Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 48: Chương 48





Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Tối hôm qua chúng ta không dùng biện pháp an toàn.”
Lâm Sơ Diệp: “……….”
“Hơn nữa,” Ôn Tịch Viễn dừng một chút rồi tiếp tục: “Không chỉ một lần.”
“…….” Lâm Sơ Diệp nhất thời bất động tại chỗ, trong đầu đang chạy đi chạy lại câu nói của Ôn Tịch Viễn.
Sau khi phóng túng xong, cô vẫn đang trong trạng thái xấu hổ mà Ôn Tịch Viễn lại không ngần ngại nhắc tới chuyện này khiến cô lại nhớ đến đêm hôm qua hai người điên cuồng như thế nào, còn không chỉ một lần, cô…..
Đương sự như cô chẳng lẽ không biết điều này hay sao?
“Cái kia….” Lâm Sơ Diệp hơi siết chặt cái muỗng, thật sự là không muốn thảo luận vấn đề khiến người ta suy nghĩ lung tung vào lúc này, “Chúng ta có thể ngừng thảo luận vấn đề này đã được không? Đợi ăn xong rồi anh đi làm có được không?”
Ôn Tịch Viễn bị dáng vẻ như đà điểu của cô làm bật cười: “Lúc trước là ai dõng dạc nói quan hệ nam nữ là dục vọng nguyên thủy của con người?”
“Đó là thánh nhân nói, em chỉ trích dẫn lại một chút thôi.” Trong lòng Lâm Sơ Diệp thầm cam chịu, nhưng một lát sau vẫn là không chịu đựng được, không tự nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Chút nữa em sẽ ra quầy thuốc mua thuốc sau.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô không nhúc nhích: “Em cảm thấy tối qua anh quá mức xúc động đến nỗi quên dùng biện pháp an toàn sao?”
“…….” Phòng tuyến tâm lý mà Lâm Sơ Diệp vất vả lắm mới xây dựng được lập tức bị câu nói này của anh làm cho sụp đổ, sao anh vẫn còn muốn thảo luận chi tiết vấn đề này với cô vậy?
Hai người đều là người trưởng thành, cô đương nhiên sẽ không cho rằng bởi vì họ quá xúc động nên quên phòng tránh an toàn, tuy rằng lúc đó hai người quả thật là có chút mất khống chế, hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc nhiệt tình của đối phương.
Lâm Sơ Diệp tin tưởng lúc Ôn Tịch Viễn qua đây chắc chắn anh cũng không nghĩ sẽ làm cái gì, cô cũng thế.
Chỉ là lực hút giữa hai người lúc đó quá mãnh liệt, đột nhiên gặp mặt, lại bị màn đêm kích thích, hormone theo đó mà tăng vọt, tuy là lý trí chưa đến mức bị thiêu đốt đến nỗi quên mất biện pháp phòng tránh, nhưng tình cảnh lúc đó cùng với sự khao khát đối phương cùng cảm giác được thỏa mãn quá sức tốt đẹp, anh và cô đều không nỡ buông ra, cho nên đã ngầm đồng ý kết quả như thế này.
“Lâm Sơ Diệp?” Đợi mãi không thấy cô trả lời, Ôn Tịch Viễn gọi cô một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp nhíu mày nhìn anh: “Anh có chuyện gì thì nói thẳng đi.

