Ca Ca Xuất Giá

Chương 20




Sáng sớm hôm sau, mấy người Lăng Hạo vừa đi tới đại sảnh liền đụng trúng một người tuyệt không nghĩ tới, Lăng Hổ.

Thấy bọn Lăng hạo vừa ra, Lăng Hổ nhàn nhã nhấp một ngụm trà: “Ta nói hiền chất, ngươi cứ như vậy đem hủy Toàn Cơ đường của ta, ngươi làm ta sau này sống ở đâu?” Lăng Hổ khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hiện lên một tia lệ khí, vết sẹo trên mặt tựa hồ càng trở nên dữ tợn hơn.

Lăng hạo cũng cười lạnh: “Thúc thúc ngươi việc lớn không sợ, lại lo loại việc nhỏ này sao?”

Lăng Hổ sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ Lăng Hạo sẽ nói lại, lập tức cười ha hả đứng lên: “Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, tiểu tử ngươi lá gan càng lúc càng lớn, ta thực hối hận là đêm qua đã không giết ngươi”

“Hôm qua?” Lăng Hạo khiếp sợ, “Người hôm qua là ngươi! Không thể nào!”

“Tiểu tử, ngươi động đến đò trong mật thất của ta đúng hay không?” Lăng Hổ không trả lời vấn đề của hắn mà thay đổi sắc mặt trở nên vô cùng hung ác.

Trong mật thất kia chỉ có một bức họa, một cái đĩa bạc, ta động cái gì của hắn? Lăng Hạo cân nhắc một phen, lắc đầu.

“Hừ! Ngươi không cần chối, vậy tại sao đồ của ta lại biến mất!”

Mất? Chẳng lẽ trước đó Thẩm Hiên đã động tay động chân gì đó?

Lăng Hổ nhìn vẻ mờ mịt của Lăng Hạo, hung hăng hừ một tiếng, xoay người muốn đi, Lăng lang đã xông lên trước. Lăng Hổ có vài giây thất thần, bị Lăng Lang chiếm thượng phong, trong mắt Lăng Hổ liền hiện lên sát khí, chụp vào ngực Lăng Lang: “Tiện nhân, bây giờ mà vẫn còn nghĩ muốn phản kháng ta sao!”

Sự tình diễn ra đột ngột, Lăng Hạo cùng Kỳ Vân Ý đều ngây dại. Lăng Lang nhắm chặt hai mắt nhận mệnh, bên tai âm phong nổi lên, nhưng ngực lại không cảm nhận được bất cứ cơn đau nào. Mở mắt ra liền thấy Thẩm Hiên đã chặn được chưởng phong của Lăng Hổ.

“Thật là, vừa đến đã gặp chuyện nguy hiểm như vậy rồi.” Thẩm Hiên đem Lăng lang đẩy ra xa.

Hừ! Lăng Hổ trừng mắt liếc Thẩm Hien một cái, nhanh chóng bỏ đi.

Lăng Lang còn muốn đuổi theo nhưng lại bị Vân Thư cản lại.

“Các ngươi sao lại quay lại?” Vẫn là Vân Ý phản ứng đầu tiên.

Hừ! Nếu không phải Vân Thư lo lắng….. Dấm chua của Thẩm Hiên kính kính phiêu phiêu bay ngập không trung. Bất quá hoàn hảo, Tứ ca đã phái người đi Kim Lăng điều tra trước.

“Bát hoàng thúc của Hoàng thượng?” Thẩm Hiên nghĩ nghĩ, xác định năm đó hoàng thúc có một bảo bối nhân, tên cái gì…. Nghĩ không ra.

“Ta chỉ gặp qua hắn hai lần, nhưng mỗi lần đều che mặt.” Tính độc chiếm của bát hoàng thúc không phải là mạnh bình thường a.

“A, đúng rồi, hai lần tiến cung đều là đến gặp ngự y. Lần đầu tiên hình như là do người kia bị phế võ công.”

Mơ hồ còn nhớ rõ khi đó, bởi vì lão ngự y trong cung cùng một lão thần y diệu thủ hồi xuân bán tiên nhân trên giang hồ là sư huynh đệ, nhưng cuối cùng cũng không thể chữa khỏi cho người kia.

“Lần thứ hai tới đã là nhiều năm về sau, bát hoàng thúc khi đó nhiễm bệnh nan y, không còn nhiều thời gian.”

Sau đó bát hoàng thúc nói muốn đem người hắn yêu nhất lên Tuyết sơn, bởi nơi đó là một nơi thần thánh.

Người kia nói sẽ cùng bát hoàng thúc đi khắp nơi. Có phải hay không khi đó đã chuẩn bị?

Lăng Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiểu thúc thúc, kỳ thật, là rất hạnh phúc!

