Cách Nuôi Dưỡng Bệnh Kiều

Chương 18




Ba năm sau.

Bên trong thành Vân Châu, Trường Diễn Võ to lớn chật ních đám đông binh lính. Phần lớn những binh lính này đều cải biên từ thanh niên trai tráng trong thành, đều là bá tánh vì muốn đối kháng Thưởng tộc xâm lấn mà tự xin gia nhập Phi Ưng Bang.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào áo giáp bọn họ, lập loè một mảnh kim quang. Dưới sự chỉ huy của giáo đầu, đám lính bắt đầu diễn luyện, hò hét rung trời, trông vô cùng khí phách.

Trong lúc huấn luyện khẩn trương kịch liệt, một thiếu niên tuấn dật khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi thong dong đi tới. Hắn mặc một kiện trường bào màu đen được cắt may khéo léo, cổ tay và cổ áo đều được thêu vân màu xanh lá, tóc đen nhánh dùng ngọc quan đơn giản cố định, càng nổi bật dáng người cao dài của hắn, dáng vẻ đường hoàng.

Giáo đầu trong sân nhìn thấy thiếu niên, lập tức đi xuống đài huấn luyện, sau đó bước nhanh đến trước mặt hắn, cung kính kêu: "Tam đương gia."

Thiếu niên được gọi là "Tam đương gia" đúng là Phó Vân Cảnh.

Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nhưng cũng đủ để thiếu niên tuấn tú trước mặt đứng vững gót chân trong bang phái. Còn nhớ năm đó, khi hắn theo Trương Bồi Phong đi vào sơn trại, mọi người đều coi thường mao đầu tiểu tử hắn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Trương Bồi Phong sủng tín hắn, trong lòng càng đối với hắn không phục. Cho dù hắn đã từng nghĩ kế bắt được nội gián trong sơn trại, giải quyết một hoạ lớn , nhưng mọi người vẫn tràn ngập địch ý đối với "Kẻ xâm lấn" thình lình xuất hiện này. Lại thêm hắn lớn lên cực kỳ tuấn tú, trông như một thư sinh văn nhược, so với đám thổ phỉ cao lớn thô kệch này càng có vẻ thêm không hợp. Vì thế mọi người chỉ coi khinh hắn, ngày thường tuy không khi dễ hắn ngoài sáng, nhưng sẽ ở trong tối ngáng chân hắn.

Nhưng khiến người mở rộng tầm mắt chính là, tiểu tử miệng còn hôi sữa này không chỉ xuất sắc thông qua khảo nghiệm của mọi người, hoàn toàn có thể phá giải mọi chiêu thức của bọn họ, mà còn biết bày mưu tính kế đối kháng Thưởng tộc, làm cho Phi Ưng Bang càng thêm lớn mạnh. Nhờ kế sách của hắn, một năm trước Phi Ưng Bang thành công chiếm được Vân Châu, đem binh lính Thưởng tộc lúc ấy còn đang đóng quân trong thành đuổi ra ngoài, dùng nơi này làm cứ điểm mới của Phi Ưng Bang. Từ khi đó, mọi người mới chân chính tiếp nhận người thanh niên này, hơn nữa còn đối với cách hành sự và làm người của hắn càng thêm kính nể, cuối cùng không ai dám nhìn tuổi và bề ngoài của hắn để nói chuyện nữa.

Nghe giáo đầu vấn an, Phó Vân Cảnh gật đầu, hỏi: "Huấn luyện thế nào rồi?"

"Rất tốt, trạng thái hôm nay của đám lính đều rất không tồi. Từ sau khi dựa theo phương pháp huấn luyện của tam đương gia, thể lực và hiệu suất công kích của bọn họ tiến bộ không ít." Tướng lãnh trả lời, trong giọng nói còn lộ ra khâm phục đối với Phó Vân Cảnh.

Phó Vân Cảnh nhìn quét một vòng đám lính đang tuôn mồ hôi như mưa dưới hoàng hôn, gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi. Hiện tại không còn sớm, ta thấy bọn họ cũng đã mệt mỏi, trước cho bọn họ trở về nghỉ ngơi đi."

"Vâng." giáo đầu đáp, ngay sau đó dùng giọng nói to lớn vang dội mà cho binh lính dưới đài giải tán.