Đừng lặp lại chi tiết, đương sự không bị mất trí nhớ.”
Vài chữ cuối gần như biến thành đang tự lẩm bẩm vậy.
Ôn Tịch Viễn lần thứ hai bị cô chọc cười: “Ngại quá, anh tưởng đương sự bị mất trí nhớ.”
Lâm Sơ Diệp không để ý đến anh nữa, tiếp tục cúi xuống ăn cháo.
Ôn Tịch Viễn nhìn dáng vẻ ăn cháo nghiêm túc của cô, nhẹ giọng nói: “Lâm Sơ Diệp, nếu em mang thai, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn ngay lập tức.”
Động tác múc cháo của cô hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh lừa em như thế này cũng không tốt lắm thì phải?”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải em cũng ngầm đồng ý sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy anh cũng biết em có ý nghĩ muốn bỏ đi bỏ lại con nha.”
Ôn Tịch Viễn: “Ừm.”
“Cho nên…..” Lâm Sơ Diệp nhìn anh: “Đứa nhỏ là ở trong bụng em, nếu em mang theo nó bỏ chạy anh cũng không có cách nào ngăn cản được.”
Ôn Tịch Viễn bất động nhìn cô: “Em có thể thử xem.”
Ngữ khí và giọng nói đều rất bình tĩnh, ngay cả con ngươi màu đen đang nhìn cô cũng tĩnh lặng như bầu trời đêm, sâu đến nỗi không thể nhìn thấy đáy, Lâm Sơ Diệp thấy được ẩn sâu bên trong còn có sự lạnh nhạt và kiên quyết, cùng với sự nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay.
Trước kia Lâm Sơ Diệp chỉ thấy Ôn Tịch Viễn lạnh nhạt bình thản với mọi thứ, nhưng tiếp xúc một khoảng thời gian, Lâm Sơ Diệp phát hiện vẻ lạnh nhạt bình thản đó chỉ là mặt nạ bên ngoài của anh, tựa như bóng đêm chiếu xuống mặt biển rộng lớn, liếc mắt một cái thì có vẻ như là cực kỳ yên ả bình tĩnh, nhưng đến khi nhìn rõ mới phát hiện ẩn sâu dưới đó là sự quyết đoán, là sức mạnh có thể thôn tính mọi thứ.
Lâm Sơ Diệp chậm rãi buông muỗng, nhìn thẳng vào mắt anh: “Ôn Tịch Viễn, em không thể kết hôn với anh.”
Ôn Tịch Viễn: “Tại sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Em không thích cuộc sống của mình bị người khác nắm trong lòng bàn tay.”
Ôn Tịch Viễn hơi đăm chiêu nhìn cô: “Bởi vì Chu Cẩn Thần?”
Lâm Sơ Diệp cười cười: “Cũng không phải vì bất kỳ ai cả.

Chỉ là em có chút chướng ngại tâm lý, luôn muốn tự mình quyết định cuộc sống của mình.

Gia đình có tiền như các anh sẽ có khá nhiều yêu cầu, em không thích hợp sống trong gia đình như thế.”

Ôn Tịch Viễn: “Nhà anh không có yêu cầu.”
Lâm Sơ Diệp: “Ai trước khi kết hôn cũng đều nói như vậy.”
“Em có thể thử trước, nếu như thật sự xuất hiện những chuyện mà em tưởng tượng, em có thể….” Giọng nói của Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại, anh phát hiện mình thiếu chút nữa đã nói ra hai chữ mà mình không thích kia.
Lâm Sơ Diệp mỉm cười cho qua: “Ly hôn đúng không? Anh có thể chấp nhận ly hôn bất cứ lúc nào sao?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, lắc đầu: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Cho nên anh xem, bây giờ anh cũng rất kháng cự thảo luận đề tài này.

Nếu như không may ngày đó thật sự xảy ra, không biết chúng ta sẽ ồn ào thành bộ dáng như thế nào, vậy thì cần gì phải khiêu chiến với nó chứ.”
Ôn Tịch Viễn: “Cho nên em vẫn muốn chỉ cần đứa nhỏ thôi sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Yên tâm đi, tối hôm qua là thời kỳ an toàn của em, sẽ không có con đâu.”
Ôn Tịch Viễn: “Lâm Sơ Diệp, không có thời kỳ nào là tuyệt đối an toàn.”
Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ: “Vậy chút nữa em ra tiệm thuốc mua thuốc uống.”
Ôn Tịch Viễn trầm mặc một lát, nhìn về phía cô: “Lâm Sơ Diệp, nếu như em đã chuẩn bị tâm lý tốt cho việc mang thai thì đừng uống thuốc nữa, sẽ hại đến thân thể.

