Cá Mực Hầm Mật

Chương 39: Cấp bổn tọa?




Ngữ khí rõ ràng rất không dễ chịu.

Giọng 97 bắt đầu lắp bắp: “Chị dâu…….nói là giới thiệu bạn gái cho em, cho nên bọn em mới bắt đầu tán gẫu trước ———–”

Nói còn chưa dứt lời, kênh hoàn toàn tĩnh âm.

?

Đồng Niên có chút lờ mờ: Mình có nói giới thiệu bạn gái cho cậu ấy à?

Đương nhiên, rất nhanh sau đó, phút phân tâm của cô bị kéo trở về, hệ thống đã bắt đầu tự động ghép đôi thi đấu. Trong phòng nhỏ, người bị hệ thống phân chia vào đều rơi vào trạng thái như Á Á ——–

Ta là đại thần ngươi biết đấy: Mẹ ơi………

Não tàn số bảy: Mẹ ơi……….

Sát lạp lạp: ………………K&K? Chư thần hạ giới sao????

Tử lạp lạp: Gun????

……………………….

Ở đây tinh thần quần chúng đang trào dâng, hai người lại đến Khẩn La Mật Cố chat riêng với nhau.

Lolicat: Em chọn súng nào bây giờ? 0.0

Gun: Cái nào cũng được.

Lolicat: Cái nào có thể phối hợp với anh tốt nhất?

Gun: …………………

Lolicat: 0.0?

Gun: Chủy thủ.

Lolicat: Oh oh!

………………

Thật tốt quá, vũ khí mình sử dụng tốt nhất cũng chính là chủy thủ. Cô hân hoan nhảy nhót đi mua chủy thủ, nhóm đối thủ đang nói chuyện phiếm bên kia vẫn tích cực share. Á Á ngồi bên cạnh cuối cùng cũng hoàn hồn được một chút, kéo kéo cánh tay cô: “Bạn trai của cậu là Gun thật sao?” Đồng Niên nhếch miệng cười: “Không lừa cậu đâu, anh ấy chơi game cực kỳ giỏi mà.”

………………..

Gun có thể dùng từ cực kỳ giỏi để hình dung sao?!

Từ này dùng với anh xem ra còn chưa đủ đâu.

Á Á lệ rơi đầy mặt, ngày trước ở chiến đội solo, đội trưởng solo cùng tay súng bắn tỉa hạng nhất Appledog là một cặp, sánh vai cùng nhau, được ông trời tác hợp cho, tất cả mọi người đều đang yy, cuối cùng nguyên nhân giải tán lại là Gun ai cũng chướng mắt, liền thích nữ thần game Appledog………Bây giờ nhìn lại thấy thật vô nghĩa, Gun thần người ta cũng không quan tâm bạn gái mình có phải cao thủ hay không….

Đừng nói cao thủ………….

Trình độ chơi game của Đồng Niên cô biết quá rõ mà ———

Á Á bình tâm lại một chút, tay hơi run rẩy, quét mắt xem vũ khí mọi người đã chọn, tuy rằng nhìn không ra các đạo cụ phụ trợ nhỏ, nhưng đại khái cũng hiểu được mọi người theo phong cách nào , ngoại trừ —– Đồng Niên. Á Á mù mờ: “Cậu mua chủy thủ à?” Đồng Niên nghiêm túc gật đầu: “Ừ, mình hỏi anh ấy, anh ấy nói mua cái này.”

Đây là……..đấu pháp gì vậy?

Không kịp nghĩ nhiều, hệ thống bắt đầu tự động bố trí bản đồ thành phố London.

Hình ảnh thay đổi.

Trước mắt Đồng Niên nhanh chóng xuất hiện thành phố London bị phá hủy nát bét sau chiến tranh, nơi nơi đều là phế tích, cô nhìn vài người trên màn ảnh, đột nhiên nhiệt huyết có chút sôi trào, muốn chơi, tay nắm lại, phải thao tác thật tốt.

97: Bạn học của chị dâu, đi cùng tôi nhé.

Grunt: 97, cậu Đông Nam, tôi Tây Bắc, càn quét cho sạch sẽ, đừng tới làm phiền tôi.

97: Tiểu từ nhà ngươi tự lo mình đi, cũng đừng có gây phiền toái cho ta, thứ hạng còn không bằng, còn bày đặt.

Grunt: ôi giời, có con gái là bắt đầu tỏ vẻ, chứ lưu manh đó giờ.

…………..

Á Á cảm giác muốn té xỉu.

Có thể cùng với tuyển thủ chuyên nghiệp ở chung một đội, nhìn thấy được tình cảnh bên trong, có cảm giác như…………..cô cũng được tiến vào hảng ngũ tuyển thủ chuyên nghiệp, ở trong câu lạc bộ, đột nhiên cô được đến gần thế giới đó hơn. Như một người đầy kinh nghiệm, cô tiến vào hoạt cảnh, ép mình thoát khỏi trạng thái xúc động, cố gắng đuổi kịp bước chân của 97.

Đi hết rồi?

Đồng Niên méo xệch, nhìn qua bên hình ảnh của Á Á một cái, đã chạy lên mái nhà rồi?

Lolicat: Chúng ta đi đâu vậy?

Gun: Vào ô chat riêng đi.

Lolicat: Nga nga.

Cô chấp nhận lời mời đối thoại của Gun.

Trong tai nghe, hình như nghe được âm thanh của bàn phím? Anh ấy dùng hơn một cái máy tính? Đang làm việc?

Đồng Niên nhỏ giọng hỏi: “Có nghe được em nói chuyện không?”

Anh thản nhiên đáp một câu: “Nghe theo anh, thao tác.”

Đồng Niên lập tức ngồi thẳng: “Vâng.”

“Có nhìn thấy cái giáo đường phế tích bên trái em không?”

“Thấy.”

“Đi qua đó, tới rồi thì gọi anh.”

“Vâng.”

Cô sử dụng bàn phím đi đường không thành thục, cho nên liền dùng chuột, cho nhân vật nhảy nhảy, đi tới chỗ đó. “Tới rồi.” Trong tai nghe, anh hình như nghe được cô dùng chuột: “Không biết dùng bàn phím?”

“……….Chưa có quen…………dùng chuột tiện hơn mà.” Sao cứ phải nhất định dùng bàn phím?

Trong tai nghe, anh trầm mặc hồi lâu, phát hiện nhiệm vụ của mình thực gian khổ mà cũng rất thách thức. Đương nhiên, thách thức nhất chính là tính nhẫn nại của anh………….: “Trước mặt em có hai mươi chín bậc thang, w là đi về phái trước, phím cách là nhảy, nhấn cùng lúc nhảy về phía trước, đi từng bậc lên.”

0.0? Cái này với cái lần trước chơi giống nhau nha……….

Vì thế,

Cho đến khi trò chơi kết thúc…………

Đối thủ cũng chưa nhìn thấy Gun thần chân chính, không biết là đang ở trong góc nào, làm gì.

Phía Đông Nam, 97 cùng Á Á gặp được ba kẻ địch, tiến hành quyết đấu, phía Tây Bắc Grunt cũng thành công giết hai mạng, Gun thao tác nhân vật kia cũng không có vấn đề gì, một bên không ngừng điều chỉnh góc độ, nhìn xem bốn phía có người nào lảng vảng không, một bên hướng dẫn cho cô gái nhỏ bên cạnh……….

Nhảy lên bậc thang như thế nào…………..