Cả Người Đều Là Bảo

Chương 59: Trị thương cho nguyên soái




Triệu Lăng Vũ tốn không ít công phu mới thuyết phục được Nhậm Sinh rằng, kỳ thực chuyện như vậy cũng không phải cách ngày mới có thể làm.

“Vậy trước đây tại sao anh lại nói như thế?” Nhậm Sinh bất mãn nhìn Triệu Lăng Vũ.

“Khi đó em còn nhiều điều chưa hiểu hết.” Triệu Lăng Vũ thở dài. Hiện tại hài tử đặt trong phòng, tối hôm nay hắn không thể nào cùng Nhậm Sinh “Song tu”, nếu như vậy, sẽ dạy phụ đạo một chút Nhậm Sinh một số thường thức được rồi.

Nói đến mới để ý, thời đại này chỉ cần trí đầu óc còn minh mẫn, căn bản mười mấy tuổi cũng đã hiểu rõ kiến thức này rồi, lúc kết hôn rất nhiều người cũng đã kinh nghiệm đầy mình, cậu lại muốn hắn giảng giải cho bạn lữ đã mười mấy vạn tuổi…

Bất quá, hắn cũng không tức giận, có thể từ từ dạy dỗ người yêu, kỳ thực cũng là một chuyện rất thú vị, tương lai sẽ trở thành là hồi ức tốt đẹp. “Là anh không nói đấy chứ.” Nhậm Sinh nhíu nhíu mày, nếu Triệu Lăng Vũ nói sớm, cậu còn mờ mịt được sao?

“Đúng, đúng, đều tại tôi… Chúng ta cùng đi xem vài thứ được không?” Triệu Lăng Vũ mở máy palm-top trên tay, mở ra một cái video – hướng dẫn các tư thế nên thử ngày tân hôn phu phu (vợ chồng nam-nam).

Lúc

trước Nhậm Sinh xem qua một ít video giáo dục vị thành niên, nhưng chủ yếu là nam nữ, còn là phim hoạt hình, cũng chưa hiểu gì lắm, mà lần này Triệu Lăng Vũ mở ra, mới là người thật đóng nha. Hai tuấn mỹ nam nhân vừa bắt đầu giải thích sau khi kết hôn cần làm sao rèn luyện, không bao lâu, liền bắt đầu giảng giải một loại tri thức nào đó, đồng thời tự mình làm mẫu.

Video này là lúc Triệu Lăng Vũ kết hôn, Ngô Suất tìm đưa cho hắn, lúc đó hắn chỉ tùy tiện liếc một cái rồi đặt qua một bên, không ngờ giờ lại phải tỉ mỉ nghiên cứu cùng Nhậm Sinh.

Nhậm Sinh đối với những kiến thức thuộc phương diện này, quả thật là không biết gì. Là thực vật, sinh sôi cũng không cần làm gì nhiều, thậm chí có lúc chỉ cần mượn động vật khác phân phát phấn hoa, sau đó tu thành hình người, sinh hoạt của cậu lại hoàn toàn tách biệt với thế gian…

Bản thân cậu khi song tu cùng Triệu Lăng Vũ cũng có kích động, nhưng không biết nguyên do, hiện giờ chầm chậm xem rồi suy ngẫm, cuối cùng hiểu ra.

Hóa ra mọi thứ là như vậy a!

Chẳng trách cậu thích được Triệu Lăng Vũ hôn nhẹ sờ sờ, còn có phản ứng, hóa ra là vì dục vọng, mà chuyện như vậy mặc dù nhiều không được, nhưng cũng không cần thiết phải áp chế…

Nhậm Sinh mặt càng ngày càng

hồng, không nhịn được liền duỗi móng vuốt.

Triệu Lăng Vũ tuy cũng xem video, nhưng để ý Nhậm Sinh nhiều hơn, lúc thấy Nhậm Sinh mặt đỏ, hắn có chút buồn bực vì Nhậm Sinh nhìn người khác mà thẹn thùng, ai ngờ Nhậm Sinh chưa gì đã muốn động thủ động cước với hắn…

Hài tử còn ở bên cạnh! Triệu Lăng Vũ ngồi nghiêm chỉnh, rất muốn đẩy cái tay Nhậm Sinh đang sờ loạn kia về, nhưng lại có chút không nỡ, cuối cùng chỉ có thể vờ như không biết.

