Cà Phê Đụng Sữa Bò

Chương 52




Kỷ Tầm tán xong liền bỏ chạy, chờ sau khi đem Giang Mính hôn đến lửa đều bốc lên, buông ra miệng, ôm cổ hắn, nháy mắt vô tội nói: "Em đói bụng."

Giang Mính hầu kết lăn lăn, nói: "Tôi cho em ăn cái khác."

Hiểu sai Kỷ Tầm: "..."

"Tôi là nói, tôi đi nấu mì cho em ăn." Rất nhanh nhận ra được câu nói này nghĩa khác, Giang Mính vội vã liền giải thích một lần.

Kỷ Tầm lúc này mới nói: "Được. Muốn thêm nhiều rau thơm cùng nấm hương."

Alpha nào đó dục hỏa đốt người chỉ có thể nhẫn nhục chịu khó xuống nấu mì.

Kỷ Tầm chạy chậm vài bước đuổi tới Giang Mính, dắt lấy tay hắn, nói: "Em có thể giúp anh rửa rau."

Giang Mính nở nụ cười, dắt lại tay Kỷ Tầm, hai người đồng thời đi xuống lầu.

Giang Mính làm cơm tay nghề là học từ mẫu thân, tuy rằng chỉ học được một chút, mà nói chung có thể ăn.


Nấu mì không tính là việc khó.

Kỷ Tầm đối với nấu ăn một chữ cũng không biết, cũng không quấy rối, chỉ ngoan ngoãn rửa rau.

Cải xanh tăm tắm, rửa ra một con sâu nhỏ, còn đang ngọ nguậy. Kỷ thiếu gia nắm con sâu nhỏ bỏ vào lòng bàn tay.

"Cho anh xem cái bảo bối nè." Kỷ thiếu gia hai tay hợp lại, vô cùng thần bí mà bắt đầu hé lộ.

Giang Mính đổ nước vào nồi xong đậy nắp lại, nghiêm trang hỏi ngược lại: "Bảo bối của tôi không phải là em sao?"

Kỷ Tầm mặt hơi ửng đỏ, đem hai tay đưa đến trước mắt Giang Mính bỗng nhiên mở ra, Giang Mính liền nhìn thấy một con sâu nhò màu xanh đang trong lòng bàn tay Kỷ Tầm nhúc nhích.

"Anh làm sao không sợ?"

Giang Mính không thể làm gì khác hơn là rất hứng thú phối hợp: "Thật là đáng sợ!" Nói xong bình tĩnh đi mỏ nắp nồi thả mì sợi vào bên trong.


Kỷ Tầm nghịch ngợm xong cũng cảm thấy được chính mình khá là tẻ nhạt, cậu đem con sâu nhỏ ném vào trong thùng rác, thuận miệng nói: "Đáng tiếc, con rùa không mang đến, nếu không còn có món ăn cho nó a."

Giang Mính cũng thuận miệng hỏi: "Con rùa đen kia nuôi mấy năm a?"

"Đến mười mấy năm đi, em mười hai tuổi năm gia gia liền mang về." Kỷ Tầm nói, "Em trước đây còn nuôi qua thỏ con đấy. Trong nhà cũng có thể mở một cái vườn thú."

Giang Mính cười hai tiếng, vốn là muốn nhắc lại chuyện gặp lần đầu kia. Lúc này vừa vặn nước cũng sôi rồi, hắn liền vội vàng hướng bên trong bỏ thêm nguyên liệu nấu ăn, đem việc này bỏ ra sau ót.

Kỷ Tầm rửa xong rau liền chỉ phụ trách ngồi chờ ăn.

Một bát nóng hổi được Giang Mính bưng đến, cậu nếm thử một miếng, mùi vị thật khá tốt.


Sau khi ăn uống no đủ, cậu liền hôn thưởng Giang Mính một cái hôn nhẹ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Tầm bị một luồng nồng nặc thuốc Đông y sặc tỉnh. Cậu mơ mơ màng màng rời giường, phát hiện bên người vị trí của Giang Mính đã trống rỗng rồi.

Một luồng mùi vị hun đến cậu thực sự không có cách nào bám giường, không thể làm gì khác hơn là mặc quần áo đi rửa mặt, sau đó cộc cộc cộc chạy xuống lầu.

Thời điểm đi vào nhà bếp, vừa vặn nhìn thấy Giang Mính đang đảo nước thuốc. Kỷ thiếu gia nỗ lực trốn trở về trên lầu, nhưng mà lúc này đã muộn, tiếng bước chân đã bại lộ.