Nếu như em thật sự không muốn kết hôn thì không cần kết hôn, anh cùng em nuôi đứa nhỏ.”
Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn mỉm cười với cô: “Ăn nhanh đi, cháo sắp nguội rồi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, chần chờ cúi đầu ăn cháo, ăn một hồi sau đó lại chậm rãi dừng lại, ngẩng đầu gọi anh một tiếng: “Ôn Tịch Viễn.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Ừm.”
Cô giống như buổi tối ngày hôm đó cầu hôn anh, có hơi ngượng ngùng nói: “Hay là chúng ta cứ giao cho ông trời đi? Em sẽ không uống thuốc, nếu như có con, chúng ta kết hôn ngay lập tức.

Nếu như không có thì có thể là chưa tới thời điểm thích hợp, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên trước đã?”
Ôn Tịch Viễn cười: “Lâm Sơ Diệp, em như thế là đang tự hại mình.

Chuyện lớn như vậy mà em chỉ nghe người khác nói vài câu đã xao động, nếu bị lừa hôn thì em phải làm thế nào?”
“Đó cũng là bởi vì người đó là anh nên em mới như thế được không hả?” Lâm Sơ Diệp nói những lời này vẫn có chút không được tự nhiên, hơi lảng tránh ánh mắt của Ôn Tịch Viễn: “Em cũng có năng lực phân biệt như người bình thường, đối với những người khác em sẽ không làm như thế.”
Nói xong lại sợ anh lại lấy vấn đề này ra mà trêu chọc cô, nên không nhịn được hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu cười: “Được.”
Lâm Sơ Diệp cũng cười cười, sau đó bị ánh mắt chăm chú của anh làm ngượng ngùng, khẽ đảo mắt qua chỗ khác.
Ôn Tịch Viễn đột nhiên nghiêng người về phía cô, trong lúc cô đang trợn tròn mắt ngạc nhiên thì cúi xuống hôn cô.
Đầu lưỡi không tiến vào, chỉ áp nhẹ lên môi cô, nhẹ nhàng hôn, cảm giác cực kỳ ôn nhu, một hồi lâu sau mới chậm rãi buông cô ra, nhưng không dời môi đi quá xa, cái trán vô cùng nhẹ nhàng thân thiết tựa vào trán của cô, ánh mắt hai người chạm nhau, hơi thở giao hòa, một lát sau anh nói: “Anh đi làm trước.”
Lâm Sơ Diệp nhẹ gật đầu: “Vâng.”
Lại nhẹ giọng dặn dò anh: “Trên đường chú ý an toàn.”
“Ừm.” Ôn Tịch Viễn gật đầu, dặn lại cô: “Vài ngày nữa công việc của anh hơi bận, phải đi công tác, không chắc là sẽ có thời gian qua đây, em ở nhà một mình chú ý an toàn, nếu quay phim mệt quá thì cứ nói.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, anh cứ bận việc của mình đi.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, hơi cúi người, hôn cô một cái nữa rồi mới buông ta, đứng dậy đi làm.
Mấy ngày kế tiếp, quả nhiên Ôn Tịch Viễn không qua đây.
Ba ngày nghỉ này giúp Lâm Sơ Diệp có đủ thời gian để nghỉ ngơi và chuẩn bị.
Cô dùng ba ngày học thuộc toàn bộ kịch bản, sau khi quay phim lại cô cũng không cần giành giật từng phút từng giây được nghỉ mà học thuộc và nghiên cứu kịch bản như ngày đầu tiên.

Những người khác được nghỉ vài ngày cũng chầm chậm tiến vào trạng thái.
Tuy rằng Chu Cẩn Thần vẫn nghiêm khắc và chèn ép Lâm Sơ Diệp như cũ, nhưng đóng phim vẫn là sự thật.