“Lăng Vũ, anh lớn hơn bọn họ.” Nhậm Sinh nhìn video một chút, liền ước lượng thứ trong tay mình.

Triệu Lăng Vũ đột nhiên phát hiện mình thậm chí có chút đắc ý… Thực sự là gặp quỷ, hắn lại vì chuyện như vậy mà đắc ý a!

“Tui cũng rất lợi hại, trên đó nói lần đầu sẽ rất đau, thật ra tui cảm thấy còn có thể nữa đó!” Nhậm Sinh lại nói.

Triệu Lăng Vũ ho nhẹ một tiếng: “Hài tử còn ở bên cạnh.”

“Liên can chi?” Nhậm Sinhh bỏ hòm nuôi dưỡng vào bên trong góc, lấy chăn bao lại, sau đó thoải mái nằm uỵch xuống giường: “Đến đây đi!”



Lần này Nhậm Sinh không cản Triệu Lăng Vũ động, bất quá nhớ tới chuyện song tu, lại nhắm mắt lại đưa linh lực của mình chậm rãi tiến nhập vào trong cơ thể Triệu Lăng Vũ.

Trong cơ thể Triệu Lăng Vũ phi thường loạn, trước

đây cậu hoàn toàn không có cách nào dẫn dắt những năng lượng kia, thậm chí không kiểm tra được thể trạng Triệu Lăng Vũ nữa kia. Vậy nhưng kể từ khi động phòng, hai người đã tạo được một loại liên kết đặc thù liên tiếp, giúp cho tất cả năng lượng kia tiến nhập cơ thể cậu, sau đó dựa vào năng lực thực vật cường đại chậm rãi hấp thu…

Phía trên, Triệu Lăng Vũ còn đang vận động kịch liệt, đến nỗi Nhậm Sinh không tài nào tập trung nổi, cậu cũng chẳng thèm kiểm tra thể trạng hắn nữa, lại như lần trước, dẫn dắt năng lượng trong cơ thể Triệu Lăng Vũ vào cơ thể mình, mà năng lượng chuyển vận như vậy thậm chí lại khiến hai người có cảm giác tâm linh tương thông.

Cảm giác thư thái này khiến Triệu Lăng Vũ không nhịn được, trực tiếp phát tiết.

“A Nhậm, tôi ôm em đi tắm.” Triệu Lăng Vũ cả người khoan khoái, hôn lên mặt Nhậm Sinh một cái — cuối cùng hắn đã biết tại sao lại có nhiều người thích có bạn lữ như vậy rồi!

“Đi tắm làm cái gì?” Nhậm Sinh kẹp chặt hai chân, vừa nãy suýt chút nữa là tinh hoa chạy ra ngoài rồi, may là ngăn kịp.

Lúc này cậu đang bận tự kìm nén phun tinh hoa, còn hấp thu tức nhưỡng của Triệu Lăng Vũ nữa, không rảnh đi tắm đâu.

“Không rửa sẽ…” Triệu Lăng Vũ vốn định nói

không rửa sẽ đau bụng, đột nhiên lại nghĩ đến Nhậm Sinh khác với mọi người. Tức nhưỡng của hắn chỉ sợ đều đã bị Nhậm Sinh hấp thu rồi, cho nên thanh lý rửa ráy cái gì, Nhậm Sinh căn bản là không cần mà.

Thậm chí hắn cũng không biết mình nên tắm rửa chỗ nào nữa, bởi vì chất lỏng phía trên tiểu huynh đệ của hắn đều bị Nhậm Sinh hút sạch sẽ, hoàn toàn không thấy được dấu vết cơn cuồng phong mới rồi.

Sau này cái việc giúp bạn lữ tẩy rửa ấm áp như vậy, hắn đời này khẳng định không có cơ hội làm mà…

Triệu Lăng Vũ lại hôn Nhậm Sinh, thấy bộ vị nào đó của Nhậm Sinh đã rụt lên, lại có chút thất bại.

Nhậm Sinh lần này cũng có phản ứng, thế nhưng không cao trào, mà hắn đâu dám ngưng… Có phải hắn nên xem thêm ít tài liệu, tôi luyện thêm một chút kỹ thuật hay không a?