Giang Mính vừa quay đầu lại đã nhìn thấybongs người nhỏ nhắn của Kỷ Tầm nỗ lực né tránh, cười nói: "Rời giường rồi sao? Nhanh đi ăn điểm tâm, tôi trước tiên đem thuốc thổi nguội một chút. Một chốc nữa sẽ uống."
"Em không muốn uống." Kỷ Tầm chạy trốn thất bại, quay người đứng ngay cửa phòng bếp, nhỏ giọng nói.

Giang Mính ngược lại đề nghị: "Không muốn uống, vậy giống như hôm qua đút cho em?"

"..." Kỷ Tầm phản xạ có điều kiện mà che miệng lại, "Anh đừng hòng!"

"Vậy thì ngoan ngoãn uống thuốc" Giang Mính dừng lại động tác trên tay, nghiêm mặt nói, "Việc này tôi sẽ không nhượng bộ."

Kỷ Tầm trong lòng biết chính mình trong vấn đề này không chiếm được tiện nghi, cũng không kiên trì nữa.

Giang Mính đi đến phía sau cậu đẩy đẩy vai đem người dẫn tới trước bàn cơm, mặt trên đã bày xong cháo thịt nóng hầm hập ăn sáng.

Lẫn lộn với mùi thuốc Đông y cũng như cũ bốc lên mùi thơm mê người.

Kỷ Tầm ngồi xuống, lập tức liền có khẩu vị.

Cậu cầm lấy cái muỗng bé ngoan ăn từng chút một, Giang Mính cũng cởi tạp dề ngồi đối diện cậu, cùng dùng cơm.
"Cơm nước xong chúng ta liền đi miếu Nguyệt lão." Giang Mính nói: "Vừa vặn ngày hôm nay khí trời cũng rất tốt."

"Vâng. Có xa không?"

"Không xa." Giang Mính đạo, "Bất quá có một đoạn ngắn đường núi phải đi qua, cho nên Tiểu Tầm ăn no bụng mới có sức lực."

Kỷ Tầm vừa nghe, lập tức liền đi múc thêm một chén cháo nữa.

Cậu đối thể lực của mình rất tự mình biết.

Omega trời sinh thế yếu, coi như có rèn luyện, cũng không thể vượt qua Alpha  ưu thế bức người. Thế nhưng Kỷ thiếu gia không chịu thua, cậu cũng không muốn mới đi một nửa bị Giang Mính cõng đi lên.

Cầu thần phải có thành ý. Cậu hết sức để cho chính mình có thành ý một ít. Bởi vì đây là việc Giang Mính coi trọng.

Ăn xong điểm tâm, Kỷ Tầm liền bóp mũi lại uống thuốc, cậu không muốn lại bị tên Alpha thối cưỡng hôn.
Miếu Nguyệt lão tại nơi này là địa phương có tiếng, nghe nói là hữu cầu tất ứng.

Giang Mính lúc trước tới nơi này, là mang tâm thái muốn buông tay, hắn cầu nguyện có một ngươi khác hoàn mỹ đến đối tốt với Kỷ Tầm, ít nhất không phải như hắn, mang đến cho cậu thương tổn.

Hiện tại hắn biết được, Kỷ Tầm e rằng cũng không cần một người hoàn mỹ, cậu thật sự chỉ cần mỗi hắn.

Cho nên lần này, là nắm Kỷ Tầm tay tới, đồng thời không bao giờ thả ra.

Hắn sợ Nguyệt lão linh nghiệm thật, nghe trúng lời cầu nguyện lần trước, thật sự đem nhân duyên của Kỷ Tầm đặt trên người khác.

Nếu trước đây Giang Mính suy nghĩ đến vấn đề này thì thật là buồn cười, nhưng bây giờ hắn lại lo được lo mất tin thật.

Cho nên chuyến này không thể không đến.

Xe chỉ có thể chạy tới chân núi, trên núi không có đường cái.
Kỷ Tầm quần áo thoải mái, Giang Mính ở phía sau cầm theo một cái túi nước nhỏ cùng đồ ăn vặt.

Dưới ánh nắng đi bất quá một nửa lộ trình, Kỷ Tầm liền cảm thấy được chính mình có lẽ bị gạt rồi. "Một đoạn đường ngắn" trong miệng Giang Mính chỉ sợ là dùng thể lực của hắn để so ra.

Dưới cái nhìn của cậu, đó chính là một đoạn đường rất dài a!

Kỷ thiếu gia liếc mắt nhìn trên đỉnh ngọn núi cách mình thật xa thật xa, nhất thời ủ rũ.

