Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 1 - Chương 43: Hái thuốc




Sáng sớm hôm sau, trong khi trời đất còn đang tăm tối âm u, phương Đông mới chỉ le lói một vài tia sáng của ngày mới, Nguyễn Phong đã thức dậy và đang chuẩn bị cho công việc hái thuốc. Ngọn thiết thương của hắn, lần trước không bị cuồng phong cuốn bay xuống núi, đã được Vũ Ngôn thu lại, giờ đây lại nằm trong tay Nguyễn Phong, phô bày ra sự sắc bén cũng như mạnh mẽ của bản thân. Sau một bài múa thương quen thuộc hàng sáng, Nguyễn Phong cảm thấy thân thể sảng khoái vô cùng. Từ khi tiến lên cảnh giới mới, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng vũ khí, động tác hay chiêu thức không có gì thay đổi, nhưng cảm giác về lực lượng cũng như uy thế của chiêu đã hoàn toàn khác đi.

Mỗi khi Nguyễn Phong vung thương đã không còn tiếng xé gió vù vù như trước, toàn bộ lực đạo đã được thu vào trong mũi thương, ẩn giấu kiên nhẫn, chờ đợi để bùng phát trong một đòn, gây ra lực sát thương vô cùng lớn. Mũi thương tuy chiều dài vẫn vậy, nhưng tầm tấn công đã không còn bị hạn chế bởi chiều dài, Nguyễn Phong bây giờ đã có thể điều động phong hệ nguyên tố trong không trung, tạo ra từng luồng ảnh ảo của mũi thương, tấn công kẻ địch ở rất xa. Trên con đường tu luyện, chỉ một bước tiến này đã giúp Nguyễn Phong phát triển một cách mạnh mẽ.

Mặt trời lúc này đã xuất hiện, muôn vạn tia sáng ban mai khiến cả không gian chợt sáng bừng lên, khiến cho cả khoảng rừng âm u cũng như được vén đi bức rèm tối tăm của mình. Nguyễn Phong tạm biệt sư phụ cùng Tiểu Yến, cưỡi lên lưng Phong Thiên, cùng nhau bay lên đỉnh núi. Tiểu Yến quả thực muốn đi theo giúp Nguyễn Phong, nhưng không được Vũ Ngôn cho phép, hơn nữa nàng cũng biết việc này khá nguy hiểm, nếu bản thân đi theo có khi còn làm vướng tay vướng chân Nguyễn Phong, vì vậy chỉ đành ở lại cùng Vũ Ngôn. Phong sí hổ bay một mạch thẳng hướng đỉnh núi, thời gian chỉ tốn chừng hai tiếng thì Nguyễn Phong đã có thể thấy được khung cảnh trên đỉnh Phong Long sơn. Có lẽ vì càng lên cao, không khí càng loãng, các loài cây to càng khó sinh sôi, chính vì vậy trên đỉnh Phong Long sơn thoạt nhìn chỉ toàn một mảnh cỏ xanh vàng lẫn lộn. Đỉnh Phong Long sơn diện tích cũng khá rộng, lại khá bằng phẳng, giống như một khoảng đồng cỏ hơn là một đỉnh núi. Mặc dù đa số núi non phía bắc Đại Việt quốc, ở độ cao như vậy đều có tuyết phủ, nhưng riêng khu vực Cửu Long sơn mạch lại khác hoàn toàn, trên đỉnh núi ngoại trừ mùa đông, còn lại đều không bị tuyết che phủ. Không ai rõ tại sao lại có hiện tượng này, nhưng theo nhiều người suy đoán, Cửu Long sơn mạch là nơi yên nghỉ của chín vị long thần, linh khí thiên địa quanh năm sung túc, chính khí mạnh mẽ khiến cho tuyết không thể che phủ đỉnh núi được. Mặc kệ vì nguyên nhân nào, Nguyễn Phong đều không cần biết rõ, hắn chỉ biết là trên đỉnh Phong Long sơn có một tồn tại kinh khủng, ngoài ra còn có rất nhiều dược thảo quý hiếm.