Nhậm Sinh nghỉ ngơi một canh giờ. Cái gì nên hấp thu đều đã hấp thu rồi, liền quấn lấy Triệu Lăng Vũ: “Lăng Vũ, lại tới một lần nữa đi…”

Hai lần trước đó, nói là song tu, chi bằng nói là cậu được tẩm bổ thì đúng hơn.

Tuy rằng cậu tẩm bổ bằng cái thứ năng lượng không mấy hay ho trên người Triệu Lăng Vũ, cũng tiện thể truyền linh lực cho hắn, nhưng liên tục như thế, Triệu Lăng Vũ khẳng định cũng sẽ chịu không nổi…

Hai

người song tu là để Triệu Lăng Vũ sống lâu một chút, chứ không phải để Triệu Lăng Vũ bị mình hút khô!

Cho nên, cố gắng lên nào!

Vừa rồi cảm giác vô cùng tốt, Triệu Lăng Vũ đương nhiên sẽ không từ chối thêm lần nữa, vươn mình một cái liền đè lên, Nhậm Sinh giống lần đầu tiên không cho hắn động.

Cho nên, đây lại là muốn tu luyện? Triệu Lăng Vũ hôn một cái, phối hợp.

Năng lượng trong cơ thể Triệu Lăng Vũ, lại một lần nữa tiến nhập vào cơ thể Nhậm Sinh, liên kết tức nhưỡng với năng lượng, va chạm rất nhiều linh lực trong cơ thể Nhậm Sinh.

“Anh hôn tui đi.” Nhậm Sinh ôm lấy Triệu Lăng Vũ.

Triệu Lăng Vũ cảm giác mình sảng khoái đến nổ tung, nhưng vẫn là ôm lấy Nhậm Sinh, lúc môi vừa chạm nhau, hắn đột nhiên cảm thấy có một luồng năng lượng thông qua đôi môi Nhậm Sinh tiến nhập trong cơ thể hắn, cỗ năng lượng kia chuyển một vòng, liền tiến vào trong cơ thể Nhậm Sinh, sau đó sẽ lần tiến vào trong cơ thể hắn, cứ như vậy mà tuần hoàn.

Hóa ra đây chính là song tu a… Nhưng thế thì tình hình lần trước đâu giống lắm…

Năng lượng tới tới lui lui khiến hai người càng thân mật, càng thoải mái, thậm chí trong phút chốc Triệu Lăng Vũ cảm thấy cứ như vậy thiên hoang địa lão cũng không tồi.

Nhậm Sinh thả lỏng,

trao linh lực cho Triệu Lăng Vũ, sau đó liền sắp xếp năng lượng hỗn loạn, thậm chí còn phát hiện một số miệng vết thương bên trong thân thể Triệu Lăng Vũ.

Làm nhân sâm tinh, linh lực Nhậm Sinh phi thường ôn hòa, cũng có tác dụng chữa trị, nhưng vẫn chưa đủ, lúc này tuần hoàn mà dừng lại thì sẽ không hay…

Cắn lưỡi mình một cái, Nhậm Sinh lưu luyến không rời mà cho Triệu Lăng Vũ một ít máu của mình.

Trong miệng mùi vị đăng đắng tràn ngập ra, Triệu Lăng Vũ kinh ngạc trợn to hai mắt, Nhậm Sinh vẫn còn nhắm mắt lại, sau đó vừa dẫn dắt linh lực tại Triệu Lăng Vũ trong thân thể vận chuyển, vừa chữa trị một số tổn thương trong cơ thể Triệu Lăng Vũ.

Mùi vị quen thuộc, ôn lưu, giống hệt như lúc Nhậm Sinh đút linh dược cho mình, nhưng thực ra, thứ Nhậm Sinh cho hắn căn bản không phải là linh dược, mà là máu của mình.

Triệu Lăng Vũ theo bản năng mà liền muốn buông Nhậm Sinh ra, Nhậm Sinh đoán được liền lấy tay chân vững vàng mà cuốn lấy hắn — cậu lo Triệu Lăng Vũ sẽ bị thương tổn.

Lần song tu này giằng co đủ 5 tiếng, mãi đến tận khi Nhậm Sinh hoàn toàn kiệt sức mới thả Triệu Lăng Vũ ra, sau đó mỏi mệt nằm lỳ trên giường.