***

Mặt trời chiều ngã về tây, chân trời rộng lớn thỉnh thoảng lấp ló bóng chim bay qua, mặt trời lặn trong ánh chiều tà, ngay cả bụi bặm thật nhỏ di động trong không khí cũng nhiễm nhợt nhạt màu vàng nhạt, tiểu viện cổ xưa vô cùng u tĩnh. Diệp Trăn Trăn ngồi trên ghế đá, một tay chống cằm, một tay không chút để ý mà lật mở trang sách, ánh cam rực rỡ nhảy nhót trên ngọn tóc nàng, có một loại hàm ý năm tháng tĩnh lặng.

Diệp Trăn Trăn đang xem đến mê mẩn, ngay cả hành lang gấp khúc yên tĩnh đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập cũng không hề phát giác, thẳng đến khi người nọ đến trước mặt nàng, thanh âm khẽ nâng cao kêu một tiếng "A Trăn tỷ tỷ", nàng mới sợ tới mức run lên, khó khăn hoàn hồn. Nàng quay đầu nhìn, liền thấy thiếu niên mặc trường bào màu đen đang đứng phía sau, cách nàng rất gần, ngực dường như sắp dán vào lưng nàng, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của hắn.

Bóng dáng cao lớn của thiếu niên phủ lấy nàng, vạt áo và tóc đen hơi hơi lay động theo gió, trên đầu vai còn dính mấy cánh hoa quế thật nhỏ. Hắn hơi cúi đầu, nhìn nàng chăm chú, con ngươi đen bóng lộ ra ý cười nhợt nhạt sau khi thực hiện được trò đùa dai.

Người trong bang phái có lẽ sẽ không thể ngờ được tam đương gia ngày thường sát phạt quyết đoán cũng sẽ có một mặt ấu trĩ như vậy. Bởi vì ở bất kỳ thời điểm nào, biểu hiện của hắn đều cơ trí vượt xa thường nhân, luôn khiến mọi người theo bản năng mà xem nhẹ tuổi thật của hắn, dần dà, mọi người cũng đã quên người này bất quá chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, ngẫu nhiên cũng sẽ giống bạn cùng lứa bày chút trò đùa dai ấu trĩ. Nhưng khác với đồng niên chính là, phần tính trẻ con này của hắn vĩnh viễn sẽ chỉ bày ra trước mặt Diệp Trăn Trăn.

Có lẽ là do người dựa vào quá gần, lực sát thương từ khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lập tức phóng đại lên gấp bội, làm trái tim của Diệp Trăn Trăn cũng đột nhiên nhảy dồn dập lên theo. Nàng nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng mà nghiêng người, né tránh giam cầm như có như không của thiếu niên.

Ngay sau đó, trong đầu nàng đột nhiên vang lên tiếng máy móc không chút phập phồng: "Ký chủ, cầu xin ngươi bình tĩnh lại, đừng để bị sắc đẹp mê hoặc."

"Ta mới không có! Thống Tử, có phải trái tim của thân thể này có dị tật gì hay không? Gần đây sao nó luôn đập 'bùm bùm' rất mạnh, chẳng lẽ là bị cơ tim tắc nghẽn?" Nàng nghiêm trang hỏi, đột nhiên quên mất phải phản ứng lại với thiếu niên trước mặt.

Hệ thống trầm mặc thật lâu, đến khi Diệp Trăn Trăn cho rằng nó sẽ không trả lời, nó đột nhiên sâu kín nói: "Không, trái tim của ngươi không có dị tật." Thứ có dị tật chính là đầu óc của ngươi.

Thấy Diệp Trăn Trăn chậm chạp không đáp, vẫn là một bộ dáng như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, Phó Vân Cảnh không khỏi vươn tay huơ huơ trước mặt nàng, lại kêu thêm lần nữa: "A Trăn tỷ tỷ?"

Lúc này Diệp Trăn Trăn mới chân chính lấy lại tinh thần, mãi sau mới phát hiện ra mà dỗi nói: "Sao ngươi đi đường chẳng phát ra tiếng gì, làm dọa đến ta!"

"Xin lỗi, ta chỉ là muốn cho A Trăn tỷ tỷ một kinh hỉ mà thôi, không ngờ lại dọa tới ngươi. Vậy để bồi thường, ta tặng ngươi một món quà được không?" Phó Vân Cảnh vừa nói vừa lấy ra một chuỗi lắc tay màu lam từ tay áo to rộng.

"A, đây không phải là đá mã não sao! Thật sự có màu lam à!" Diệp Trăn Trăn kinh hô nhận lấy, trong ánh mắt lộ ra kinh hỉ không chút nào che giấu.