Diễn viên đều là người anh ta chỉ định, tuy rằng không phải những người có nhân khí cao, nhưng kỹ thuật diễn cũng không tồi, trải qua vài lần cọ xát đã nhanh chóng nhập vai, cả quá trình diễn ra rất thuận lợi.
Quyền khống chế đoàn làm phim tuy rằng bởi vì giải trí Thanh Không thêm vốn đầu tư nên đã thay đổi, nhưng loại thay đổi này cũng chỉ là thay đổi trên danh nghĩa, thực tế vẫn là Chu Cẩn Thần nắm quyền giám sát, mọi người cũng theo thói quen để Chu Cẩn Thần làm chủ, từ trên xuống dưới trong đoàn làm phim vẫn theo thói quen xin chỉ thị của Chu Cẩn Thần.
Chu Cẩn Thần vẫn lấy thân phận giám chế ở lại đoàn làm phim.
Mỗi cảnh quay của Lâm Sơ Diệp anh ta đều có mặt tại hiện trường để quan sát, giống như là tới xem Lâm Sơ Diệp phát huy xuất sắc như thế nào.
Anh ta nhìn ra được Lâm Sơ Diệp cực kỳ quý trọng cơ hội này, mỗi một cảnh diễn đều chuẩn bị rất đầy đủ, bất kể là bị yêu cầu diễn lại bao nhiêu lần vẫn không có lần nào là diễn cho có.
Cô cũng không bởi vì giành được vai nữ chính mà kiêu ngạo tự mãn, vẫn ôn hòa như trước, đối nhân xử thế vẫn khiêm tốn lễ độ, cũng không tham gia vào mấy cuộc vui trong đoàn hay cùng người khác nói chuyện phiếm, lúc không có cảnh diễn vẫn thích ngồi ở một góc sáng sủa ngồi đọc kịch bản và khớp lời thoại, giống như cô đã từng nói, đóng phim chỉ là một phần công việc.
Cô cũng chỉ xem đóng phim là một phần công việc phải làm mà thôi.
Bây giờ cô không có người hâm mộ, cũng không dùng tiền đi kinh doanh.
Thậm chí Chu Cẩn Thần không nhịn được mà hoài nghi, liệu lúc cô có người hâm mộ có đi kinh doanh hay không.
Nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang ngồi ở một góc đọc kịch bản, Chu Cẩn Thần không nhịn được mà đi qua phía cô.
Lâm Sơ Diệp nhận ra anh ta đang tới gần, lập tức cảnh giác.
Cô hơi ép kịch bản vào ngực, ngẩng đầu nhìn anh ta, khách khí lên tiếng chào hỏi: “Chu tổng.”
“Sao không qua ngồi cùng mọi người?” Chu Cẩn Thần kéo ghế dựa bên cạnh cô ra, ngồi xuống.
Bây giờ là thời gian nghỉ của đoàn làm phim, nhà sản xuất mời mọi người uống trà sữa và ăn bánh ngọt, mọi người đang vừa uống trà sữa vừa nói chuyện phiếm, cũng có người vừa nói chuyện vừa đùa giỡn, lăn lộn vài ngày, tất cả mọi người cũng đã thân hơn, đùa giỡn không kiêng nể gì.
Lâm Sơ Diệp nhìn sang nhóm người đang cười đùa, sau đó lại nhìn Chu Cẩn Thần: “Lát nữa phải quay tiếp nên tôi phải chuẩn bị cho tốt.”
Nói xong lập tức lấy kịch bản ra tiếp tục xem, cũng mặc kệ anh ta ngồi ở đó.
Chu Cẩn Thần cũng quen với cảm giác bị cô ngó lơ như thế này, nếu như là trước kia anh ta đã sớm tức giận rồi, không biết mấy ngày hôm nay anh ta bị làm sao mà lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có thể bình thản mà đánh giá Lâm Sơ Diệp.
Anh ta bất bình thường như thế lại khiến Lâm Sơ Diệp không quen, không thể không ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chu tổng còn có chuyện gì sao?”
Chu Cẩn Thần gật đầu: “Sau khi em diễn xong bộ phim này chắc là phải phối hợp tuyên truyền một chút.

