Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 916: Sát thủ vương phi (11)




Vẻ mặt Phái Lam vô cùng hoài nghi, lúc trước tiểu thư muốn mang mấy thứ này đi bán, bây giờ lại bảo không bán, tại sao lại mỗi lúc một kiểu?

Ninh Thư thấy Phái Lam đứng bất động ở đó, nhướng mày hỏi: “Có vấn đề gì không?”

“Tiểu thư vừa mới không phải nói…”

“Ta vừa rồi chỉ là tùy tiện nói linh tinh, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để bán những thứ này.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, nhìn qua gương đồng chỉnh trang lại y phục của chính mình, sửa xong y phục rồi thì đi tìm Phượng Xương.

“Tiểu thư, người muốn đi đâu?” Phái Lam cảm thấy không thể hiểu được, tiểu thư sao lại như vậy?

Làm sao lại giống như đã biến thành người khác rồi.

“Ngươi thu dọn đồ đạc cho tốt đi, ta có chút chuyện.” Ninh Thư xoay người rời đi.

“Vâng.” Phái Lam vẻ mặt hoài nghi.

Ninh Thư tới thư phòng của Phượng Xương, ngoài cửa có hai thị vệ canh giữ.

Hai thị vệ ngăn cản Ninh Thư, Ninh Thư hiền lành nói: “Có thể giúp ta báo một tiếng hay không?”

Làm một Tướng quân, trong thư phòng nhất định là có những thứ quan trọng, ví dụ như bản đồ quốc gia, vân vân … ở cổ đại, bản đồ là một tư liệu chiến lược quan trọng.

Một người thị vệ tiến vào, một lát sau Phượng Xương ra đại sảnh, Ninh Thư đi theo phía sau Phượng Xương.

Đến đại sảnh rồi, sắc mặt Phượng Xương không tốt cho lắm, không để ý đến Ninh Thư, cầm lấy chén trà trên bàn uống nước, chậm rãi thưởng thức.

Nhưng rốt cuộc vẫn là người thô tục, một hớp liền uống cạn sạch một chén trà.

Ninh Thư cúi đầu hành lễ với Phượng Xương: “Nữ nhi thỉnh an phụ thân.”

“Ừ, tìm ta có chuyện gì?” Phượng Xương nói.

Ninh Thư nói: “Phụ thân, sau khi nữ nhi rơi xuống nước, đầu óc liền có chút không tỉnh táo, có đôi khi còn nói những lời chính mình còn không hiểu, xin phụ thân đừng trách tội nữ nhi.”

Phượng Xương vuốt vuốt lông mi, hỏi: “Đây là loại bệnh gì, đi tìm đại phu xem sao?”

“Phụ thân, không có việc gì, chính là có chút ngông cuồng hơn thôi.” Ninh Thư bình tĩnh nói.

“Phượng Thanh Thiển, có phải cô muốn chết phải không?” Anh Túc gầm thét lên, cố gắng khống chế thân thể.

Ninh Thư cảm thấy đầu có chút đau, nhưng có thể chịu được.

“Từ lúc nào thì có tật xấu này?” Phượng Xương hỏi: “Có bệnh này tại sao lại không nói ra, để cho Nhị hoàng tử biết được sẽ không tốt.”

“Nữ nhi đã biết.” Ninh Thư cúi người hành lễ, nói tiếp: “Phụ thân, ta cảm thấy Nhị hoàng tử muốn bỏ ta.”

“Có Phượng gia ở đây, hắn sẽ không dám làm như vậy.” Phượng Xương nói.

Ninh Thư nói: “Nhị hoàng tử cảm thấy thân phận nữ nhi không xứng với hắn, vì vậy muốn cùng nữ nhi từ hôn, cầu hôn con dòng cả của Phượng gia.”

Mắt Phượng Xương lướt qua Ninh Thư: “Lời này không được nói lung tung.”

“Đúng là thân phận nữ nhi không xứng với Nhị hoàng tử có huyết mạch hoàng gia, là hậu duệ của hoàng gia.” Ninh Thư nói: “Thấy Nhị hoàng tử quyết tâm muốn từ hôn, nữ nhi muốn cùng Nhị hoàng tử từ hôn.”

“Chuyện hôn sự này là do mẹ ngươi và Đỗ quý phi quyết định, Thánh thượng cũng đã đồng ý.” Phượng Xương nói.

Mẹ của nguyên chủ thân là tiểu thiếp sao lại có thể cùng quý phi trong cung có dính líu, trừ phi quý phi biết mẹ của nguyên chủ là Công chúa nước khác….

Ninh Thư hỏi: “Di nương tại sao lại quen biết quý phi, còn cùng quý phi định xong chuyện hôn sự.”

“Mẹ ngươi trong một lần vô tình đã cứu Đỗ quý phi một mạng, Đỗ quý phi nói là vì báo ân cứu mạng, định ra chuyện hôn sự.” Phượng Xương sắc mặt bình tĩnh nói.

Nghe nói như thế, Ninh Thư quả thật rất muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, cái gì mà ân cứu mạng, Ninh Thư một chữ cũng không tin, quý phi thực sự nguyện ý để con trai mình cưới một thứ nữ trong phủ Tướng quân?

Không thấy con bà ta ghét bỏ ta à? Nghĩ mọi cách để từ hôn đó?