Lắc tay làm từ đá mã não màu lam, bề ngoài trông vô cùng đẹp, cho dù có đặt trong bóng đêm âm u vẫn tản ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, có một loại mỹ lệ khiến lòng người rung động.

Lần trước đi dạo cùng Phó Vân Cảnh đã từng bắt gặp một hàng quán trên đường bán đá mã não, nhưng khi đó chỉ có hai loại màu sắc trắng và vàng. Không thấy màu mình thích, Diệp Trăn Trăn cảm thấy có chút tiếc nuối, lúc ấy nàng đã nói "Nếu có màu lam nhất định sẽ càng đẹp mắt". Không ngờ nàng chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, Phó Vân Cảnh đã để tâm, còn trịnh trọng tìm đồ vật hiếm lạ về cho nàng.

Rất nhiều thời điểm đều là như thế, chỉ cần Diệp Trăn Trăn nói thích cái gì hoặc muốn cái gì, cho dù chỉ là thuận miệng nhắc tới, Phó Vân Cảnh đều sẽ nghĩ mọi cách tìm được đồ vật như vậy đưa cho nàng. Chẳng sợ nàng đã sống hai đời, nhưng được người cực kỳ dụng tâm mà đối đãi như vậy vẫn là lần đầu tiên, nàng không thể nào không cảm thấy rung động.

"Thích không?" Phó Vân Cảnh cười hỏi.

Diệp Trăn Trăn lập tức gật đầu không ngừng: "Thích! Thật sự xinh đẹp lắm!" Nghĩ nghĩ, nàng lại nhịn không được hỏi: "Nhưng đá mã não có màu này rất khó tìm, có phải Tiểu Cảnh đã tốn công sức rất lớn hay không?"

"Ngươi thích là được, chuyện khác không quan trọng." Phó Vân Cảnh không để ý nói, đồng thời động tác ôn nhu mang vòng lên cổ tay Diệp Trăn Trăn. Lắc tay màu lam hoàn toàn vừa vặn với cổ tay mảnh khảnh của nữ tử, trông như người trước mặt đã bị hắn giam cầm, làm lòng Phó Vân Cảnh đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác thỏa mãn quỷ dị.

"Ta nghe người ta nói đá mã não có tác dụng trừ tà, đem lại bình an, còn có có thể tiêu trừ áp lực và mệt nhọc, hy vọng thật sự hữu dụng."

"Sẽ hữu dụng, cảm ơn Tiểu Cảnh." Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng vuốt ve lắc tay, hướng hắn cười nói.

Phó Vân Cảnh đang muốn tiếp tục nói chuyện, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ thanh thúy sang sảng: "Cảnh ca ca!" Hắn vừa xoay người liền thấy Trương Mạn đang đứng cách đó không xa, ý cười bên miệng nháy mắt liền biến mất.

"Ta biết Cảnh ca ca chắc chắn đang ở nơi này của Trăn Trăn tỷ." Thiếu nữ cầm lấy váy dài, chạy chậm đến trước mặt hai người, khuôn mặt trắng nõn nhiễm màu đỏ ửng nhàn nhạt, giọng nói hơi chút hổn hển, nhưng ý cười bên môi lại không thay đổi.

"Đại tiểu thư." giọng điệu của Phó Vân Cảnh mang theo lễ phép và hơi xa lạ, thần sắc trở nên nhàn nhạt.

Cơ hồ là trong nháy mắt hắn mở miệng, ý cười bên môi Trương Mạn liền chậm rãi nhạt đi. Nàng cắn cắn môi, hơi cúi đầu, có chút hụt hẫng mà nói thầm: "Không phải đã nói ngươi có thể kêu tên của ta sao."

"Những người khác trong bang phái đều kêu như vậy, Vân Cảnh và bọn họ không có gì khác biệt, vẫn nên gọi theo cách của bọn họ là tốt nhất." Ngữ điệu của Phó Vân Cảnh nhàn nhạt, hướng Trương Mạn hành lễ, "Vân Cảnh đột nhiên nhớ tới trong quân còn có chuyện chưa xử lý, phải đi về trước, đại tiểu thư cứ tự nhiên."

"A Trăn tỷ tỷ, hôm khác ta lại qua đây." Phó Vân Cảnh ôn nhu nói, ngữ khí hoàn toàn khác biệt so với khi nói chuyện với Trương Mạn. Sau khi chào hỏi Diệp Trăn Trăn xong, hắn liền bước nhanh ra sân.

