Các Đoản Văn Ngắn Của Mễ Bối

Chương 13: Năm thứ mười ba




"Chả bao giờ thấy cậu than thở hay mệt mỏi nhỉ?"

"Không phải. Là do các cậu không thấy thôi."

"Cậu cũng đâu có nói ra?"

"Cậu sai rồi. Mỗi lúc một trong số các cậu than thở hoặc ngầm thể hiện tâm trạng trên tin nhắn. Ai là người phát hiện ra đầu tiên và vỗ về, dẫn lối cho các cậu? Chính tôi."

"Nhưng rồi khi đến lượt tôi, ngụ ý, nói thẳng, hoặc biến mất một lúc. Có ai để ý không? Không. Bởi những lúc tôi tâm trạng, là những khi mọi người vui vẻ."

"Cho nên tôi quyết định cất vào lòng, hoặc tự mình vượt qua. Trên đời này có một số người đủ kiên nhẫn và tỉ mỉ đến mức, họ có thể thành bờ vai dựa dẫm cho người khác lúc cần và chính bản thân họ. Và tôi nhận ra mình là một trong số đấy."

"Không phải các cậu không đủ tốt. Mà là sự cô đơn và nỗi buồn của tôi không phải là thứ các cậu có thể vỗ về và làm tan biến nó đi."

"Sẽ có người khác cô đơn hơn tôi, nỗi buồn lớn hơn tôi, đến và an ủi tôi thôi."

"Nhưng mà khi ấy, tôi sẽ không thờ ơ, tôi vẫn sẻ tỉ mỉ và kiên nhẫn, bởi tôi biết cảm giác đó nó tồi tệ ra sao."1

Mễ Bối.