Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 37: Mở cờ trong bụng




Tùy Duyên nói xong, cầm bông vải lên, thấm rượu, lau miệng vết thương của Thẩm Ý, Thẩm Ý đau đớn nắm chặt tay Hạo Nhiên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng cố nhịn không di chuyển, không hừ ra một tiếng.

"A Duyên......" Hạo Nhiên khẽ gọi.

Tùy Duyên nghe vậy, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Hạo Nhiên một cái, âm thanh lạnh nhạt nói, "Rượu trắng trừ độc!"

Cầm chủy thủ lên, dưới tình huống tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng cắt đi phần thịt đã thối rữa trên ngực Thẩm Ý.

Thẩm Ý đau đớn đến chết lặng, đau dữ dội, đầu đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập, nhiều lần muốn đau đến ngất đi, Tùy Duyên nhanh chóng cầm châm bạc lên, đâm vào huyệt đạo của Thẩm Ý, khiến Thẩm Ý lại đau đến tỉnh táo lại.

Thẩm Trung giận dữ, chỉ vào Tùy Duyên muốn chất vấn.

Mắt Tùy Duyên lạnh lẽo, nhìn Thẩm Trung.

Những lời chất vấn đến bên miệng Thẩm Trung miễn cưỡng mắc kẹt ở cổ họng, nói không ra lời.

Nữ tử trước mặt, dịu dàng thở mạnh, mặt mũi xinh đẹp, tóc chỉnh chỉnh tề tề vén ở sau ót, trên trán rịn đầy mồ hôi, làm sao lại dịu dàng như thế.

Nhưng, ánh nhìn này, khiến Thẩm Trung, nam tử ở trên chiến trường, giết vô số địch, miễn cưỡng im lặng.

Tùy Duyên thu hồi ánh mắt, vừa di chuyển dao, vừa nói, "Thẩm công tử, nếu như ngươi muốn, đợi sau này thương thế ngươi tốt lên, không còn võ công, mời ngươi cứ việc ngất đi, nếu như ngươi muốn sau này vẫn còn võ nghệ, đầu óc bình thường, cũng sẽ không bị liệt, bệnh tật, làm ơn cố gắng chịu đựng!"

Thẩm Ý hít sâu một hơi, "Cô nương, xin mời!"

Tùy Duyên thản nhiên ừ một tiếng, tiếp tục di chuyển dao, mở miệng vết thương ra, vốn cho rằng có thể nhanh chóng lấy mũi tên gãy ra, nhưng không nghĩ, mũi tên gãy đâm vào xương, còn móc ngược.

Quan trọng nhất, mấy mạch máu đang ở bên cạnh móc câu, không cẩn thận, làm đứt mạch máu, cho dù là thần tiên tái thế cũng không cứu được Thẩm Ý.

Hạo Nhiên thấy Tùy Duyên do dự, vội hỏi, "Làm sao vậy?"

"Tình huống còn phức tạp hơn sự tưởng tượng của ta!" Tùy Duyên nói xong, con ngươi hơi trầm xuống, "Gọi hai người đi vào, một lúc nữa lúc rút mũi tên ra, cho dù như thế nào, cũng không thể để cho hắn ta chuyển động!"

Hạo Nhiên biết, Tùy Duyên nói như vậy, chắc chắn là rất nghiêm trọng.

"A Duyên......"

Tùy Duyên nghe vậy, gật đầu an ủi Hạo Nhiên, "Ngươi yên tâm, ta nhất định dốc hết toàn lực, cứu hắn!"

"Cảm ơn!" diễnđàn*

Câu cảm ơn này, Hạo Nhiên nói rất cẩn thận.

Ở trên đường hành tẩu nhiều năm, hắn cảm ơn rất nhiều người, từng nợ ân huệ rất nhiều người, rất nhiều người nợ ân huệ của hắn.

Nhưng, chưa bao giờ nợ ân huệ của nữ tử.

Tùy Duyên gật đầu.

Bốn người giữ chặt tứ chi của Thẩm Ý, Hạo Nhiên giữ chặt eo của hắn, Tùy Duyên rất cố gắng, rất nghiêm túc lấy tay nhẹ nhàng kéo thịt ra, dùng chủy thủ từ từ cạy mũi tên gãy ra ngoài.