Nhưng hiện tại mặt xã giao với nhà đài quá em quá kém, tôi sẽ cấp cho Phùng San San chút kinh phí, để cô ấy sắp xếp cho em, em cũng phối hợp chuẩn bị một số tài liệu một chút.”
Lâm Sơ Diệp hơi sửng sốt, cũng không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại cô còn có chút kháng cự.
Ở phương diện muốn được bày tỏ và chia sẻ của cô khá bình thường, không thích tự sướng, cuộc sống tẻ nhạt đến nỗi có chút nhàm chán, cũng không thích nuôi mèo hay chó, cô thật sự không có gì để chia sẻ với mọi người, cũng không thích chia sẻ.
Về phần thiết lập nhân vật sẽ càng phiền toái hơn.
Lâm Sơ Diệp biết xã giao với những người cao tầng của nhà đài sẽ khiến cô có cơ hội tăng độ hot nhiều hơn, cô cũng từng nghiên cứu về phương diện này, nhưng cô không thích hot lên chỉ dựa vào mấy loại này.
Mặc dù việc cô quen biết nhiều lưu lượng và người có nhân khí cao sẽ mang đến cho cô càng nhiều lựa chọn hơn, nhưng tương ứng với điều đó chính là cũng sẽ mất đi nhiều tự do hơn.
Lâm Sơ Diệp càng biết rõ làm diễn viên là phải làm những chuyện này, cho nên cô cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cố gắng phối hợp hết sức để giúp cho vai diễn của mình, nhưng tuyệt đối không bao gồm marketing để mang về lưu lượng cho bản thân.
“Có thể bỏ qua chuyện này trước được không?” Lâm Sơ Diệp hỏi: “Sau khi đóng máy tôi sẽ phối hợp tuyên truyền, nhưng tôi cảm thấy thiết lập hình tượng để marketing thì không cần thiết.”
Chu Cẩn Thần nhíu mày nhìn cô: “Lâm Sơ Diệp, em không muốn nổi tiếng sao?”
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu: “Tôi không biết như thế này có tính là muốn nổi tiếng hay không.

Là một diễn viên, tôi rất hy vọng diễn xuất và những vai diễn của tôi có thể mang đến sự công nhận và yêu thích của mọi người, nhưng tôi cũng hy vọng loại yêu thích này dừng ở vai diễn là được rồi.

Không cần phải đưa vào cuộc sống, cũng không cần phải yêu thích cá nhân con người tôi.


Tuy rằng tôi biết chuyện này là rất khó, nhưng nếu anh bảo tôi thiết lập hình tượng gì đó trước mặt các cao tầng của nhà đài, việc này chắc chắn sẽ không mang lại giá trị và hiệu quả gì, cho nên nếu có thể, vẫn là hy vọng Chu tổng đừng lãng phí tiền vào việc vô ích này.”
Chu Cẩn Thần cũng không ngạc nhiên, nhưng vẫn nhắc nhở cô: “Lâm Sơ Diệp, em có biết mặc dù đã ký hợp đồng với công ty nhiều năm nhưng bản thân em vẫn chưa kiếm được nhiều tiền cho công ty, nhưng công ty lại đầu tư cho em không ít, dựa theo hợp đồng mà nói, nếu như em không kiếm đủ tiền về cho công ty, hai năm sau em cũng chưa thể đi được.”
Lâm Sơ Diệp cười: “Đây không phải là do Chu tổng ngài ban cho hay sao?”
Chu Cẩn Thần quả thực là tốn không ít tiền để đầu tư vào cô, bỏ tiền ra để thiết lập hình tượng và để marketing hình tượng đó là một số tiền không nhỏ.
Chu Cẩn Thần thản nhiên gật đầu: “Đúng là như thế.

