Các Thần Tiên Sinh Hoạt Trong Thời Đại Tinh Tế

Chương 35: Thân cao hai mét tám




Editor: Hạ Tử Lâm.

Beta: Ngạo Thiên Cuồng Luyến.

Trong vương cung, "Đại hoàng tử" mới gặp mặt đã đánh tan thần thức của Khúc Quân kéo trường bào lộng lẫy, chậm rãi đi đến cạnh giếng. Ở đáy giếng, Nold vẫn đang liên tục lay đại ca nhà mình để anh ấy bảo trì được minh mẫn. Không biết ở bên trên đã xảy ra một trận đấu nhỏ, mà còn là bên mình không có lợi.

"Nold tiểu hoàng tử, suy xét thế nào rồi?" Lòng người chính là tham lam như vậy, tiếp nhận sự nuôi nấng của hắn mấy trăm năm cũng không đồng ý thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ bé của hắn, để hắn phải sử dụng tới vũ lực đến thu hoạch, con người toàn là loại đạo đức giả!

"Ngươi mơ đi! Ta có chết, ngươi cũng đừng hòng đụng đến hành tinh Tucker của ta dù chỉ là một chút!" Giọng nói của cậu rét căm căm trước nay chưa từng có, cho dù ở bí cảnh Côn Luân, cậu cũng chưa từng có loại lạnh lẽo này. Vì khi đó, dù cậu có chết thì người thân và nhân dân trên hành tinh Tucker vẫn khỏe mạnh.

Mà nay, trước giờ vẫn sống an phận, vậy mà lại bị người đùa giỡn tới trên đầu trên cổ, Nold lần đầu cảm thấy được trái tim mình lạnh buốt.

Cậu cũng lần đầu biết được, vì sao một hành tinh cấp một to như vậy, lại chỉ có một mình cậu là dị năng hệ Mộc. Dân cư bản địa của hành tinh tucker cho tới bây giờ đều là dị năng hệ Thổ. Dù đám hỏi với ngoại tộc thì đứa nhỏ sinh ra ngoài dị năng hệ Thổ ra không có khả năng thứ hai, cho nên trừ phi muốn đứa nhỏ có dị năng hệ Thổ, không thì có rất ít người ở hành tinh khác chấp nhận kết hôn với bọn họ. Đương nhiên bọn họ cũng không thèm kết hôn với người ngoài.

Cậu vẫn nghĩ cậu chỉ là đột biến gen, dị năng hơi khác biệt một chút mà mà thôi, lại không ngờ.........Cậu có tài đức gì có thể phụ trách tương lai Tucker chứ.

"Cũng có chút kiên cường, chẳng qua........Ngươi có thể tưởng tượng được, người bạn tốt kia của hiện tại như thế nào rồi đó!" "Đại hoàng tử" nhẹ nhàng mở tay ra, Quang não ở trong lòng bàn tay, hình ảnh Khúc Quân ngồi trong xe năng nguyên đau đầu dữ dội hiện lên trước mắt Nold, hắn cực kỳ muốn nhìn thấy ánh mắt nổi giận hơn nữa của tiểu hoàng tử.

Lại không ngờ........."Ngươi khỏi phải dùng lời nói kích ta." Ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi chút nào.

"Hừ! Sớm muộn gì ngươi cũng không thể kiên trì nổi!" "Đại hoàng tử" vừa thấy đe dọa không được, rốt cuộc thẹn quá hóa giận, phất tay áo bỏ đi.

Đợi đến khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân, Nold lập tức xụi lơ xuống, ôm cánh tay anh cả, cúi đầu, giọng nói đau đớn trầm thấp bi thống:

"Hoàng huynh, huynh mau nhanh nhanh tỉnh lại, Nold sắp chống đỡ không nổi rồi!" Còn có, Khúc Quân.........Rất xin lỗi! Vốn nói dẫn cậu đi chơi trò chơi thú vị nhất, hiện tại có lẽ ngay cả mạng đều sắp không còn.

Định đi khách sạn gần nhất chờ Nold tới đón, nhưng nhìn thấy hoàn cảnh của Nold xong, ngay lúc đó Khúc Quân liền thay đổi hướng đi, đến giữa sa mạc liền kêu dừng xe. Đợi xe năng nguyên rời đi, Khúc Quân một thân một mình đứng ở cát vàng bay khắp nơi, gió cuốn bụi đất bay lên, hiện ra một cỗ tiêu điều khác.

Nhưng Khúc Quân lại biết, dưới lớp bụi đất này, tụ tập năng lượng hệ Thổ không nơi nào sánh bằng.

"Ngươi cố ý."

Lời nói không đầu không đuôi này, Khúc Quân lại nghe hiểu được, hơn nữa hắn còn rất thẳng thắn thừa nhận.

"Đúng, là ta cố ý."

"Làm điều thừa!" Một chút thần thức nhỏ tuy không có gì đáng ngại, nhưng...........Dám đả thương kí chủ hiện tại của y, thứ kia đúng thật là chán sống!