Lên đến đỉnh Phong Long sơn, Nguyễn Phong ra hiệu cho Phong Thiên đáp xuống đất, không bay trên cao nữa tránh kinh động đến tồn tại đáng sợ kia. Một người một thú, đi lại trên đỉnh núi một cách nhẹ nhàng, tận lực tránh gây ra tiếng động lớn. Nguyễn Phong vốn là con người, đi lại nhẹ nhàng rất bình thường, nhưng nhìn Phong sí hổ uy mãnh lại nhón chân đi từng bước thật nhẹ nhàng, khiến cho người ta không khỏi có cảm giác buồn cười. Lần tìm một vòng, hai người rất nhanh phát hiện được vị trí của Phong sâm. Ở khu vực vách núi cheo leo, một loạt phong sâm mọc lên, thân sâm chìm sâu trong đất, chỉ nhô lên một phần đầu sâm cùng với hai chiếc lá. Lá Phong sâm bản rất to, phải ngang với bàn tay người, lại có vẻ ngoài cứng rắn vô cùng, có lẽ là để có thể hứng gió mạnh mà không bị gió làm gãy. Theo một số tư liệu mà Nguyễn Phong từng đọc, lá Phong sâm có một đường gân chính giữa, xung quanh là rất nhiều đường gân nhỏ, mỗi một đường gân này đại biểu cho một năm tuổi của Phong sâm.

Càng đặc biệt hơn, nếu là Phong sâm vạn năm, trên lá sâm sẽ không còn gân lá nữa, thay vào đó lá sẽ chuyển sang màu vàng hơi xỉn, giống như là được đúc từ vàng nhưng đã chôn xuống đất lâu năm nên mới ngả màu vậy. Thế nhưng người không biết, thường hay lẫn lộn lá Phong sâm trên vạn năm tuổi với lá của Phong sâm héo, vì màu sắc khá giống nhau, chỉ có một điểm khác duy nhất là trên lá phong sâm héo vẫn còn những đường gân mạch, còn Phong sâm vạn năm thì không. Nguyễn Phong dò xét một lượt các cây phong sâm đã tìm thấy, nhưng thường đều là loại ba bốn trăm tuổi, thậm chí có những cây còn chưa đến một trăm tuổi. Phong sâm ngàn năm có lẽ không nằm ở chỗ này. Đi dần theo vách núi, Nguyễn Phong phát hiện, theo khu vực đón tiếp gió càng lớn, số lượng Phong sâm càng ít đi, nhưng chất lượng lại ngày càng tăng, bảy tám trăm tuổi Nguyễn Phong cũng đã gặp vài cây. Xác định được quy luật mọc của Phong sâm, Nguyễn Phong cũng không cần tìm tòi kỹ nữa, cứ vậy đi theo vách núi càng lúc càng vào sâu.

