Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 917: Sát thủ vương phi (12)




Phái Lam bị làm cho không biết nên làm thế nào, lúc thì nói bán lúc lại nói không bán.

Ninh Thư nói với Anh Túc: “Mấy thứ này nếu cô dám bán, ta quyết sống mái với cô.”

Muốn dùng số tiền này để phát triển, không thể nào!

“Phượng Thanh Thiển, đầu óc cô có bệnh à, ta có tiền cũng là cô có tiền, tại sao cô phải làm như vậy?” Anh Túc buồn bực nói.

“Ta cứ thích đối nghịch với cô đấy.” Ninh Thư nói, nếu bán mấy thứ này đi, sau này bị hỏi tới thì phải làm thế nào, chẳng lẽ nói đã bán đi rồi à?

Hơn nữa tạo nên một tổ chức sát thủ, Phượng Thanh Thiển chưa chắc đã có thể khống chế được, nói không chừng còn bị phản chủ, phải biết rằng hai huynh đệ Bùi gia luôn có tâm tư bất chính đối với Phượng gia, tự mình đi đem mình bán cho người khác.

“Đầu óc có bệnh.”

Anh Túc vô lực xua tay với Phái Lam: “Trước tiên không bán.”

Phái Lam: …

“Được, tiểu thư.” Phái Lam đứng im không nhúc nhích, chờ Anh Túc đổi ý.

“Tiểu thư, thực sự không bán ạ?” Phái Lam hỏi.

“Không bán.” Anh Túc cảm thấy bây giờ Phượng Thanh Thiển chiếm đoạt cơ thể này rất dễ dàng, ngược lại là cô ta thì lại rất tốn sức.

Chẳng lẽ cô ta thật sự sẽ biến mất, tuy rất ghét thân thể này, nhưng lại không thể rời khỏi thân thể này, nếu như rời đi, không biết cô ta còn có thể sống hay không.

Phái Lam thở ra một hơi, nói: “Nô tỳ đi chuẩn bị cơm cho tiểu thư.”

Không lâu sau khi Nhị hoàng tử tới từ hôn, kinh thành cũng xuất hiện một ít lời đồn, nói Tứ tiểu thư của Phượng gia mắc bệnh hiểm nghèo, căn bản không phù hợp để làm vợ trong hoàng gia.

Nhị hoàng tử muốn thêm chút mắm muối vào trong câu chuyện này, nhưng nghĩ tới Phượng Thanh Thiển vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của mình, vẫn là không có dũng khí khiến cho mình bị vạ lây.

Ninh Thư nghe được tin này cảm thấy không còn gì để nói, bảo sao tên này cuối cùng không thể làm được hoàng đế, lòng dạ và tầm nhìn cùng không đủ, dù sao cũng phải có một chút khôn ngoan và nhẫn nại, nhưng tên này lại không có cái gì.

“Ái chà, Phượng Thanh Thiển, nhìn nam nhân của cô mà xem…” Anh Túc hết sức châm chọc nói: “Nam nhân như vậy cô còn coi hắn là báu vật.”

Ninh Thư: Không phải nam nhân của ta...

“Sửa soạn một chút, vào cung.” Phượng Xương qua đây nói với Anh Túc.

“Ta mới không đi.” Anh Túc lạnh nhạt nói.

Phượng Xương cũng không để ý, chỉ coi như là chứng ngông cuồng lại tái phát, nói với Phái Lam rằng: “Ngươi giúp tiểu thư chuẩn bị một chút đi.”

“Vâng.” Phái Lam cúi người hành lễ, trong giọng nói không đè nén được tia hận ý, bây giờ kẻ thù ở ngay trước mặt mình, căn bản là không thể kìm nén được tâm tình của chính mình.

“Nhanh đi sửa soạn một chút, nếu không ta cũng sẽ cứng rắn ép ngươi lên xe ngựa.” Phượng Xương nói.

Anh Túc vẻ mặt không sao cả, sửa soạn xong thì theo Phượng Xương xuất phủ, ở trên hành lang thì gặp con dòng cả Phượng Phi Yên.

Phượng Phi Yên nhìn thấy phụ thân muốn dẫn thứ nữ này xuất phủ, không vui hỏi: “Phụ thân, người muốn dẫn nàng đi đâu vậy, sao lại không mang nữ nhi theo.”

“Ngoan nào, phụ thân vào cung có việc.” Phượng Xương ôn hòa nói, đối với con gái dòng cả, tự nhiên sẽ thương yêu.

Anh Túc ở bên cạnh nhìn thấy thì vẻ mặt có vẻ châm chọc.

“Tứ muội, mẹ bị ngươi đẩy ngã trên đất, tại sao ngươi không đi thăm nàng một chút.” Phượng Phi Yên nhìn Anh Túc chất vấn, đồng thời cũng là cáo trạng với Phượng Xương.

Anh Túc bật cười một tiếng, căn bản cũng không để ý tới Phượng Phi Yên.

“Thái độ này của ngươi là sao?” Sắc mặt Phượng Phi Yên xấu đi: “Phụ thân, ngươi nhìn xem nàng kìa, một thứ nữ thấy nữ nhi cũng không hành lễ, không có một chút quy củ nào cả.”

“Ta không biết quy củ là gì cả, căn bản các ngươi cũng không dạy ta quy củ, ta sẽ không hành lễ với ngươi.” Anh Túc vẻ mặt bình tĩnh, thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì.