Khúc Quân nhẹ nhàng cười, cũng không phản bác, ở chung lâu như vậy, ý tốt hay ác ý hắn vẫn có thể cảm giác được vậy thì tại sao hắn phải phản bác chứ! Lần giao chiến vừa rồi thật ra hắn có rất nhiều cách thoát khỏi, thế nhưng dùng cái giá nhỏ đổi lấy thành công lớn nhất vẫn luôn luôn là nguyên tắc của hắn. Vì vậy ở khoảnh khắc đó hắn liền lựa chọn lừa đối phương một chút.

Kết quả cũng rất khả quan, biết lai lịch của hắn còn tùy tiện làm bậy, xem ra thân phận không nhỏ.

Chẳng qua lúc ấy hắn cũng chỉ có một chút thần thức, nếu như bản thể của hắn ở đó, như vậy hiện đã không có nhiều chuyện như vậy. Dù sao một chút thần thức không tính là cái gì đáng ngại, nhưng đau đớn vẫn là đau đớn, không ai thích đau đớn. Nhưng nếu đã giả bộ yếu ớt, như vậy..... Khúc Quân lắc người một cái, nháy mắt đã bay xa một ngàn sáu trăm mười ki lô mét, mặc cho Quang Não điện tử tiên tiến cỡ nào, rốt cuộc cũng không chụp được hành tung của hắn.

"Đại hoàng tử" nhìn hình ảnh mờ mịt không một bóng người trong Quang Não, mày giãn ra cười, sốt ruột là tốt rồi, chẳng qua chỉ là một tên tiểu tiên, thả hắn đi cũng không làm được cái gì.

↑ Ở trên là một flag!

Mà hắn không biết, giờ phút này bị gọi là tiểu tiên, Khúc Quân đã thần không biết quỷ không hay đi vào Vương cung. Tuy khoa học kỹ thuật ở hành tinh Tucker cao hơn Trái Đất rất nhiều, nhưng có một số thứ đứng trước mặt sức mạnh tuyệt đối đều không đáng nhắc tới. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Khúc Quân lại không sợ hãi tiến vào Vương cung.

Cảm ứng nhiệt, cảm ứng điện từ, thậm chí là sóng ánh sáng, sóng âm thanh đều là tiêu chuẩn để máy móc xác định một con người. Nhưng thần tiên là một cái Bug, có thể thu liễm mọi thứ lại, biến mình thành cục đá, thành không khí, đối với mỗi một thần tiên mà nói, đều là một chuyện cực kỳ đơn giản.

Cho nên, khi Khúc Quân đứng trước mặt Nold thì tiểu hoàng tử Nold vẻ mặt đần ra.

Nội tâm của cậu giống như có vô số viên đạn bay qua: Á đù! Bạn của cậu tuyệt đối không có khả năng trâu bò như vậy! Trình độ phòng ngự của Vương cung hành tinh Tucker bọn họ khi nào thì thấp như vậy! Cái tên giả mạo kia chẳng lẽ đã bị phụ hoàng mẫu hậu xử lí...........

Cuối cùng hóa thành một câu:

"Móa nó! Ta không phải đang nằm mơ đi!" Nếu Khúc Khúc trước mặt là thật, vậy cậu cảm thấy Khúc Khúc thật sự là thần tiên đại nhân trong truyền thuyết!

Khúc Quân khoanh tay, dáng dấp rất nhàn nhã:

"Cần tớ đánh tỉnh cậu không?"

..........giấc mơ này đúng là chân thật, vậy mà còn có thể chế nhạo cậu, nhưng nếu cậu đang nằm mơ, vậy chẳng phải là dựa theo bộ dáng mà cậu mong chờ nhất hay sao? Vì sao còn có thể............

"Cậu không phải thật sự là thật chứ?!" Cậu không khỏi giơ tay lên định sờ thử xem.

Khúc Quân giơ tay gạt đi:

"Nhanh nào, còn lề mề thì anh cả của cậu sẽ thật sự mất mạng!"

Từ trước Khúc Quân vẫn không tin số mệnh, hắn cho rằng con người là sinh mệnh thể độc lập, hành động, bao quát tương lai đều do chính mình quyết định, không phải thứ bên cạnh có thể quấy nhiễu. Nhưng từ khi Hồng Hoang thay đổi, tam quan cơ bản không còn lại gì, vận mệnh...........Thứ này chính là một tiểu yêu tinh giày vò người, trừ khi ngươi có được thực lực như thánh nhân, bằng không để vận mệnh của ngươi rời khỏi người, như vậy, mệnh của ngươi cơ bản đã mất đi một nửa.

Vị Schnorr - anh cả của Nold chính là loại tình huống này, bị tên "Đại hoàng tử" kia cướp đi số mệnh, tuy vẫn còn hô hấp nhưng đã mất đi sợi dây vận mệnh của mình, cơ bản không khác gì người thực vật, hơn nữa bảy ngày sau trong lúc ngủ sẽ rời khỏi thế gian, thực sự chết đi.

