãn.

Ninh Thư tinh mắt mà thấy được Nhị Nha cùng Đoạn phu nhân trong đám người, còn có Nguyên Đông, Nguyên Đông châu ngọc đầy đầu, hoàn toàn là một bộ dạng phu nhân nhà giàu, thế nhưng thần sắc lại có vẻ thực u buồn, phỏng chừng Đoạn Tinh Huy chỉ lo cùng chân ái triền miên, đem Nguyên Đông hạn cho chết rồi.

Đoạn Tinh Huy thấy được người thân trong đám người, nương cùng người hắn yêu, không biết vì gì, Đoạn Tinh Huy đầu tiên hướng Ninh Thư nhìn thoáng qua, thấy sắc mặt nàng đạm mạc, bộ dạng cái gì cũng không có để ý.

Trong lòng Đoạn Tinh Huy thở dài một hơi, lại xen lẫn một cỗ khó có thể nói ra u oán cùng mất mát.

Chỉ có thể nói đồ vật không chiếm được chính là đồ tốt, bên trong cốt truyện Ân Huệ công chúa dốc sức liều mạng muốn cùng Đoạn Tinh Huy ở chung một chỗ, Đoạn Tinh Huy chán ghét nàng giống như là thuốc cao bôi trên da chó dán hắn không bỏ.

Hiện tại không thèm nhìn đến hắn, trong lòng Đoạn Tinh Huy lại buồn bã mất mát, đủ loại hành động quái đản.

Ninh Thư chỉ biết đối với Đoạn Tinh Huy dựng thẳng ngón giữa, người như thế nào một chữ ‘tiện’ thực lợi hại.

Đi gần hai canh giờ, đội ngũ hành quân mới hoàn toàn rời khỏi kinh thành, mặt trời đã lên rất cao, nắng phơi ở trên người có chút ấm áp, nhất là mặc vào áo giáp, mặc vậy có thể che chắn gió lạnh thấu xương.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, binh lính theo ở phía sau, trên mặt đều là mồ hôi, gương mặt màu đen cũng có chút sáng lên, từ trên người bọn họ toát ra khói trắng nóng hôi hổi.

“Công chúa, muốn hay không tạm thời dựng trại đóng quân?” Thẩm Phong hướng Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư từ biểu tình của Thẩm Phong nhìn ra được, ông cũng chưa muốn dựng trại đóng quân, binh quý thần tốc, nhưng là xuất phát từ thân phận Ân Huệ công chúa của Ninh Thư phải hỏi một tiếng.

Ninh Thư lắc đầu nói: “Thẩm Nguyên soái là người chỉ huy cao nhất, Ân Huệ hẳn sẽ tuân thủ quân quy, hết thảy đều do nguyên soái định đoạt.”

Lúc này mới vừa ra kinh thành đã muốn hạ trại, thì lúc nào mới có thể đi đến biên cảnh phía Bắc.

“Toàn quân tăng tốc tiến lên.” Thẩm Phong hô một tiếng, mệnh lệnh mới truyền ra, binh sĩ khiêng lá cờ màu vàng liền lay động là cờ, truyền lại tin tức.

Thẩm phong không còn cố kỵ thân phận nữ tử của Ninh Thư, trực tiếp dựa theo quân lệnh nghiêm khắc nhất ra lệnh, hành quân mãi cho đến buổi tối mới dựng trại đóng quân.

Cuối cùng Ninh Thư cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngồi một mình ở trong lều vải đơn sơ.

Dù sao thân phận là một nữ tử, hơn nữa còn là công chúa một nước, không có đạo lý cùng những nam nhân kia ngủ chung ở một cái lều vải.

Nhưng đồ ăn hoàn toàn cùng binh sĩ bình thường giống nhau, Ninh Thư cũng không chê, ăn bánh ngô chay cùng cùng canh có chút thịt, ăn no rồi mới có sức để chiến đấu.

Ninh Thư cảm giác chính mình cũng thực man đua, vì hoàn thành nhiệm vụ còn muốn mặc giáp ra chiến trường, nói thật, đến bây giờ tâm Ninh Thư cũng có hơi lo sợ.

Từ trong kinh thành đi ra, Tiểu Hôi Cầu vẫn luôn đều thực uể oải, dùng một đôi mắt u buồn nhìn Ninh Thư, coi như thời điểm Ninh Thư đem một nửa thức ăn của mình cho Tiểu Hôi Cầu, Tiểu Hôi Cầu vẫn luôn dùng bờ mông chĩa vào Ninh Thư, một góc bốn mươi lăm độ ưu thương mà tươi đẹp nhìn lên trời không.

Ninh Thư: …

Cảm giác thực say lòng người a, gia hỏa này thật muốn làm gì a, liền luyến tiếc Lý Ôn như vậy, năng lực của Tiểu Hôi Cầu so với trước kia không ít hơn đâu.

Ninh Thư ăn xong bữa tối, tự mình lấy nước rửa mặt, đến cùng vẫn là nữ nhân, chính mình ở giữa một đám nam nhân lộ ra có vẻ không tiện.

Khiến cho Ninh Thư thật không ngờ chính là, nửa đêm cư nhiên có người mò tới lều vải của nàng, xem bộ dạng là có ý đồ bất chính, nhưng lại không phải một người.

Ninh Thư trực tiếp nở nụ cười, quả nhiên nữ nhân liền ở vào địa vị yếu thế, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, liền phải bỏ mình rồi, Ninh Thư cảm thấy mình cần thiết phải giết gà dọa khỉ, bằng không về sau sẽ có ít người gan dạ sắc đảm ngập trời.

Đoán chừng bởi vì kiêng kị thân phận công chúa của Ninh Thư, những người này không có quá phận, hơn nữa không ít những người này đều là tướng lãnh bậc trung, Ninh Thư tỏ vẻ, luôn có cơ hội để cho nguyên một đám các ngươi răng hòa với máu nuốt vào bụng.

Ngày hôm sau thời điểm hành quân, Đoạn Tinh Huy vỗ ngựa đi đến bên cạnh Ninh Thư, hướng Ninh Thư hỏi: 

“Công chúa, người không sao chứ.”

Tâm tình Ninh Thư vốn đã không tốt, nghe được lời nói này của Đoạn Tinh Huy, trực giác tên này nha nhìn có chút vui sướng khi người gặp họa, lạnh giọng nói: “Đoạn thị vệ cảm thấy Bổn cung sẽ có chuyện gì?”