"Em không đi nổi, Giang Mính."Kỷ Tầm đặt mông ngồi trên băng ghế trong đình nhỏ gần đó : "Em hết sức, đầu em có chút choáng."

"Choáng váng đầu sao?" Giang Mính lập tức quan tâm nói: "Có phải là vì vết thương cũ không? Tôi có mang theo thuốc. Em đừng cậy mạnh." Nói rồi mở ra ba lô sau lưng bắt đầu tìm thuốc.

Kỷ Tầm ngăn lại động tác của hắn nói: "Không có chuyện gì, chỉ là có chút đói."
"Anh cho em bánh quy với uống nước là được a."

Giang Mính vốn là chuẩn bị đồ ăn đem theo, lần này có đất dụng võ.

Kỷ Tầm ăn hai cái bánh quy, uống nửa bình nước, mới cảm thấy khỏe một chút.

Giang Mính nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của cậu, nghĩ phía trước còn có một đoạn đường phải đi, liền nói: "Mệt thành như vậy rồi, tôi cõng em lên núi."

Lúc này, vừa vặn có một cái tiểu bằng hữu đá chân sáo bước như bay trước mặt Kỷ Tầm.

Kỷ Tầm: "..."

Cậu đem so với tiểu bằng hữu cũng không bằng?

Vậy không được a!

"Em tự mình đi!"

Kỷ Tầm đang cùng chính mình giận hờn.

Giang Mính nhìn cậu một mặt kiên quyết, cũng là không kiên trì. Chỉ đi theo phía sau Kỷ Tầm, cẩn thận che chở.

Kỷ thiếu gia đi một chút nghỉ ngơi một chút, chậm rãi bò đến trên đỉnh ngọn núi. Giang Mính nửa giờ là có thể đi xong lên núi, vẫn cứ đi chậm cùng cậu hơn một canh giờ.
Đến trên đỉnh ngọn núi, miếu Nguyệt lão mới lộ ra trước mặt.

Miếu không lớn, trang trí lại tinh xảo, đèn nhang cũng rất nhiều, người lui tới đều là đến cầu duyên.

Kỷ Tầm hjts thở đều đặn, chân còn có chút hơi nhũn ra.

Giang Mính chờ cậu nghỉ ngơi được rồi, mới nắm tay người vào miếu bên trong, bái bái tượng thần Nguyệt lão.

Giang Mính ở trong lòng cùng Nguyệt lão cầu nguyện. Mong Nguyệt lão đem dây hồng tuyến của Kỷ Tầm dắt đến trên tay mình là tốt rồi, tuyệt đối đừng nghĩ sai.

Kỷ Tầm không hiểu ý cầu nguyện của Giang Mính, cậu chỉ cầu một cái nguyện vọng.

Cùng Nguyệt lão nói.

Hy vọng có thể cùng bên người này, đơn giản hạnh phúc quá một đời.

Không có đòi hỏi cái khác.

Kỷ Tầm cầu xong, lén lút mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn tượng thần, Nguyệt lão giống như thân thiết hòa ái, dây hồng tuyến tring tay bị gió thổi đến giật giật, phảng phất là đáp ứng cậu.
Bái xong Nguyệt lão, Kỷ Tầm không thể chờ đợi được nữa ở trong miếu cầu sư phó được một cái nạm ngọc dây đỏ, cùng trên tay cậu một cái là giống nhau.

Cậu kéo qua tay phải Giang Mính, nghiêm túc buộc lên, trong mắt sau tràn đầy hoa đào, cười nói: "Trói chặt, sau đó anh liền là người của em."

Giang Mính cũng nói: "Em cũng là của tôi!"

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, phảng phất buộc lại dây hồng tuyến này giống như là đã thành thân.

Mãi đến tận ra miếu thờ, Kỷ Tầm mới có chút khát nước.

Giang Mính mang nước đến trên đường đã bị cậu uống hết sạch.

"Tôi đi lại cửa hàng mua." Giang Mính nói, liền hướng trên quầy hàng gần đó đi đến.

Người nhiều, sợ là phải xếp hạng một phút chốc mới mua được.

Kỷ Tầm tìm bóng cây, ngồi ở phía dưới tiểu trên băng đá nghỉ ngơi.
Cậu thật sự mệt, đầu cũng không thế nào thoải mái, thỉnh thoảng còn choáng váng.

Vì không cho để Giang Mính lo lắng, mới nói là đói bụng.

Cậu ỷ y thân thể của chính mình khôi phục rất tốt, kết quả đi một chút liền mệt không chịu được.

Cậu tuy rằng chống cự uống thuốc, nhưng mà không thừa nhận cũng không được, những thuốc kia rất tất yếu nhất định phải uống.