Lăng Hổ rời đi khá xa mới chậm rãi đứng lại. Ngẫm mình vừa rồi thế nhưng đem Lăng Lang thành Lăng Ôn, vì ánh mắt vừa rồi là tương tự sao?

Vật phẩm hắn cất chứa, đã không còn. Buồn bã thở dài một hơi, xoay người bỏ đi.

Hắn giết người, chỉ cần có điểm giống Lăng Ôn, hắn đều không chút lưu tình chặt đầu, bỏ vào ngâm trong dược thủy, chờ da thịt bị ăn mòn rục nát chỉ còn xương cốt. Mấy ngày nay hắn nhốt mình trong mật thất, vì đầu lâu thượng sáp, đắp nặn thành bộ dáng của Lăng Ôn, cuối cùng phủ bên trên một lớp da người. Hắn thích nhất là đôi mắt trong suốt của Lăng Ôn, trong khố bảo của hắn có rất nhiều đôi mắt đẹp, còn có một ít là dùng thượng phẩm hắc thạch tạo nên. Mỗi khi ở trong mật thất đều là lúc hắn hạnh phúc nhất vì Lăng Ôn sẽ không tái phản kháng hắn, đôi mắt sáng trong tinh lượng cũng chỉ nhìn một mình hắn. Mỗi khi làm xong một đầu người hắn đều cẩn thận để trên một đĩa bạc, giống như đang cúng bái, rồi đem nó để ở phía sau bức họa. Đầu người nọ nếu tiếp xúc với không khí trong thời gian dài sẽ tan chảy. Có đôi khi hắn lẳng lặng ngồi ở mật thất cả ngày, ngơ ngác nhìn bức họa, liền như vậy đã thấy thực thỏa mãn.

Nhưng là, hiện tại, hắn dù muốn cũng làm không được. Toàn Cơ đường đã không còn là của hắn, Lăng Ôn, kỳ thực chưa lần nào chân chính thuộc về hắn.

Nếu cái gì hắn cũng không có, hắn còn ở đây làm cái gì? Sờ bức họa cất trong ngực, Lăng Hổ dần dần đi xa.

_____

“Di? Sao không thấy Khanh nhi?” Vân Thư nhìn xung quanh chỉ có mấy người, khó trách như vậy cảm thấy là lạ.

“Ha ha, nàng a, bị lão cha tóm cổ về rồi.” Kỳ Vân Ý nhịn không được ý cười, nhớ lại vẫn còn thấy buồn cười a. Nhìn lão cha phẫn nộ thở hổn hển giơ tay dậm chân, Khanh nhi thì một chân sưng vù chậm rì rì leo lên xe ngựa, miệng còn không quên lẩm bẩm lầm bầm vài tiếng, Địch Mặc Viễn là một bộ ngoan ngoãn nghe mắng chịu phạt, thật đúng là….. Đã lâu chưa nhìn thấy bộ dạng nổi bão của lão cha. Khanh nhi nha đầu kia, càng ngày càng không biết thu liễm.

“Chúng ta cũng nên hồi kinh đi?” Thẩm Hiên nhìn chằm chằm Vân Thư, hắn ở bên ngoài đã lâu, nếu không có tứ ca hỗ trợ, không biết sẽ còn loạn thành cái gì.

“Cũng đúng. Lăng Lang, cùng theo chúng ta đi a?” Kỳ Vân Thư cười tủm tỉm nhìn Lăng Lang, khóe mắt lại vô tình hữu ý liếc Kỳ Vân Ý. Lăng Lang đỏ mặt, quật cường trả về một câu: “Vô nghĩa!” Kỳ Vân Ý mất tự nhiên khụ một tiếng, Vân Thư ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá cả hai thật lâu, làm cho bọn họ có chút không được tự nhiên.

Xem ra là có người không nhớ đến sự tồn tại của ta, Lăng Hạo thở dài: “Ta bên này còn chưa giải quyết xong, không theo các ngươi được.” Nói xong ánh mắt đầy hứng thú nhìn Vân Ý.

Kỳ Vân Ý buồn bực, hôm nay tại sao hắn lại trở thành tiêu điểm a?

Thẩm Hiên cố tình giả một bộ tiếc hận: “Kia thật là đáng tiếc a.” Kỳ thật trong lòng đã muốn cười không ngừng, ngươi không đến ta tựu ít đi một tình địch, ha ha. (=3= câu này hôm trước xài rồi….)

“Nhưng nói đi nói lại, cha vì sao chạy đến đây?”

“Hình như là vì việc hôn nhân của Khanh nhi?” Kỳ Vân Ý quỷ dị cười, ai muốn thú Khanh nhi thật đúng là bất hạnh tám đời a!

“Việc hôn nhân?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi. Này, cái này….. Quá đột ngột a.