“A Nhậm!” Triệu Lăng Vũ lo lắng nhìn Nhậm Sinh, không kịp làm gì khác, vội vã đứng lên,

muốn kiểm tra tình trạng của Nhậm Sinh lúc này.

“Anh đứng lên làm gì?” Nhậm Sinh hữu khí vô lực rống lên một câu.

“Em…”

“Anh nhanh lên một chút, tui muốn tức nhưỡng.” Nhậm Sinh lại từ từ giơ chân khoát lên trên đùi Triệu Lăng Vũ, “đạp” Triệu Lăng Vũ một cước. Năng lượng từ nơi đó của Triệu Lăng Vũ để bù đắp lại tự dưng ngược trở về, cậu liền lo lắng cho chính mình, Triệu Lăng Vũ dám không cho tức nhưỡng?

“…”

Triệu Lăng Vũ luôn cảm thấy, kể từ khi sống chung cùng Nhậm Sinh, số lần câm nín đã tăng lên nhiều quá.

Bộ dáng này bây giờ của Nhậm Sinh thoạt nhìn chẳng khác nào bệnh nặng mới dậy, mà đã như vậy còn muốn để cho người khác làm… Quả thực phải gọi là “chết cũng phải làm”.

Vì tức nhưỡng, Nhậm Sinh đúng là không thèm đếm xỉa gì khác…

Tình cảnh có chút buồn cười, mà Triệu Lăng Vũ lại chỉ cảm thấy đau lòng, tất cả những điều mới vừa kia, tuy rằng hắn cũng không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn biết Nhậm Sinh là vì muốn tốt cho hắn.

Trong mắt người khác, là hắn đang chăm sóc Nhậm Sinh, là hắn giúp Nhậm Sinh, nhưng thực ra, việc Nhậm Sinh làm vì hắn còn nhiều hơn, nếu là không có Nhậm Sinh, chỉ sợ giờ hắn đã thật sự thành một bồi đất…

Lần này Triệu Lăng Vũ động

tác phi thường ôn nhu, thậm chí bản thân hắn cũng phải thấy ngạc nhiên nữa.

“Anh không thể nhanh lên một chút sao? Sao lại chậm như vậy?” Nhậm Sinh đang định nhắm mắt thư giãn bỗng mở mắt bất mãn trừng Triệu Lăng Vũ, giờ cậu chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc còn nghỉ ngơi thôi! Triệu Lăng Vũ dùng tốc độ này cũng quá dằn vặt người đi!

“…”

Lúc Triệu Lăng Vũ kết thúc, người dưới thân đã bắt đầu ngủ, mà dù đang ngủ, Nhậm Sinh cũng không quên đem tiểu huynh đệ của hắn hút cạn sạch sành sanh.

Khác chủng tộc muốn nói chuyện yêu đương còn rất nhiều thứ phải tập làm quen dần…. Nguyên soái đại nhân đột nhiên cảm thấy kiến thức của mình hơi ít.

Tìm được một tấm ga giường sạch sẽ đắp tạm cho Nhậm Sinh, Triệu Lăng Vũ định ôm cậu ngủ thật ngon, đột nhiên phát hiện một chuyện — trời đã sáng rồi.

Mặc quần áo xong, mở cửa phòng, vận động cả buổi tối, Triệu Lăng Vũ giờ chỉ muốn đi tìm đồ ăn, liền phát hiện mẹ mình đang chờ ở bên ngoài.

“Bọn nhỏ trong đó sao?” Trầm Thu Thạch nhìn thấy con trai mình, liền vội vàng hỏi, hiện tại nàng với cháu mình một ngày không gặp tựa 3 năm, một buổi tối không gặp… Này không phải là một năm rưỡi sao?

Bọn nhỏ gần như bị giam trong hòm nuôi dưỡng, còn đắp

chăn lên? Triệu Lăng Vũ mặt than không để lộ ra bất kỳ tâm tình gì: “Con đem tụi nó ra ngay đây.”

“Nhanh lên một chút, mà A Nhậm này, ta cho nhà bếp làm mấy món ngon, mọi người cùng nhau đi ăn thôi.” Trầm Thu Thạch cũng không quên chiếu cố con dâu mình.