Ninh Thư nhếch mép một cái, nói rằng: “Phụ thân, ta muốn từ bỏ hôn sự này, phụ thân có thể để cho nữ nhi được diện kiến Thánh thượng không?”

“Tại sao phải từ hôn, Đỗ quý phi chắc chắn sẽ không để Nhị hoàng tử từ hôn với ngươi, ngươi có thể yên tâm.” Phượng Xương nói.

Ninh Thư chỉ có thể bất đắc dĩ nói rằng: “Nhưng Nhị hoàng tử không thích nữ nhi, nhỡ hắn vì từ hôn mà hủy đi danh tiếng của nữ nhi thì làm sao bây giờ, đến lúc đó nữ nhi vẫn rơi vào cảnh thân bại danh liệt, bị từ hôn, sau đó còn làm liên lụy đến Phượng gia, liên lụy đến phụ thân.”

“Không đến mức như vậy đâu, làm như vậy đối với hắn cũng không có lợi ích gì?” Phượng Xương suy nghĩ một chút, người tung hoành sa trường cũng không phải dạng ngu xuẩn.

Bên trong quanh co khúc khuỷu thế nào vừa nghĩ là có thể rõ ràng, nếu như danh tiếng bị hủy, Nhị hoàng tử chính là người bị hại, Phượng gia chính là người bị đuối lý, đến lúc đó Nhị hoàng tử yêu cầu cưới nữ tử khác của Phượng gia, cũng nói được.

Da mặt Phượng Xương run rẩy, mở miệng nói: “Diện kiến Thánh thượng, ngươi muốn nói gì.”

“Nữ nhi đương nhiên là muốn thành toàn cho tình cảm của Nhị hoàng tử, để cho người hữu tình sẽ thành thân thuộc.” Ninh Thư nói như đây là chuyện đương nhiên.

Phượng Xương:???!!!

“Ta nghĩ ngươi bị bệnh còn chưa khỏi, trở về suy nghĩ cho kỹ đi, chuyện này không nên tiếp tục nói nữa.” Phượng Xương dùng quạt hương bồ giơ về phía Ninh Thư.

“Phụ thân.” Ninh Thư hô.

“Về đi.” Phượng Xương quả quyết nói, trên người vương lên dáng vẻ của một Tướng quân uy nghiêm sắt đá.

Ninh Thư chỉ có thể hành lễ rồi lui xuống.

Dọc đường đi, Anh Túc đều lên tiếng làm ồn: “Chỉ là một nam nhân, còn muốn tác thành cho tình cảm của bọn hắn, Phượng Thanh Thiển, ta chưa từng gặp phải ai ghê tởm như cô vậy.”

“Nam nhân như vậy trực tiếp vứt bỏ là được rồi.” Anh Túc lạnh lùng nói.

Ninh Thư mỉm cười: “Cô cũng là người ghê tởm nhất mà ta gặp phải, nhất chứ không phải hơn.”

Trở lại tiểu viện, Phái Lam nhìn Ninh Thư nói: “Tiểu thư, đồ đạc đều đã kiểm tra xong rồi, đây là danh sách.”

Ninh Thư ừ một tiếng, nhận lấy danh sách.

Anh Túc liều mạng muốn chiếm đoạt quyền chủ động của thân thể này, Ninh Thư có cảm giác mình dần dần mất đi quyền khống chế thân thể này, cuối cùng triệt để mất đi quyền khống chế.

Rốt cuộc cũng là nữ chính, được sự sủng ái của trời, khi thân thể này bị Anh Túc chiếm mới có thể có số phận cường đại, làm việc thuận buồm xuôi gió, mà đến phiên cô, ngay lập tức sẽ gặp mẹ kế độc ác.

Anh Túc tiếp nhận lại quyền chủ động thân thể, lập tức nhìn Phái Lam nói: “Mang những thứ trên danh sách này bán hết.”

“Tiểu thư?” Phái Lam có chút ngơ ngác, liên tục lặp lại như vậy, khiến người ta không biết phải làm sao.

“Tiểu thư, thật sự muốn bán đi ạ?” Phái Lam hỏi.

Anh Túc mang danh sách đặt lên bàn: “Giữ lại để làm gì, tất cả đều bán đi.”

“Được.” Phái Lam muốn cầm lấy danh sách trên bàn, một bàn tay lại đặt lên danh sách, Phái Lam quay đầu nghi ngờ nhìn tay chủ nhân.

“Không cần bán.” Đối phương vẻ mặt mỉm cười.

Phái Lam:???

“Tiểu thư, rốt cuộc là bán hay không bán?” Phái Lam đè nén xuống cảm giác nóng nảy trong lòng, trầm giọng hỏi.

“Bán, toàn bộ bán tất.” Đối phương vẻ mặt vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi nói.

Phái Lam:???

“Tiểu thư, nô tỳ thật sẽ mang đồ đi bán đấy?” Phái Lam lần nữ hỏi lại, chủ tử có phải bị bệnh hay không?

“Không cần bán, mấy thứ này trước hết cứ cất đi, khi nào bán ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Phái Lam cũng hơi tức giận, trong giọng nói mang theo sốt ruột: “Tiểu thư, đến cùng bán hay không, tiểu thư có thể hay không cho nô tỳ một lời chắc chắn, nô tỳ còn bắt tay vào chuẩn bị.”