Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 84: Thê tử của tổng tài (16)




Edit: Akito

Ninh Thư rõ ràng cảm thấy được không khí Tiêu gia gần đây không đúng, vô luận cô làm chuyện gì đều sẽ cảm giác có người đang nhìn trộm mình.

Hơn nữa còn là kiểu nhìn trộm mang theo dụng ý xấu, làm cho tóc gáy phía sau lưng Ninh Thư đều dựng thẳng lên, có loại cảm giác nguy hiểm tới gần.

Ninh Thư dám dùng cái đầu của cổ thân thể này cam đoan, tuyệt đối là kiệt tác của tên vương bát đản Tiêu Diễn kia, Ninh Thư tính toán truy tìm cặp mắt mang ác ý kia, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra được.

Ninh Thư chỉ có thể cẩn thận lại cẩn thận, bất quá khiến cho Ninh Thư cao hứng chính là, chuyện làm cho Tiêu gia sụp đổ đã gần trong gang tấc rồi.

Mỗi ngày đối mặt với sự khiêu khích châm chọc của Tiêu phu nhân, Ninh Thư đều coi là chó sủa như điên trước khi chết.

Ninh Thư không đáp lại càng khiến cho Tiêu phu nhân càng thêm chán ghét Ninh Thư, cứ mỗi ngày lại thay đổi biện pháp tra tấn cô, tỷ như không bảo người hầu giặt quần áo cho Ninh Thư, không nấu cơm cho Ninh Thư, tóm lại chính là đem địa vị của Ninh Thư bỡn cợt còn không bằng một cái người hầu.

Ở trước mặt Ninh Thư châm chọc cô là gà mái không biết đẻ trứng, Ninh Thư nghe thấy cũng là say, từng có một trứng đã bị các người quăng bể nát rồi.

Tiêu phu nhân đây là cố ý chà lên trên vết thương của Ninh Thư, mỗi lần nghe được câu nói như vậy, cỗ thân thể này liền toát ra một loại cảm xúc vừa thống hận lại bi thương.

Cũng may lúc này đối mặt với Tiêu phu nhân chính là Ninh Thư, nếu như nguyên chủ mà nói, đã sớm bị Tiêu phu nhân kích thích đến điên rồi.

Tiêu phu nhân của hiện tại so với bên trong cốt truyện còn chán ghét cô hơn, phỏng chừng sự tình mà cô làm so với nguyên chủ quá phận hơn nhiều.

Mà Tiêu lão gia tử đối với hết thảy xem như chết mà không thấy, hiển nhiên là cam chịu.

Ninh Thư đối với hai ông bà Tiêu gia một chút cũng không thèm quan tâm, cô quan tâm chính là người đối với cô tràn đầy ác ý trà trộn ở trong ngôi nhà này.

Tiêu Diễn đã gần nửa tháng không có trở về, điều này càng làm cho người của Tiêu gia nhìn Ninh Thư ánh mắt càng thêm xem thường.

Ninh Thư: …

Buổi tối hôm nay, Ninh Thư ngủ đến nửa đêm, trái tim liền kịch liệt nhảy lên, hơn nữa còn là bất quy tắc mà nhảy lên, trên người một lát lại đổ đầy một thân mồ hôi.

Thời điểm Ninh Thư mở to mắt, liền chứng kiến phía trên mình có một đồ vật lóe ra ánh sáng âm u, dưới ánh trăng chiếu xuống, tản ra tia sáng lạnh lẽo.

Cơ thể Ninh Thư nhanh hơn đầu óc, trực tiếp lăn người một cái né đi, tiếp đó liền nghe thấy âm thanh dao găm chém trên đệm giường.

Giỏi lắm, có người trực tiếp cầm đao tới chém cô, phương thức đơn giản thô bạo như thế, quả thực làm cho Ninh Thư sửng sốt một chút, Ninh Thư nghĩ tới vô số phương pháp mà người này sẽ đối phó với cô, nhưng cũng thật không ngờ đối phương sẽ trực tiếp như thế.