“A Nhậm có chút không thoải mái, con đi lấy chút gì để ăn là được rồi.”

“Ngày hôm qua không phải còn tốt sao? Làm sao đột nhiên lại không thoải mái? Có phải là di chứng do phát triển đột ngột không?” Trầm Thu Thạch nhất thời lo lắng, liền muốn đi vào trong.

“Mẫu thân, không có chuyện gì đâu!” Triệu Lăng Vũ vội vã ngăn cản Trầm Thu Thạch.

Trầm Thu Thạch có chút ngờ vực, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì: “A Nhậm mệt?”

Triệu Lăng Vũ gật gật đầu.

Trầm Thu Thạch nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, nàng có thể khẳng định con trai mình không có vấn đề rồi, à không, có thể khiến Nhậm Sinh mệt chết rồi!

Vân vân… Trầm Thu Thạch sắc mặt lại biến hóa.

Nhậm Sinh mới bây lớn, nhi tử nàng thế mà không biết tiết chế, hơn nữa tối qua còn đem con vào phòng! Có trượng phu nào làm cha như vậy hay không a?

“Ngươi cũng quá đáng! Sau này nhất định không thể bắt nạt A Nhậm nữa nghe không?” Trầm Thu Thạch bất mãn nhìn con trai mình, con trai nàng tựa hồ có chút quá cầm thú đi…

Triệu

Lăng Vũ gật gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không bắt nạt Nhậm Sinh rồi.

Con trai mình đây là đang thừa nhận ư?

Triệu Lăng Vũ tùy tiện ăn vài miếng, liền mang theo chút đồ ăn trở về phòng, phát hiện Nhậm Sinh ngủ rất ngon, hắn liền đi ra ngoài lấy mấy thùng dịch dinh dưỡng trở về.

Nhậm Sinh vẫn chưa tỉnh dậy.

Ngồi ở bên giường, Triệu Lăng Vũ nhìn Nhậm Sinh da dẻ trắng mịn, càng nhìn càng thích, rốt cục nhịn không được từ từ hôn lên, lập tức, trên môi liền truyền đến xúc cảm mềm mại…

Nhậm Sinh kéo chăn che đầu: “Tui muốn đi ngủ!”

Triệu Lăng Vũ không nhịn được khẽ cười thành tiếng, ban ngày hắn chưa bao giờ thích nằm trên giường lãng phí thời gian, nhưng giờ lại nằm xuống cạnh Nhậm Sinh, rất mau liền tiến vào mộng đẹp.

Mãi đến buổi chiều Nhậm Sinh mới tỉnh dậy, sau đó liền một hơi đem đồ ăn cùng dịch dinh dưỡng tất cả đều hấp thu, hấp thu sau, rồi yếu ớt nhìn Triệu Lăng Vũ: “Tui không cao thêm!” May là cũng không có co lại…

“Tối hôm nay chúng ta lại động phòng giống hôm đó, như vậy em có thể cao nữa mà.” Triệu Lăng Vũ nói.

“Thì tui cũng muốn như vậy.” Nhậm Sinh hơi hối hận tối hôm qua xả thân quên mình, tốt xấu gì cũng phải chờ mình cao lớn lên rồi mới trị thương hay tu luyện cùng Triệu

Lăng Vũ nha!

Nhậm Sinh nghĩ thông, thế nhưng tới tối, thấy tình trạng trong cơ thể Triệu Lăng Vũ rối như tơ vò, lại không nhịn được hỗ trợ chỉnh sửa lại một chút, bất quá lần này cậu có thời gian chuẩn bị trước, bởi vậy không dùng máu thịt của mình, chỉ là cống hiến một quả nhân sâm thôi.

Sư phụ nói, bổ quá thành hại, dù trong cơ thể Triệu Lăng Vũ có rất nhiều rất nhiều tức nhưỡng, còn có năng lượng mạnh mẽ, cũng không thể chỉ lấy mà không cho nha…

Có qua có lại mới bền lâu! Cao lớn gì đó từ từ cũng được, nếu cao quá, Triệu Lăng Vũ không chịu ôm cậu như trước đây thì biết làm sao…

Tâm tư của Nhậm Sinh, Triệu Lăng Vũ chỉ nhìn vẻ mặt là hiểu hơn nửa, trong lòng ấm áp: “A Nhậm, em cứ vậy cũng không phải cách. Cho tôi một bộ công pháp, tôi nghiên cứu một chút.” Nếu hắn cũng am hiểu tu luyện, sẽ không để nhiều năng lượng như thế tàn phá cơ thể mình.