Cậu hi vọng chính mình khôi phục khỏe mạnh, không thể để cho Giang Mính lại tới chăm sóc lo lắng cho mình.

Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Kỷ Tầm liếc mắt nhìn, trước kia điện thoại di động bị chính cậu vứt xuống biển, hiện tại là cái mới.

Mà điện thoại mới không có số của Giang Tiều.

Nhưng cậu vừa nhìn thấy này chuỗi dãy số, liền biết là Giang Tiều gọi tới.

Tiếng chuông reo ba tiếng sau Kỷ Tầm ấn cắt đứt không nghe.
Cũng không quá vài giây, điện thoại lại reo lên.

Kỷ Tầm liếc mắt nhìn Giang Mính còn đang vì mình xếp hàng mua đồ uống cho mình, cậu nắm điện thoại di động muốn đem nó tắt đi.

Nhưng cuối cùng, không có ấn xuống nguồn.

Cậu đứng dậy, đi đến phía sau cây đại thụ.

Lúc này mới nhận điện thoại.

Giang Tiều âm thanh cấp thiết lập tức truyền vào trong lỗ tai của cậu: "Tiểu Tầm! Tiểu Tầm em rốt cục cũng tiếp điện thoại của tôi."

"Có chuyện gì?" Kỷ Tầm không muốn nghe hắn biểu đạt loại dối trá này, trực tiếp hỏi.

"... Làm sao vậy, chúng ta còn không có chính thức chia tay, em dùng ngữ khí lạnh lùng như vậy nói chuyện với tôi sao?"

"Tôi không muốn nghe anh nói nhiều lời." Kỷ Tầm thiếu kiên nhẫn nói: "Tắt máy đây."

Cậu đối với Giang Tiều kiên trì lúc trước sáu năm đều hết sạch.
Bây giờ còn nguyện ý tiếp cú điện thoại này, bất quá là xem cả nhà bọn họ đã từng đã cứu chính mình một mạng.

"Đừng gác máy đừng gác máy!" Giang Tiều vội la lên, rốt cục nói ra ý đồ chân chính  của bản thân: "Tiểu Tầm, em bây giờ có thể hay không cho tôi mượn 50 triệu? Gửi đến thẻ của tôi."

"..."

Kỷ Tầm cười lạnh một tiếng, cậu liền biết chính là như vậy.

Cậu và Giang Tiều quen nhau, xưa nay đều là dùng lợi ích làm chủ.

"Tôi... Ba tôi để lại nhà ở cũng mất, tôi không trả nổi khoảng vay của ngân hàng, cho nên đi mượn tiền, đám người kia không thể chọc, tôi hiện tại thực sự không có tiền! Tiểu Tầm, em không giúp tôi, tôi sẽ bị bọn họ đánh chết ở trên đường!"

"Đây là chuyện của chính anh, anh tự mình giải quyết." Kỷ Tầm ngữ điệu bình thản đến nghe không ra bất kỳ tình cảm: "Tôi còn có việc."
Giang Tiều tại đầu bên kia điện thoại lại kích động nói: "Có chuyện gì còn trọng yếu hơn tôi? !"

Kỷ Tầm cảm thấy được Giang Tiều buồn cười cực kỳ: "Vậy cũng coa nhiều lắm, tỷ như tôi hiện tại đang hẹn hò, anh gọi điện thoại tới rất là ảnh hưởng tới tâm tình của tôi."

"Hẹn hò? Cùng ai hẹn hò? !"

Kỷ Tầm đưa ánh mắt đặt ở trên người đứng cách đó không xa vì chính mình mua nước, cười nói: "Đương nhiên là cùng chồng tôi hẹn hò."

Cậu cúp điện thoại, lúc này dứt khoát treo máy.

Trở lại dưới bóng cây mới ngồi xuống, Giang Mính liền mang theo nước trái cây cùng nước khoáng hướng cậu đi tới.

Kỷ Tầm đứng lên, tiếp nhận nước, một cái không uống trước tiên chủ động ôm lấy Giang Mính.

Giang Mính vừa nãy đứng dưới ánh nắng xếp hàng mua nước, trên người đều là mồ hôi.
"Ai, Tiểu Tầm, trên người tôi đều là mùi mồ hôi."

"Không có chuyện gì." Kỷ Tầm đem hắn ôm chặt hơn chút.

"Không chê thối a?" Giang Mính vỗ lưng cậu cười hỏi.

"Là mùi vị cà phê đắng a."

Kỷ thiếu gia cười nói: "Em yêu thích còn không kịp."