Đỉnh núi tuy có hình dạng gần giống tròn, nhưng xét theo từ đường đi lên chỉ có một phía, đi càng sang gần phía bên kia lại càng tiếp cận với tồn tại đáng sợ, đồng thời gió cũng càng lúc càng lớn. Nguyễn Phong đi đến men theo vách núi, đến khoảng giữa đỉnh núi mới tìm thấy một cây Phong sâm ngàn năm. Vui mừng vô cùng, Nguyễn Phong cũng không vội vã ngắt cây phong sâm này, mà nhẹ nhàng lấy ra một cái xẻng đào thuốc làm từ hàn thiết tinh luyện. Phong sâm vốn thích gió, tiếp xúc nhiều với gió trên đỉnh núi có nhiệt độ rất thấp, vì vậy khả năng thừa nhận nhiệt độ cũng rất thấp, nếu sử dụng những loại công cụ đào thuốc thông thường sẽ khiến phong sâm khi được đào nên bị héo đi nhanh chóng, vì vậy phải sử dụng hàn thiết tinh luyện mới đảm bảo giữ được nhiệt độ thấp vừa phải, khiến cho Phong sâm không bị héo đi. Sau khi đào lên được Phong sâm, Nguyễn Phong cũng không trực tiếp sử dụng tay nắm vào, vì nhiệt độ cơ thể người quá cao so với khả năng tiếp nhận của Phong sâm, nắm trực tiếp vào không khác gì tàn phá loại dược liệu này. Nhẹ nhàng điều động phong nguyên tố hóa thành một cơn gió nhẹ, nâng cây phong sâm lên, Nguyễn Phong lúc này mới lấy ra từ trong lồng ngực một chiếc hộp được đúc từ đá tuyết để đựng Phong sâm. Loại đá tuyết này, thực ra cũng không phải là khó tìm, chỉ là vị trí tồn tại của loại đá này rất khó để người bình thường tiếp xúc được, cho nên thường chỉ có tu luyện giả mới có thể tìm được loại đá này. Cái hộp này của Nguyễn Phong cũng không phải do hắn tự làm ra, mà là được Vũ Ngôn cấp cho trước khi bắt đầu tìm kiếm chân hồn, mục đích là để cất giữ những loại dược thảo có tính lạnh may mắn tìm được trên đường hành trình, chỉ là đến bây giờ Nguyễn Phong mới có cơ hội sử dụng nó. Cẩn thận điều khiển từng cơn gió đưa cây phong sâm vào trong hộp, đóng nắp lại cẩn thận, Nguyễn Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị xuống núi. Chỉ là ngay khi hắn đứng dậy, đã thấy sau lưng có cảm giác lành lạnh, quay lại chỉ thấy một người xa lạ đang đứng ngay ở đó. Nguyễn Phong giật mình kinh hãi, kẻ này có thể đứng đó mà không gây ra một tiếng động, lại không làm cho Phong Thiên cảnh báo được cho mình, thực lực quả thực đáng sợ. Trong lòng Nguyễn Phong đột nhiên dâng lên một ý niệm, người này rất có thể chính là tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết kia. Ý niệm này vốn không phải tự Nguyễn Phong sinh ra, mà là do tâm ý của Phong Thiên truyền sang, điều này càng khiến Nguyễn Phong khẳng định, kẻ đang đứng trước mặt đây chính là tồn tại nọ. Thường nói các loại hồn thú, thậm chí là hồn thụ khi tu luyện đến trình độ cao, đều có thể hóa thành hình người, giữa khu vực núi non hiểm trở này, tự dung lại xuất hiện một người xa lạ, quá nửa chính là do hồn thú hóa thành. Nguyễn Phong cố giữ bản thân bình tĩnh, tiến lên chắp hai tay nói:

“Tiền bối, không biết người cao danh quý tính là gì, tại sao lại đứng sau lưng vãn bối như vậy. Không lẽ ta đã làm sai điều gì sao?”

“Sai? Ngươi không làm sai điều gì cả, chỉ có điều ngươi lại dám leo lên đỉnh núi, vi phạm vào lãnh địa của ta, đây chính là tội chết”

Nguyễn Phong nghe đến đây, sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đáp lại:

“Tiền bối, người nói vậy là không phải, Cửu Long sơn mạch vốn là do chín vị long thần hy sinh tính mệnh tạo nên, là nơi dành cho loài người sinh sôi, tránh khỏi độc thủ của ma quỷ. Nay tuy ma quỷ đã bị đánh đuổi, nhưng Cửu Long sơn mạch vẫn là tâm huyết của chín vị Long Thần dành cho loài người, không ai có thể chiếm làm lãnh địa riêng cả. Tại hạ có đến đây hái thuốc, cũng là điều hoàn toàn bình thường, không hề có gì sai trái”

“Hừ, ngụy biện rất giỏi. Ngươi có biết rằng ta ở đây, chính là do Phong Long thần chỉ định, bảo vệ nơi yên nghỉ của ngài. Ngươi đã vi phạm vào nơi yên nghỉ của ngài, chẳng nhẽ còn muốn chối tội nữa sao”.