Thẩm Ý bị đau, thân thể run rẩy dữ dội.

"Đè chặt hắn......" Tùy Duyên khẩn trương khẽ quát.

Vào giờ phút này, nếu như chủy thủ có nửa phân sai lệch, sẽ lấy mạng Thẩm Ý.

Dùng nửa canh giờ để giải phẫu, Tùy Duyên mới dùng chủy thủ, dùng sức đâm vào mũi tên gãy nhô lên trên người Thẩm Ý, từ từ kéo ra.

Sau đó lưu loát may miệng vết thương lại, bôi thuốc.

Tùy Duyên mới thản nhiên nói với Thẩm Ý, "Đã lấy mũi tên gãy ra!"

Thẩm Ý mới thở ra một hơi, nặng nề ngất đi.

"Ah......"

Thẩm Trung ở một bên, nghi ngờ nhỏ giọng hô.

Cũng không có đại xuất huyết theo lời nhóm quân y.

Tùy Duyên băng bó kỹ cho Thẩm Ý, mới nói, "Không có đại xuất huyết, có đúng hay không?"

Thẩm Trung gật đầu.

"Đó là bởi vì các lang băm sẽ vô cảm rút tên ra, hoàn toàn không để ý mạch máu trong thân thể, giống như mũi tên gãy này, nếu như vô cảm rút ra, chắc chắn sẽ tạo thành đại xuất huyết, đến lúc đó, cho dù là thần tiên tái thế, cũng không cứu được!"

Tùy Duyên nói xong, nhẹ nhàng đưa tay dò xét ở dưới mũi Thẩm Ý, lại bắt mạch cho Thẩm Ý, mới lên tiếng, "Một chút sắc thuốc xong rồi, các ngươi nghĩ cách cho hắn uống hết, đưa hắn đi đến một chỗ yên tĩnh, nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ viết đơn thuốc!"

Tùy Duyên nói xong, vào phòng bếp, múc nước rửa tay, rửa mặt, lên lầu thay y phục.

Đây là lần giải phẫu đầu tiên ở cổ đại, nàng rất hồi hộp, cho nên, bên trong xiêm áo đều ướt đẫm.

"Nương......"

Tùy Duyên nhìn Bất Hối, xoa xoa mặt của Bất Hối, "Không có chuyện gì!"

"Nương, người kia sẽ chết sao?" Bất Hối cẩn thận hỏi.

Vì lòng thương xót, nàng không thể nhìn bất kì kẻ nào chết.

"Hẳn không, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt, không đến nửa tháng, liền có thể xuống giường đi lại, mau ngủ đi, sáng mai còn có rất nhiều chuyện phải làm!"

"Nương, tối nay bọn họ sẽ đi sao?"

Tùy Duyên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Ta đi hỏi Hạo Nhiên thúc thúc của con, con ngủ đi!"

Bất Hối nhìn Tùy Duyên, ngoan ngoãn gật đầu.

Chui vào trong chăn, Tùy Duyên dịch tốt chăn cho Bất Hối, mới xuống lầu, thấy Hạo Nhiên đứng ở cửa phòng bếp, Tùy Duyên khẽ kinh ngạc, "Hạo Nhiên ca!"

Hạo Nhiên gật đầu, "A Duyên, một hồi ta liền đưa Thẩm Ý đến nhà ta, ngươi đóng kỹ cửa sổ, tránh cho bọn trộm cắp leo tường mà vào, trộm này trộm nọ......!"

"Tốt!"

"Tối nay ngươi mệt mỏi rồi, sáng mai, ta để tức phụ (nàng dâu) của Đại Ngưu và Động Đạt tới đây giúp ngươi!"

Tùy Duyên vốn muốn cự tuyệt, lại nghĩ đến tấm lòng thành của Hạo Nhiên, gật đầu, "Tốt!"

Hạo Nhiên thấy Tùy Duyên không cự tuyệt, trong lòng mừng rỡ, bàn tay vươn vào trong ngực, sờ tới vải lụa, bên trong vải lụa là vòng bạc dự định đưa cho Tùy Duyên......