“Được.” Nhậm Sinh gật gật đầu, lấy ra một đống ngọc giản: “Chúng ta cùng xem, xem anh thích hợp luyện cái nào.”

“Ừ.” Triệu Lăng Vũ gật gật đầu, lại nghĩ tới đến một chuyện: “Em còn bao nhiêu quả nhân sâm?” Vừa nãy lúc ăn quả nhân sâm, hắn kỳ thực rất áy náy, đây có tính là huynh trưởng cùng mẹ khác cha với con trai của hắn? Không, đây là hạt giống của

Nhậm Sinh, có khác gì những hạt giống kia… Càng nghĩ càng thấy quá tà ác rồi!

“Còn có 98 viên à.” Nhậm Sinh nói, lúc trước Triệu Lăng Vũ vài ngày không ăn, nhưng 2 ngày nay chắc sẽ cần đến — thân thể Triệu Lăng Vũ kinh lạc không thông suốt thì sẽ không thể nào tu chân được.

“Nếu có thể thì em cứ giữ lại đi.” Triệu Lăng Vũ nói, nhân sâm tử kỳ thực cũng hữu dụng đối với Nhậm Sinh, thực sự không cần thiết phải phí phạm trên người hắn.

“Chỉ cho anh thôi, tui sẽ không cho người khác ăn đâu.” Nhậm Sinh nói.

Nhậm Sinh càng nói, nhịp tim Triệu Lăng Vũ càng tăng nhanh.

Một lần cao 3 centimet, chuyện như vậy mặc dù không có phát sinh lần thứ hai trên người Nhậm Sinh, nhưng những ngày sau đó, Nhậm Sinh mỗi ngày thêm 1 cm, cho đến khi Uẩn nhưỡng dược tề chính thức bán ra, tổng cộng đã thêm 10 cm rồi.

Nhậm Sinh gieo xuống linh dược còn chưa trưởng thành, Triệu Lăng Vũ trong tay hiện tại tổng cộng có 100 bình uẩn nhưỡng dược tề, hắn để lại 30 bình, còn lại 70 bình tất cả đều đưa đi bán đấu giá.

Uẩn nhưỡng dược tề 10 bình một lô, tổng cộng chia làm thành bảy nhóm tiến hành bán đấu giá, mà muốn tiến vào sàn đấu giá, trước hết phải tiến hành thẩm tra, sau khi thông qua mới có thể tham gia buổi bán đấu giá.

Bề ngoài,

làm như thế về lý là để bảo đảo người tham dự đấu giá có đủ tiền, kỳ thực …

Locke gia tộc cùng Dương gia đều không thông qua đợt thẩm tra.

Locke gia tộc cùng Dương gia đương nhiên không thể cứ như vậy từ bỏ, bọn họ đều tìm tới Triệu Lăng Vũ.

“Các ngươi lúc trước luôn ghét bỏ chúng ta, thứ đồ chơi nhỏ ấy của Triệu gia, ta nghĩ các ngươi nhất định nhìn không lọt.” Triệu Lăng Vũ nhìn hai người đầu bên kia máy liên lạc đang lo lắng, ngắt đường truyền, sau đó mua quần áo mới cho Nhậm Sinh, đi tới sàn đấu giá.

“A Nhậm, buổi bán đấu giá ngày hôm nay của chúng ta, chờ sau này, sẽ lấy ngày này làm kỷ niệm ngày ra mắt.” Triệu Lăng Vũ nói. Linh thảo không trồng với quy mô lớn, như vậy, sản lượng uẩn nhưỡng dược tề chắc chắn sẽ không nhiều, vừa bắt đầu, giá cả đã xác định cao ngất.

“Ừm.” Đối với tiền tài Nhậm Sinh hoàn toàn không khái niệm, cậu chẳng để tâm đâu.