"Oh! Đúng đúng đúng! Khúc Khúc cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể........." Bản thân nói thầm, không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Nói thật, Khúc Quân cũng không có biện pháp hiệu quả nào, hắn là một tên thiên binh, không phải quân y, huống chi thần tiên trên trời có lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân là ổn rồi, đại phu thầy thuốc gì đó hoàn toàn không cần, Hồng Hoang căn bản không dạy cái này. Nhưng mà dù vậy, kéo dài tuổi thọ chữa trị ngoại thương vẫn không thành vấn đề.

Đợi hắn từ trong tay tên "Đại hoàng tử" kia lấy lại vận mệnh của Schnorr, mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết.

"Nold, cậu thành thật nói cho tớ biết, những chuyện này đến cùng là sao? Sao lại thành như thế này?"

Nghe được câu hỏi, Nold mới thoát khỏi trạng thái đần ra, từ khi xác định Khúc Khúc là thật, cậu mới bắt đầu luống cuống, ở một số thời điểm, bên cạnh nếu có người quen, lòng người sẽ có biến hóa rất lớn, một người lực nhỏ, hai người sẽ không đơn giản là một cộng một bằng hai, tổ đội, Nold thật ra không có tia kiên quyết kia. Cậu hơi chỉnh lại mái tóc của mình, mở miệng ra lại là một quả bom hạng nặng:

"Khúc Khúc, cậu có cách nào lấy đi dị năng hệ Mộc của tớ không?"

Trước kia cậu cảm giác dị năng của mình là vật báu, hiện tại xem ra, chẳng qua là một thứ hại người, nếu cậu thật sự là dị năng hệ Mộc thì tốt rồi! Mẹ nó lời tiên đoán! Mẹ nó thần bảo vệ!

Có thể không? Tất nhiên có thể, nhưng Khúc Quân lại lắc đầu:

"Không có, trừ phi cậu chết."

Nghe vậy, Nold tuyệt vọng. Chết, cậu không phải chưa nghĩ, nhưng cậu không thể mang theo dị năng này chết đi.........Đánh thì đánh không lại, chạy lại chạy không thoát, chẳng lẽ cậu chỉ có thể tiếp tục vô dụng sao? Cậu biết với lòng tự ái của mình, nhất định không chấp nhận được.

"Khúc Khúc, tuy bây giờ tớ biết mình rất quá đáng, nhưng tớ có thể xin cậu một việc được không?"

"Nói đi." Khúc Quân vừa giúp người niêm phong huyệt đạo, vừa nói.

"Cậu có thể giúp tớ mang anh cả ra ngoài không?" Cậu cười khổ nói:

"Tớ biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, dẫn theo anh cả đang trọng thương............." Nói đến đây, Nold rốt cuộc không nói tiếp được nữa, mặc dù là bạn tốt, đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, lòng tự trọng của cậu cũng không cho phép cậu cưỡng ép người khác như thế.

Cậu định mở miệng nói lại, liền nhìn thấy Khúc Quân đứng lên, cơ thể cao lớn phảng phất che trời lấp đất, chặn ánh sáng từ phía trên miệng giếng chiếu xuống, thấy không rõ mặt, nhưng cậu lại nghe được giọng nói lạnh nhạt chế giễu mà cậu chưa bao giờ nghe qua:

"Đúng vậy, nếu biết yêu cầu quá đáng, vậy tại sao còn phải nói ra chứ?"

"Cho nên, đáp án của tớ là - không."

Nold vô lực cúi thấp đầu, năm ngón tay gắt gao nắm chặt, biết rõ Khúc Khúc không đồng ý là điều hiển nhiên, nhưng..............

"Nold, cậu cho rằng Khúc Quân tôi là người nào!" Khúc Quân giơ tay một quyền đấm mạnh lại đây, vừa vặn đập vách tường trên đầu Nold lún vào ba phần, sau đó nhẹ nhàng rút tay ra, giơ đến trước miệng thổi thổi bụi, một chút cũng không có tự giác dọa sợ tiểu bằng hữu:

"Chỉ với loại đó, đáng giá Khúc Quân tôi cụp đuôi bỏ chạy hay sao?"

Lời này nghe vào tai Nold thực sự giống như tiếng Phật, bởi vì cậu biết Khúc Khúc chưa bao giờ khoác lác, chưa bao giờ có.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy bóng dáng Khúc Khúc hôm nay thật cao lớn, umh, khẳng định là hai mét tám, cao đến nỗi cậu ngẩng đầu nhìn cổ đều mỏi.

"Vì vậy, tên đại hoàng tử kia rốt cuộc có mưu đồ gì? Hiện tại có thể nói rồi chứ."

Nghe vậy, trong mũi Nold phát ra một tiếng hừ, nói:

"Chẳng qua là một tên giả mạo, hắn sao có thể coi như đại hoàng tử!"