Người trong bóng tối thất thủ, sau đó liền xoay người muốn chạy, Ninh Thư nghĩ cũng không có nghĩ, bay nhanh đối với người kia chính là một cước, sau cùng liền nghe được thanh âm cơ thể ngã xuống mặt đất.

Ninh Thư nhanh chóng bật đèn, sau đó nhìn về phía người trên mặt đất, chỉ thấy nằm trên mặt đất là một người phụ nữ, trên tay còn cầm một cái đại đao, là cái loại dao băm xương cốt, rất lớn, nếu một dao như vậy hướng xuống cổ chém đi, đầu của cô cùng thân thể tức thì ở riêng rồi.

Ánh sáng bất chợt khiến cho người rất khó thích ứng, nữ nhân trên mặt đất vốn định dùng tay thoáng chắn một chút, còn không có kịp phản ứng, con dao trên tay đã bị Ninh Thư cướp đi.

Ninh Thư đoạt lấy con dao, liền đối với người trên mặt đất cuồng giẫm một trận, người phụ nữ trung niên trên mặt đất đau nhức thống khổ mà kêu rên, thoáng cái liền phá vỡ đêm khuya yên tĩnh.

Ninh Thư kéo lấy cổ áo nữ nhân kia, đem bà ta kéo dài tới phòng khách.

Chỉ trong chốc lát, trong phòng khách liền tụ tập rất nhiều người, ngay cả Tiêu lão gia tử cùng Tiêu phu nhân cũng bị kinh động.

Tiêu phu nhân nhìn Ninh Thư bất mãn nói: “Hơn nửa đêm còn làm gì vậy, cô một hai phải nháo đến tất cả mọi người đều không yên sao?”

Ánh mắt Ninh Thư lạnh như băng mà nhìn lướt qua Tiêu phu nhân, thoáng đá nữ nhân trên mặt đất một phát, nói: “Người này muốn giết tôi, tôi báo cảnh sát rồi.”

Ninh Thư quen biết người phụ nữ muốn giết cô này, hình như là đầu bếp của Tiêu gia.

Tiêu lão gia tử nghe thấy Ninh Thư báo cảnh sát, tức thì uy nghiêm nói: “Nháo cái gì, cư nhiên còn báo cảnh sát, một chút chuyện nhỏ liền báo cảnh sát, đem sự tình trong nhà thọc ra ngoài, có thấy mất mặt hay không, trông cô cũng không có việc gì, sao phải chuyện bé xé ra to.”

Ninh Thư: …

Xem những lời nói này kia, nếu như không phải cô né tránh kịp, hôm nay cô liền ngỏm củ tỏi rồi, quả thực những người này đứng nói chuyện liền eo không đau.

Ninh Thư phát hiện thế giới này thật sự quá vặn vẹo, tựa hồ không có ý thức pháp luật gì, nam chính giống như là không gì không làm được, mọi chuyện đều có thể giải quyết, căn bản là không cần cảnh sát loại vật này, tựa như nam chính giết người cũng không có chuyện gì, ngược lại còn cảm thấy nam chính thật ngầu.

Cái này, cái này…

Không bao lâu, xe cảnh sát liền gào rú mà đến, rất nhanh liền có cảnh sát đi vào, đội trưởng đi đầu hỏi: “Là ai báo cảnh sát.”

Ninh Thư còn chưa nói gì, Tiêu lão gia tử nhìn thấy một phòng cảnh sát, vẻ mặt bất mãn nói: “Hơn nửa đêm còn quấy nhiễu người dân.”

Cái thần thái uy nghiêm kia, cái thần thái cao cao tại thượng kia a, giống như rất tài ba vậy, Ninh Thư thiệt lòng cảm thấy say, này Tiêu gia cho dù trâu bò, nói cho cùng còn không phải là thương nhân thôi sao, ở trước mặt tổ chức quốc gia, bày ra thần sắc ta là lão đại này, thực sự làm cho Ninh Thư say.