Triệu gia sàn đấu giá, là sàn đấu giá lớn nhất thủ đô tinh, chia làm vài tầng, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều có các buổi đấu giá khác nhau cùng tiến hành, lớn thì mỗ viên tư nguyên tinh, nhỏ thì hai máy bay, chỉ cần là vật đấu giá hợp pháp, nơi này cơ bản đều có, căn cứ theo giá trị món đồ đem đấu giá, chỉ tầng trệt là ngoại lệ.

Đấu

giá uẩn nhưỡng dược tề lần này là ở tầng thứ mười, cũng là tầng cao nhất kia.

Sàn đấu giá chiếm diện tích rất lớn, tầng thứ mười chiếm tới 4000 mét vuông, so với sàn đấu giá phía dưới thì nhỏ hơn chút, bất quá trần nhà lại rất cao, tới 15 mét.

Bởi vì nơi này giá cả đồ vật bán đấu giá phi thường đắt, căn bản không tồn tại chỗ ngồi bình dân, ở chính giữa là một cái đài bán đấu giá cực lớn, chu vi một vòng ước chừng một lô ghế riêng.

Các lô ghế riêng chia làm bốn tầng kiến trúc xung quanh, tổng cộng có lô ghế phổ thông riêng 200 cái, lô ghế VIP riêng 20, mà Nhậm Sinh cùng Triệu Lăng Vũ, bây giờ đang đứng ở chỗ xa hoa giá trên trời kia, chủ trì buổi bán đấu giá có thể vừa công tác vừa nhìn về phía bọn họ.

“Nhiều người thật.” Nhậm Sinh thông qua màn hình trên ghế riêng quan sát bên ngoài.

“Đương nhiên, hiện tại có ai lại không muốn Uẩn nhưỡng dược tề?” Triệu Lăng Vũ nói, vô cùng thận trọng mà đem cái làn chứa bốn hài tử an toàn đặt ở trên ghế salon.

Mặc dù biết hài tử kỳ thực rất lợi hại, ép chút cũng chẳng hề chi, nhưng cả hắn và Trầm Thu Thạch vẫn đối xử với những hài tử này rất thận trọng, đặc biệt là Trầm Thu Thạch, nàng cũng quá cẩn thận rồi, đến bây giờ vẫn không biết mấy viên trứng này có thể dùng sức nắm như đồ chơi cao su.

“Kỳ thực thuốc này cũng không ra sao…” Nhậm Sinh có chút ngượng ngùng.

“Nó đã đủ tốt rồi, trước đây chưa từng có thứ tốt đến vậy.” Triệu Lăng Vũ cầm trái cây trong mâm bên cạnh, lột vỏ rồi đưa tới bên miệng Nhậm Sinh.

Nhậm Sinh liếc mắt nhìn vợ chồng Triệu bằng cùng với Đằng lão đang ngồi bên cạnh chỉ tập trung coi đấu giá chứ không nhìn qua đây, há miệng ăn, lại không nhịn được nói: “Loại quả này mọng nước, kỳ thực vỏ ăn cũng ngon, dinh dưỡng hoàn hảo.” Lúc đầu thấy Triệu Lăng Vũ lột vỏ, cậu còn tưởng rằng là Triệu Lăng Vũ muốn ăn cơ.

Triệu Lăng Vũ nghe thế thì đưa một quả chưa lột vỏ qua, Nhậm Sinh hí hửng cắn cắn gặm gặm.

Mặc dù không nhìn chằm chằm nhưng vẫn thấy hết đấy, Triệu bằng yên lặng lấy một cái cái đĩa, phi thường ung dung lột vỏ cho Trầm Thu Thạch.

Đây quả thực là đả kích độc thân nhân sĩ! Đằng lão buồn bực dời tầm mắt, máy truyền tin trên tay đúng lúc này vang lên, trên đó chỉ có một tin nhắn: “Ta đang ở lô ghế riêng bên trái ngươi.”

Đằng lão đứng dậy ly khai lô ghế riêng tràn ngập phấn hồng phao phao, cùng lúc đó, giữa đài bán đấu giá nứt ra một lỗ hổng, Triệu thị chủ trì bán đấu giá nổi tiếng nhất, một nữ nhân bề ngoài xấu xí từ giữa chậm rãi bay lên.

Buổi đấu giá bắt đầu.

=================