“Ta nghĩ, tiền bối lại nói sai rồi. Phong Long thần hy sinh vì nhân loại, mặc dù không nơi này không có ai đến cúng bái, nhưng dân tộc Đại Việt hàng năm vẫn có lễ hội được tổ chức để tưởng nhớ công lao của chín vị long thần. Vì vậy nên nếu có người tiến vào nơi đây, hẳn Phong Long thần cũng sẽ không trách tội.”

“Người có thể không trách tội, nhưng ta sẽ trách tội, bởi nhiệm vụ của ta là canh gác nơi đây, bảo đảm sự an nghỉ của Người. Không cần nói nhiều nữa, ngươi hãy chuẩn bị chịu chết đi”

Dứt lời, người thủ hộ kia đã vung tay lên, mang theo Phong hệ nguyên tố mạnh mẽ hình thành lên một bộ vuốt rồng, nhằm hướng Nguyễn Phong mà chụp đến. Nhìn thấy thế công mãnh liệt của đối phương, Nguyễn Phong biết mình và Phong Thiên có liên thủ thì cũng không thể chống đỡ được, chỉ còn cách sử dụng đến đạo phù mà Vũ Ngôn đưa cho. Không chút chần chừ, Nguyễn Phong ngay lập tức kích hoạt đạo phù, quanh thân thể hắn đột nhiên xuất hiện hai điểm sáng tối, xoay tròn một vòng, tạo nên một âm dương cầu bảo vệ quanh thân thể hắn. Đòn tấn công của người thủ hộ va chạm mạnh lên âm dương cầu nhưng vẫn không thể phá vỡ được nó. Người thủ hộ ngạc nhiên, kinh ngạc kêu to

“Lưỡng nghi hộ tráo? Đây là do Lưỡng nghi hộ phù xuất ra. Nói mau, ngươi từ đâu mà có được thứ này?”

“Ngươi muốn giết ta, tại sao ta phải nói ra?”

Nguyễn Phong ương ngạnh đáp lại. Nhìn vẻ ngạc nhiên của đối phương, hắn biết điều này tất có liên hệ trọng yếu đến sư phụ hắn, vì vậy không thể nào nói cho đối phương biết được.

“Hừ, còn cứng đầu sao, để ta đập nát cái vòng bảo hộ này, sau đó ta sẽ bắt mi nói ra”

Người thủ hộ lại xông lên, điên cuồng tấn công, tay đấm chân đá, trảo chưởng cùi trỏ đầu gối đều được sử dụng, mỗi đòn tấn công đều mang theo phong nguyên tố nồng đậm, tạo lên lực sát thương mạnh mẽ. Chỉ có điều, mặc cho hắn công kích thế nào, cũng không thể phá vỡ được chiến vòng bảo hộ đang bao quanh thân thể Nguyễn Phong. Có vẻ như đã thấm mệt, hoặc là do biết rõ bản thân không có năng lực phá vỡ cái vòng bảo hộ này, cho nên người thủ hộ cũng không tiếp tục tấn công. Dường như nghĩ ra điều gì, ánh mắt người thủ hộ nhìn về phía Nguyễn Phong mang theo sự đắc ý hả hê:

“Ha ha, ta chợt nhớ ra, loại lưỡng nghi hộ tráo này, cũng chỉ có thể tồn tại trong một thời gian ngắn. Đã vậy ta sẽ ở đây chờ đến khi hộ tráo của ngươi mất tác dụng, lúc đó xem xem ngươi có thoát khỏi lòng bàn tay ta được hay không”

Nghe vậy, Nguyễn Phong chợt biến sắc, không ngờ đối phương đối với loại lưỡng nghi hộ phù này lại thông hiểu đến vậy. Suy nghĩ một hồi, Nguyễn Phong lập tức nghĩ ra một kế

“A sư phụ, người đã tới rồi, mau cứu con với”

Nguyễn Phong nhìn về phía sau người thủ hộ, lên tiếng kêu to. Người thủ hộ giật mình quay lại, muốn xem xem kẻ có thể cấp cho đồ đệ một cái lưỡng nghi hộ phù rốt cuộc lại là ai. Nào ngờ chỉ nghe thấy một tiếng xoạt, Nguyễn Phong đã cùng Phong thiên nhảy xuống vách núi.