Rốt cuộc cũng biết cái tính cách ghê gớm của Tiêu Diễn kia là từ đâu tới rồi, nguyên lai là huyết mạch tương thông, cha truyền con nối a.

Đội trưởng bị thái độ của Tiêu lão gia tử khiến cho nghẹn họng, rốt cuộc là người của tổ chức quốc gia, không có khả năng đối với người khác hèn mọn bỉ ổi, đã vậy lại tăng thêm hơn nửa đêm, đang còn ở trong ổ chăn liền bị người kêu dậy, sắc mặt đội trưởng liền thật không dễ nhìn.

Ninh Thư nói: “Là tôi báo cảnh sát, người trên mặt đất này có ý đồ mưu sát tôi, đây là công cụ gây án.” Ninh Thư vừa nói, vừa lấy ra đại đao đưa đến trước mặt đội trưởng.

Trên mặt Ninh Thư lộ ra thần sắc sợ hãi cùng bàng hoàng, hướng đội trưởng nói: “Tôi không biết vì sao bà ta lại muốn giết tôi.”

Đội trưởng cũng không có so đo hung thủ đang nửa sống nửa chết, ngược lại người bị hại lại tung tăng nhảy nhót, trực tiếp hướng về phía đội viên nói: “Trực tiếp bắt lại.”

Hai nhân viên cảnh sát bước đến kéo người phụ nữ trên mặt đất đi, thái độ như vậy lại khiến cho Tiêu lão gia tử vô cùng bất mãn, ‘hừ’ lạnh một tiếng, thần sắc cực kỳ không vui, “Các người thuộc cảnh đội nào vậy, làm việc như thế nào lại không có trình tự như thế.”

Ở Tiêu lão gia tử xem ra, người này tốt xấu gì cũng là đầu bếp của Tiêu gia, thái độ của đối phương như vậy quả thực không có đem Tiêu gia để vào mắt.

Đội trưởng cũng không có để ý đến Tiêu lão gia tử, hướng Ninh Thư nói: “Cô cũng đi theo đi, làm ghi chép.”

Ninh Thư hết sức phối hợp liền đi đến đồn cảnh sát làm ghi chép, trước khi đi còn ám chỉ cảnh sát, một người đầu bếp không có lá gan lớn như vậy, nhất định là có ẩn tình nào đó.

Sự tình thượng vàng hạ cám* làm xong, thời điểm đợi đến hừng đông Ninh Thư mới ra khỏi đồn cảnh sát.

*Thượng vàng hạ cám: tạp nham.

Thoáng quay đầu lại nhìn vào đồn cảnh sát.

Cá không thể thoát khỏi vũng nước sâu, vũ khí sắc bén của quốc gia không thể bày trước mặt người, quốc gia có vài năng lực cường đại sẽ không biểu hiện ra trước mặt thế nhân, ở trước mặt quốc gia, Tiêu gia tính là cái đếch gì a.

Ninh Thư trở lại Tiêu gia, tiếp nhận chính là thần sắc vô cùng chán ghét của Tiêu lão gia tử, cái thần thái cao cao tại thượng kia giống như là người có quyền khống chế vận mệnh của người khác vậy.

Không biết vì cái gì, người của Tiêu gia đều vô duyên vô cớ cảm thấy mình tài trí hơn người, không biết cảm giác về sự ưu việt này là từ đâu mà tới đây, chẳng lẽ chỉ bởi vì Tiêu Diễn là nhân vật chính của thế giới này?

Ninh Thư mới bước vào Tiêu gia, ngay sau đó Tiêu Diễn liền mang theo hai đứa bảo bối trở lại, trên mặt Tiêu Diễn treo vẻ tươi cười, cả người đều nhẹ nhàng.

Mà ngay cả trên mặt hai đứa nhỏ cũng mang theo nụ cười ngọt ngào.