Nhưng hợp đồng là do em tự nguyện đặt bút ký, không tồn tại chút lừa gạt hay ép buộc nào cả.”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy cho nên Chu tổng muốn sắp xếp cho tôi như thế nào?”
Câu hỏi của cô có chút sắc bén, Chu Cẩn Thần chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bởi vì anh ta vốn không cần phải lo lắng, Lâm Sơ Diệp giống như một con rối trong tay anh ta, anh ta sắp xếp công việc nào cho cô thì cô cũng chỉ có thể làm theo sự sắp xếp đó.
Lâm Sơ Diệp thấy anh ta không trả lời cũng không tức giận, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở anh ta: “Chu Cẩn Thần, trước kia tôi không phản ứng lại là bởi vì tôi còn muốn đi học, muốn có chút bằng cấp, anh cũng không gây khó dễ cho tôi trong vấn đề học tập, cho nên tôi không để ý, tốn hơn ba năm để chuyên tâm học hành.

Bây giờ tôi đã tốt nghiệp, tôi sẽ không để anh dễ dàng nắm bắt như lúc trước nữa.

Anh cũng đừng tưởng mình thuận buồm xuôi gió bấy nhiêu năm thì tôi không phản lại được.”
Chu Cẩn Thần cười: “Pháp luật cũng không ủng hộ em giải trừ hợp đồng, em có thể làm thế nào?”
Lâm Sơ Diệp cũng cười: “Anh có biết vì sao tôi lại coi trọng cơ hội lần này hay không?”
Chu Cẩn Thần nhìn cô, không đáp lại.
Lâm Sơ Diệp: “Bởi vì tôi biết đến khi hết hạn hợp đồng Chu tổng cũng sẽ không thả người.

Cho nên thứ tôi cần là tác phẩm.

Chỉ đến khi tôi có tác phẩm rồi, tôi mới có thể khiến người khác nhìn ra được năng lực và tiềm lực của tôi, lúc đó tôi mới có cái để mà đi bàn bạc điều kiện với người ta.”
Chu Cẩn Thần: “Ai dám giúp em, ai lại có thể giúp được em chứ?”
Lâm Sơ Diệp: “Tôi nghe nói Tinh Nhất và Hoa Ngôn có một nghệ sĩ có thỏa thuận chuyển nhượng nghệ sĩ, hơn nữa tôi còn nghe nói người phụ trách đứng phía sau Hoa Ngôn là một người tài giỏi, Chu tổng cảm thấy năng lực của tôi có thể lọt vào mắt anh ta được không?”
Chu Cẩn Thần lập tức tối sầm mặt.
Lâm Sơ Diệp không quan tâm tới anh ta, tiếp tục bình tĩnh nói: “Hơn nữa, không phải là giúp mà là trao đổi.

Bọn họ giúp tôi giải trừ hiệp ước này còn tôi giúp bọn họ kiếm tiền.”
“Kế hoạch của tôi vốn là năm nay về quê, năm sau mới đi tìm hạng mục để phát triển, tôi còn nhớ công ty bốn năm sau sẽ khởi động một hạng mục đại IP, rất được người trong giới chú ý tới, nhưng lúc này anh lại gọi tôi quay trở về, đem cơ hội này đưa tới tay của tôi, tôi chỉ có thể bắt lấy cơ hội này thôi.” Lâm Sơ Diệp đứng dậy, không thèm để ý tới phản ứng của Chu Cẩn Thần, đi về phía đạo diễn.
Giọng điệu lạnh lẽo của Chu Cẩn Thần bình tĩnh vang lên: “Lâm Sơ Diệp, em tự tin cho rằng vị ở Hoa Ngôn kia sẽ giúp em sao?”
Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn anh ta một cái: “Vốn là không có.