Phượng Phi Yên tức đến mức tối sầm mặt lại, gậm chân một cái nhìn Phượng Xương hô lên: “Cha, người xem kìa.”

“Ngoan nào, chuyện này lúc nào cha trở về thì nói tiếp.” Phượng Xương nói.

Phượng Xương mang theo Anh Túc vào cung cần kiến Thánh thượng, ở bên ngoài cung điện chờ đợi, Phượng Xương nhìn Anh Túc nói: “Nhị hoàng tử cố ý muốn từ hôn với ngươi, khi gặp Thánh thượng ngươi biết phải nói như thế nào rồi đấy.”

“Đương nhiên là biết.” Anh Túc nói.

Thái giám từ trong cung đi ra, nói: “Phượng tướng quân, Thánh thượng triệu kiến.”

Phượng Xương mang theo Anh Túc, Phượng Xương quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng, nhưng Anh Túc vẫn đứng yên, ánh mắt nhìn thẳng hoàng đế.

Phượng Xương quay đầu nhìn thấy Anh Túc như vậy, lại càng hoảng sợ, nhỏ giọng hô lên: “Quỳ xuống thỉnh an Hoàng thượng.”

Anh Túc cười lạnh một tiếng “Ta...”

“Phịch…” Ninh Thư quỳ trên mặt đất, cảm giác đầu gối đều đau rồi: “Thần nữ bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ninh Thư một bên cao giọng hô, một bên dập đầu một cái.

“Phượng Thanh Thiển, ngươi không xuất hiện thì sẽ chết à.” Anh Túc mất đi quyền khống chế thân thể, lập tức gầm lên.

Phượng Xương thở dài một tiếng, như vậy vẫn nên từ hôn đi thôi, thỉnh thoảng lại xuất hiện cái tật xấu này, coi như có gả cho Nhị hoàng tử, có thể đoán được sẽ sớm mất mạng.

“Phượng tướng quân tìm trẫm có chuyện gì?” Hoàng đế vừa xem tấu chương vừa nói, bây giờ hoàng đế đang ở tuổi trung niên, sắc mặt nhàn nhạt, không giận cũng không kinh.

“Chuyện này….” Phượng Xương có chút chần chờ.

“Ái khanh có chuyện gì thì cứ nói.” Hoàng đế bỏ tấu chương xuống, nhướng mày.

Phượng Xương chắp tay, cuối cùng thở dài một hơi nói rằng: “Thần tới là muốn khẩn cầu Hoàng thượng giải trừ hôn ước giữa Nhị hoàng tử và thứ nữ.”

“À.” Hoàng đế nhướng mày, giọng nói nguy hiểm: “Sao vậy, con trai trẫm không xứng với con gái ngươi à?”

Phượng Xương vội vã dập đầu: “Nhị hoàng tử thân phận tôn quý, phong thái thần tiên, là nữ nhi của thần không xứng với Nhị hoàng tử.”

“Phượng ái khanh, trẫm không muốn nghe những lời này.” Hoàng đế tập trung ánh mắt lên người Ninh Thư đang dập đầu trên đất: “Ngươi nói đi, tại sao lại muốn từ hôn.”

Ninh Thư rụt người lại một ít: “Bẩm Hoàng thượng, thần nữ tự biết thân phận mình hèn mọn, khiến Nhị điện hạ không ưa, với lại bây giờ Nhị điện hạ đã có nữ tử mình thích, hắn hy vọng thần nữ có thể từ hôn.”

“Nhị điện hạ lúc trước đã đến Phượng gia từ hôn, thần thấy Phượng Thanh Thiển quả thực không xứng với Nhị điện hạ, bây giờ nói ra, mời Hoàng thượng định đoạt.” Phượng Xương dập đầu nói.

“Lão nhị thích nữ tử nào?” Hoàng đế không để ý mà lật lật tấu chương, ngón tay thon dài đeo một chiếc nhẫn ngọc.

“Chuyện này thần không biết.” Phượng Xương nói.

“Nếu hôn sự này là do quý phi quyết định thì hãy mời quý phi đến đây, cũng gọi Nhị hoàng tử tới đây.” Hoàng đế nhìn thái giám dặn dò.

Không lâu sau, Đỗ quý phi đã tới, nhìn thấy Phượng Xương và Ninh Thư, ánh mắt lướt qua người Ninh Thư, hành lễ với hoàng đế.

“Quý phi, Phượng gia bây giờ muốn từ hôn, nói lão nhị đã có nữ tử mình thích.” Hoàng đế nói.

Đỗ quý phi mặc cung trang duyên dáng mà sang trọng, đã qua 30 rồi mà sắc mặt vẫn như hoa, nghe hoàng đế nói vậy, sửng sốt một chút, nhìn về phía Ninh Thư, lập tức nói: “Thần thiếp nhìn trúng nha đầu của Phượng gia, Nhị hoàng tử sao có thể không thích chứ?”

Đỗ quý phi nhìn Phượng Xương nói: “Phượng tướng quân, chuyện hôn sự này là do bổn cung và mẹ của Thanh Thiển quyết định, bây giờ mẹ của Thanh Thiển đã không còn, chúng ta làm sao có thể chối bỏ ý nguyện của nàng.”