Nhìn bóng dáng người trong lòng không ngừng đi xa, Trương Mạn nhịn không được cảm thấy mất mát từng trận, tâm tình tốt vừa mới nãy tức khắc trở thành hư không. Nàng bẹp miệng ngồi vào bên cạnh Diệp Trăn Trăn, nhỏ giọng oán giận: "Sao hắn lại như vậy! Ta lớn lên trông rất xấu sao? Vì sao mỗi lần hắn thấy ta đều là bộ dạng tránh còn không kịp vậy chứ!"

Diệp Trăn Trăn bật cười nói: "Nào có, Mạn Mạn rõ ràng lớn lên rất đẹp."

"Nếu là như vậy, vì sao hắn vẫn luôn trốn tránh ta?" Trương Mạn buồn khổ.

Diệp Trăn Trăn vắt hết óc mà nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một cái lý do gượng ép an ủi người trước mặt: "Ặc...... Có thể là Tiểu Cảnh không quen cùng ở chung với nữ hài tử khác."

Trương Mạn nhíu nhíu mày, biểu tình vô cùng rối rắm. Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên quay đầu về phía Diệp Trăn Trăn, đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào người bên cạnh nói: "Trăn Trăn tỷ, ta nói thật cho ngươi biết. Ta thích Vân Cảnh từ lâu, nhưng hắn vẫn luôn trốn tránh ta, ngay cả lời nói ta cũng không thể nói nhiều hơn hai câu với hắn. Ngươi có thể giúp ta hay không?"

"Giúp thế nào?" Diệp Trăn Trăn kéo kéo khóe miệng, cười có chút miễn cưỡng.

Nói thật, tâm ý của Trương Mạn đối với Phó Vân Cảnh, cho dù nàng ấy chưa từng nói rõ, nhưng Diệp Trăn Trăn cũng có thể đoán được đại khái, chỉ là nàng không ngờ cô nương này lớn mật như thế, không chút nào che giấu tâm ý của mình, chuyện này thật sự khiến nàng hoảng sợ.

Theo lý thuyết, một cô nương có diện mạo, tính cách, gia thế như vậy đều chọn thích Phó Vân Cảnh, nàng hẳn nên thay hắn cao hứng mới đúng, cũng càng không có lý do gì để phản đối. Đến nỗi nếu nàng muốn làm Hồng Nương tác hợp hai người bọn họ, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nàng có thể vô cùng dễ dàng mà làm xong. Nhưng không biết vì sao, nàng không chỉ không muốn giúp, thậm chí trong lòng còn nổi lên ghen tuông ngay cả chính nàng cũng không thể lý giải.

"Đơn giản lắm! Qua hai ngày nữa không phải là tết Nguyên Tiêu sao, ta muốn hẹn Cảnh ca ca đi ra ngoài xem hoa đăng, nhưng nếu ta đơn độc hẹn, hơn phân nửa hắn sẽ nghĩ cách cự tuyệt ta. Nhưng nếu Trăn Trăn tỷ kêu hắn tới, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt." Trương Mạn dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Diệp Trăn Trăn, bên trong còn lập loè ánh sáng hưng phấn.

Diệp Trăn Trăn không ngăn được nhíu mày, cảm thấy có chút khó xử, Trương Mạn bên cạnh thấy nàng do dự không ngừng, lập tức kéo tay nàng nhẹ nhàng lắc lắc, đáng thương cầu xin: "Trăn Trăn tỷ, ngươi giúp ta đi, cầu xin ngươi đấy!"

Diệp Trăn Trăn theo trực giác muốn uyển chuyển cự tuyệt, nhưng nhìn thấy khẩn cầu và chờ mong trong mắt Trương Mạn, liền nhịn không được mềm lòng. Sau một lúc lâu, nàng thở dài: "Thật ra mà nói, không chừng hắn sẽ cự tuyệt đấy, để ta nghĩ xem nên khuyên hắn thế nào. Nhưng ta cũng không chắc chắn hắn sẽ đáp ứng đâu, ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn."

Trương Mạn hoan hô một tiếng, kích động nói: "Nhất định! Cảnh ca ca nhất định nghe lời ngươi nói!"

"Ha ha, phải không." Diệp Trăn Trăn trả lời có lệ, nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của thiếu nữ trước mắt, bỗng cảm thấy không cao hứng nổi.

--

Editor có lời muốn nói : ai hóng drama hong nè 😂