Nhưng Chu tổng đối với tôi luôn là muốn ngừng mà không được nên đã cho tôi cái tự tin này, cảm ơn Chu tổng.”
Nói xong thì xoay người rời đi, không để ý tới anh ta nữa.
Chu Cẩn Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh ta đã bị Lâm Sơ Diệp chọc tức, bây giờ đang cố gắng nhịn cơn giận xuống.
Lúc này di động vang lên.
Chu Cẩn Thần lấy ra nhìn, là trợ lý gọi tới.
Anh ta bắt máy: “Chuyện gì?”
Tâm tình không khống chế được bộc phát hết lên người trợ lý.
Giọng nói của trợ lý trở nên cẩn thận dè dặt hơn: “Hoa Ngôn và phía nhà đài muốn hợp tác cùng nhau làm một chương trình tống nghệ về tình yêu, định năm sau sẽ phát sóng, bây giờ đã chính thức phát thông báo báo danh, độ chú ý của chương trình này tương đối cao, quản lý nghệ sĩ bên kia muốn công ty cho Hứa Bình An và vài nghệ sĩ khác tới báo danh thử, cho nên muốn hỏi ý kiến của ngài một chút.”
Cơn giận của Chu Cẩn Thần vơi đi một ít: “Loại chương trình như thế nào?”
Trợ lý bị hỏi có hơi hoang mang: “Chính là nói về chuyện tình yêu của minh tinh.

Nhưng lần này tổ tiết mục quan tâm đến liên hệ của thân phận hiện tại và xung đột tình cảm của mỗi CP, ví dụ như hình tượng oan gia giữa cấp trên và cấp dưới, bạn học cũ thầm mến gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, hoặc là người yêu cũ đang mong muốn gương vỡ lại lành, cho nên yêu cầu lựa chọn tương đối cao ạ.”

Chu Cẩn Thần gật đầu: “Biết rồi, các cậu cứ xem rồi làm đi.”
Nói xong lập tức cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp đã đi đến bên cạnh đạo diễn, nhân viên trang điểm đang giúp cô sửa sang lại kiểu tóc và trang phục, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Phùng San San cầm ly nước đứng bên cạnh Lâm Sơ Diệp, không biết là đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng lại lén nhìn sang phía anh ta bên này.
Chu Cẩn Thần đoán là đang nói về anh ta, hai người kề tai nói nhỏ chủ yếu là nói về dáng vẻ tức giận của anh ta như thế nào.
Anh ta không để ý, cất điện thoại đi, đi về phía Lâm Sơ Diệp.
Quả nhiên Phùng San San lập tức ngậm miệng.
Lâm Sơ Diệp nhìn theo ánh mắt của Phùng San San, thấy Chu Cẩn Thần đang đi về phía này, cô không quay đầu lại, chỉ im lặng để nhân viên trang điểm tùy ý sửa lại quần áo và lớp trang điểm trên mặt, sau đó bắt đầu diễn.
Cảnh diễn này là nữ chính diễn cùng với phụ thân của cô, người diễn cùng với Lâm Sơ Diệp là một diễn viên gạo cội.
Mặc dù cảnh diễn hơi dài nhưng hai người diễn hết sức thuận lợi, mỗi cảnh chỉ cần quay một lần là qua.
Sau khi Lâm Sơ Diệp diễn xong, đang chuẩn bị kết thúc thì khóe mắt tháng nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang che dù đi vào, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc áo bành tô màu đen, tay cầm chiếc ô màu đen, thân hình cao lớn, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy vài bông tuyết rơi trên vai anh.
Lâm Sơ Diệp bất giác mỉm cười, gật đầu chào tạm biệt với đạo diễn xong liền bước nhanh về phía Ôn Tịch Viễn.
Những người khác cũng không khỏi nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, thấy cô đi về phía người đàn ông cao lớn, người vào hôm đoàn làm phim bấm máy được cho là trợ lý của cô, tay cô che trán chạy vội về phía người đó, một tay người đàn ông đưa ra đỡ lưng cô, dù cầm trên tay cũng hơi nghiêng về phía cô một chút.
Tất cả mọi người đều hoang mang nhìn nhau, tò mò quan hệ của hai người.
Chu Cẩn Thần cũng thấy được cảnh này, sắc mặt lập tức sầm xuống, nhìn về phía Phùng San San: “Rốt cuộc Lâm Sơ Diệp và người đàn ông kia có quan hệ gì?”
Phùng San San bị hỏi có chút mơ hồ, cô cũng không biết Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn phát triển đến giai đoạn nào rồi.
“Thì là bạn bè thôi.”
Chu Cẩn Thần nhíu mày: “Chỉ là bạn bè thôi sao?”
Phùng San San: “Vâng, trước mắt là như thế.”
Đó chính là tùy lúc hoặc có thể không phải.
Chu Cẩn Thần suy nghĩ, sắc mặt lại càng nghiêm trọng.
Phùng San San liếc trộm anh ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp đã ngẩng đầu nhìn Ôn Tịch Viễn, khuôn mặt tràn đầy ý xuân.
Ôn Tịch Viễn cũng đang cúi đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười.
Lâm Sơ Diệp không biết phản ứng trong lòng mọi người, chỉ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Ôn Tịch Viễn: “Sao hôm nay anh lại qua đây? Không bận việc nữa sao?”
Ngày đó anh nói sẽ không có thời gian rảnh để qua đây, mấy ngày nay hai người cũng không liên lạc nhiều, chỉ biết đối phương rất bận.
Ôn Tịch Viễn: “Bận cũng tùy lúc thôi chứ, cũng đã bận mấy ngày rồi.”
Khi nói chuyện, anh nhìn thấy cô bởi vì hơi ngẩng đầu mà mái tóc bị hắt mưa,nên duỗi tay đè tóc cô lại, hỏi: “Hôm nay quay chụp xong rồi sao?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, vừa mới diễn xong cảnh cuối của hôm nay.”
Cô nhìn vào bên trong, rồi lại quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn: “Anh chờ em một chút, em đi nói với đạo diễn một tiếng, tiện đó thay quần áo luôn.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.”
Sau đó anh cùng cô đi vào trong phòng.
Lâm Sơ Diệp đi qua chỗ đạo diễn xin nghỉ, tiến độ quay chụp của cô rất nhanh, những cảnh được sắp xếp ngày hôm nay đã quay xong, ở lại cũng không có việc gì làm.
Đạo diễn cũng không làm khó cô, rất sảng khoái gật đầu đồng ý, để cô tan làm trước.
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng thay quần áo, lúc đi ra nhìn thấy Ôn Tịch Viễn vẫn đang đứng ngoài cửa chờ cô, liền đi về phía anh: “Đi thôi.”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu, cùng cô rời đi.
Bên ngoài chỗ quay phim có tiệm thuốc, lúc đi ngang qua tiệm thuốc, bước chân của Ôn Tịch viễn hơi dừng lại, sau đó hơi đăm chiêu nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp không hiểu vì sao bị nhìn: “Sao thế?”
Ôn Tịch Viễn lắc đầu, kéo cô qua: “Chúng ta đi mua chút đồ.”
“Mua cái gì thế?”
Lâm Sơ Diệp ngơ ngác đi theo anh, đã thấy anh bình tĩnh nhìn về phía người bán hàng: “Xin chào, phiền cô bán cho tôi một hộp que thử thai.”
Lâm Sơ Diệp: “……..” Nào có nhanh như vậy chứ.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tổng: Đã nói rồi, nếu mang thai liền kết hôn~